Ninh Hoả cúi nhìn.
Chiếc nhẫn trên ngón út của Hoàng Nhất Diễn so với trước đây ngày càng chói mắt, giống như từng được cẩn thận đánh bóng.
Hình xăm HL trên ngón tay cô, mực vẫn như mới. Ninh Hoả cười châm chọc, "Hắn ta có biết em vẫn luôn nhớ lại tình xưa không?"
Cô che nhẫn, "Nếu anh không còn gì để nói ——"
"Có chứ". Hắn cong khoé môi nâng mặt cô, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt. "Mặc dù bộ dạng em lúc này lạnh như băng, nhưng anh vẫn muốn làm em".
"Em không rảnh đùa với anh".
Trên mạng vẫn có hàng đống người muốn đào bới chuyện về Giang Phi Bạch, cô lo lắng không biết có ai tìm được địa chỉ của cô không. Fan hâm mộ của Thái Tân Thu vừa có tổ chức, lại có kế hoạch, hơn nữa các blogger giải trí thời nay đều theo đuổi xu hướng bới móc scandal của nghệ sĩ. Hiện tại, ba chữ Giang Phi Bạch không khác gì con chuột rớt xuống cái mương hôi thối. Sau cùng là Hoàng Nhất Diễn không có chứng cớ trực tiếp chứng minh ca khúc này cô sáng tác trước Thái Tân Thu.
Minh tinh nổi tiếng dính scandal, còn có rất nhiều mối quan hệ chống lưng giúp đỡ. Còn người mới bị bêu xấu, đến cảnh sát cũng không hơi đâu mà quản. Pháp bất trách chúng [1]. Đây chính là một màn điên cuồng trên mạng.
[1] thành ngữ dùng để chỉ một hành vi vi phạm bị pháp luật trừng trị, nhưng khi có quá nhiều người làm thế thì không dễ gì quản hết được.
Tối nay lúc đến đây Ninh Hoả không đội mũ hay đeo khẩu trang. Hắn gan lớn nhưng Hoàng Nhất Diễn lại không khỏi lo lắng bất an. Cô sợ lỡ như có phóng viên nào thật sự xuống tay từ chỗ một người mới [2] như hắn.
[2] tác giả dùng 小角色 ý chỉ người có địa vị nhỏ trong giới.
Nghĩ vậy cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.
Nhưng Ninh Hoả nào chịu nghe lời dễ dàng. "Ừm, em chỉ cần nằm thở là được". Ánh sáng trong mắt hắn giờ đã biến mất, tựa như một đầm nước sâu không thấy đáy.
"Ninh Hoả ——"
"Dù sao người dùng sức là tôi". Hắn ôm ngang người cô, bước vài bước ném cô lên giường.
Cùng là tiểu bá vương nhưng sức lực hắn lại mạnh hơn cô rất nhiều. Hai người vờn qua vờn lại chưa được vài phút mà ga trải giường đã nhăn nhúm khó coi, chăn đều bị vứt hết xuống đất.
Dưới thắt lưng Hoàng Nhất Diễn kê một cái gối, rốt cuộc cô vẫn không địch lại Ninh Hoả.
Hai người thở hổn hển, khoảng cách rất gần, cả hai đều đang nhìn đối phương chăm chú nhưng không ai nhường ai.
Khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt xa lạ, còn có đôi môi mυ'ŧ lấy nhau.
Ninh Hoả hôn cô thật sâu, lại cắn môi cô. Cũng chỉ có trên giường hắn mới có thể hoàn toàn khiến cô khuất phục, khiến cô trở thành một người phụ nữ bình thường, có suиɠ sướиɠ cũng có bi hoan.
Cô bị hắn hôn đến phập phồng, bị hắn ôm đến cả người run rẩy, nhưng lại không thôi giãy dụa, cô khẽ quát: "Tôi sẽ kêu cứu! Chỗ này cách âm kém, chỉ cần tôi kêu lên một tiếng người ta chạy đến đây thì anh nhất định sẽ xong đời".
"Vậy em kêu đi". Hắn không sợ.
Cô tất nhiên không dám kêu, chỉ có thể hung hăng trừng mắt cảnh cáo hắn.
Bộ dáng uỷ khuất không làm được gì của cô khiến hắn mỉm cười, "Nếu không kêu thì giữ sức lại, lát nữa rên cho tôi nghe".
Hắn vừa lột quần áo cô, vừa đặt những nụ hôn vụn vặt lên mặt cô, dỗ dành: "Không có tình yêu vẫn có thể làʍ ŧìиɦ mà, trước khi kết hôn chúng ta đều như thế. Nhớ không, anh còn khiến em sướиɠ phát điên ấy".
Hoàng Nhất Diễn nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy những lời hắn thổi bên tai.
Ninh Hoả ngậm lấy vành tai cô, tuỳ ý du ngoạn cơ thể cô. "Đừng nghĩ em trưng bộ mặt điếc không sợ súng đó thì anh sẽ không làm gì được em, bên dưới chắc nước đã chảy thành thác, muốn chết đi được rồi".
Cô cắn chặt răng, "Sao anh chưa chết đi?"
"Nhanh thôi". Lời nói hắn biến mất giữa đôi môi.
Hoàng Nhất Diễn thở nhẹ.
Sau khi lên giường với Ninh Hoả, cô mới biết được, thì ra bản thân cô cũng có thể phân biệt rõ ràng đâu là tính [3], đâu là yêu. Lần đầu tiên làm chuyện ấy với hắn, cô cũng không do dự mà tiếp nhận hắn, đem nơi riêng tư nhất của mình cho hắn từ từ thưởng thức.
[3] chữ 性 ý chỉ tính dục – thường không có tình yêu, chỉ đơn thuần là thoả mãn ham muốn thể xác bản năng
Nhưng lúc đó cô không yêu hắn.
Suy nghĩ trong đầu cô rất loạn, thân thể lại cong thành một tư thế mà hắn yêu thích, để mặc hắn tận tình rong ruổi khắp nơi. Thời điểm cao trào cô không chịu nổi nữa bèn nghĩ, nếu tương lai ra ngoài cũng có thể kiêu ngạo khoe khoang, cô từng lăn giường với idol là hắn ——
Chuyện ân ái của đôi nam nữ chỉ đơn giản là quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, không thể giúp xoa dịu mối quan hệ.
Ninh Hoả bước xuống giường, tiện tay vứt cái "áo mưa" đầy ắp vừa dùng xong. Lúc hắn quay đầu nhìn lại, cô không nhận ra chút vui sướиɠ nào trong ánh mắt hắn như trước kia.
Hoàng Nhất Diễn nằm nghiêng trên giường, để lộ tấm lưng nuột nà. Cô mệt mỏi nhắm mắt muốn nghỉ ngơi nhưng lại bất ngờ cảm nhận được cái nhìn gắt gao bắn về phía mình, cô liền mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Ninh Hoả trần như nhộng ngồi tựa đầu giường, trên người vẫn còn phủ một tầng mồ hôi ướŧ áŧ. Hắn dịu dàng cẩn thận quan sát cô như thưởng thức một điều gì đó.
"Làm xong rồi, anh đi đi". Cô lại quay về chế độ giương cung bạt kiếm, có điều chất giọng lúc này bởi vì suиɠ sướиɠ qua đi mà hơi khàn khàn.
"Ừ". Hắn chậm chạp mặc quần áo vào, "Chúng ta giờ giống hệt mấy phim hành động tình cảm, suиɠ sướиɠ lêи đỉиɦ, trầm mê say đắm. Vừa kết thúc liền trở thành thời gian hiền giả [4]".
[4] hiền giả thời gian (tiếng Nhật là 贤者タイム), hay còn gọi là Kenja Time, ý chỉ cảm giác trống rỗng sau khi quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ hưng phấn qua đi, vô cảm giống như "hiền giả".
Hoàng Nhất Diễn nghe được ý tứ châm chọc trong lời nói của hắn. Cô định mở miệng nhưng lại không thể phản bác điều gì, vùi mặt thật sâu vào trong gối.
Không nhìn thấy khuôn mặt cô khiến Ninh Hoả không vui, hắn lạnh lùng nâng mặt cô lên, "Chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu".
Cô liếc mắt nhìn hắn, "Anh có biết giấu việc từng kết hôn để tham gia chương trình yêu đương chính là con dao treo trên đầu không?"
Ninh Hoả đưa ngón tay gãi gãi cằm cô, "Không phải em cổ vũ anh tham gia chương trình này ư?"
"Người mẫu là nghề nay vầy mai khác [5], người mới xuất hiện không kể xiết, anh cũng không thể trụ được bao lâu".
[5] nguyên văn là 青春饭 – dịch thô là "bữa cơm thanh xuân", ý chỉ nghề nghiệp hoặc lĩnh vực kinh tế mới, thường xuyên thay đổi, không chỉ cần gương mặt kiếm ăn mà còn phải có tài năng và tri thức thì mới mong phát triển lâu dài được.
"Nói đi nói lại chung quy phụ nữ các người cũng như nhau cả thôi. Đều thích người có tài". Ninh Hoả cười ác ý: "Nhưng tôi rất thích cảm giác trong lòng em khinh thường tôi lại không thể làm gì khi bị tôi chơi cả, vô cùng thích".
"Anh có thể ôm mộng lớn một chút được không? Cả ngày cái đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện lên giường với phụ nữ à".
"Ăn no nghĩ chuyện dâʍ ɖu͙ƈ [6] mà, biết sao được. Tôi cả ngày nghĩ đến chuyện hoang da^ʍ cũng chứng minh vấn đề ăn no của tôi đã được giải quyết, cuộc sống vẫn rất sung túc tốt đẹp".
[6] nguyên văn là 饱暖思淫欲 – "bão noãn tư dâʍ ɖu͙ƈ" có nghĩa là ăn no sẽ nghĩ đến việc thoả mãn ham muốn thể xác, câu này được dùng giống nghĩa thành ngữ "ăn no dửng mỡ" hoặc gần hơn là "ăn no ấm cật" của người Việt mình.
"..." Hoàng Nhất Diễn mệt mỏi nói mãi mà hắn không hiểu, không muốn tiếp chuyện với hắn nữa, chỉ bỏ lại một câu: "Em ngủ".
Ninh Hoả nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn 2 giờ sáng. Hắn vẫn nhớ rõ lời nhắc nhở của Hải Khách, hắn cũng nhớ rõ mình muốn để người phụ nữ này nhìn thấy một "hắn" khác xưa. "Tôi đi đây".
Đóng cửa lại. Hương vị của hắn vẫn quẩn quanh nơi đầu mũi, xâm chiếm từng tấc hơi thở, lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của cô.
Hoàng Nhất Diễn lại xem lịch, chỉ còn 3 ngày nữa.
——
Chỗ đầu tiên dính líu đến cái tên Giang Phi Bạch được đào lên không phải địa chỉ phòng thuê trọ của cô, càng không phải nhà họ Hoàng ở trấn Ô Sơn.
Mà chính là Hồng Oa.
Sau khi đăng tải đầy rẫy trên mạng, một trong những thành viên của Tổ Hợp Kim Hoàng tên là ABB nghe nói có liên quan mật thiết với ông chủ của quán bar này. Nói đúng hơn là mối quan hệ có chút mờ ám.
Bảy tám đứa con gái đứng dàn thành hàng trước cửa quán bar, vừa hò hét vừa lôi kéo người đi đường cùng tấm biển đề chữ "Phản đối đạo nhái".
Lúc Đường Chỉ Mạn muốn đến đuổi đám người đó đi thì nhận được điện thoại của Hoàng Nhất Diễn.
Hoàng Nhất Diễn cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói hai ba câu kể lại sự tình đơn giản, "Chị Mạn, thật ngại quá".
"Thì ra là vậy". Đường Chỉ Mạn cười cười, "Em hiện tại ở đâu? Có an toàn không?"
"Bọn họ không tìm ra được địa chỉ của em đâu". Hoàng Nhất Diễn lại hỏi: "Chị Mạn, băng ghi hình ở Hồng Oa vào hai năm trước có còn giữ lại không ạ?"
"Đã sớm xoá hết rồi. Trình Ý từng bảo lưu lại một năm, có điều chị nghĩ cũng không cần thiết". Vừa nói Đường Chỉ Mạn vừa bật máy tính, lại mở Weibo xem thời cuộc rối loạn, "Chị nói rồi, tài khoản hoạt động của Hồng Oa mấy năm không cập nhật gì mới, chỉ mới hai ngày qua mà bình luận đã vượt qua cả vạn". Nhiều nhất là chửi bới.
Đường Chỉ Mạn lại vào tài khoản chính của Thái Tân Thu, nhìn thấy lượng fan cũng hơn trăm vạn người, đúng là gấp mấy trăm lần so với Giang Phi Bạch.
Nói người phía sau là lấy trứng chọi đá cũng không sai lắm.
"Chị Mạn". Hoàng Nhất Diễn lên tiếng: "Mọi người có thể lên tiếng đính chính vạch rõ quan hệ với em, chuyện này chung quy là em liên luỵ mọi người".
Đường Chỉ Mạn không có ý kiến, chỉ hỏi: "Bên kia ăn miếng trả miếng à?"
"Tài khoản chính thức của Thái Tân Thu không có động tĩnh, những người náo loạn ngoài kia chỉ là các nhóm fan nhỏ lẻ thôi". Thái Tân Thu rốt cuộc có biết những ồn ào này không cũng khó nói rõ.
"Được rồi, để chị cân nhắc xem".
"Cảm ơn, chị Mạn".
Đường Chỉ Mạn ngồi trong phòng làm việc yên lặng suy nghĩ một lúc mới gọi cho Trình Ý.
Chu Hồng Hồng đi công tác, Trình Ý phải ở nhà trông con. "Nghe đây".
"Ba ơi". Trình Nhị nằm trên sô pha, kéo kéo ống quần Trình Ý.
Trình Ý nghe xong báo cáo từ Đường Chỉ Mạn, hơi đỡ lấy cậu con trai thứ hai của mình.
"Trình Nhị". Trình Đại tay ôm một mô hình xe tăng chạy đến, "Ba đang nói chuyện công việc đó. Để ba ba kiếm tiền nuôi vợ đi, vợ của ba ba sẽ nuôi lại chúng ta".
Trình Nhị tất nhiên không hiểu anh trai đang nói gì, chỉ nhìn Trình Đại một cái, lại leo lên đùi Trình Ý, bàn tay bé nhỏ vỗ lên mặt hắn, "Ba ba, đẹp trai đẹp trai'.
Trình Ý một tay bế cậu con trai thứ hai của mình, tiếp tục bàn chuyện với bên kia: "Là Đại Hoàng sao?"
Trình Nhị giật lấy cổ áo Trình Ý, còn không ngừng kêu, "Ba ơi ba ơi..."
Đường Chỉ Mạn ở đầu dây này nghe được âm thanh líu lo của Trình Nhị, hơi nở nụ cười. Đứa con trai thứ hai của hắn xem ra còn ngoan hơn cả đứa lớn. Cô nói: "Không phải, tôi cảm thấy cô ấy không phải loại người đó". Những người có thể làm việc ở Hồng Oa đều thuộc dạng tinh mắt nhạy bén, tính cách nhân phẩm người khác như thế nào, chỉ qua vài ba câu nói chuyện liền có thể đoán được tám chín phần. Tổ Hợp Kim Hoàng biểu diễn ở Hồng Oa một năm, Đường Chỉ Mạn lựa chọn tin tưởng Hoàng Nhất Diễn.
Trình Ý nhắc nhở một tiếng: "Nếu có người đến cửa Hồng Oa quấy rối, cứ trực tiếp báo cảnh sát xử lý đi".
Đường Chỉ Mạn đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Trên mạng có một đám người thông qua tài khoản của Hồng Oa đánh giá xấu".
Trình Ý nghe xong chỉ cười nhạo: "Lão tử đây cũng không chỉ dựa vào mấy điểm số đánh giá đó để kiếm ăn'.
"Biết rồi".
Tài khoản chính thức của Hồng Oa vẫn giữ thái độ im lìm như trước, không thông báo cũng không thanh minh cái gì
——
Sau Hồng Oa, chỗ thứ hai gặp hoạ, chính là nhà họ Hoàng ở trấn Ô Sơn.
Hoàng Nhất Diễn trước nay chưa từng để lộ địa chỉ nhà mình, có điều tên tuổi nhà họ Hoàng ở trấn Ô Sơn thật sự rất lớn, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng. Không biết là kẻ nào thất đức, tung toàn bộ thông tin cá nhân của ba Hoàng lên mạng, khiến ông cả ngày hết bị gọi điện thoại đến bị nhận tin nhắn quấy rối, tất cả đều là mắng chửi.
Ba Hoàng quyết định tắt di động của mình, cũng đem điện thoại của mẹ Hoàng tắt luôn. Ông đặc biệt căn dặn mẹ Hoàng: "Con gái thứ hai nhà mình bên ngoài tích không ít thù hận, thời gian này nếu không có gì cần thiết thì bà hạn chế ra đường đi. Còn đi mua thức ăn thì để tôi đi thay".
"Được". Mẹ Hoàng thở dài lo lắng, "Ài, đúng là sống cũng không yên mà".
Ba Hoàng trấn an nói: "Qua giai đoạn này sẽ ổn thôi".
"Nhà mình trước giờ luôn giữ danh trong sạch, không ngờ lần này lại bị người ta chụp một cái mũ lớn như thế lên đầu".
"Trên đời này nếu không có kẻ xấu thì sao có thể làm nổi bật ánh hào quang của những người tốt như chúng ta chứ".
Lời này của ba Hoàng vừa nói xong, chưa đến 1 tiếng sau, ông chủ tiệm quan tài và dịch vụ mai táng ở ngoài trấn đã tìm đến.
Trên mạng có người đặt một vòng hoa lớn, đặc biệt để địa điểm giao hàng là nhà họ Hoàng.
Ông chủ không dám làm ăn cẩu thả, liền đích thân đưa tới cửa nhà họ Hoàng. Một vòng chữ "Điện" bao quanh bên ngoài dòng chữ to hơn "Một đường bình an" [7].
[7] chữ "奠" có nghĩa là "cúng tế, cúng bái". Cụm từ "一路走好" thường dùng trong đám tang, hàm ý chúc người đã khuất lên đường bình an.
Lúc mẹ Hoàng đi ra mở cửa nhà, đập vào mắt là cái vòng hoa to đùng khiến bà choáng váng, hô to: "Lão Hoàng!"
Ba Hoàng nhìn thấy một góc màu trắng kia thì không khỏi cau mày dự cảm xấu. Khi toàn bộ vòng hoa tang chình ình trước mắt, ông giận tái mặt, sau đó liền khôi phục vẻ bình tĩnh như thường.
"Đúng là nghiệp chướng mà, ai lại gửi cái này?" Mẹ Hoàng đứng sau lưng ba Hoàng trách móc.
"Không sao đâu, để tôi đối phó họ". Ba Hoàng nắm tay mẹ Hoàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà hai cái an ủi, "Bà vào nhà nghỉ ngơi đi".
Mẹ Hoàng nghe lời đi vào phòng. Trước lúc đóng cửa bà nhìn về phía ba Hoàng, nhớ lại chút chuyện cũ hồi còn trẻ, không nén được nụ cười.
Ông già nhà bà, phong độ đúng là ngày càng lên hương.
Ba Hoàng bước khỏi nhà, đá một cái vào xe đẩy của ông chủ làm nó văng xa mấy mét.
Ông chủ hoảng sợ.
Ba Hoàng nhẹ như không nói: "Thời hạn sử dụng vòng hoa của các người bao lâu?"
"Hả?" Ông chủ ngơ ngẩn, "Chắc là mấy ngày".
Ba Hoàng tặc lưỡi "chật chật" vài tiếng, "Tôi eo không đau, chân không nhức, không mắc bệnh lây qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ, càng không có tiền sử cao huyết áp, hạn sử dụng của cái vòng hoa các người không đảm bảo thêm năm sáu mươi năm sau thì đúng là vứt đi".
"Vòng hoa này cũng chỉ dùng trong vài ngày, ai lại giữ ở nhà ba năm mươi năm chứ, có bệnh hả?"
"Nhà tôi mấy ngày nay không có tang lễ, ông đưa cái vòng hoa to đùng này lại, còn nói tôi có bệnh? Tôi thấy ông mới có bệnh đấy?"
Ông chủ nghẹn một hơi, liếʍ liếʍ môi, nhe răng nói: "Tôi cũng có thu tiền nhà các người đâu".
"Bảo ông nhận tiền ông liền nhận à, ông đưa thứ này đến đây làm vợ tôi tức giận, mà vợ tôi giận lên sẽ sinh bệnh, ông có chịu trách nhiệm không?"
"Vậy... vậy tôi xin lỗi chị dâu là được rồi". Trấn Ô Sơn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp nhau, ông chủ biết bản thân mình đuối lý, tự giác xin lỗi. "Làm ăn buôn bán, người ta nói giao đến nhà ông, tôi cũng đâu còn cách nào".
"Ông đúng là không biết uyển chuyển tình thế gì cả, người ta trả tiền bảo ông giao ông liền giao sao?" Ba Hoàng cao hơn ông chủ một chút, lúc nói chuyện phải cúi đầu mới nhìn rõ ông chủ tiệm kia, giọng nói thả chậm, "Tiền này ông nhận cũng quá thật thà rồi".
"Cái này..." Trong lòng ông chủ nhủ thầm, người ta muốn mua bằng được nhưng lão Hoàng không muốn nhận. Nếu ông không đưa đến nhà lão Hoàng thì chả ai biết, xem như cũng hoàn thành mối làm ăn rồi. "Ây, lão Hoàng à, ông đúng là có chút thông minh đấy".
Ba Hoàng không khách khí nhận lời khen: "So với ông thì đương nhiên hơn rồi".
"Được rồi, để tôi mang vòng hoa về tiệm đã". Ông chủ xoay người định đi.
Ba Hoàng liền ngăn lại, "Đợi chút, tôi còn chưa nói xong mà".
"Việc gì nữa?"
"Tôi hỏi ông nhá". Ba Hoàng cười bí hiểm, "Chuyện làm ăn này có phải tôi giúp ông kiếm lời không?"
"Còn phải nói". Ông chủ tiệm thành thật gật đầu phụ hoạ, "Ông không biết đâu, có rất nhiều người muốn giao hoa tang đến nhà ông đấy"
"Vậy mà tiền hoa hồng ông không đưa tôi đồng nào?" Ba Hoàng liên tiếp hỏi sấn tới: "Ông thật không định nhả tiền ra à, định một mình hưởng trọn à?"
"Ý ông là..."
"Vòng hoa này của ông bao nhiêu?"
"Năm mươi". Ông chủ xoè năm ngón tay ra trước mặt.
"Bên kia trả tiền xong hết rồi?"
"Ừm".
"Năm mươi cưa đôi, ông đưa tôi hai mươi lăm là được".
"Hả, lão Hoàng à, ông cũng tính toán vậy sao".
Ba Hoàng cười xoà: "Để tôi bảo thằng út nhà tôi lên mạng giới thiệu tiệm của ông, giật dây mấy kẻ kia mua áo liệm quan tài gì gì đó, xong việc ông nhớ chia tiền hoa hồng cho tôi đấy".
"Thành giao". Ông chủ vô cùng sảng khoái đồng ý cái rụp, "Nhờ phúc của ông, chuyện làm ăn mấy ngày nay của tiệm chúng tôi ngày càng phát đạt. Đi trước nhá".
"Đi đi". Ba Hoàng siết chặt tờ tiền trong tay, "Hôm nay có tiền cơm rồi, về nhà dỗ vợ thôi".
— HẾT CHƯƠNG 26 —