Thuê Vợ

Chươn 8

Lặp lại mấy lần như thế, đẩy vào càng ngày càng sâu, Thẩm Mạt cũng không còn cảm giác đau đớn, cho đến khi anh hoàn toàn vùi vào cơ thể cô, Thẩm Mạt có chút chịu không nổi.

“Anh nhẹ chút…”

Vật kia thuận theo va chạm chậm chạp,từ từ, Thẩm Mạt cảm thấy nó dường như càng tiến càng sâu, đâm đến cô có chút chua xót, lần nữa cảm giác như có gì đó muốn trào ra.

“Được, anh sẽ nhẹ nhàng.”

Thường Thành đáp lại.

Nhưng tại thời điểm này, không ai có thể nói được độ nhẹ hay mạnh là gì.

Tốc độ của Thường Thanh ban đầu còn chầm chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, mà Thẩm Mạt cũng dần dần thích nghi với kích thước của anh, va chạm khiến cô gần như mất kiểm soát hết lần này đến lần khác.

Trong màn mờ ảo, tiếng nước òm ọp, tiếng “bạch bạch” của da thịt hai người va vào nhau, vô tận.

Thẩm Mạt xấu hổ, cô đã từng nghe thấy một số lời nói rằng, người đàn bà nào mà chỗ ấy nhiều nước thì sẽ rất dâʍ đãиɠ. Cô không biết mình có tính là quá nhiều hay không. Dù sao, khi cô quan hệ với Lý Chí Cao thì khô khan, còn đêm nay thì lại ướt đến như vậy.

Càng làm cho cô lúng túng chính là, rõ ràng cô đã cắn chặt hàm răng, vậy mà mỗi khi Thường Thanh mạnh mẽ đâm vào, khớp hàm cô lại buông lỏng, trong miệng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ phóng đãng. Không những vậy anh còn vừa đâm, vừa ngậm lấy hai quả anh đào của cô, liếʍ láp, gặm cắn liên tục, làm cô không khép miệng nổi.

Thẩm Mạt cảm thấy tiếng kêu bị đè nén của cô dường như là một niềm vui, là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với người đàn ông trên cơ thể cô, bởi vì sau đó anh bắt đầu nhẹ nhàng đẩy một vài lần, để cô chậm lại, rồi bất ngờ giáng một đòn nặng nề, cô không kịp phòng bị, kêu lên thành tiếng.

Lúc này, anh sẽ hôn cô mãnh liệt, cứ thế lặp đi lặp lại, làm không mệt mỏi.

Thẩm Mạt càng ngày càng khó chịu, trên người giống như có lửa, bất cứ nơi nào anh chạm vào đều dấy lên một ngọn lửa, mà những ngọn lửa đó đều dồn về phía chân tâm, làm cho cô muốn kẹp chặt lấy cự vật trong cơ thể, khiến cho nó vào càng sâu hơn, thậm chí cô còn nâng eo lên phối hợp.

“Mạt Mạt, Mạt Mạt của anh…” Thường Thanh nhận thấy phản ứng đáp lại của Thẩm Mạt, anh đâm mạnh vào đóa hoa của cô, sau đó bắt đầu đẩy nhanh, nhẹ cọ xát nhụy hoa.

Thẩm Mạt ôm chặt cổ Thường Thanh, đầu tựa vào cổ anh, tất cả lực chú ý đều tập trung vào sự cọ sát ở phía dưới

Cô có thể cảm nhận được cỏ dại thô cứng của anh, nó không ngừng ma sát trên nhụy hoa, mang đến cho cô cảm giác tê dại gần như muốn sụp đổ.

Tình huống này giằng co cả nửa phút, Thẩm Mạt khàn giọng nức nở một tiếng, cắn lên bả vai Thường Thanh.

Cô không khống chế được, hoa huyệt không ngừng vừa co rút vừa run rẩy, còn có cảm giác thứ gì đó phun trào ra ngoài, khiến cô sảng khoái muốn chết, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ.

Toàn thân Thẩm Mạt co quắp, rốt cuộc cũng bình phục lại, cảm nhận được có từng giọt mồ hồi bên trên rơi xuống.

“Thoải mái không em?”

Đây là lần thứ 3 anh hỏi cô.

Thẩm Mạt vẫn không trả lời anh, mà là vươn tay đến trên lưng anh, nhẹ nhàng bóp một cái.

Anh biết, cô rất thoải mái.

“Thoải mái là tốt rồi, đến lượt tôi.” Trong lời nói Thường Thanh mang theo vài phần hài lòng và ý cười, động tác dưới thân không chút lưu tình nào mà trở nên tàn nhẫn đâm vào.

Thẩm Mạt hét lên một tiếng, chân tâm một trận tê dại, nhưng Thường Thanh không hề thương hương tiếc ngọc, anh thoáng chốc tăng tốc độ, đâm vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh, nếu không phải anh nắm chặt bả vai Thẩm Mạt, sợ rằng cô đã bị anh đâm đến va vào tường rồi.

Bởi vì Thẩm Mạt mới chảy ra không ít thủy dịch, Thường Thanh một đường trót lọt, thậm chí sau đó anh ngồi xuống, dứt khoát giữ eo Thẩm Mạt, nâng cái mông tròn trịa của cô lên, điên cuồng đâm mạnh.

Lần này, âm thanh của tiếng nước va chạm còn lớn hơn trước đó, nhưng Thẩm Mạt lại không nghe được, linh hồn cô bị đâm đến muốn bay ra ngoài, cô không hề biết mình đang mở miệng rêи ɾỉ từng tiếng từng tiếng một như thế đối với Thường Thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn biết bao nhiêu.

Thẩm Mạt không thể nhớ được lực đẩy dữ đội này kéo dài trong bao lâu, mãi cho đến khi anh đâm vào cái cuối cùng, áp sát vào cô không nhúc nhích, cô mới phát hiện cô không chịu nổi anh như vậy, bên trong tiểu huyệt lại co rút lần nữa.

“Mạt Mạt…Em thực sự…” Giọng nói Thường Thanh có chút buồn bực nhưng lại pha lẫn một niềm vui sướиɠ.

Một dòng nước nóng bỏng chợt bắn ra, toàn thân Thẩm Mạt run lên, cô cảm nhận rõ ràng, người đàn ông này đã bắn vào trong cơ thể cô rồi.

Cự vậy nhảy lên một cái, trong bóng đêm, tiếng người đàn ông thỏa mãn thở dốc, cùng với dư âm lưu lại trong hoa huyệt, mọi thứ dường như không chân thật.

Tựa như một giấc mộng xuân.

Thế nhưng hạ thể dinh dính, còn có người đàn ông đè trên người cô không muốn xuống, tất cả đều nói cho cô biết đây là thật.

“Anh…đi xuống.”

Thẩm Mạt đẩy người đàn ông đang đè cô nặng muốn chết, phân thân anh vẫn còn trong cơ thể cô, anh lại không muốn rút ra.

“Mạt Mạt, tôi muốn cả đời như vậy với em.”

Thẩm Mạt không biết vì sao anh lại biết nhũ danh của cô, nhưng anh gọi rất dễ nghe.

Bời vì mồ hôi ẩm ướt, cùng với dưới hạ thể dinh dính làm cho Thẩm Mạt khó chịu, Thường Thanh vẫn là bị cô đẩy xuống dưới.

Sau đó anh đi đổi chậu nước ấm, cầm khăn vải muốn giúp Thẩm Mạt lau người.

Lúc này tìиɧ ɖu͙© đã không còn, nghĩ đến hành vi phóng đãng lúc nãy làm cho Thẩm Mạt xấu hổ không thôi, làm sao cô có thể để Thường Thanh lau người cho cô?

Vì vậy cô vội vàng mặc áo trong, tìm miếng khăn vải kẹp giữa hai chân, sau đó mới mặc quần vào, xuống giường rửa sạch.

Chỉ là, mặc dù Thẩm Mạt đuổi anh, thế nhưng Thường Thanh vẫn không có tránh đi ra ngoài.

Từ sau khi họ làm xong chuyện này, nụ cười vẫn luôn hiện diện trên mặt Thường Thanh, hơn nữa ánh mắt anh nhìn về Thẩm Mạt càng thêm nóng bỏng, làm cho Thẩm Mạt cảm thấy bây giờ e rằng cô khỏi cần lau, không chừng người này lát nữa lại nhào lên lần nữa cho xem.

Cách quần áo, Thẩm Mạt dùng khăn vải luồn vào lau thân thể, sau đó trốn đến sau cái rương bên cạnh giường lớn rửa sạch hạ thân, rồi mới trở lại trên giường, một câu cũng chưa nói với Thường Thanh.

Thường Thanh cũng không để ý, qua loa lau chùi thân mình, sau đó thổi tắt nến đỏ, rồi cũng leo lên giường.

Cảm giác phía sau lưng có người kề sát qua đây, Thẩm Mạt không nhúc nhích, toàn thân cô hiện giờ còn có chút mỏi nhừ, không biết có thể chịu nổi người này điên cuồng lần nữa hay không.

Cũng may người sau lưng chỉ là vắt cánh tay ngang eo ôm lấy cô, còn dùng cằm cọ cọ bả vai cô.

“Ngủ đi, Mạt Mạt.”

Thẩm Mạt vốn dĩ bị xóc nảy cả ngày làm cho mệt lử, lại còn bị Thường Thanh dày vò cả một buổi, cô đã sớm buồn ngủ rồi, cho nên chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Thường Thanh mỉm cười nhìn chăm chú vào người trong bóng tối, ôm cô chặt hơn nữa, cự long lặng lẽ ngẩng đầu bị anh nhét vào giữa hai đùi cô.

Khi Thẩm Mạt tỉnh lại, nhìn thấy bên ngoài màn rất sáng, chắc là đã 8, 9 giờ sáng, nhưng bàn tay đang nắm giữ ngực cô, còn có cự vật nằm giữa hai đùi cô, làm cho cô hiểu được, lúc này có lẽ không dậy được rồi.

Quả nhiên, Thường Thanh thấy cô đã tỉnh, một khuôn mặt tuấn tú rám nắng kề đến: “Mạt Mạt, lại lần nữa nhé.”

Không kịch liệt giống như tối qua, Thường Thanh từ phía sau ôm lấy Thẩm Mạt, từ từ cởi bỏ quần áo cô, hôn cổ cùng với đầu vai cô, hai cánh tay xuyên qua dưới nách nắn bóp bầu ngực căng tròn, hạ thân thì thuận theo cái mông cô, cọ xát.

Thẩm Mạt mới nếm trải tư vị chuyện nam nữ, thân thể mẫn cảm, bị anh chọc ghẹo như vậy, hoa huyệt lại ướŧ áŧ, trong chốc lát, đầu nấm đã nóng lòng muốn chui vào.

Cho dù đêm qua đã trải qua sự khai phá, Thường Thanh vẫn cảm thấy Thẩm Mạt thật chặt, chặt đến nỗi anh phải cực kỳ gắng sức kiềm chế bản thân không nên quá phóng túng. Anh sợ sẽ làm cô đau, cho nên ban đầu động tác đều nhẹ nhàng chầm chập, cho đến khi nơi kết hợp của hai người có tiếng nước nhỏ, anh mới bắt đầu tăng tốc độ.

Thân thể này thật sự quá cám dỗ, đến nổi anh cứng cả một đêm không ngủ được, chỉ đành ráng nhịn cho đến khi cô tỉnh lại.

Từ phía sau cắm vào dần dần không thỏa mãn được Thường Thanh, anh đứng dậy lật Thẩm Mạt lại, rồi giống như tối hôm qua, nâng mông cô lên, điên cuồng đâm vào rút ra.

Đêm qua dưới ánh nến mờ tối, cô căn bản cái gì cũng không thấy, hiện tại mặc dù không sáng quá nhưng cũng đủ để cô thấy rất rõ.

Bởi vì mông bị nhấc lên, Thẩm Mạt có thể nhìn thấy được cự long đang chống đỡ chốn đào nguyên màu mỡ của cô, ở giữa hai chân cô ra ra vào vào, cả một vùng cỏ dại nơi hai người kết hợp đều nhuốm đầy sương, lóe sáng da^ʍ mỹ.

Quả thực…Thẩm Mạt nhắm hai mắt lại.

Thấy Thẩm Mạt vẫn còn xấu hổ như cũ, Thường Thanh vừa rêи ɾỉ vừa mắc cười, anh nâng mông cô cao thêm chút nữa, cố định lại, gỡ hai tay cô ra, vuốt ve vùng đẫy đà tuyết trắng, đặc biệt là “những quả dâu tây” điểm xuyến xung quanh hai quả anh đào do anh tạo ra, làm anh càng xem càng nóng mắt.

Người phụ nữ này là của Thường Thanh anh, vĩnh viễn.