——
Có Tần vương ở đằng sau hỗ trợ, Ngu Hoài Phong cũng yên tâm không ít. So với phe cánh của Sở quý phi, hắn lại tin tưởng nhân mạch trong tay Tần vương hơn.
Có điều, sau khi nhìn thấy Minh Trăn, Ngu Hoài Phong liền nhớ mãi không quên. Minh Trăn thực sự làm cho hắn có một cảm giác quen thuộc.
Qua hai ngày, đoàn người sẽ rời khỏi Lăng quốc và đi về Tễ quốc. Đêm lạnh như nước, Ngu Hoài Phong đặt bút vẽ tranh, là hình ảnh của một bé gái trông vô cùng sinh động.
Phù Thanh Hạo đứng một bên nhìn.
Ngu Hoài Phong thở dài, “Hi vọng mẫu hậu sẽ sinh hạ một muội muội, bổn vương luôn muốn có một người muội muội.”
Phù Thanh Hạo nói: “Thuộc hạ sẽ phái người đi tìm một đứa bé về đây.”
“Đừng đi.” Ngu Hoài Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Mấy đứa trẻ khác bổn vương không cần. Nhưng nếu là đứa bé tên A Trăn ở Tần vương phủ kia, vậy thì cũng được.”
Bộ dáng A Trăn đáng yêu, giọng nói cũng mềm mại, ai gặp cũng thích, Ngu Hoài Phong cũng không ngoại lệ.
Phù Thanh Hạo cười một tiếng, “Ngài cũng đã rời khỏi Tễ quốc mấy tháng rồi, sợ là sẽ không ít công việc, điện hạ nên bỏ những thứ này ra khỏi đầu.”
Ngu Hoài Phong thở dài một hơi, nửa giả nửa thật nói: “Bổn vương chính là không cam lòng. Tần vương lạnh lùng như tảng băng mà còn có một muội muội ở bên cạnh làm nũng, bổn vương lại một thân hiu quạnh không ai quan tâm. Nếu có thể mang một nữ vương trở về, thúc phụ chắc chắn sẽ cao hứng làm cho nàng hẳn một tòa cung điện cũng nên.”
Bên này, Giang vương Ngu Hoài Phong còn đang ai oán thở dài thì bên kia, đám người Kỳ Sùng đã chuẩn bị để đến hành cung.
Ban đầu, đúng là không định mang Minh Trăn theo, nhưng nếu chẳng may đám người quý phi biết được Kỳ Sùng mang con gái An quốc công về chăm như sủng vật, thì chắc chắn sẽ làm nổ ra một cuộc tranh luận.
Nhưng đến phút cuối cùng, Kỳ Sùng lại thay đổi quyết định, sẽ dẫn theo cả Minh Trăn.
Mười năm sau, Minh Trăn vẫn ở trong phủ Tần Vương.
Trong mười năm này, Ngu Hoài Phong vẫn như cũ không nghe ngóng được tin tức gì về đệ đệ hay muội muội của mình, dù có Tần vương hỗ trợ nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Còn Minh Trăn cũng đã sắp đến tuổi cập kê.
Nhưng trong mắt Kỳ Sùng, Minh Trăn vẫn còn là một cô bé.
Sau một năm Minh Trăn tới tuổi cập kê, kinh thành đã xảy ra không ít chuyện. Thái hậu mất, Sở phi được hoàng đế nâng lên làm hoàng hậu, hai vị hoàng tử dưới gối Sở phi là Tứ hoàng tử Kỳ Diên và Ngũ hoàng tử Kỳ Tu cũng trở thành con vợ cả.
Bốn năm trước, Kỳ Sùng nhược quán [1], cũng đã đến tuổi thành thân. Chỉ là, Kỳ Sùng không có động tĩnh gì, hoàng đế cũng không muốn Kỳ Sùng thông qua việc thành hôn mà thu về được thế lực lớn. Cho nên đã lấy việc Thái hậu bệnh nặng rồi băng hà để trì hoãn.
[1] Nhược quán: Con trai thời xưa đến 20 tuổi thì bắt đầu đội mũ. Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲) để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên”(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục. (Nguồn: Thế giới di sản điện tử).
Hiện tại Kỳ Sùng càng thêm bận rộn, mấy tháng liên tiếp đều ở phương bắc trợ giúp thiên tai. Đến khi trở về thì cũng đã đầu hè.
Đầu hè bây giờ cũng không khác gì mùa hè mười năm trước, Lý Phúc cũng đã già đi vài phần, lại giống như lúc trước, điều khiển người hầu chuẩn bị đồ dùng này nọ để đến hành cung.
Mấy năm vừa qua, năm nào cũng ở hành cung Nhược Sơn. Năm vừa rồi đã tu sửa xong hành cung tránh nóng nên muốn đi đến cung Cảnh Sơn để nghỉ ngơi. Bởi vì là lần đầu tiên nên Lý Phúc theo Kỳ Sùng trở về đã phải làm thêm nhiều việc hơn.
Vừa vào cửa đã gặp phải Minh Trăn, Lý Phúc nói: “Ngoại trừ Thiên Cầm cùng Tân Dạ, Minh cô nương có muốn dẫn ai ra ngoài nữa không?”
Minh Trăn đưa lưng về phía Lý Phúc, lười biếng nằm trên giường nhỏ, giọng nói của nàng đã không còn non nớt như lúc còn bé nữa, bây giờ vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, còn mang theo mấy phần mê hoặc người khác: “Đều được cả, công công cứ tùy ý chọn đi.”
Lý Phúc tiến đến gần: “Lần này, Tần vương điện hạ trở về, mang cho cô nương rất nhiều đồ chơi, có…”
Nhớ đến thứ mà Tần vương mang về cho Minh Trăn, Lý Phúc lại ngượng ngùng mở miệng.
Những năm gần đây, Tần vương và Minh Trăn chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, không gặp ít nhất là hai, ba tháng, lâu nhất thì cũng là nửa năm đến một năm, Minh Trăn đã sớm trở thành một đại cô nương. Tần vương vậy mà vẫn còn mua cái gì mà trống gỏi, cửu liên hòa dỗ dành trẻ con, cũng không thèm sợ Minh cô nương tức giận ném đi.
Lý Phúc không muốn nói tiếp, liền ném lên người Tần vương: “Cô nương cứ tự mình đi hỏi điện hạ là được.”
Minh Trăn cũng không để ý nhiều mà xoay người lại, ngồi dậy duỗi thắt lưng một cái, tóc dài rơi hết xuống cổ tay: “Thực sự cũng đã lâu rồi không gặp công công cùng điện hạ.”
“Điện hạ vẫn luôn bận rộn.” Lý Phúc cười cười, “Cô nương đừng tức giận. Thiên Cầm, mau tới giúp cô nương rửa mặt chải đầu. Bữa tối đã chuẩn bị xong, chuẩn bị cho cô nương dùng bữa. Hôm nay, điện hạ dùng bữa trong cung, cô nương không cần phải đợi, nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai chúng ta sẽ đi đến hành cung Cảnh Sơn.”
Minh Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi Minh Trăn đứng lên, Lý Phúc mới phát hiện. Mấy tháng qua, Minh Trăn đã cao lên không ít, sớm đã không còn là một cô bé nữa rồi.
Chỉ có một điều không tốt, đó chính là quá mảnh mai. Trước đây, Minh Trăn rất thích ăn, nhưng hiện tại thì cái gì cũng không muốn. Cả người dần ốm đi, dáng người nhược liễu phù phong. Bình thường, bữa tối Minh Trăn chỉ dùng một chén canh gà tổ yến, một chỉ bạc cuốn xong là không muốn ăn gì nữa.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, đợi Thiên Cầm hầu hạ Minh Trăn tắm rửa thay đồ xong thì sắc trời cũng đã tối mịt.
Bên trong Tần vương phủ, đèn nến rực rỡ, ấm áp chiếu sáng khắp đèn lưu ly, làm cho không khí trong phủ càng thêm tráng lệ.
Bởi vì ăn uống không tốt, bữa tối ăn cũng không tiêu, Minh Trăn không để cho Thiên Cầm đi cùng, tự mình cầm theo một cái đèn nhỏ đi bộ bên trong Tần vương phủ.
Đợi nàng đi bộ về, ánh trăng cũng đã nghiêng đi mấy phần. Một buổi đêm như vậy, không thích hợp để nghỉ ngơi sớm.
Kỳ Sùng cũng đã về tới vương phủ, Uất Trì Tịnh đi theo đằng sau Kỳ Sùng: “Năm nay Ly vương muốn đến kinh thành của chúng ta,. Vài năm nay, tơ lụa Tễ quốc nhập vào Cụ Châu cũng rơi vào ba trăm vạn lượng…”
Lời còn chưa nói xong, Uất Trì Tịnh đã ngửi được một hương hoa nhè nhẹ.
Hắn và Kỳ Sùng nhìn về phía kia thì thấy một cô nương mặc sa y thêu hoa màu tím cầm đèn đi tới. Minh Trăn tập trung đi đường, không để ý tới xa xa còn lờ mờ bóng người. Đợi cho đến khi đi tới dưới mái hiên, nàng mới nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp: “A Trăn.”
Minh Trăn ngước mắt lên nhìn: “Điện hạ?”
Mấy năm trước, Uất Trì Tịnh cũng đã gặp qua Minh Trăn một lần, lúc ấy hắn còn hoài nghi hai mắt của mình. Hiện tại gặp lại Minh Trăn thì càng thêm nghi ngờ, không biết bản thân có phải đang thấy được hồ yêu hay không?
Minh Trăn có một đôi mắt khiến cho người khác yêu thích, nhìn thấy ánh mắt này, không ai có thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của nàng.
Nàng đột nhiên nhìn thấy Kỳ Sùng, cảm thấy vui mừng, nhào vào ngực Kỳ Sùng giống như cũ. Lúc trước, chỉ có thể ôm đùi của Kỳ Sùng, hiện tại đã ôm được đến ngực hắn.
Minh Trăn kiễng chân, ôm lấy cổ Kỳ Sùng: “Điện hạ, A Trăn lại cao lên rồi đúng không?”
Uất Trì Tịnh kinh ngạc, cứng nhắc nhìn qua Kỳ Sùng một cái.
Kỳ Sùng lại bình tĩnh ấn Minh Trăn xuống: “Đứng cho vững. Quả nhiên đã cao lên không ít, nhưng quá gầy. Bọn họ không chăm sóc tốt sao?”
Minh Trăn lắc lắc đầu, “Là khẩu vị của ta không tốt, ăn không vào chút nào.”
So với các cô nương khác, Minh Trăn quả thực vô cùng duyên dáng, yêu kiều.
Nhưng so với một người cao lớn như Tần vương thì Minh Trăn vẫn y như trước trông rất nhỏ nhắn, xinh xắn.
Kỳ Sùng ôm Minh Trăn lên, liếc mắt nhìn Uất Trì Tịnh một cái: “Ngươi lui xuống đi.”
Uất Trì Tịnh nhìn Tần vương ôm Minh Trăn đi vào trong phòng, cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng chính hắn lại không nói ra được.