Đã hơn 10 giờ đêm.
Sau khi Hoàng Nhất Diễn thu dọn xong những thứ đồ linh tinh còn thừa, cô lại quét tước một lượt.
Ninh Hoả nâng cái thùng cuối cùng lên, định ra ngoài.
“Ninh Hoả”. Cô gọi với theo hắn.
Âm thanh của cô ngọt nhẹ như đuôi mèo, phất qua phất lại khiến tai hắn ngưa ngứa.
Hoàng Nhất Diễn chỉ chỉ thanh kim loại đặt trong góc, “Anh biết hàn điện không?” Cô vừa dọn đi mà cửa nhà lại trống hoác nhìn sao cũng thấy không ổn.
“Biết”.
Lúc trước khi hắn cùng lúc nhiều công việc hỗn tạp, cũng đã làm qua thợ sửa điện nước, thợ sửa xe, bất quá còn cả thợ trát tường.
Không có tài năng đặc biệt nhưng cũng không hẳn là không biết chút kỹ năng gì. Hắn xuống lầu, tìm đến tiệm bán vật dụng kim khí mượn cây hàn điện từ chủ rồi cố định lại thanh chắn cửa.
Hoàng Nhất Diễn nói sơ với chủ nhà tình huống hiện tại, phải dọn đi trong đêm.
Cô lên xe trước. Lát sau lại thấy Ninh Hoả đứng nói chuyện với bảo vệ tiểu khu.
Hôm nay cô loay hoay mệt mỏi cả ngày, cũng không có tâm trạng lái xe, không muốn ngồi ở ghế lái. Cô nhìn hắn đội mũ đen che kín trên đầu, từ từ đi tới, mỗi cái vung tay bước chân đều vô cùng có uy lực.
Ninh Hoả lên xe mới cởi mũ.
Cô nhìn về phía sườn mặt hắn. Lúc hắn xuất hiện trên chương trình truyền hình đã được hoá trang kỹ càng, cộng thêm hiệu ứng ánh sáng nhu hoà hắt lên khiến cả người cũng nhẹ nhàng thư thái, nhưng rốt cuộc không thể sánh bằng một nửa gương mặt mộc kia. Phải công nhận hắn đẹp nhất vẫn là ngũ quan, mi ra mi, mũi ra mũi, càng bày ra dáng vẻ phong tình trên màn ảnh, hắn lại càng đẹp đến kinh người.
Ninh Hoả liếc mắt nhìn cô: “Em nhìn gì vậy?”
Hoàng Nhất Diễn kéo một góc áo thun của hắn.
Cái áo này trước nay hắn ít khi động đến, nhìn vẫn còn khá mới. Thân làm nghề người mẫu nhưng lại mặc áo thun của những năm trước, chứng tỏ hắn là con người tình cảm luôn nhớ về chuyện xưa. Những ngày cô cùng hắn ngủ trên giường, trái ngược hoàn toàn với sự lãng mạng giữa hắn và Minh Vọng Thư, quả thật là không đáng nhắc tới. “Ninh Hoả”.
“Hửm?”
“Vì sao anh kết hôn với em?” Một câu này, đến tận khi hai người ly hôn, Hoàng Nhất Diễn mới dám hỏi hắn. Cô không còn vướng bận hắn trong lòng, hỏi cũng không lúng túng lắm.
Ninh Hoả nhìn dòng xe cộ trước mặt, sườn mặt phản chiếu ánh sáng, “Nói ra em cũng không tin, không nói nữa”.
“Anh không nói, sao biết em không tin?”
“Nói rồi, nhưng em không tin”.
Cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Trước kia lúc hắn nói chuyện này, là vì sung sướиɠ, cô không tin.
Không khí trong buồng xe càng lúc càng đông lạnh. Chiếc xe này cũng thật vô tội, cả ngày bị một đôi nam nữ cảm xúc xoay vần, lúc lạnh lúc nóng nhiệt độ chênh lệch lớn thế này.
Cả đường im lặng. Ninh Hoả đưa Hoàng Nhất Diễn quay về Vĩnh Hồ Sơn Trang, sau đó liền ra ngoài.
Hoàng Nhất Diễn cũng không ngăn cản.
Ly hôn cũng ly hôn rồi, giờ truy hỏi nguyên nhân kết hôn cũng không còn quan trọng nữa.
—
Chương trình âm nhạc tên là
Một ngày trước thời hạn cuối cùng đợt đăng ký, Hoàng Nhất Diễn dựa vào mối quan hệ của Dịch Hạo Quân, trở thành một trong những thí sinh tham dự. Cô vẫn dùng nghệ danh Giang Phi Bạch.
Dịch Hạo Quân không nói nhiều lắm, chỉ nhắc nhở cô: “Nhớ phải chọn kỹ người hát cùng”.
Thật ra, chất giọng khàn nếu có thể hát cũng rất gì và này nọ.
Lúc trước khi Hoàng Nhất Diễn sáng tác không phải vì nhân nhượng Lưu Vĩnh Nham mà vì Kim Xán Xán, thế nên cô chưa từng vì mình mà viết một bài hát nào. Ngay cả lúc tìm đến Nhật Nhật Xa thu âm ca khúc kia, cô cũng sử dụng phổ khúc dựa theo âm vực của Kim Xán Xán trong đêm Giáng Sinh năm đó.
Không có, nhưng không phải là không thể. Cô đáp lời: “Cảm ơn, Dịch tiên sinh”.
“Hửm?” Dịch Hạo Quân đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía Hoàng Nhất Diễn, giọng nói có chút thú vị, “Mấy ngày trước nói chuyện còn không nể mặt ai, sao hôm nay chịu thay đổi rồi?”
Hoàng Nhất Diễn ngày hôm đó, giống hệt một đứa nhóc không biết trời cao đất dày, không cần thăm dò ý tứ của đối thủ liền buông lời cuồng vọng.
Có điều Dịch Hạo Quân không biết, Hoàng Nhất Diễn từ khi còn nhỏ đã kiêu ngạo bừng bừng.
Hoàng Nhất Diễn không đậm không nhạt, “Lúc tham gia chương trình, tôi và anh là người cùng thuyền”. Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Lúc trước biết hắn cố tình tính kế, cô rất giận. Nhưng hiện tại cô đang núp dưới cây cao bóng cả của Nhật Nhật Xa, có chống lưng, có kế hoạch, dù có uất hận cũng không còn trọng yếu nữa.
Dịch Hạo Quân cười, “Đại Hoàng, trước đây khi nghe đến tên cô, làm tôi nhớ đến những sợi râu hùm lấp ló trên vách núi trong đêm. Vừa cao, vừa hiểm”.
“Hiện tại thế nào?”
“Hiện tại bình thường, không còn cao nữa nhưng vẫn rất nguy hiểm”.
Hoàng Nhất Diễn thu mình, không biểu hiện bất cứ điều gì, nói: “Dịch tiên sinh, anh là một đối tượng hợp tác phù hợp”.
Mấy ngày sau, Hoàng Nhất Diễn tập trung tinh thần chuẩn bị cho tiết mục thi đấu.
Kỳ diệu là, trải qua một trận cuồng hoan trên mạng nhưng ảnh chụp của cô không hề bị lộ ra ngoài. Cô trơ mặt chạy vại khắp nơi mà không ai nhận ra được mình.
Có điều đợi khi kết thúc, e là lại có một trận phong ba nổi lên.
Cô gọi điện thoại cho ba Hoàng.
Ba Hoàng vẫn thoải mái như mọi khi, “Dù chúng có đánh đến đây cũng không thể động đến một cọng tóc của nhà mình”.
Cái này thì Hoàng Nhất Diễn yên tâm.
—
Đạo diễn Trương của đúng là một đứa nhỏ lanh lợi. Hắn sắp xếp cho Ninh Hoả cùng Chương Mân trong lúc ghi hình như có như không lướt qua cánh môi nhau.
Cũng không hẳn là hôn môi, chỉ là hơi chạm nhẹ một chút.
Hải Khách xem qua trước kịch bản liền báo cho Ninh Hoả.
Ninh Hoả nhướng mắt khinh thường. “Son môi của cô ta giống hệt quỷ ma trơi, tôi thật khó hạ môi được”.
“…” Hải Khách rất yêu thích khí chất của Chương Mân, luôn miệng trách móc nghệ sĩ của mình: “Cậu có tật xấu gì à? Này người ta gọi là Grandeur”.
“Tiếng Anh của tôi tệ, nghe không hiểu”.
“Cứ hết lời khen ngợi cô ấy là được mà”.
Ninh Hoả híp mắt tỏ ra nghi ngờ, “Gần đây anh sưu tầm poster của cô ta sao?”
“Có ai là anh cậu không đem về nhà chứ? Cái của cậu anh còn in ra phóng to treo trên đầu giường mình, mỗi ngày đều tụng niệm mười lần”. Hải Khách chu mỏ lên, học bộ “chụt chụt” hai tiếng.
Ninh Hoả: “…”
“Chỉ cần nhắm mắt chạm qua một cái là được rồi”. Hải Khách ha ha cười lớn: “Anh còn nghĩ muốn thay cậu lên nữa ấy”.
Ninh Hoả chà mạnh môi mình một cái, trong đầu nghĩ ra kế sách. “Được”.
Đến ngày ghi hình chính thức.
Ninh Hoả vẫn cà lơ phất phơ, trong khi Chương Mân lại xinh đẹp vô ngần.
Hắn không nghiêm túc liếc nhìn vài lần.
Cô ta cũng dịu dàng quay đầu ngoái lại.
Cuối cùng đến phân cảnh chạm môi nhau.
Ninh Hoả làm động tác lấy tay che môi, vô cùng không cẩn thận lướt qua Chương Mân.
Tiếp xúc chưa đầy một giây, đôi nam nữ tự động tách ra, mỗi người không ngừng lau môi mình.
Có điều Ninh Hoả không ngờ đến, Chương Mân đã chuẩn bị sẵn miếng dán môi.
Xem ra cô gái có đôi môi đỏ mọng này cũng là người tính tình mạnh mẽ.
Hắn vứt miếng dán môi xuống đất. Trên đó vẫn còn in lại dấu son của Chương Mân. Thật sự không thể hạ môi được mà.
Người biên tập hình ảnh đã cẩn thận cắt bỏ miếng dán môi trên mặt hai người, lại chọn ra góc độ trông hai người có vẻ ám muội nhất, sau đó chèn vào một filter màu hồng phấn, công thành danh toại khiến cho đám fan không ngừng kêu gào.
Nhiệt độ chương trình lên cao như vũ bão, đạo diễn Trương không ngừng cười sung sướиɠ, “Một nụ hôn của đôi nam nữ nhất định phải châm ngòi được một trận gió lớn, không thể lãng phí phân đoạn tốt thế này được”.
Đúng như lời của đạo diễn Trương nói. Ngay ngày hôm sau, trên danh mục tin nhắn trong WeChat của Ninh Hoạ, một cái tên đã lâu không có động tĩnh gì đột nhiên gửi tin cho hắn.
Minh Vọng Thư: “Em nhìn thấy anh trên chương trình”.
Thật khéo, lại đúng ngay tập phát sóng Ninh Hoả chạm môi Chương Mân.
Ninh Hoả thả di động xuống, không hồi âm.
Lát sau Minh Vọng Thư lại gửi thêm tin nhắn: “Em đến thành phố S công tác, gặp mặt chút đi”.
Hắn tắm rửa xong xuôi lại mở game ra chơi mấy bàn, lúc chuẩn bị đi ngủ mới nhắn lại một chữ: “Ừ”.
—
Ninh Hoả chia tay Minh Vọng Thư vô cùng hoà bình. Hắn cũng không bày ra cảm xúc dư thừa, tính khí của hắn có lẽ đã hao phí hết vào những thứ vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày. Kết cục này cũng là thuận theo tự nhiên.
Tình cảm lưu luyến khi còn đi học, chân thành tha thiết giống như truyện cổ tích giữa hoàng tử và công chúa. Khi bước vào đời, truyện cổ tích cũng giống như con tàu trật đường ray, không khỏi va chạm liên tiếp.
Bị đâm nhiều lần, toàn thân vỡ vụn thành đá.
Khi học năm Nhất, năm Hai Đại học, Minh Vọng Thư tập trung hoàn toàn vào chuyện đọc sách. Bước vào năm Ba, cô mới ra ngoài nhận dạy kèm, nhìn thấy thế giới tươi đẹp rộng mở, chuyển biến trong tâm lý cũng tự nhiên mà đến.
Mùa đông năm đó, Minh Vọng Thư thuê một căn phòng bên ngoài. Ban đầu cô còn khoe khoang với Hoàng Nhất Diễn, nhưng sau đó liền biến thành địch ý.
Minh Vọng Thư cố gắng hết sức hỏi thăm tin tức ban nhạc Sơn Thạch từ đàn em khoá dưới của mình.
Bạn trai của Hoàng Nhất Diễn vốn là thành viên của Sơn Thạch, nhưng hai người mâu thuẫn nhiều, tự nhiên cũng thường nảy sinh tranh cãi.
Không biết xuất phát từ tâm tình phức tạp thế nào, Minh Vọng Thư luôn kể với Hoàng Nhất Diễn rất nhiều những chuyện ân ái yêu đương của cô với Ninh Hoả.
Hoàng Nhất Diễn nghe vào tai lại chỉ trả lời mấy câu “Ừm” “À” đại khái cho qua, cũng không có biểu hiện vô cùng hâm mộ gì cả. Giống như cô đối với Ninh Hoả không hề có chút hứng thú nào.
Cái đêm ăn lẩu ba người đó, khi nghe thấy Ninh Hoả hỏi một câu kia, Minh Vọng Thư lập tức sởn da gà. Lúc rảnh rỗi cô có nhắc với hắn chuyện ban nhạc Sơn Thạch, chỉ thuận miệng nói một câu, “Hoàng Nhất Diễn là tay ghi-ta phụ”.
Không nghĩ là Ninh Hoả lại nhớ kỹ như thế.
Chuyện hắn ghi nhớ trong lòng rốt cuộc chứng minh cái gì? Tinh thần Minh Vọng Thư chao đảo như ngồi trên một cái tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường khiến cô không kịp chuẩn bị.
Vì thế cô đã dang tay về phía hắn muốn hắn ôm một cái.
Ninh Hoả là của cô. Cô nghĩ sao nói vậy, “Anh là của em”.
Ninh Hoả nghe được tính chiếm hữu trong lời nói ấy.
Qua ngày hôm sau, hắn nói chuyện với Hoàng Nhất Diễn đều tận lực khắc chế, nhiều lúc còn thông qua Minh Vọng Thư chuyển lời.
Nhưng mối quan hệ giữa Minh Vọng Thư và Ninh Hoả không bao giờ chỉ tồn tại một vấn đề duy nhất.
Mối uy hϊếp bên cạnh Ninh Hoả đã được diệt trừ. Nhưng Minh Vọng Thư lại quên mất, đối mặt với mình cũng có những cám dỗ.
Cô yêu Ninh Hoả ư? Tất nhiên cô yêu hắn rồi, nhưng hắn lại không phải người đạt tiêu chuẩn chọn làm bạn đời của cô. Nhà họ Minh là gia đình xuất thân thư hương thế gia, mặc dù không thể khẳng định cầm kỳ thi hoạ thứ gì Minh Vọng Thư cũng biết nhưng tri thức lễ nghĩa cô nhất định có đủ.
Cô đã có ý định uốn nắn lại Ninh Hoả.
Hắn cũng nghe lời cô mà cố gắng rất nhiều.
Cô luôn tận lực kéo hắn vào thế giới của mình. Cô thành công, nhưng cũng là thất bại. Một Ninh Hoả ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại không phải là chàng thiếu niên Ninh Hoả khi xưa khiến cô rung động. Cô mờ mịt bối rối, mâu thuẫn giãy dụa, rốt cuộc không hiểu chính mình thích bản thân hắn như thế nào mới phải.
Thật ra Minh Vọng Thư luôn thích một người đàn ông vừa có tài, vừa có sắc đẹp. Nếu không tìm được người hoàn mỹ như thế thì vế trước so với vế sau quan trọng hơn.
Đúng lúc này, một môn học trong trường cô đổi giảng viên, người mới đến là vị giáo sư vẫn còn khá trẻ. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua người đó, cô liền cảm nhận được, đây mới chính là bạch mã hoàng tử mà mình luôn tìm kiếm, học vấn cao, chỉ số thông minh cũng cao.
Ánh mắt là một loại ngầm ám chỉ.
Khi vị giáo sư trẻ tuổi kia dạy kèm cho cô, cũng đặc biệt chú tâm hơn.
Vì để chống lại cám dỗ, Minh Vọng Thư muốn Ninh Hoả đến ở chung với mình. Đáng tiếc là, trong suốt thời gian đó, cô càng bẽ bàng phát hiện rằng, Ninh Hoả là một người đàn ông cứng ngắt, vẻ ngoài điển trai hời hợt cũng không thể che khuất tâm tính bất kham bên trong.
Hạnh phúc hay bất hạnh, chung quy chỉ là một vấn đề mang giá trị giới hạn. Hạnh phúc có thể rất giản đơn, nhưng cũng có người sẽ chọn cách lý giải thành một phạm trù vô cùng phức tạp. Mà giá trị giới hạn của Ninh Hoả và Minh Vọng Thư vốn đã bấp bênh, hầu như hắn làm gì trong mắt cô cũng đều là việc không chính đáng.
Ninh Hoả cũng không ngốc, bạn gái khác thường, hắn cảm nhận được.
Minh Vọng Thư không cam lòng từ bỏ mối tình nhiều năm, cô hấp hối lại giãy dụa, tự trấn an bản thân rằng mình đối tốt với vị giáo sư trẻ tuổi kia chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ tài hoa hắn.
Ninh Hoả tin tưởng, hắn thừa nhận khoảng thời gian đó hắn có vẻ vô tâm với bạn gái, hắn cũng có lỗi. Thế nên nhân dịp sinh nhật của cô, hắn đã trang trí hơn nửa căn phòng bằng hoa hồng đỏ.
Nhưng có điều, Minh Vọng Thư lại chạy đến nhà của vị giáo sư trẻ tuổi.
Cô giải thích, nói mình với vị giáo sư trẻ tuổi ấy chỉ đơn thuần là trò chuyện về lịch sử, văn học, kinh tế, nói tóm lại là nói chuyện bình thường, trách móc Ninh Hoả vốn không hiểu gì cả. Ngoại trừ chuyện đó ra thì cô không làm gì khác.
Ninh Hoả im lặng nhìn cô thật lâu, nói: “Chúng ta chia tay đi”.
Cô kinh hãi hỏi: “Anh không tin em sao?”
“Tôi tin”.
“Vậy sao anh muốn chia tay?”
“Vì tôi muốn chia tay”.
Ninh Hoả nhớ rõ, họ chia tay vào cuối hạ năm kia, ngày 18/10.
Hắn không bi thương, vì hắn đã sớm dự liệu được ngày này. Giống như chơi một ván cờ, biết rõ kết quả sẽ thua, nhưng vẫn đi những bước cuối cùng, kết cục là không thể cứu vãn.
Hoa hồng héo rũ đầy phòng.
Hoàng Nhất Diễn cúi thấp người đem toàn bộ những cánh hoa rơi rụng bỏ vào thùng. Lưng quần trễ xuống dưới một chút, lộ ra đoạn thắt lưng nhỏ nhắn có màu như mật.
Khi hắn còn trẻ đã từng nhìn thấy một cây kem hai màu như thế. Có điều lúc đó cô vẫn là một tên nhóc ranh.
Hắn biết, cô thật ra là Giang Phi Bạch.
Mặc dù lời chia tay là do Ninh Hoả mở miệng.
Nhưng Minh Vọng Thư lại chết sống không đồng ý. Tính cách cô nhạy cảm sắc bén như bùng nổ. Cô thề là chưa bao giờ phản bội hắn.
Kỳ thật không phải vấn đề ai phản bội ai, mà chỉ vì Ninh Hoả cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
Hắn có thể làm tất cả vì cô, làm tất cả có thể đáp ứng mong muốn của cô. Cô nói với hắn, cô thích một người đàn ông tự lực cánh sinh, vì thế hắn từ chối tiền phụ cấp của ba mình, chỉ trông chờ vào hai bàn tay trắng kiếm ăn.
Nhưng cô thích vị giáo sư trẻ tuổi. Điều này thì hắn không thể làm được, hắn vốn không phải kẻ hằng ngày đắm chìm trong đọc sách luyện chữ.
Hắn cũng lười, không muốn vì cô vất vả mưu sinh nữa.
Minh Vọng Thư cầu xin hắn quay lại.
Hắn không chịu.
Có điều trạng thái tinh thần của cô rất không ổn định, hắn cũng có chút lo lắng, nên không làm quá mọi chuyện, phân phân hợp hợp hắn cũng lười quản.
Chỉ là giờ đây tâm tư của hắn không còn đặt trên người cô.
Minh Vọng Thư cố lòng chứng minh rằng hắn vẫn còn yêu cô.
Ninh Hoả buồn cười, “Cô muốn chứng thì cứ chứng đi”.
Nhưng làm sao để chứng minh đây? Hắn không muốn ngủ cùng vô nữa. Mùa xuân năm ngoái hắn vẫn hạnh phúc bên cạnh cô, nhưng theo cánh hoa hồng héo úa ngày đó, hắn đến nay chưa từng chạm qua cô thêm lần nào.
Một ngày Minh Vọng Thư hỏi hắn, “Anh không được nữa sao?”
Hắn nhàn nhạt đáp: “Không phải không được, mà là không muốn”.
Qua mấy tháng, Minh Vọng Thư chịu u uất đến tỉnh táo hẳn – thì ra Ninh Hoả không yêu cô.
Hoàng Nhất Diễn không biết chuyện Ninh Hoả và Minh Vọng Thư chia tay, cô càng không biết, vào cái ngày cô loay hoay dọn dẹp đống phế tích hoa hồng kia, Ninh Hoả đã có ý muốn chia tay bạn gái rồi.
Mà cái áo thun kia của hắn, là một hồi niết bàn trọng sinh [1]
[1] truyền thuyết về niết bàn trọng sinh kể về loài chim phượng hoàng, để có thể tái sinh phải đốt trụi chính mình – chết đi một lần mới có thể sống lại lần nữa.
—
Minh Vọng Thư cũng hẹn gặp Hoàng Nhất Diễn.
Chuyện này khiến Hoàng Nhất Diễn có chút không kịp thích ứng. Lúc trước cô thuê nhà với Minh Vọng Thư một năm rưỡi, cũng không phải tình cảm bạn bè thân thiết gì.
Khi còn ở cùng Minh Vọng Thư, Hoàng Nhất Diễn không thể hiểu nổi tư duy của người này. Hiện giờ xa cách bao lâu, sao có thể hiểu được chứ.
Ngoài miệng Minh Vọng Thư luôn dùng những lời lẽ xấu xa nhất để hạ thấp Ninh Hoả, thật ra tận đáy lòng lại chưa từng nghĩ thế. Trong mắt người ngoài, hai người họ không khác gì ấm trà và nắp trà, vô cùng hoà hợp. Nhưng trong mắt Minh Vọng Thư, cô lại xem bản thân mình như một cái chén trà lẻ loi, vì sợ người khác dòm ngó Ninh Hoả nên cô chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết, đây là một tên đàn ông cặn bã.
Nhớ đến Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn mềm lòng. Cô đồng ý gặp mặt Minh Vọng Thư.
Đôi nam nữ không gặp nhau nhiều ngày, khoảnh khắc gặp lại, có chút kỳ quái.
Hoàng Nhất Diễn liếc nhìn Ninh Hoả một cái.
Hắn hơi lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết chuyện gì.
Bên bàn tròn nhỏ có ba người ngồi. Dù cô có ngồi ở vị trí nào thì cũng phải ngồi cạnh hắn.
Minh Vọng Thư quét mã QR hai lần, tự gọi món thông qua thanh toán WeChat. “Có nhiều đồ uống quá, em vẫn đang xem. Hai người uống Mocha với Latte nhé”.
“Từ từ chọn”. Ninh Hoả dưới bàn nắm lấy tay trái của Hoàng Nhất Diễn.
Hoàng Nhất Diễn hơi dịch chân đá nhẹ vào hắn, nhưng lại đá không xong. Cô nháy mắt với hắn mấy lần.
Hắn hơi mỉm cười.
Nhìn bộ dạng nịnh nọt đắc ý kia, cô thiếu chút nữa nghĩ câu tiếp theo vọt ra từ miệng hắn sẽ là: “Vợ ơi”.
Ninh Hoả chạm vào chiếc nhẫn trên tay cô, chậm rãi xoay vòng.
Chiếc nhẫn bị hắn nắm kéo lên trên một chút. Hoàng Nhất Diễn hơi giật mình, rút mạnh tay về.
Sắc mặt Ninh Hoả đột nhiên chuyển lạnh, hắn lại nắm lấy tay trái cô, dùng sức bóp mạnh vào ngón út của cô. Hắn biết cô đau, đau chết cô càng tốt. Vẫn còn giữ hình xăm của bạn trai cũ, không khác gì xem người chồng như hắn đây chết rồi.
Minh Vọng Thư nào biết được, đôi nam nữ trước mặt sau khi cô rời đi đã dây dưa khó dứt với nhau. Có điều cô cũng rất nhanh cảm nhận được, mối quan hệ giữa Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn vô cùng kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ quái ở điểm nào. Cô cho là, những người học kém đều có khí chất như thế.
Sau này mới biết được là không phải.
Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn luôn tự do khoáng đạt trước mặt người ngoài, thế giới của những người ngoài kia đều bị họ dán cái nhãn “dư thừa”, trong mắt của họ chỉ có hình bóng đối phương. Chỉ cần hai người bọn họ đứng cạnh nhau liền sinh ra một loại từ trường “chớ có lại gần”.
Ninh Hoả cho tới tận giờ phút này đều không phải người cùng thế giới với Minh Vọng Thư. Dù hắn có tỏ ra ngoan ngoãn nhu hoà đến đâu thì cũng không thể triệt tận gốc bản tính ngông cuồng bất kham của hắn. Hắn là dã thú rừng sâu, còn cô chỉ là một người chăn nuôi mà thôi.
Rốt cuộc, dã thú tung hoành rừng sâu, lại cố truy đuổi một con chim sương vô trọng.
— HẾT CHƯƠNG 29 —