Diệp Kỳ Trăn nhìn bộ dáng Đường Đường vui sướиɠ khi người gặp họa, bất đắc dĩ. Người khác nói như vậy còn chưa tính, Đường Đường rõ hơn ai hết chuyện của nàng.
"Nói giỡn thôi." Đường Đường nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tiến lên thân mật ôm Diệp Kỳ Trăn vai.
Diệp Kỳ Trăn lúc này mới chào hỏi nam sinh cao lớn cạnh Đường Đường, "Đã lâu không thấy."
Nam sinh lực chú ý còn ở nơi khác, còn nhìn xung quanh cái gì, tập trung tinh thần, cùng không nghe thấy dường như.
"Người ta chào mày kìa, Đường cẩu!" Đường Đường dùng khuỷu tay đẩy đẩy Đường Tiêu.
"Ha ha ha...... Đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp." Ánh mắt Đường Tiêu lúc này mới từ phương hướng khác thu hồi tới, phản ứng chậm nửa nhịp hướng Diệp Kỳ Trăn cười, xoay qua mặt lại hướng Đường Đường ồn ào: "Đổi xưng hô được không? Cả ngày Đường cẩu Đường cẩu, tôi không cần mặt mũi chắc?"
"Đức hạnh." Đường Đường đầy mặt ghét bỏ, "Mày không phải vẫn luôn có biệt danh đó sao?"
"Tiểu Trăn Nhi, tôi cùng cậu nói, hôm nay tôi giúp nữ đồng học hệ chúng ta dọn hành lý đâu, Đường Đường ngược lại, xông lên chính là một tiếng ' Đường cẩu ', tôi tốt xấu cũng coi như một nam thần đi, như vậy kêu tôi, đem người ta cô nương đều dọa chạy." Đường Tiêu một bụng oán khí, lải nhải không ngừng.
"Liền mày, còn nam thần?" Đường Đường miệng pháo công lực cũng không kém, "Diệp Kỳ Trăn, để Đường Tiêu làm bạn trai cậu, muốn không?"
Đường Tiêu lập tức nói: "Đừng làm bẩn tình nghĩa huynh muội thuần khiết đôi ta, được không?"
Diệp Kỳ Trăn liền ở một bên vui tươi hớn hở xem hai kẻ dở hơi cãi nhau, ở chung như vậy vẫn là quen thuộc.
Nàng, Đường Đường cùng Đường Tiêu là thanh mai trúc mã từ nhỏ chơi đến lớn, Đường Tiêu là Đường Đường đường đệ, sau Đường Tiêu đi nơi khác học cao trung, mới ít liên hệ. Hiện tại Diệp Kỳ Trăn học đại học Z khoa báo chí, Đường Tiêu học đại học Z khoa mỹ thuật, Đường Đường cũng đi học ở Nam thành, ba người lại tụ lại một nhóm.
Trong ba người, Đường Đường hơn Đường Tiêu hai tháng, Đường Tiêu hơn Diệp Kỳ Trăn một tháng. Tuy rằng Diệp Kỳ Trăn tuổi nhỏ nhất, lại biết chiếu cố người nhất.
"Được rồi, ăn cơm đi thôi." Diệp Kỳ Trăn thúc giục hùng hùng hổ hổ hai người.
"Ăn cơm ăn cơm." Đường Đường cũng đói bụng, cố ý triều Đường Tiêu cường điệu nói: "Đường cẩu mời khách."
"Được, để nhị vị mỹ nữ thoải mái quẹt thẻ cơm, như vậy vừa lòng không?" Đường Tiêu cười hì hì nói.
Qua giờ cơm, trên cửa sổ tầng 1 và tầng 2 không còn thức ăn, mọi người đều thẳng đến nhà ăn tầng 3 dùng cơm.
Diệp Kỳ Trăn tự nhiên không để Đường Tiêu một người quẹt thẻ cơm, nàng cũng không cho rằng nam nữ sinh cùng nhau ăn cơm, làm nam sinh tiêu tiền mời khách là theo lý thường, mặc dù quan hệ có thân thiết đi chăng nữa. Đường Đường cùng Đường Tiêu là chị em, không cần quá mức để ý, nhưng nàng có để ý.
Sau khi dọn món xong, bọn họ tìm một bàn cho bốn người ngồi xuống, có hơn chục món ăn, từng đĩa nhỏ gần như đầy bàn, nhìn phong phú mê người.
"Tớ khóc đây, nhà ăn ở đây so với nhà ăn bọn tớ ngon hơn nhiều." Đường Đường vừa kêu vừa đưa đồ ăn đến tận miệng, "Đều là nhà ăn, làm sao có thể chênh lệch lớn như vậy."
"Ăn nhiều một chút, không đủ lại thêm đồ ăn." Diệp Kỳ Trăn xê dịch đĩa cơm, đem xương sườn chuyển qua trước mặt Đường Đường. Đường Đường thích ăn sườn heo chua ngọt, Đường Tiêu thích cá kho, nàng luôn nhớ rõ sở thích người khác.
Tầng 3 người cũng không nhiều lắm, đại bộ phận đều là tân sinh viên dẫn theo gia trưởng tới ăn cơm.
Diệp Kỳ Trăn đưa cơm đến miệng, ngẩng đầu khi, nàng liếc thấy một bóng người quen thuộc ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, đối phương một người đang ăn cơm, tóc dài kẹp ở sau tai, chỉ từ sườn mặt là có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo xinh đẹp.
Độc lai độc vãng, là phong cách của Ôn Dư.
Nhìn như vậy, suy nghĩ của Diệp Kỳ Trăn đột nhiên bị mang về năm ấy lớp 11. Khi đó qua bữa cơm chiều, nàng sẽ ngồi một mình bên bồn hoa ở sân sau đóc sách, bồn hoa đối diện với cửa sổ của một phòng vẽ tranh, nàng thường xuyên có thể nhìn đến một người nữ sinh ở đó vẽ tranh, chuyên tâm đến nửa giờ đều không nhúc nhích.
Đối phương làn da trắng nõn, cũng xinh đẹp, sau nàng mới biết được, nữ sinh kia đúng là "Đại danh đỉnh đỉnh" trong trường học Ôn Dư. Lại sau, nàng liền mơ màng hồ đồ cùng Ôn Dư thành tình địch.
Diệp Kỳ Trăn thừa nhận chính mình có ấn tượng khắc sâu với Ôn Dư không phải vì thân phận là tình địch, so với xem soái ca, nàng dường như đối mỹ nữ càng lưu ý. Mà Ôn Dư, tuyệt đối là có thể làm người liếc mắt một cái nhớ kỹ.
Đúng lúc này, người bên cửa sổ cũng xoay qua đầu.
Diệp Kỳ Trăn không biết chột dạ cái gì, ánh mắt hướng nơi khác né tránh, sau đó cúi đầu ăn rau, cắn một miếng cơm.
Ôn Dư không lập tức quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên gò má hơi phồng lên của Diệp Kỳ Trăn, chậm rãi, không khỏi nở nụ cười.
Diệp Kỳ Trăn giờ phút này vùi đầu, cũng không nhìn thấy. Này cười, Với nụ cười này, Đường Tiêu ở bên cạnh có chút không tìm thấy hướng bắc, ngực nháy mắt như có nai con chạy loạn, nhảy lên thình thích.
An tĩnh ăn sau một lúc, Đường Tiêu kìm nén không được, nhỏ giọng kêu một tiếng, "Tiểu Trăn Nhi."
Đối diện Diệp Kỳ Trăn cùng Đường Đường đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Nữ sinh kia, là bạn học cấp ba với cậu đi? Hoặc là kêu cô ấy lại đây cùng chúng ta, tôi thấy cô ấy có một mình." Đường Tiêu một mặt trộm liếc Ôn Dư, một mặt nói, kỳ thật vừa rồi ở dưới lầu, hắn liền chú ý tới Ôn Dư.
Diệp Kỳ Trăn còn chưa nói gì, Đường Đường như minh bạch cái gì, trước mở miệng: "Xinh đẹp đi."
Đường Tiêu gật đầu như đảo tỏi.
"Đó là giáo hoa Nhất trung bọn chị." Đường Đường không nhanh không chậm nói.
"Tỷ ——" Đường Tiêu mở nắp đồ uống, ân cần đưa đến trước mặt Đường Đường, tò mò hỏi: "Tên là gì? Chị biết cô ấy học khoa nào không? Chị có phương thức liên hệ của cô ấy không?"
Chỉ khi có việc nhờ người, Đường Tiêu mới có thể gọi Đường Đường một tiếng tỷ, còn lại đại bộ phận thời gian đều là kêu Đường Đường nhũ danh Đường Điềm Điềm. Mục đích có thể thấy được một chút.
Diệp Kỳ Trăn không tham dự đề tài, yên lặng ăn cơm.
"Mày tra hộ khẩu à?" Đường Đường mắt lạnh nhìn Đường Tiêu, nghĩ thầm cẩu nam nhân đều như nhau, đυ.ng tới ai xinh đẹp chút, đôi mắt đều xem thẳng.
"Tỷ, chị nói cho em, em tmời chị uống một tháng trà sữa." Đường Tiêu nghĩ nghĩ, cắn răng dựng thẳng lên ngón trỏ, sửa miệng nói: "Một học kỳ."
Ngày thường uống của hắn một lọ nước có ga đều có thể dong dài nửa ngày. Đường Đường nhướn mày, "Như thế nào, nhất kiến chung tình với người ta?"
Đường Tiêu trên mặt tươi cười bại lộ hết thảy, vài phần ngượng ngùng lại ngo ngoe rục rịch: "Chị biết em vào đại học lớn nhất tâm nguyện chính là tìm bạn gái."
"Nếu mày muốn đuổi theo người ta, chị khuyên mày nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi." Đường Đường không chút do dự tạt cho Đường Tiêu một gáo nước lạnh, "Đó là người mày thèm không đến."
Diệp Kỳ Trăn biết Đường Đường vì sao nói như vậy.
"Vì cái gì nha?" Đường Tiêu vẻ mặt khó hiểu, chiếc đũa chọc trong chén cơm, nghiêm túc suy nghĩ sau một lúc, "Cậu ta...... Không thích nam?!"
"Phốc ——" một bên trầm mặc thật lâu sau Diệp Kỳ Trăn nghe được Đường Tiêu câu này, một chút không banh trụ, một ngụm nước trực tiếp cười phun đi ra ngoài, còn may nàng quay đầu rất nhanh, Đường Tiêu mới không trúng đạn.
"......" Đường Tiêu có điểm bị thương.
Đường Đường đỡ trán, cũng bị Đường Tiêu kinh người mạch não chọc cười, "Chị là nói mày lấy đâu ra tự tin? Người ta lốp xe dự phòng đến số mười cũng đều là cấp bậc giáo thảo."
Đường Tiêu tuy nói ưa nhìn, 1 mét 8, văn nhã trắng nõn, một nam sinh cười lên ánh dương ấm áp, là được con gái ưa thích. Nhưng cùng nam sinh bên người Ôn Dư so sánh với, quá bình thường, không có cảm giác tồn tại.
"Chị như thế nào như vậy nông cạn, cũng không thể chỉ xem bề ngoài, hơn nữa tôi cũng không xấu đi?" Đường Tiêu đem mặt xoay hướng Diệp Kỳ Trăn, hỏi: "Đúng không?"
Diệp Kỳ Trăn lau miệng, không trả lời.
"Cô ta trước kia còn có biệt danh là yêu tinh, có ý tứ gì chính mình cân nhắc đi thôi, mày tốt nhất đừng trêu chọc người ta." Đường Đường lời nói chỉ nói một nửa, nàng không phải thích khua môi múa mép, nhưng Ôn Dư ở Nhất trung thanh danh thật sự quá kém, không có lửa làm sao có khói, nàng thấy Đường Tiêu này ngốc bạch ngọt động tâm tư, chính là tưởng nhắc nhở một chút, đừng quá thiên chân, miễn cho bị tổn thương.
"Tôi cảm thấy chị là đối mỹ nữ có thành kiến." Đường Tiêu bất mãn cách nói của Đường Đường, lầu bầu.
"Cái đầu mày, chị bản thân cũng là mỹ nữ đâu." Đường Đường phát hỏa, trầm giọng tức giận nói: "Không tin mày hỏi Diệp Kỳ Trăn, ở trường chúng ta vị kia thanh danh như thế nào."
Diệp Kỳ Trăn mặc mặc, lại nói tiếp, Ôn Dư ở Nhất trung là xưng được với "Truyền kỳ" tồn tại.
Ôn Dư là nghệ thí sinh, lúc học cao trung tác phẩm đoạt không ít giải thưởng, nói như vậy, có nhan sắc lại có tài hoa nữ sinh đều sẽ thực được yêu quý, nhưng Ôn Dư là ngoại lệ.
Trong trường học tin đồn về Ôn Dư ùn ùn không dứt, tỷ như nàng giống nàng mẫu thân thích làm tiểu tam, thích câu dẫn nam nhân; lại tỷ như nàng cũng không ở túc xá, đều là ở ngoài trường qua đêm cùng đàn ông; còn có, nàng một tháng đổi một lần bạn trai......
Rất nhiều cách nói cũng không biết từ đâu mà đến, duy nhất có thể xác định, chính là Ôn Dư mẫu thân đích xác cho có làm tiểu tam nhà người ta, người nọ còn là phụ thân của Ôn Dư cùng lớp đồng học, gia trưởng trực tiếp biến thành bắt tiểu tam tại hiện trường, lúc trước ở trường học nháo đến ồn ào huyên náo.
Cứ việc nghe nói qua rất nhiều sự về Ôn Dư, nhưng không có chuyện thật căn cứ, Diệp Kỳ Trăn sẽ không dễ dàng nói gì. Nàng trải qua quá một ít việc, rất rõ ràng đồn đãi vớ vẩn chính là như vậy lên, nàng cũng sẽ không bởi vì tin vỉa hè đi đánh giá một người.
"Tôi cùng cậu ta không thân, không rõ lắm." Diệp Kỳ Trăn nâng nâng mắt, chỉ là nói như vậy.
Nếu một hai phải nói ra ấn tượng của mình, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy Ôn Dư là người bình tĩnh đến khiến người khác giận sôi người, có lần nàng thấy Ôn Dư ở phòng vẽ tranh, bị một người nữ sinh giáp mặt mắng là kỹ nữ, Ôn Dư cũng chỉ là khinh phiêu phiêu cười mà qua, tiếp tục vẽ.
Diệp Kỳ Trăn lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, giống như cái gì đều không để bụng, không có gì có thể làm nàng thất thố.
Nghe Diệp Kỳ Trăn nói như vậy, Đường Tiêu thất vọng, hắn lúc trước ở dưới lầu thấy đối phương cấp Diệp Kỳ Trăn mua đồ uống, còn tưởng rằng hai người quan hệ không tồi.
Xem Đường Tiêu còn chưa từ bỏ ý định, Đường Đường lại bồi thêm một câu: "Mày muốn theo đuổi thì làm đi, người ta không thiếu nhất chính là nam sinh theo đuổi."
Ôn Dư không thiếu nhất chính là nam sinh theo đuổi, điểm này Diệp Kỳ Trăn thật ra tán đồng.
Tác giả có lời muốn nói: Ôn đồng học: Thiếu nữ theo đuổi đi, cảm ơn.