——
Tối mấy ngày hôm trước, Minh Trăn cứ chờ Thiên Cầm cùng Tân Dạ ngủ rồi cắn khăn tay khóc thầm, bởi vì nàng không thích không khí ở An Quốc Công phủ, bất kể là nha hoàn hay thái thái thì ánh mắt nhìn nàng đều rất lạnh nhạt.
Hơn nữa, nàng rất nhớ Kỳ Sùng.
Buổi tối nằm mơ thấy ác mộng, Minh Trăn cũng không dám lặng lẽ ra ngoài. Trong phòng tối đen một mảnh, bởi vì lo sợ xảy ra hoả hoạn nên đèn dầu cũng không thắp, không giống lúc trước ở Tần Vương phủ, dạ minh châu sẽ làm cho cả phòng tràn ngập ánh sáng nhu hòa.
Nàng chỉ có thể trong bóng đêm nắm lấy một góc chăn, hàng đêm sợ tới mức ngủ cũng không yên, chờ tới trời sáng lại trở về giường ngủ bù.
La Thị bên kia cũng không để một tiểu nha đầu như Minh Trăn vào lòng, lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì đâu? Chung quy cũng chỉ là thứ nữ, sau này gả cho một người thành thật chính là kết cục tốt nhất của cuộc đời rồi. Cứ cách hai ngày Minh Trăn lại đi đến chỗ La thị thỉnh an, lúc thỉnh an, La thị cũng không cố tình gây khó dễ, nhìn thấy bộ dạng uể oải, sắc mặt tái nhợt nhìn thấy mà thương của Minh Trăn liền xua xua tay kêu nàng trở về.
Nhưng thật ra, Minh Huệ lại thập phần ghen ghét vẻ đẹp của Minh Trăn.
Ở tuổi này thiếu nữ ai cũng đều để ý bề ngoài. La thị đã từng nói rất nhiều lần với Minh Huệ, lần nào cũng nói Minh Trăn thân phận thấp, lại được nuôi dưỡng ở thôn trang, bất luận như thế nào cũng không thể sánh bằng đích nữ như nàng ta. Nhưng Minh Huệ lại không nghe vào, nhìn đến Minh Trăn là lại muốn châm chọc một phen.
Nhưng điều này lại chẳng có kết quả gì. Minh Huệ cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì Minh Trăn nghe không hiểu ý châm chọc trong lời nói của nàng ta, tỷ tỷ nói cái gì, Minh Trăn liền gật đầu nói “đúng vậy, đúng vây”, nhìn lại thì có vẻ Minh Huệ không có lễ nghĩa, không độ lượng, cố ý khi dễ muội muội tuổi nhỏ lại không hiểu chuyện.
Nếu Minh Huệ không chủ động đυ.ng vào, cũng sẽ không xảy ra những việc này, nhưng không có cách nào, mỗi lần nàng ta nhìn thấy Minh Trăn thì lại luôn muốn nói vài lời châm chọc.
Minh Trăn trở lại An Quốc Công phủ, y phục hay trang sức đều rất đơn giản, hiện giờ thời tiết còn nóng, ngày thường nàng cũng chỉ mặc y phục đơn sắc, chỉ cài một cây trâm bạc hoặc là ngọc trâm đơn giản để cố định mái tóc, trang phục tuy đơn giản nhưng lại làm không ít nha hoàn lén lút bắt chước.
Ngày hôm nay, Minh Huệ nghe nói trong nhà có khách tới, thừa dịp Minh Trăn đang tản bộ sau khi dùng bữa trưa, liền đi tới làm bộ ngẫu nhiên gặp được.
Tân Dạ đi theo bên cạnh Minh Trăn, thấy Minh Huệ ngày thường hay vênh mặt châm chọc người khác, cho nên rất không thích nàng ta.
Mắt thấy Minh Huệ ăn mặc giống như hồ điệp lại đây, Tân Dạ liền muốn dẫn Minh Trăn rời đi.
Minh Huệ cười cười, gọi Minh Trăn: “A Trăn à, muội biết không, trong nhà nay có khách tới?”
Minh Trăn ngoái đầu nhìn lại: “A?”
Minh Huệ tiến lên nắm lấy tay Minh Trăn, Minh Trăn không quen thân cận với người khác như vậy, cho nên rụt tay lại.
Minh Huệ đành phải khoanh tay trước ngực nói: “Là một công tử.”
Minh Trăn không để trong lòng, nàng cũng không quá thích lời nói của Minh Huệ trong hai ngày nay, bản thân vô cùng mâu thuẫn. Chẳng qua là tỷ muội một nhà, Minh Huệ đến đây nói chuyện, Minh Trăn cũng không thể chạy đi được.
Cho nên nàng khẽ gật đầu.
Minh Huệ tiến đến nói nhỏ bên tai nàng: “Ta nghe người khác nói, phụ thân rất vừa ý hắn, có ý định gả muội cho hắn.”
Từ nhỏ cuộc sống của Minh Trăn đã đặc biệt, thế cho nên nàng không hiểu rõ mấy cái ‘đính hôn’ ‘thành thân’ gì đó lắm.
Trời có chút nóng, Minh Trăn đã đổ mồ hôi, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi, cho nên “vâng” hai tiếng để lừa gạt Minh Huệ cho qua chuyện.
Lừa gạt người sao…… Minh Trăn rất lành nghề nha.
Minh Huệ thấy Minh Trăn lại không có phản ứng gì, còn chính mình lại như một quyền đánh vào bông.
Điều nàng ta muốn không phải là cái này.
Nàng ta muốn Minh Trăn phải nhiệt tình hỏi thăm nhân phẩm, gia thế và tài năng của đối phương, sau đó Minh Huệ sẽ nói thư sinh kia không chỉ có gia cảnh bần hàn mà tâm địa cũng bất chính.
Tâm bất chính là do Minh Huệ nhìn ra, nàng ta cũng không dám nói cho An Quốc Công, sợ phụ thân sẽ cảm thấy bản thân mình vì danh lợi mà xem thường người có gia cảnh bần hàn. Nhưng nếu là Minh Trăn nói, An Quốc Công chắc chắn sẽ cho rằng Minh Trăn chê nghèo yêu giàu, ghét bỏ người thư sinh nghèo hèn này.
Tất nhiên Minh Huệ không muốn nhà mình cùng loại người này kết thân, đối với toàn bộ gia tộc mà nói thì nhân phẩm kém chung quy vẫn là mối họa, nếu tên họ Ôn này làm ra chuyện xấu gì, vậy danh dự của An Quốc Công phủ sẽ bị bôi nhọ.
Tuy rằng nàng ta chán ghét Minh Trăn xuất sắc hơn mình, nhưng sẽ không đến mức vì du͙© vọиɠ của bản thân mà làm cho cả gia tộc bị liên lụy, Minh Trăn gả cho 1 người thành thật thì xem như xong việc, dù sao hôn sự của nàng cũng không thể so với chính mình.
Nhưng nàng ta không nghĩ đến việc mình sẽ đi phá hôn sự của Minh Trăn, nàng ta sẽ khiến cho Minh Trăn tự mình đi phá hủy.
Minh Huệ dùng khăn tay quạt quạt gió: “Người kia lớn lên trông cũng được, nhưng lại là người tùy tiện. Ngày đó ta đứng đối diện với hắn trên cầu, tên thư sinh nghèo kiết xác đó không những không tránh ra, trái lại còn chủ động đáp lời, khen ta một câu cái gì thanh thủy xuất phù dung, nhưng ta cũng không để ý đến hắn.”
Minh Trăn cũng cảm thấy nóng, nàng cũng không hỏi lại chỉ lười nhác gật gật đầu: “Đúng vậy, tỷ tỷ thanh thủy xuất phù dung.”
Minh Huệ chán nản.
Đúng cái rắm nha, người mù đều có thể nhìn ra nàng ta lớn lên xinh đẹp. Nhưng trọng điểm là cái này sao?
Minh Huệ lại nói: “Hắn đang ở đình hóng gió uống trà cùng phụ thân, A Trăn, muội theo ta đến nhìn lén xem sao?”
Tân Dạ biết Minh Huệ không có lòng tốt, cho nên liền cự tuyệt: “Cô nương, hôm nay quá nóng, chúng ta vẫn là nên trở về nghỉ ngơi đi.”
“Đúng là không chịu phơi nắng cho nên làn da của A Trăn mới tái nhợt như vậy.” Minh Huệ đánh giá Tân Dạ một lượt từ trên xuống dưới, “Đều là do hai nha hoàn các ngươi quen nuông chiều muội ấy, lại còn dám quản chuyện của chủ tử, có tin ta sẽ bán các ngươi đi không.”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Tân Dạ miễn cưỡng cong khóe môi.
Minh Trăn không muốn liên lụy Tân Dạ liền nói: “Được, chúng ta đi xem đi.”
Chuyện này đương nhiên là tùy tâm trạng của Minh Huệ.
Trong đình, một người nam nhân mặc y phục màu lam đang ở cùng một nam tử khác trong bộ y phục màu xanh lá nói chuyện với nhau. Một người uy nghiêm hùng tráng, không giận tự uy, đúng là An Quốc Công Minh Nghĩa Hùng. Người phía sau thân thể đơn bạc lại thấp hơn một chút, chính là ‘Ôn công tử’ Ôn Hồng trong miệng mọi người.
Ngũ quan của Ôn Hồng đoan chính, thoạt nhìn cũng ôn tồn lễ độ, có khí chất của một thư sinh.
Thật ra hắn có nghe nói qua về Minh Trăn. Nghe nói cô nương này là Cửu tiểu thư con vợ lẽ, thân thể yếu ớt, lại không có mẫu thân, người thì ngu dại cho nên mới bị đưa đến thôn trang sống.
Nam nhân bình thường ai sẽ nguyện ý cưới một người ngốc chứ, chỉ sợ sinh hạ hài tử cũng sẽ ngốc theo.
Nhưng Ôn Hồng xuất thân bần hàn, ở trong triều không có một chút căn cơ nào. Trong kinh thành nhân tài lại đông đúc, muốn ở lại trong triều thì biện pháp duy nhất đại khái chính là tìm một người cha vợ có quyền lực. Mặt khác An Quốc Công phủ cũng giống nhiều gia tộc sao lại có thể đem tiểu thư gả cho hắn – một người trẻ tuổi vô quyền vô thế. Nhưng các gia tộc như An Quốc Công phủ sao có thể nỡ gả tiểu thư cho một người trẻ tuổi không quyền không thế như hắn chứ, dựa vào gia thế trong sạch cùng tài văn chương không tồi, Ôn Hồng vậy mà lọt được vào mắt xanh của vào An Quốc Công Minh Nghĩa Hùng.
Chỉ cần cưới nữ nhi ngốc này của An Quốc Công, kết thông gia cùng Minh gia, về sau con đường làm quan của hắn cũng sẽ dễ đi hơn một chút.
Minh Nghĩa Hùng tam thê tứ thϊếp, không có khả năng không cho phép con rể chỉ cưới một người, Minh Trăn là người ngốc, không thể để nàng sinh hạ ra một đứa nhỏ ngốc được, đến lúc đó dùng chút thủ đoạn làm nàng ấy không thể mang thai, rồi nạp một tiểu thϊếp thông tuệ xinh đẹp là được.
Minh Trăn và Minh Huệ ở phía xa xa nhìn, Minh Huệ giơ tay chỉ vào Ôn Hồng: “Nhìn đi, phụ thân muốn gả muội cho hắn. Hắn lớn lên còn không đẹp bằng ca ca của chúng ta, so với công tử nhà khác nhìn cũng chỉ bình thường thôi.”
Minh Trăn nhìn không rõ bộ dáng của người này, mới nhìn thân hình thì cũng chỉ là dạng bình thường bình thường mà thôi.”
Nàng chỉ nghĩ đến việc trở về, hỏi Tân Dạ một chút xem rốt cuộc “đính hôn” là cái gì, vì không muốn để cho Minh Huệ nhìn ra kỳ thật mình không hiểu gì nên gật gật đầu.
Minh Huệ thấy nàng phản ứng như vậy, rốt cuộc cũng không cười nổi.
Bắt nạt Minh Trăn mà một chút niềm vui cũng không có.
Cái đứa ngốc này rốt cuộc có biết hay tình cảnh hiện giờ của chính mình không nha?
Thứ nữ công hầu cho dù gả thấp, nhưng cũng không nên thấp đến mức gả cho một người có gia cảnh bần hàn, cái gì cũng không có.
Minh Trăn lười biếng che miệng lại, ngáp một cái: “Buồn ngủ quá nha, tỷ tỷ, có phải chúng ta nên đi về ngủ trưa rồi không?”
Tân Dạ nói: “Đúng rồi, thời gian cũng không khác lắm.” Minh Huệ lạnh mặt liếc mắt nhìn Tân Dạ một cái: “Nàng nói chuyện với tỷ tỷ là ta, ngươi xen vào làm gì?”
Tân Dạ đầy một bụng tức giận, nhưng vẫn phải trưng ra gương mặt tươi cười: “Đại tiểu thư nói đúng.” — chẳng qua là A Trăn đã gọi nàng ấy là tỷ tỷ mười năm rồi nha.
Minh Huệ nhìn gương mặt đơn thuần đến rối tinh rối mù của Minh Trăn, nghĩ thầm nếu chính mình đem nàng ra ngoài bán, nói không chừng nha đầu này còn sẽ ở đó mà ước lượng xem bán được bao nhiêu bạc.
Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Minh Trăn: “Nhéo muội một chút thì sẽ không thấy mệt nữa.”
Minh Huệ nhéo cũng không nặng, chỉ là da thịt Minh Trăn mỏng, dù nhéo nhẹ vẫn sẽ để lại dấu vết, Minh Huệ cảm thấy xúc cảm đặc biệt tốt, lại muốn xoa bóp.
Minh Trăn nước mắt lưng tròng: “?”
Minh Huệ cảm thấy chính mình bận bịu cả nửa ngày, trên người đã ra một thân mồ hôi, cũng bị làm cho tức giận một bụng, bản thân nàng ta mới là người ngốc chân chính. Ngược lại thì Minh Trăn tâm bình khí hòa, gợn sóng bất kinh, còn dùng một đôi mắt vô tội nhìn chính mình.
Nghĩ vậy, Minh Huệ càng thêm tức giận.
Nàng ôm ngực trở về: “Được, muội trở về ngủ đi, hôn sự này ta sẽ nghĩ cách để phụ thân từ bỏ, phụ thân cũng là bị mờ mắt, người nào cũng đều hướng đến quyền lực tiền tài nhà của chúng ta, cứ vậy sợ phá hỏng thanh danh tốt của Minh gia”
Minh Trăn đi theo phía sau Minh Huệ, trở về ngủ trưa.
Lại nói đến An Quốc Công bên này, Ôn Hồng cao đàm khoát luận [1] đúng thật là không tồi, mấy năm gần đây triều đình đang chống thiên tai, trấn áp một ít phản quân, Ôn Hồng đều có thể nói đạo lý rõ ràng.
[1] Cao đàm khoát luận (高谈阔论): bàn luận viển vông, ba hoa khoác lác, chỉ người hiểu biết nửa vời chỉ biết bàn luận suông, viển vông.
Tuy rằng Minh Nghĩa Hùng cảm thấy Ôn Hồng chỉ như lý luận suông, nhưng còn hơn nhiều người trẻ tuổi ngay cả giải thích cũng không được.
Lúc này, một người gã sai vặt lại đây nói: “Bẩm lão gia, Tần Vương điện hạ tới.”
Ánh mắt Ôn Hồng sáng lên.
Ai chẳng biết Tần Vương quyền thế ngập trời, có khả năng trở thành hoàng đế? Quả thực, chuyến này đến An Quốc Công phủ, vậy mà cũng có thể gặp được Tần Vương.
Minh Nghĩa Hùng có chút kinh ngạc, mấy năm nay ông ta cùng Tần Vương qua lại cũng không nhiều lắm, bây giờ hắn tới làm gì?
Có điều, thân phận của Tần Vương cao quý, Minh Nghĩa Hùng nhanh chóng sai người mời vào.
Thật ra Kỳ Sùng cũng không phải tới gặp Minh Nghĩa Hùng.
Chỉ là nghe nói Minh Nghĩa Hùng tìm mối hôn sự tốt cho A Trăn, hôm nay vừa lúc tên công tử đó đến An Quốc Công phủ, hắn liền tới nhìn một cái, xem tên kia là người như thế nào.
Minh Trăn rốt cuộc là một tay hắn nuôi lớn, muốn gả chồng, gả cho ai, khi nào gả, gả qua làm tiểu tức phụ hay làm Thái Hậu tất nhiên phải do hắn nói mới tính.
Lý Phúc đi theo bên người Kỳ Sùng, bởi vì sắc mặt Kỳ Sùng quá lạnh, sát khí trên người cũng quá nặng, giống như vội đi gϊếŧ người vậy, hắn rùng mình một cái, không tự chủ mà tránh xa vài phần.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi vào V vẫn nên gỡ mìn một chút: Bản chất của nam chính tối tăm, du͙© vọиɠ khống chế rất mạnh, không lạnh nhạt, không cấm dục, không phải người ôn nhu, ôn nhu thì có nhưng chỉ là đối với nữ chính, cho nên với những người khác có thể tàn nhẫn một chút, tý như có thể chém Ôn công tử gì đó thành tám mảnh.
Ba quan điểm emmmm, mọi người biết mà, hắn tự có ba quan điểm của riêng mình, cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình sai. Nếu rất để ý đến những quan điểm này của nam chính thì thì hãy cẩn thận khi đọc.
PS: Nữ chính yếu đuối, không thích nữ chính ngốc hoặc yếu đuối thì cũng xin cẩn thận khi đọc, chỉ là lúc nhàm chán nên mới tạo ra cái bánh ngọt nhỏ này, cách hành văn và nội dung truyện không cần kiểm chứng.