Dư Ngã Tâm Động

Chương 5: Ánh mắt

Đột nhiên nhiệt tình tăng vọt, sinh viên báo chí ngồi bên cũng chộn rộn lên.

Người bình tĩnh nhất ngược lại là đương sự Ôn Dư, nàng ngẩng đầu, không nhanh không chậm cùng huấn luyện viên nói: "Em không biết hát."

Diệp Kỳ Trăn nhìn, nghĩ thầm, quả nhiên là không thấy nàng hoảng loạn bao giờ. Bất quá Ôn Dư hát hẳn là rất hay đi? Ngày thường thanh âm liền dễ nghe.

Kỳ Uẩn nhìn Ôn Dư bội phục, Ôn Dư vẫn luôn là tính cách này, chuyện gì không thích đều dứt khoát cự tuyệt, không để ý ánh mắt người khác, còn mềm cứng đều không chịu. Ôn Dư thường xuyên cười, nhưng Kỳ Uẩn cảm thấy Ôn Dư vẫn là rất lạnh, là kiểu lãnh đạm không để bụng hết thảy chung quanh.

"Nữ thần, hát một bài đi." Không biết là ai nói.

"Hát một bài!" Có người hùa theo.

Giữa lúc cãi cọ ồn ào, một thanh âm vang lên: "Báo cáo huấn luyện viên! Em muốn hát."

Đường Tiêu gom đủ dũng khí, đứng lên giữa đám người, cậu nhìn Ôn Dư cũng không có ý định hát, vì thế nghĩ hiện tại giúp nàng giải vây, có thể lưu lại chút hảo cảm đi? Ít nhất có thể gia tăng điểm ấn tượng.

Hơn nữa, cậu cảm thấy chính mình hát cũng không tệ.

Đứng lên, Đường Tiêu nhìn nhìn Ôn Dư,tim đập thình thịch, đã tưởng tượng đến một đoạn mở đầu tình yêu vườn trường tốt đẹp.

"Được, cậu hát đi." Huấn luyện viên thấy có người chủ động sinh động không khí, liền không lại nói gì với Ôn Dư nữa.

Diệp Kỳ Trăn nhìn ra Đường Tiêu là thật sự muốn theo đuổi Ôn Dư, nhưng mà, vừa nghe Đường Tiêu hát câu đầu tiên, nàng nhíu mày híp mắt sờ cái trán, xấu hổ thay cho cậu. Giai điệu quen thuộc, nàng không biết Đường Tiêu hát bài gì, nhưng nàng nghe ra Đường Tiêu lạc điệu, ba câu ít nhất có hai câu sai nhạc, vài nốt cao thiếu chút nữa lạc giọng.

Không ít người cười trộm, bất quá vẫn là cho mặt mũi, mấy nữ sinh hàng đầu còn hỗ trợ hòa nhịp.

Đường Tiêu cũng biết chính mình lạc điệu, chính là căng da đầu hát nửa đầu, mới kết thúc dày vò.

"Cậu ta hình như thích cậu, giúp cậu giải vây đâu." Kỳ Uẩn nhỏ giọng cùng Ôn Dư nói, "Hơi chút có điểm khờ, kỳ thật trông cũng được."

Ôn Dư xoay đầu, "Cũng được, thế cậu lên đi."

Kỳ Uẩn lại nói: "Tôi đối nam giới không có hứng thú, cậu lại không phải không biết."

Ôn Dư không nói nữa, Kỳ Uẩn thích con gái là khi các nàng ở nơi khác tập huấn, nàng ngẫu nhiên phát hiện.

-

12 giờ, Tống huấn luyện viên đúng giờ thả sinh viên đi nhà ăn ăn cơm. Lúc ăn cơm, Diệp Kỳ Trăn thấy Đường Tiêu gửi mình WeChat.

【 tiêu tiêu sái sái 】 tôi hôm nay hát thế nào? Không quá tệ đi?

Diệp Kỳ Trăn đoán Đường Tiêu hiện tại thực cần được an ủi, trái lương tâm đã gửi một câu.

【Y】 chấp nhận được, khá tốt

【 tiêu tiêu sái sái 】 tôi hôm nay giúp cô ấy giải vây, hẳn là có thể lưu lại chút hảo cảm đi? Cậu biết cậu ta thích kiểu người như thế nào không?

Diệp Kỳ Trăn thuận tay trả lời: Tôi sao biết được.

Tuy nói đồn đãi rằng Ôn Dư có rất nhiều bạn trai cũ, nhưng nàng chưa từng gặp qua Ôn Dư cùng nam sinh ở bên nhau ái muội, càng không biết Ôn Dư thích kiểu người gì.

Buổi chiều huấn luyện hai giờ bắt đầu, đúng lúc nắng độc nhất. Nội dung huấn luyện là giậm chân tại chỗ và kêu khẩu hiệu, lại mệt lại khát, so buổi sáng càng thêm mệt mỏi. Một bên thường thường có học tỷ học trưởng đi qua, hoặc cầm ô hoặc uống đồ uống lạnh, còn có người đùa giỡn kêu một câu "Học đệ học muội cố lên", lại vui vẻ thoải mái mà đi rồi, ngang nhiên gây thù hận.

Hơn ba giờ, có người khiêng máy quay phim và camera quay đây chụp đó, phỏng chừng là đài truyền hình trường.

Diệp Kỳ Trăn cắn răng kiên trì đến 5 giờ, thể lực sụt giảm nghiêm trọng, thật sự là chịu không nổi, còn không kịp báo cáo liền suýt nữa té xỉu, còn may La Bối cạnh bên phản ứng mau, đỡ nàng. Chỉ là La Bối đỡ ổn nàng rồi, cố tình còn lớn giọng hô lên: "Báo cáo huấn luyện viên, có người hôn mê!"

Tống huấn luyện viên lập tức tiến lên, "Thầy nhìn xem."

"Không chóng mặt, có điểm bị cảm nắng, nghỉ ngơi một chút là ổn." Diệp Kỳ Trăn xấu hổ giải thích.

"Thật không có việc gì?"

"Ân, không có việc gì."

"Được, đi bên cạnh nghỉ ngơi, hôm nay đừng luyện." Tống huấn luyện viên thấy là tiểu cô nương yếu đuối mong manh, khó được nói chuyện dịu dàng chút, bất quá vừa xoay người lại là giọng rền như chuông đồng: "Những người khác tiếp tục luyện tập!"

Diệp Kỳ Trăn tìm bóng cây ngồi xuống, nàng lấy ra Hoắc Hương Chính Khí Thủy đã chuẩn bị tốt, nhấp ống hút uống, nàng có kinh nghiệm bị cảm nắng. Chính là khó chịu chút, không có vấn đề gì.

"Nói không cần nhìn đông nhìn tây, còn nhìn đông nhìn tây! Có muốn bị kỷ luật không?! Nói chính là cô đấy, bước ra khỏi hàng." Nổi cuồng phong chính là huấn luyện viên mỹ thuật hệ, bề ngoài rất soái, nhưng tính tình hung hãn, "Cô tên là gì?"

"Chết tiệt, lại trúng thưởng." Kỳ Uẩn mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng thì thầm.

Ôn Dư đã bước ra khỏi hàng, trả lời: "Ôn Dư."

"Ôn Dư đúng không." Huấn luyện viên bóp eo, nặng giọng nói: "Cô đừng tưởng rằng là con gái, thầy cũng không dám phạt cô."

Ôn Dư mặt không đổi sắc, "Em không cho là vậy."

"Cô......" Huấn luyện viên vốn tưởng nói gì đó tàn nhẫn, nghĩ thầm cô nương này cúi đầu nhận sai liền tha cho, nào biết tính tình cứng rắn như vậy, hiện tại không phạt cũng phải phạt, "Đi ra trạm quân tư, nửa giờ, thiếu một phút đều không được."

Nghe được huấn luyện viên lớp bên cạnh rống giận, sinh viên báo chí sôi nổi bảo may mắn, vẫn là huấn luyện viên nhà mình tốt tính, nhan giá trị thấp không là vấn đề, tốt tính là được.

Ôn Dư yên lặng đứng ở một bên, chịu nắng, sống lưng thẳng tắp, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.

Diệp Kỳ Trăn ngồi dưới bóng cây cách Ôn Dư không xa, nàng cảm thấy sắc mặt Ôn Dư có chút tái nhợt, nhìn trạng thái không tốt lắm. Nói là 30 phút, Ôn Dư thật liền vẫn không nhúc nhích đứng cũng sắp 30 phút, Diệp Kỳ Trăn tính khen nàng thể lực thật tốt.

Lại qua một lát, Ôn Dư sắc mặt càng thêm làm trắng, bụng vô cùng đau đớn, thân mình có chút lung lay sắp đổ.

Diệp Kỳ Trăn ẩn ẩn phát giác không ổn, hảo tâm đi qua, vốn dĩ nàng muốn đỡ Ôn Dư, kết quả đến gần thời điểm, Ôn Dư trực tiếp ngã về phía nàng. Diệp Kỳ Trăn tay nhanh mắt lẹ, cánh tay phải ôm sát bên hông Ôn Dư, mới cảm nhận được dưới lớp quân phục rộng thùng thình, eo nàng mỏng manh đến thế nào.

Ôn Dư cao hơn nàng non nửa cái đầu, Diệp Kỳ Trăn sợ một bàn tay ôm không nổi, tay trái cũng vội ôm lấy Ôn Dư, gắt gao ôm, huấn luyện một buổi trưa, nàng hiện tại cũng không còn sức lực, đều dồn hết vào đây.

Ôn Dư cả người đều ngã vào trong vòng tay của Diệp Kỳ Trăn, trước mắt biến thành màu đen một mảnh, nàng vùi đầu trên vai Diệp Kỳ Trăn, có vài giây không dừng lại nổi, cũng may người kia dùng sức ôm ổn nàng.

Diệp Kỳ Trăn cảm thấy thần kỳ, con gái dù có đổ mồ hôi, tựa hồ mùi cũng không giống như nam sinh, mà hương khí trên người Ôn Dư làm nàng cảm thấy càng thoải mái dễ chịu so với nữ sinh khác.

Ôn Dư vững lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy gương mặt Diệp Kỳ Trăn gần trong gang tấc.

"Sao vậy?" Huấn luyện viên đã đi tới.

"Bạn ấy không khỏe, chịu không nổi." Diệp Kỳ Trăn ôm Ôn Dư, quay đầu cùng huấn luyện viên nói.

Huấn luyện viên đi lên nhìn tình huống, lúc này mới hung dữ nói: "Không khỏe không biết nói ra à? Nhận sai khó như vậy sao? Đừng đứng."

Chờ huấn luyện viên đi rồi.

"Cậu không sao chứ?" Diệp Kỳ Trăn nhẹ giọng hỏi, nàng thanh âm vốn dĩ ôn nhu, thấp giọng nói lại càng mềm nhẹ. Giống như không đúng chỗ nào, đây vẫn là nàng lần đầu tiên cùng Ôn Dư nói chuyện như vậy, lúc trước quen coi Ôn Dư là "Tình địch".

Ôn Dư lắc đầu, thể chất nàng vẫn luôn không tệ, chỉ là hai ngày này sinh lý kỳ, đau đến khó chịu.

Diệp Kỳ Trăn cũng ý thức được hai nàng dựa thân cận quá, vì thế lại hỏi Ôn Dư: "Có thể đứng vững không?"

Nói, chuẩn bị buông tay.

Dựa gần như vậy, lại còn khinh thanh tế ngữ, Ôn Dư cảm giác đáy lòng mạc danh mềm nhũn, nàng nhìn khuôn mặt Diệp Kỳ Trăn, lại nhíu nhíu mày, một bộ không thoải mái, "...... Choáng váng đầu."

Diệp Kỳ Trăn thấy thế, tay mới vừa rụt về lại nhanh chóng đi lên, lại lần nữa ôm lấy nàng, "Tôi đỡ cậu qua bên kia ngồi."

Ôn Dư vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, "Cảm ơn."

Gần gũi đối diện như vậy quá mức thẹn thùng, Diệp Kỳ Trăn mặt ngoài bình tĩnh nội tâm chửi thầm, thế nhưng nàng không buông tha cơ hội ngắm mỹ nữ, không e lệ mà nhìn lại. Đôi mắt Ôn Dư thật xinh đẹp, đuôi mắt cong cong làm người cảm thấy đa tình lại liêu nhân.

Xem ra gọi là "Yêu tinh" không phải không có lý, nàng nếu nhìn chằm chằm nam sinh, dù không nói một lời, cũng có thể khiến người si mê đến tìm không thấy bắc.

Đỡ Ôn Dư đến dưới bóng cây ngồi, Diệp Kỳ Trăn nhìn tình trạng Ôn Dư hẳn là bị cảm nắng giống mình, nàng lấy ra một bình nhỏ Hoắc Hương Chính Khí Thủy cuối cùng, cắm ống hút đưa Ôn Dư, "Cho cậu."

Diệp Kỳ Trăn luôn quen săn sóc người khác, nhưng hành động tri kỷ rất nhỏ này với Ôn Dư lại xa lạ, thế cho nên nàng ngây người một chút.

"Yên tâm đi." Diệp Kỳ Trăn thấy Ôn Dư không tiếp, bất đắc dĩ nói: "Tôi không hạ độc."

Ôn Dư bị chọc cười, nàng tiếp nhận bình Diệp Kỳ Trăn đưa cho, ngậm ống hút uống lên, uống một ngụm liền nhăn lại mi, quá khó uống, "Đây là cái gì?"

"Hoắc Hương Chính Khí Thủy, cậu chưa uống bao giờ?" Diệp Kỳ Trăn nhìn vẻ mặt khó chịu của Ôn Dư, không rõ tại sao lại muốn cười, nàng quay đầu nhìn chỗ khác, mím môi cười trộm.

Vô luận như thế nào, hôm nay Ôn Dư tiếp nhận rồi nàng hảo ý, lúc này xem như huề nhau, lần trước ở sân thể dục, nàng cảm thấy mình thiếu Ôn Dư một ân tình.

Đối thoại ngắn ngủi lại lâm vào trầm mặc, Diệp Kỳ Trăn nghĩ, đại khái là do bức màn "Từ trường tình địch" ở giữa các nàng phá hoại. Cách đó không xa, những người khác còn luyện tập dậm chân tại chỗ, tiếng bước chân chỉnh tề, ầm ầm ầm, đờ đẫn buồn tẻ.

Diệp Kỳ Trăn tuy tính tình thoải mái, nhưng tiền đề là người khác đối nàng thoải mái nàng mới đáp lại, người khác đối nàng chủ động nàng mới có thể chủ động. Cho nên Ôn Dư không tìm nàng nói chuyện, nàng tuyệt không bỏ qua mặt mũi, chủ động tìm Ôn Dư nói chuyện phiếm.

Ôn Dư dư quang lưu ý Diệp Kỳ Trăn, thấy đối phương lạnh lùng với mình, cũng chưa nói gì. Lúc này đầu vẫn choáng váng, nàng cúi đầu tựa trán trên đầu gối.

Diệp Kỳ Trăn kỳ thật cũng dùng dư quang lưu ý Ôn Dư, nàng làm bộ lơ đãng quay đầu, hỏi: "Cậu...... Muốn đi bệnh viện trường khám không?"

Nghe được Diệp Kỳ Trăn chủ động mở miệng nói chuyện, Ôn Dư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nhìn đối phương sau, được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: "Cậu muốn cùng tôi đi không?"

Diệp Kỳ Trăn không nghĩ Ôn Dư sẽ nói như vậy, nàng cân nhắc, người này sao có thể có ý tốt như vậy?

Chung quy mềm lòng, đúng lúc nàng vừa định trả lời "Được" ——

"Ôn Dư, cậu không sao chứ?"

"Cậu không sao chứ?"

......

Hai lớp đã giải tán, vài người xông tới, xông vào trước nhất chính là Đường Tiêu, khẩn trương lo lắng đều viết trên mặt. Diệp Kỳ Trăn xem dáng điệu này, có rất nhiều người muốn giúp nàng, hoàn toàn không cần chính mình nhọc lòng.

"Hiện tại có người đưa cậu đi rồi." Giọng Diệp Kỳ Trăn không lớn không nhỏ, đối Ôn Dư nói.

Ôn Dư chưa kịp nói gì.

"Diệp Diệp, cậu ổn chứ? Chúng ta trở về đi." Lúc này, Trịnh Thiên Ngữ các nàng cũng đã đi tới. Diệp Kỳ Trăn nói không có việc gì, lại nhìn vào mắt Ôn Dư, đứng dậy cùng bạn cùng phòng về phòng ngủ.

Ôn Dư còn liếc theo thân ảnh Diệp Kỳ Trăn rời đi, chậm chạp không dời ánh mắt.

"Đi thôi nữ thần, có muốn đi bệnh viện trường không?" Kỳ Uẩn cũng ở bên thúc giục hỏi.

Ôn Dư lấy lại tinh thần: "Không cần."

"Thật sự không cần?"

Ôn Dư gật gật đầu, "Nghỉ ngơi là được."

Cơm chiều, Ôn Dư cùng Kỳ Uẩn ở quảng trường mỹ thực tại trường học giải quyết. Kỳ Uẩn là người hay lảm nhảm, ăn cơm miệng cũng không ngừng nghỉ, như pháo nổ bùm bùm.

"Phỏng chừng tập quân sự cũng không dễ chịu lắm, đôi mắt huấn luyện viên như dán trên người cậu ấy, cả ngày nhìn chằm chằm, tôi đều hoài nghi hắn để ý cậu. Cậu cũng thật là, chỉ cần cúi đầu nói lời ngoan ngoãn, hắn cũng sẽ không làm khó dễ......"

Nói là nói như vậy, Ôn Dư tính tình thật sự cao ngạo, sao có thể chịu sai? Kỳ Uẩn minh bạch.

"Hai tháng không gặp, lại dong dài không ít." Ôn Dư bình luận về Kỳ Uẩn, "Tâm trạng không tồi."

Kỳ Uẩn: "......"

An tĩnh không nửa phút.

"Ôn đồng học, phỏng vấn một chút, bị tình địch ôm là cảm giác gì?" Kỳ Uẩn lại bắt đầu bát quái hỏi.

Hồi tưởng lại chuyện buổi chiều, Ôn Dư nhướn mày, có một nói một: "Thực thoải mái."

Hẳn là thực thoải mái đi, Kỳ Uẩn không còn lời để nói, nàng như suy tư gì đánh giá Ôn Dư, tuy rằng trước kia toàn trường đều đồn đại Ôn Dư cùng Diệp Kỳ Trăn là tình địch, nhưng nàng hôm nay nhìn, không giống thế. Hơn nữa quan hệ giữa nàng và Ôn Dư tạm coi là thân thiết đi, nhưng những bạn trai trong lời đồn của Ôn Dư, nàng chưa từng gặp qua một người.

Kỳ Uẩn đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng lớn mật.

Ôn Dư thong thả ung dung ăn mì sợi, thấy Kỳ Uẩn như có chuyện muốn nói, lại ấp a ấp úng, "Muốn nói cái gì liền nói."

"Ôn Dư." Kỳ Uẩn thanh âm đè thấp một chút, "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện hơi chút riêng tư không?"

Ôn Dư im lặng, nàng cũng không thích cùng người khác nói chuyện riêng tư của mình.

Kỳ Uẩn nghiêng người về phía Ôn Dư, thanh âm càng nhỏ: "Cậu có cong không?"

Nàng cảm thấy hôm nay ánh mắt Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn không giống như ánh mắt thẳng nữ nhìn nữ sinh nên có.

Tác giả có lời muốn nói: Có người đã bắt đầu thèm, khụ, Kỳ Uẩn đồng học nhìn lén chương sau ( thanh tỉnh lại, ta chưa viết chương sau)

Về sau thời gian đổi mới chuyển sang buổi tối ~