Cậy Quân Sủng

Chương 9: Bi mạc bi hề sinh biệt ly

——

Gã sai vặt phía dưới cầm chìa khóa mở cửa nhà kho, chưa đến nửa nén hương đã dâng hai hộp gỗ đàn hương lên. Bên trong lớp lụa mỏng manh, mềm mại bao lấy trang sức bằng vàng, bằng bạc lấp lánh.

Lý Phúc nhận lấy từ trong tay gã sai vặt, chính mình mở ra, trình đến trước mặt Tần Vương cho hắn xem: “Vật phẩm này là năm trước Thường Xuân Hoa đánh thắng trận Tây Hạ, vơ vét được chiến lợi phẩm từ trong vương cung.”

Thường Xuân Hoa là đại tướng được mọi người gọi là Chinh Tây tướng quân, là thủ hạ của Tần Vương, trên triều cũng là võ quan ủng hộ Tần Vương.

Lý Phúc thao thao bất tuyệt nói về đồ trong hộp: “Cái này là khóa trường mệnh [1] được tráng men bạc, hoa văn nhã nhặn, phối hợp với y phục hôm nay của cô nương quả thực không tồi. Một chiếc khóa khác có chạm lộng khảm mã não đỏ rất lộng lẫy, tiểu cô nương lại là trời sinh đoan trang, khí chất bức người tất nhiên là phù hợp.”

[1] Khóa trường mệnh: (hay còn gọi là Bách gia toả, hoặc Khoá Bản Mệnh) là biểu tượng của sự may mắn trong văn hoá Phương Đông, mang ý nghĩa phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào người mang theo (Nguồn: phongthuyyly.com). Hình ảnh ở cuối chương.

Kỳ Sùng không chút để ý nhìn lướt qua: “Vậy cái hộp kia đâu?”

Lý Phúc lấy lụa mai trong hộp ra, nhìn kỹ : “Chiếc khóa trường thọ bằng vàng ngọc này được làm với tay nghề tinh xảo, kỳ lân ở chính giữa, bên trái và phải điểm nhẹ những cánh bướm tinh tế như đang bay lượn, trung gian là mai lan trúc cúc ghép thành bốn chữ ‘Kim Ngọc Mãn Đường’. Một món khác là được tạc từ cả khối ngọc Hòa Điền, trơn bóng nhẵn mịn, cảm xúc ôn hòa.”

Kỳ Sùng không để vào mắt: “Ngươi cảm thấy sao ?”

Hắn hỏi Minh Trăn, Minh Trăn ăn uống no say, cuộn tròn như quả bóng nhỏ, dựa vào chân Kỳ Sùng.

Vốn dĩ Kỳ Sùng cho rằng tiểu gia hỏa này ngồi ở bên dưới chơi cái gì, nhưng kết quả, tiểu cô nương nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy chân của Kỳ Sùng nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Lý Phúc lúng túng cười: “Tiểu hài tử đều tham ngủ, để nô tài ôm cô nương xuống, dặn bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt, ngày khác để cho tiểu cô nương chọn.”

“Để nàng vào trong phòng đi.” Kỳ Sùng nói: “Gỡ tay nàng ra.”

Lý Phúc cẩn thận bế Minh Trăn lên, tiểu cô nương nói mình thật ngốc, cô cũng không ngốc như vậy, vừa bắt đầu liền ôm lấy đùi Tần vương. Với cái đùi đắc lực như vậy, về sau không nháo loạn gây chuyện xấu, nhất định sẽ bình an như ý.

Kỳ Sùng lại quét mắt tới y phục của Minh Trăn: “Thay mới toàn bộ đi.”

Lý Phúc gật gật đầu: “Vâng.”

Sau khi được ôm về, Minh Trăn vẫn còn buồn ngủ, bé được Thiên Cầm cởi bỏ y phục, lấy khăn ấm lau tay chân cho bé rồi giúp bé mặc y vận và tất mới. Tiểu cô nương lẩm bẩm hai câu: “thỏ con”, Thiên Cầm không khỏi mỉm cười: “Thỏ đang nằm trong ổ.”

Minh Trăn mở to mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu, thấy khuôn mặt xa lạ, Minh Trăn cảnh giác nhìn Thiên Cầm, Thiên Cầm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Minh Trăn nhẹ nhàng nói: “Cô nương chớ sợ, ta gác đêm ở đây.”

Tân Dạ nói: “Ngồi xe ngựa một ngày, thân thể cô nương cũng mệt mỏi, hôm nay vẫn là đừng nên tắm rửa.”

Nàng ấy bế Minh Trăn từ trong tay Thiên Cầm, dùng cành dương liễu chấm thuốc mỡ đánh răng cho Minh Trăn, tiểu cô nương có hàm răng trắng loáng như ngọc, nên nàng ấy chải rất cẩn thận, Tân Dạ tháo búi tóc trên đầu Minh Trăn rồi đặt cô bé lên giường : “Cô nương ngủ đi.”

Minh Trăn buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, vừa được đặt vào gối liền ngủ thϊếp đi.

Trong mấy tháng sau, Tần vương được cử đến Lệ Châu xử lý một số cuộc nổi dậy của nhân dân, Lý Phúc đi cùng. Dư Trúc vẫn ở lại bên cạnh Minh Trăn như cũ, phủ Tấn vương lớn như vậy, lại có vô số người hầu, thêm một Minh Trăn cũng không tính là gì.

Lúc đầu Minh Trăn vẫn còn nhớ Kỳ Sùng, nhưng qua một thời gian dài, khi mùa đông sắp qua đi, Kỳ Sùng mới trở về, thời gian Minh Trăn nhớ Kỳ Sùng càng ngày càng ít.

Tiểu hài tử vốn là không nhớ rõ sự tình, lúc Lý Phúc trở về cũng đều là bận trước bận sau, căn bản cũng không nhớ tới Minh Trăn.

Trong mắt Kỳ Sùng và Lý Phúc, Minh Trăn vốn cũng không có gì khác nhau với con thỏ con ở trong l*иg kia. Bởi vậy lúc vui thì đùa giỡn với bé, không vui thì để cô bé qua một bên như món đồ chơi nhỏ mà thôi. Mặc dù Minh Trăn là một tiểu thư quyền quý, nhưng ở trong tay Kỳ Sùng cũng chỉ là món đồ chơi, có điều cao cấp hơn một chút.

——

Gần tới tháng Giêng, tiết trời ấm áp, trời quang mây tạnh, Lý Phúc đi sau Kỳ Sùng, làn gió nhè nhẹ mang theo hương hoa khắp hoa viên, bươm bướm uyển chuyển động cánh, nhưng trên mặt Lý Phúc không mang theo một tia ý cười nào: “Cách làm lần này của bệ hạ quả thực là khiến cho điện hạ lạnh tâm.”

Ngày mồng một tháng trước là sinh thần của Kỳ Sùng và ngày thứ ba của tháng trước là sinh thần của Tứ hoàng tử. Vào hôm sinh thần của Kỳ Sùng, không có một binh lính nào của hắn có thời gian tổ chức lễ mừng cho hắn, lúc đó Kỳ Sùng đang cửu tử nhất sinh [2] đối phó với quân địch, căn bản là không có thời gian ăn mừng cái gọi là sinh thần.

[2] Cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống.

Tới hôm mùng một, trong kinh thành căn bản cũng không có ai nhớ tới chuyện này, trong cung đúng là bận trong bận ngoài chuẩn bị, nhưng lại là chuẩn bị cho Tứ hoàng tử điện hạ.

Vào ngày mùng ba, sinh thần của Tứ hoàng tử tới, hoàng đế tổ chức yến hội long trọng vì Tứ hoàng tử ăn mừng ở Vạn thọ cung, trong yến tiệc có hàng chục vị hồ cơ vừa múa vừa hát.

Kỳ Sùng đang ở Lệ Châu, không biết tình hình hiện tại ở kinh thành, bởi vì tính mạng hắn đang ngàn cân treo sợi tóc.

Vào lúc hoàng đế cùng đám người quý phi nhiệt liệt ăn mừng dưới màn đêm thì nhận được tin tức đội quân của Kỳ Sùng bị trúng kế của quân địch vào rạng sáng hôm mùng một, bị trúng một mũi tên trên bả vai, đầu mũi tên có tẩm độc. Lúc nhận được tin tức, hoàng đế mặt đầy không vui, chỉ nói một câu: “Mất hứng.”

Mãi cho đến hôm nay, miệng vết thương do mũi tên của Kỳ Sùng vẫn hở như cũ không có dấu hiệu khép lại.

Cũng là nhờ thân thể Kỳ Sùng tốt, đổi lại là những người khác đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.

Nay Kỳ Sùng trở về kinh thành, tiêu diệt loạn thần tặc tử, vốn là một công trạng lớn, luận công ban thưởng thì Kỳ Sùng cũng nên được thưởng xứng đáng. Thế nhưng hoàng đế chỉ khen ngợi vài lời, còn nói một đám loạn đảng đủ uy hϊếp để làm một vương triều hưng thịnh suy vong thành một việc cỏn con, hóa nhỏ công lao của Kỳ Sùng, chỉ thưởng bạc trắng cùng một chút ruộng đất.

Lý Phúc lắc lắc đầu: “Hai tên cầm đầu quân phản loạn lần này vô cùng hung hãn lại đa mưu túc trí lạ thường, nếu không phải điện hạ ngài anh minh thần võ, đổi lại là người khác tới thật sự không thể trừng trị bọn chúng. Nếu bọn chúng chiếm được Lệ Châu dẫn quân đánh xuống phía nam, thế lực sẽ càng bành trướng, toàn bộ quyền lực của triều đình đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Mấy năm gần đây, nguy hiểm mà Lăng triều thường xuyên phải đối mặt nhất chính là nội loạn, phải đối đầu với các loạn đảng.

Tiên đế là Thượng đế, trong thời gian cầm quyền của mình ông đã làm rất nhiều điều vô lý khiến dân chúng mất mạng, dẫn tới đời sống dân chúng rơi vào cảnh lầm than, đói kém. Hiện giờ Kiến Bình đế cũng không phải người khôn ngoan, sáng suốt, càng không có tài đức gì, bỏ bê hoàng hậu, sủng quý phi, thậm chí còn để cho gia tộc phi tần quý tộc ngày càng lớn mạnh, làm xáo trộn cán cân triều đình, ngoài ra thiên tai lũ lụt không ngừng làm ảnh hưởng tới rất dân chúng, đã có rất nhiều lời phê bình kín đáo trong quần chúng nhân dân.

Kỳ Sùng cười lạnh một tiếng.

Gió nổi mây cuồn cuộn, mây mù bỗng nhiên bị gió thổi qua, tiết trời bỗng ảm đạm đi rất nhiều.

Vết thương của Kỳ Sùng không thể ra gió, người khác vẫn còn mặc áo bông chưa đổi, vậy mà hắn chỉ ăn vận đơn bạc, vẫn một thân áo đơn như cũ.

Lý Phúc nhắc nhở: “Điện hạ, ngài vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi, thuốc hẳn là đã chuẩn bị xong.”

Kỳ Sùng đi phía trước, Lý Phúc cũng nối bước theo sau, vừa đến vện của Kỳ Sùng thì chợt nghe thấy tiếng hát.

“Vứt bỏ phiền muộn, niềm vui mới đến [3].”

[3] Nguyên văn câu là “悲莫悲兮生别离,乐莫乐兮新相知.” (Bi mạc bi hề sinh biệt ly, nhạc mạc hề tân hiểu nhau.)

Lý Phúc không khỏi mỉm cười khi những từ ngữ như vậy được phát ra từ miệng một tiểu hài tử, chợt nhớ ra nơi đây còn có một vị tiểu cô nương ở.

Lý Phúc nói với Tần Vương: “Có lẽ do nhàn rỗi vô sự nên bọn nha hoàn dạy cô nương hát vài câu, hai tiểu nha hoàn này đều đã từng đọc sách, rất có tài.”

Giọng của Minh Trăn non nớt, bây giờ vẫn còn hết sức ngây thơ, có điều nghe cực kì dễ chịu, giống như mùa xuân ngọt ngào rạo rực chảy qua l*иg ngực.

Trong phòng của Kỳ Sùng lúc này nồng nặc mùi thảo dược, mùi thuốc có chút đắng chát tản ra trong không khí. Sau khi tiến vào, Lý Phúc liền lui ra ngoài.

Bên này, Minh Trăn đột nhiên nhìn thấy Lý Phúc đang đến gần mình, nàng nhanh chóng chạy ra sau lưng Thiên Cầm trốn, Thiên Cầm một tay bảo vệ Minh Trăn sau lưng, hướng về Lý Phúc nói: “Lý công công, cô nương đã mấy tháng không được gặp ngài, sợ là cảm thấy lạ lẫm rồi.”

Từ mùa thu đến mùa xuân năm thứ hai, thời gian xa cách quá xa.

Nhưng vẻ mặt Lý Phúc hiền lành: “Bữa cô sáng cô nương đã ăn gì?”

Minh Trăn nói: “Bánh ngọt.”

Lý Phúc cúi người xuống: “Hiện tại có đói bụng không? Nô tài dẫn ngài đi ăn đồ ăn ngon.”

Minh Trăn cảm thấy Lý Phúc tốt bụng và quyết định đi theo Lý Phúc.

Lý Phúc vẫn nhắc nhở nàng dọc đường đi như cũ: “Cô nương nhớ phải gọi là Tần vương điện hạ, rõ chưa? Tần vương điện hạ.”

“Điện hạ thích tiếng hát của cô nương, chờ đến khi gặp điện hạ thì hát hai câu nhé.” Lý Phúc nói thầm với bản thân: “Mấy tháng không gặp cô nương đã gầy đi trông thấy, phải chăng là do không được hầu hạ tốt? Khi trở về nô tài phải hỏi bọn họ một chút.”

Lý Phúc mở cửa ra: “Điện hạ, mấy tháng không gặp, Minh cô nương nhớ ngài, vẫn luôn ầm ĩ muốn gặp ngài.”

Hắn đẩy nhẹ Minh Trăn một cái, nói nhỏ: “Cô nương dựa theo những lời nô tài vừa chỉ nói đi.”

Trái tim con người đều được làm bằng thịt.

Toàn bộ kinh thành không có mấy người quan tâm đến Kỳ Sùng, cho dù có đi chăng nữa thì bọn họ cũng là quan tâm đến thân phận đương kim Tần vương của hắn, mà không phải là chính bản thân Kỳ Sùng hắn.

Lý Phúc ở trong cung nhiều năm như vậy, hắn đối với việc lấy lòng người cũng khá là chuẩn, tuy rằng trước mặt Kỳ Sùng đã nhiều lần thất thủ .

Minh Trăn vừa vặn đáp ứng khá tốt, nhưng đáng tiếc đầu óc nàng vẫn chưa lớn bằng quả hạch đào [4], vừa mới bước vào nàng đã quên hết, chỉ nhớ rõ một câu Tần vương điện hạ.

[4] Quả hạch đào: Còn có tên gọi khác là quả óc chó.

Trước mặt Kỳ Sùng đã được bày một chén thuốc, nước thuốc đen kịt, toả ra hơi nóng.

Hắn đang xử lý vết thương, ngoại trừ thời điểm mới bị trúng tên là do Lý Phúc hoặc đại phu xử lý, vào thời điểm khác đều là Kỳ Sùng tự mình sắp xếp xử lý, vì Kỳ Sùng không muốn người khác nhìn thấy vết sẹo của bản thân.

Không một vị đế vương nào muốn để mọi người nhìn thấy mặt xấu hổ của mình, ngay cả khi vị đế vương này vẫn còn là thiếu niên.

Minh Trăn thò cái đầu nhỏ ra khỏi bức bình phong, đôi mắt ngấn nước long lanh nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên bả vai Kỳ Sùng.

Lúc này Kỳ Sùng đã băng bó kỹ bằng một tay, rồi mặc áo ngoài vào, đối diện với đôi mắt trong veo của Minh Trăn, vừa lấy khăn ướt lau tay, Kỳ Sùng vừa nhàn nhạt nói: “Lại đây.”

Minh Trăn cắn cắn môi, có chút xa lạ, nhưng vẫn từng li từng tí một đi qua.

Kỳ Sùng nhéo nhéo mặt nàng: “Sao lại gầy đi rồi? Phủ Tần vương không cho ngươi ăn thịt sao?”

Minh Trăn sợ hãi nói: “Tần vương điện hạ.”

Ngón tay Kỳ Sùng đột nhiên dùng sức, trên mặt Minh Trăn để lại dấu tay đỏ, nhưng nàng không khóc, nàng không hiểu vì sao Kỳ Sùng lại nhéo mặt mình. Chỉ nhìn Kỳ Sùng với ánh mắt vô tội.

Kỳ Sùng bưng chén thuốc lên uống cạn, trước khi uống còn cố ý trêu chọc Minh Trăn để Minh Trăn nếm thử. Minh Trăn tò mò nhấp một ngụm, thấy thuốc đắng đến nỗi cả khuôn mặt nàng đau khổ nhăn lại.

Kỳ Sùng cười nhẹ một tiếng, uống một hơi cạn sạch.

——

Chú thích ảnh:

[1] Khóa trường mệnh:bnv