——
Minh Trăn ngồi ở trong xe ngựa, màn lụa trắng như tuyết bị gió nhẹ thổi lên, nàng có thể nhìn thấy cảnh quan bên ngoài.
Bởi vì thân thể quá yếu ớt, cho dù Minh Trăn có thể tự mình đi bộ dưới đường, nha hoàn thái giám bên dưới cũng không dám để Minh Trăn tùy ý đi lại.
Lo sợ Minh Trăn xảy ra chuyện gì.
Trong Tần Vương phủ, ai mà không biết Minh Trăn là bảo bối đầu quả tim của Tần Vương?
Ngay cả Tần Vương cũng ít khi trách mắng Minh Trăn.
Khi Minh Trăn còn nhỏ, đã được Tần Vương tự tay dạy viết chữ vẽ tranh, tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, cầm cây bút mà vẽ vời khắp nơi, trong thư phòng của Tần Vương được bài trí những món đồ vô cùng quan trọng, Minh Trăn không hiểu được những thứ này quan trọng như nào, bởi vì đã thấy từ nhỏ, chỉ nghĩ là đồ vật bình thường, nha hoàn nhất thời không chú ý, nàng đã vào thư phòng của Tần Vương mà viết vẽ linh tinh, vẻ hỏng một bức bình phong, ba thanh ngà voi, năm bức tranh chữ.
Tiểu hài tử nhà người khác gây ra tai họa phá đồ vật trong nhà trưởng bối như vậy chắc chắn sẽ bị đánh lòng bàn tay hay đánh vào mông rồi nhốt vào trong phòng không cho ăn cơm, Minh Trăn làm như vậy, nhưng chỉ bị Tần Vương búng vài cái vào trán, mắng là “đồ phá hoại”, nha hoàn bên cạnh có liên quan nhưng cũng không bị trừng phạt.
Hai năm trước Tần Vương có nuôi mấy con cá chép trấn quý hiếm thấy có hoa văn như rồng, mỗi ngày Minh Trăn đều nháo nhác muốn xem cá, nha đầu ngốc cái gì cũng không biết, vẫn luôn rải thức ăn vào trong ao cho cá, bởi vì ăn quá nhiều, những con cá ấy đều bị căng bụng mà chết trong ao.
Điều Tần Vương nghĩ đến đầu tiên không phải là trách mắng Minh Trăn, mà là lo rằng Minh Trăn biết cá chết sẽ đau lòng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại đi tìm mấy con cá có nhiều hoa văn tựa như rồng y đúc những con cá trước bỏ vào ao.
Ngay cả thừa tướng sủng nữ nhi nhất kinh thành, so ra vẫn kém hơn với sự cưng chiều của Tần Vương dành cho Minh Trăn. Việc ăn, mặc, đi lại của những công chúa trong hoàng thất cũng khó mà sánh được với Minh Trăn.
Minh Trăn sở dĩ lộng lẫy, rốt cuộc vẫn là do Tần Vương quyền thế ngút trời, cảnh ngộ của nàng, cũng đại diện cho việc Tần Vương mấy năm nay ở Lăng triều thăng chức có địa vị vững chắc.
Tân Dạ biết thân phận của Minh Trăn mờ ám, không thích hợp để lộ ra, cho nên dể cho xe ngựa tránh người trong cung mà đi. Nếu đυ.ng phải các quý nhân, rốt cuộc cũng không biết phải ăn nói sao.
Phía trước đột nhiên truyền lại âm thanh nói chuyện của nữ tử, Tân Dạ nhìn thoáng qua từ xa, nhìn trang phục thì có lẽ là các quý nữ hoặc công chúa chưa lấy chồng.
Nàng cho xe ngựa dừng lại: “Minh cô nương, chúng ta chờ họ đi qua đã.”
Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Ta muốn xuống dưới đi lại một chút.”
Tân Dạ đỡ Minh Trăn xuống: “Các ngươi trở về đi, ta đi cùng cô nương một chút.”
Tất cả thái giám đều rời đi.
Tân Dạ nói: “Tần Vương điện hạ không thích nhìn thấy người ở ngoài này đâu, cô nương, hôm nay gió lớn, chúng ta chờ bớt gió liền trở về nhé, người hóng gió nhiều sẽ lại ngã bệnh.”
Bên cạnh Minh Trăn không có người bạn cùng tuổi nào chơi cùng. Hai nha hoàn Thiên Cầm cùng Tân Dạ này tuy rằng ân cần chăm sóc Minh Trăn, nhưng từ đầu đến cuối đều xem Minh Trăn là chủ tử, những người khác cũng như vậy. Về phần Tần Vương, Tần Vương lại coi Minh Trăn thành tiểu nha đầu không hiểu chuyện.
Bạn bè duy nhất của nàng xem ra vẫn chỉ có thỏ con đang nuôi thôi.
Cho nên nhìn các cô nương cùng tuổi tụ lại với nhau, Minh Trăn không tránh khỏi cảm giác hâm mộ.
Nàng nói: “Ta chỉ nhìn một lát.”
Tân Dạ nói: “Cái này thì có gì đẹp?”
Vừa dứt lời, đã thấy xa xa cô nương mặc váy màu xanh lá tát một cái vào mặt cô nương mặc váy hồng nhạt, hình như cái tát này rất mạnh, cô nương kia trong nháy mắt đã ngã xuống đất.
Ở Tần Vương phủ mấy năm nay, Minh Trăn chưa từng đánh ai bao giờ, cho nên kinh ngạc đến nỗi miệng khẽ nhếch lên.
Cô nương mặc váy xanh cười khẩy: “Ngươi lại đang tính toán cái gì vậy? Mẫu thân của bổn cung là hoàng hậu đương triều, mẫu thân của ngươi cùng lắm là một cung nữ, mẫu phi của ngươi trước mặt mẫu hậu ta còn phải khúm núm nịnh bợ, nịnh nọt đủ điều, ngươi thì hay rồi, thấy bổn cung là trực tiếp quay đầu đi luôn, bổn cung đã cho ngươi đi rồi sao?”
Nghe xong lời này của cô nương áo xanh, Tân Dạ có suy tư một chút, đã đoán được thân phận của hai người này.
Cô nương áo xanh chính là công chúa Kỳ Di con của Sở hoàng hậu, mẫu phi có xuất thân là công chúa — trang phục màu trắng là Thục Tĩnh công chúa, Thục Tĩnh công chúa không có tiếng tăm gì, tên gọi là gì, Tân Dạ cũng không biết.
Bên cạnh Ninh Đức công chúa còn có một cô nương mặc bạch y, cô nương này dung mạo xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, nói vậy thì chính là Gia Hàn huyện chúa.
Gia Hàn huyện chúa lạnh lùng mở miệng: “Đừng tức giận vì nàng ta, đánh đến đau tay, vô duyên vô cớ lại chọc tức thân thể kiều quý của mình, chúng ta đi thôi.”
Ninh Đức công chúa kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Bổn cung cũng không muốn tức giận với nàng ta, chỉ là, thấy ngươi trưng bộ mặt buồn bã liền thấy xui xẻo. Thôi, hôm nay hoàng huynh đi săn bắn ở Tây Sơn, chúng ta cũng đi xem đi.”
Hai nữ quan mang theo một đám cung nữ rời đi.
Thục Tĩnh công chúa vẫn đứng yên không nhúc nhích, hai mắt đờ đẫn, tựa như là đang thất thần.
Phía sau nàng chỉ có một cung nữ quần áo mộc mạc, cung nữ này vẫn luôn quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên, bản thân Thục Tĩnh công chúa ăn mặc còn không bằng cung nữ kế bên Ninh Đức công chúa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không biết vì cái gì, Minh Trăn cứ cảm thấy chua xót, không thoải mái.
Nàng không kìm được mà đi lên phía trước, Tân Dạ không muốn Minh Trăn tiếp xúc với công chúa có mẫu phi thân phận không cao, nhưng lại lo là sẽ làm Minh Trăn không vui.
Minh Trăn đi tới phía trước, vươn tay về phía Thục Tĩnh công chúa: “Mặt đất bẩn lắm, để ta kéo ngươi lên.”
Thục Tĩnh công chúa mặt không thay đổi ngẩng đầu, nàng lớn lên thật ra cũng xinh đẹp, có điều đúng như Kỳ Di nói vậy, khóe môi Thục Tĩnh đột nhiên hạ xuống, ánh mắt có chút rưng rưng, mang theo bộ dáng khổ sở, giống như trái khổ qua vậy, cho nên mới khiến cho người ta cảm thấy không đủ vui vẻ.
Tuy không biết thân phận của Minh Trăn, nhưng nhìn trang phục của Minh Trăn, không khó để đoán được, có lẽ là ái nữ của một vị đại nhân quyền khuynh triều dã nào đó.
Kỳ Di sức lực lớn, mặt của Thục Tĩnh đã sưng lên, khóe miệng hiện ra vài giọt máu nhàn nhạt. Minh Trăn thấy nàng bất động thì liền khom lưng, nhẹ nhàng xoa xoa cho nàng: “Ngươi trở về cùng ta đi, công công sẽ tìm dược để chữa trị cho ngươi.”
Thục Tĩnh cầm lấy khăn tay của Minh Trăn, loạng choạng đứng lên: “Không cần.”
Minh Trăn đi theo sau Thục Tĩnh: “Váy ngươi bẩn rồi.”
Trong lòng Thục Tĩnh bực bội, lại càng cảm thấy Minh Trăn phiền toái, đại nha đầu được ngâm trong hũ mật như vậy một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, lại xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện.
Ai lại muốn để người ta nhìn thấy mình chật vật như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết váy bị bẩn?
Thục Tĩnh vô tình cúi đầu xuống, lại thấy chiếc khăn trong tay có thêu một chữ “Chướng”.
Tần Vương Kỳ Sùng, tự Tử Chướng. Đồ vật hàng ngày Minh Trăn sử dụng đều muốn lưu một chút ấn ký của Kỳ Sùng ở đó.
Tân Dạ thấy Thục Tĩnh ngạo mạn vô lễ, cho nên mỉm cười nói: “Công chúa, đây là cô nương nhà Tần Vương chúng tôi, tên là A Trăn, Tần Vương coi nàng giống như trân bảo vậy. Hiện tại A Trăn cô nương hỏi người, có muốn trở về lấy một ít thuốc?”
Minh Trăn nghe không hiểu được là Tân Dạ đang cảnh cáo Thục Tĩnh: “Cùng ta trở về lấy thuốc đi.”
Thục Tĩnh nằm mơ cũng muốn Tần Vương lên ngôi sau đó gϊếŧ hết toàn bộ gia tộc của hoàng hậu, cho nên bình thường nàng ta càng có khuynh hướng nghiên về Tần Vương.
Thục Tĩnh liếc mắt nhìn Minh Trăn một cái, sự quan tâm trong ánh mắt của tiểu cô nương không hề giả vờ, có lẽ là không có ý xấu.
Thục Tĩnh gật đầu: “Được thôi.”
Khoảng hai khắc sau, Tân Dạ giúp Thục Tĩnh lấy thuốc, Minh Trăn ngồi trên giường tò mò nhìn nàng: “Ta tên là A Trăn, còn ngươi tên gì?”
“Kỳ Vận.”
Trước mắt đã đoán được đại khái tình huống. Đối với Minh Trăn, Thục Tĩnh cũng không thể nói là hâm mộ, nhìn gần thì cũng chỉ là chim hoàng yến xinh đẹp bị bẻ gãy cánh nhốt vào l*иg thôi. Cũng không biết là người tâm ngoan thủ lạt lại vô tình như Tần Vương vì sao lại đi thích một tiểu phế nhân hiền lành như này.
Tân Dạ dâng trà lên, Thục Tĩnh uống một ngụm, cố ý thăm dò Minh Trăn: “Hôm nay vị bên cạnh Ninh Đức là Gia Hàn huyện chúa, Gia Hàn rất thích Tam hoàng huynh.”
Minh Trăn không hiểu những mối quan hệ rắc rối phiền phức của hoàng gia: “Ninh Đức là ai? Tam hoàng huynh là ai?”
Tân Dạ nghe hiểu ẩn ý của Thục Tĩnh, lạnh lùng mở miệng: “Công chúa không nên nói năng lung tung trước mặt cô nương chúng tôi, người và Ninh Đức công chúa có ân oán thì nên tự mình giải quyết, đừng kéo cô nương chúng tôi xuống nước cùng.”
Thục Tĩnh đối diện với Tân Dạ, sau đó cúi đầu uống trà: “Nhất thời lỡ lời.”
Tân Dạ không thích Thục Tĩnh.
Đợi Thục Tĩnh rời đi, Tân Dạ tức giận đi đến phòng đối diện nói với nha hoàn khác: “Khó trách Ninh Đức công chúa ghét nàng ta như vậy, tính tình nay sao có thể làm cho người ta thích được. Cô nương của chúng ta vừa mới giúp nàng, nàng ta thì hay rồi, vậy mà lại muốn mượn tay cô nương nhà chúng ta để báo thù, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng xảo trá.”
Minh Trăn thì lại rất tò mò về Thục Tĩnh.
Tuy rằng Minh Trăn phản ứng chậm, tính tình ngây thơ, nhưng đối với “tốt” và “không tốt” nàng lại có cảm giác nhạy bén, giống như người mù vậy, thính giác hoặc xúc giác sẽ tốt hơn một chút. Minh Trăn mơ hồ cảm thấy Thục Tĩnh không có ý đồ xấu gì với mình.