Em vợ nương nhờ nhà anh rể không đi, cùng với chị gái mình chung một chồng, việc này cũng không tính là hiếm thấy.
“Bác gái anh có thể khoan dung cho bà ấy sao?” Thẩm Mạt nhỏ giọng hỏi.
“Bác gái anh đã qua đời, trước khi mất, bà yêu cầu bác cả anh chăm sóc cho bà ta, cho nên bác cả vẫn không có quyết tâm đuổi bả đi.”
Vừa bước vào sân, Thường Thanh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hướng về ông lão mặc trường sam (*) đeo mắt kính đang đứng trước cửa phòng, mỉm cười với ông.
“Bác cả.”
Thẩm Mạt không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Thân phận cô lúng túng, gọi theo Thường Thanh như vậy thực sự không hay cho lắm.
“Vị này chắc là tiểu thư nhà Thẩm tiên sinh đúng không!”
Khuôn mặt lão nhân gia đầy nếp nhăn, cười rộ lên càng có vẻ chằng chịt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
“Lão tiên sinh quen biết cha cháu sao?”
Thẩm Mạt kinh ngạc nhìn về phía Thường Trạch, rồi nhìn qua Thường Thanh.
“Mấy năm trước, ta dạy học ở một trường tư thục trên thị trấn, may mắn kết bạn với Thẩm tiên sinh, hơn nữa còn gặp qua tiểu thư, nhưng có lẽ tiểu thư không nhớ rõ ta.”
Thường Trạch cười: “Thẩm tiểu thư không cần câu nệ, ta lớn hơn cha cháu mười mấy tuổi, cháu cũng gọi bác cả là được rồi.”
Lần này Thẩm Mạt cúi người, kêu một tiếng “Bác cả”.
Cô có thể cảm nhận được lão nhân gia này đối với cha mình rất tôn kính, không giống như hạng người bỏ đá xuống giếng, hễ mở miệng thì đã chụp lên đầu cha cô tội danh hại nước hại dân.
Cha cô là một người chính trực.
Cô không bao giờ tin rằng ông sẽ bởi vì muốn chuẩn bị của hồi môn cho cô mà đi buôn lậu thuốc phiện.
Nhưng đó lại là lời ông đã nói với cô trong tù.
Khi còn cô là một đứa trẻ, ông đã nói dối cô bằng những lời nói dối đơn giản như vậy. Cho đến khi ông đột ngột chết trong tù, cô cũng không nghe thấy được cha mình kêu oan. Nhà cửa bị tịch thu, mẹ bị bệnh chết, cô được nhà dì nhận nuôi, sau lại bị dì bán cho Lý gia.
“Cha cháu là người đàn ông chính trực, chắc chắc ông ấy sẽ không gieo tai họa cho mọi người, ta chỉ là dân thường, không có thế lực, đối với sự việc lần này cũng đành bất lực, nhưng thằng bé Thường Thanh vẫn luôn nhớ thương cháu, cuối cùng cũng mang được cháu từ Lý gia đem ra ngoài.”
Thường Trạch cười kêu Thẩm Mạt vào bên trong nhà chính, Thường Thanh vội vàng đi tới mấy bước đỡ Thường Trạch ngồi xuống, tiếp đến kéo Thẩm Mạt ngồi xuống bên cạnh anh, rồi mới lấy l*иg bàn úp trên mâm cơm ra, sau đó 3 người bắt đầu dùng cơm trưa.
Cuộc gặp mặt này đối với Thẩm Mạt mà nói xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Cô không hề biết, thì ra còn một vài người tin vào phẩm cách của cha cô, hơn nữa còn quan tâm đến tình cảnh của cô, thậm chí kéo cô ra khỏi hố lửa.
Nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn kế bên, đáy lòng Thẩm Mạt đột nhiên bắt đầu rung động.
Là từ khi nào anh bắt đầu muốn đem cô về bên người?
Vấn đề này Thẩm Mạt không hỏi, ăn cơm xong ngồi một lúc thì Thường Thanh đưa cô về nhà, anh bảo còn có việc muốn thương lượng với bác cả, nên để cô về nhà để ngủ bù, sợ cô buổi tối ngủ không ngon.
Thẩm Mạt chửi thầm, có chút bối rối.
Nghĩ đến đêm qua, Thẩm Mạt không khỏi khép chặt hai chân, cô cảm giác được giữa hai chân có chút ẩm ướt và ngưa ngứa.
Không được, không thể nghĩ đến nó nữa.
Thẩm Mạt định bụng tìm xem trong nhà có thức ăn gì không để chuẩn bị cơm tối, cô cũng không thể mỗi ngày ngồi chờ, không làm gì hết được…
“Thuê được, cùng với kỹ nữ thì có gì khác nhau? Cái đồ đ** thõa đó không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông đâm vào rồi nữa!”
Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng mắng chửi bén nhọn, làm Thẩm Mạt càng thêm hoảng sợ.
Tiếp theo có người gõ cửa thật mạnh.
“Cái đồ đ** lẳиɠ ɭơ được cho thuê kia, mày đi ra đây cho tao! Để cho mọi người nhìn xem cái (***) của mày đã bị bao nhiêu người chơi nát!”
Thẩm Mạt là lần đầu tiên nghe được chửi rủa thô tục như vậy, nhưng càng làm cô hoảng sợ và sững sờ hơn chính là lời lẽ ác độc đó vậy mà là đang chửi cô.
—o0o—
(***) chỗ này tui đã cố gắng hết sức, tui không thể vượt qua chính mình edit thẳng được (~ ̄▽ ̄), ai muốn hiểu sao thì hiểu ha (~▽).
(*) Áo trường sam (hay còn gọi là Trường bào Mã Quái) một trong những trang phục truyền thống (nam) của Trung Quốc.