Kỳ Sùng cười lạnh: “Giang vương đây là muốn đuổi Cô ra ngoài sao?”
Ngu Hoài Phong đâu chỉ muốn đuổi Kỳ Sùng ra ngoài, nếu từ nhỏ Minh Trăn đã ở bên cạnh hỗn đản này, lại bị tên hỗn đản này lăng nhục thì lúc đó hắn chắc chắn sẽ gi3t ch3t tên Kỳ Sùng này.
Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để bùng nổ.
Đây là ở triều Lăng, lại đang trong kinh thành, dưới mí mắt Kỳ Sùng, Ngu Hoài Phong cũng không thể lấy cứng chọi cứng được.
“Làm sao dám để cho Tần vương điện hạ ra ngoài được?” Ngu Hoài Phong cười như không cười: “Có chuyện muốn tìm tiểu vương sao?”
Minh Trăn cầm một hạt thông nhẹ nhàng gõ nhẹ, ánh mắt của hai người đột nhiên chuyển lên người của nàng, nàng sửng sốt một chút rồi cắn cắm mở nhân hạt thông.
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục lột.
Ngu Hoài Phong nói: “Nàng là ai, hẳn Tần vương biết rồi nhỉ? Không cần tiểu vương phải giới thiệu đâu đúng không?”
Kỳ Sùng nói: “Là thứ nữ của phủ An Quốc công, Cửu tiểu thư, Minh Trăn.”
Ngu Hoài Phong cười lạnh: “Ngài thật biết cách giả vờ.”
Mấy năm gần đây, Kỳ Sùng cũng không phải chưa từng thấy qua mặt thật của hắn. Huống hồ đã thấy qua dung mạo thật sự của hắn rồi, lại gặp Minh Trăn, không có khả năng không đoán ra được mối quan hệ của hắn và Minh Trăn.
Kỳ Sùng ngồi xuống.
Ngu Hoài Phong che giấu đôi mắt lạnh lùng của hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Dù sao thì Tần vương cũng không thể mất trí nhớ đến mức này chứ?”
Kỳ Sùng không chút để ý chuyển cái chén, trong đôi mắt phượng không chút áy náy cũng như chột dạ.
Lúc này không có đào tươi, các nhà vườn gần kinh thành không biết được đã dùng cách gì mà làm ấm để cây chín, trong mùa đông lại có thể cho ra quả đào tươi mới như thế.
Đưa vào kinh thành để bán, cũng chuyên cung cấp đặc biệt đến các tửu lâu lớn. Vào màu thu và mùa hạ có thể mua một trái với giá năm đồng, cùng một hương vị, vào mùa đông giá lại tăng đến mấy trăm lần, một lượng bạc một trái.
Minh Trăn cảm thấy ăn được hạt thông quá tốn sức nên chuyển sang ăn đào, đưa lên miệng cắn.
Về phần hai vị điện hạ… Không khí giữa hai người bọn họ hơi hơi kỳ quái, hình như là có xung đột nhưng cũng không giống đang có xung đột, Minh Trăn cũng chẳng muốn hỏi xen vào, ở một bên im lặng ăn chút này kia là được.
Kỳ Sùng nói: “Quả đào trong mâm đựng trái cây này, là thuộc về cây đào hay là thuộc về người hái đào?”
Ngu Hoài Phong nhìn thoáng qua Minh Trăn: “Đương nhiên thuộc về cây đào rồi, nếu không có cây đào, thì làm sao có quả đào.”
“Bón phân, tưới nước đều là do người hái đào làm, cuối cùng hái xuống, cũng chính tay người hái đào hái.” Chén rượu trong tay Kỳ Sùng ẩn hiện xuất hiện vết nứt: “Nếu không ai chăm sóc nó, gió táp mưa sa, đất đai hạn hán, sẽ không thể cho ra quả đào tốt như thế.”
“Dựa theo cách nói của Tần vương, nếu không có ai, cũng sẽ không có quả đào. Thời thiếu niên tiểu vương có đi chu du khắp nơi, cũng từng nếm thử trái đào hoang bên vách đá, cũng không có người chăm sóc nhưng nó vẫn đơm hoa kết trái đó sao.”
“Mùi vị có ngon không?” Kỳ Sùng nói: “Ba trái đào rừng cộng lại có bằng một cái dĩa lớn không?”
Ngu Hoài Phong nheo mắt.
Hắn nhìn về phía Minh Trăn: “A Trăn, ca ca hỏi muội, muội cảm thấy quả đào này là thuộc về cây đào, hay thuộc về người hái đào?”
Minh Trăn lau nhẹ khóe môi: “Quả đào thuộc về chính nó, nó thích cây đào thì thuộc về cây đào, nó thích bị hái thì thuộc về người hái đào.”
Ngu Hoài Phong nói: “Nếu không có cây đào thì không có trái đào tồn tại rồi.”
Kỳ Sùng cười lạnh: “Trên cây đào có trăm ngàn trái đào, một quả ẩn mình dưới lá cây, chỉ sợ bản thân cây đào cũng không hề biết.”
Minh Trăn: “…”
Ngu Hoài Phong nhắm mắt lại, hắn thật sự muốn nắm lấy cổ áo của Kỳ Sung hỏi một câu, hỏi tên này lui tới với muội muội của hắn bao nhiêu lần rồi.
Minh Trăn thấy sắc mặt hai người không tốt, nàng cầm lấy hai trái đào khác nhau, tay trái đưa cho Kỳ Sùng, tay phải thì cho Ngu Hoài Phong: “Ca ca, điện hạ, các người ăn trước cái này đi.”
Ngu Hoài Phong nhận lấy: “Vẫn là A Trăn có lòng.”
A Trăn vừa ngoan lại vừa đáng yêu, lớn lên giống hắn như thế, Ngu Hoài Phong thật sự rất hy vọng nàng từ nhỏ có thể ở trong vương cung tại triều Tễ lớn lên, vô ưu vô lo làm bạn bên cạnh hắn.
Kỳ Sùng nhìn về phía nàng: “Hôm nay uống thuốc chưa?”
Minh Trăn lắc đầu: “A Trăn chờ đến tối mới uống thuốc.”
Lần này Kỳ Sùng đến đây không phải là ngăn cản Minh Trăn gặp mặt Ngu Hoài Phong, nếu hắn muốn ngăn cản, khẳng định đã ngăn cản từ trước rồi, không phải đến giờ mới động tay.
Mà có chuyện quan trọng khác.
Nhưng mà khi nhìn thấy Minh Trăn và Ngu Hoài Phong ở cùng một chỗ, cảnh tượng như thế làm người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Kỳ Sùng nói: “Ăn no chưa? Nếu đã không có chuyện gì thì nên về sớm đi, Cô và Giang vương còn có chuyện quan trọng cần nói.”
Minh Trăn cũng thấy được bầu không khí quái lạ trong phòng, lúc trước điện hạ và Giang vương là bạn tốt, lúc này lại mâu thuẫn như thế. Minh Trăn lo lắng cho hai người, cho nên nói: “Điện hạ, Hoài Phong ca ca tốt lắm, nếu hai người có hiểu lầm gì, vạn lần đừng động thủ đấy.”
Ngu Hoài Phong nhịn không được nở nụ cười: “A Trăn, muội nghĩ nhiều rồi, ngoan ngoãn trở về đi, ta sẽ không động thủ với hắn đâu. Muội thích ăn bánh củ sen phải không? Nếu thích mang hai cái về đi.”
Minh Trăn lo lắng Kỳ Sùng sẽ đánh Ngu Hoài Phong.
Bởi vì nhìn Ngu Hoài Phong không giống người biết đánh nhau.
Nàng lo lắng nhìn về phía Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Yên tâm. A Trăn, ngươi về trước đi.”
Minh Trăn đi xuống lầu với Tân Dạ, Tân Dạ mới nhìn đã hiểu rõ ý tứ của hai vị điện hạ. Hai người đấy rõ ràng là có chuyện muốn nói cho nên phải tránh mặt Minh Trăn.
Vốn dĩ tính tình Minh Trăn vẫn luôn ôn hòa, rất khôn khéo, không thích gây chuyện, hơn nữa lại vô cùng tin tưởng Kỳ Sùng cho nên nghe lời Kỳ Sùng đi xuống.
Bên này, Minh Trăn vừa mới đi thì sắc mặt Ngu Hoài Phong đã đen lại: “Kỳ Sùng, bổn vương hỏi ngươi, năm đó bổn vương nhìn thấy người kia, người đó có phải là Minh Trăn không?”
Kỳ Sùng không phủ nhận: “Phải.”
Ngu Hoài Phong cười lạnh: “Bổn vương tín nhiệm ngươi như thế, kết quả ngươi lại lừa ta nhiều năm như vậy! Năm đó ngươi không phải đã biết rõ, Minh Trăn là muội muội của ta chứ?”
Kỳ Sùng vẫn không phủ nhận như bình thường: “Phải.”
Ánh mắt Ngu Hoài Phong trở nên đỏ tươi: “Kỳ Sùng, ngươi là ngụy quân tử, nhiều năm như thế, ngươi đã làm gì với muội muội ta rồi? Nàng còn nhỏ tuổi như thế, ngươi…”
Đột nhiên Kỳ Sùng ý thức được, Ngu Hoài Phong có thể đã hiểu nhầm cái gì rồi.
Minh Trăn cực kỳ xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn vẫn đẹp như thế. Nhưng Kỳ Sùng là nam nhân bình thường, tuyệt đối sẽ không động tâm với Minh Trăn khi nàng còn nhỏ.
Có người nam nhân bình thường nào lại đi thích một cô bé đâu chứ?
Để Minh Trăn bên cạnh chăm sóc, thì toàn bộ thời gian đều dành để chăm sóc nàng, tiểu cô nương vừa đẹp lại vừa ngoan, rất biết lấy lòng người, trên con đường dài này, nàng là người bạn duy nhất của hắn.
Kỳ Sùng nói: “A Trăn ở chỗ của Cô, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất gì. Ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, nàng ấy chưa đến tuổi cập kê và ta cũng chưa chạm vào nàng ấy dù chỉ một chút.”
Minh Trăn đã sớm tới tuổi cập kê, trước tuổi cặp kê cũng chưa bao giờ chạm qua nàng ấy, chẳng lẽ ý tứ của hắn là, sau khi đến tuổi cặp kê đã chạm vào rồi sao?
Ngu Hoài Phong sờ sờ lấy thanh kiếm bên hông.
Kỳ Sùng vẫn luôn mẫn cảm đối với sát ý, hắn có thể cảm giác được tâm tư của Ngu Hoài Phong nhưng mà với tính tình này của Ngu Hoài Phong, khẳng định hắn không động thủ vào lúc này.
Lùi một bước tiến trăm bước, cho dù có thật sự động thủ đi nữa thì Ngu Hoài Phong cũng không phải đối thủ của Kỳ Sùng.
Ngu Hoài Phong nói: “Muội ấy chưa hiểu tình yêu nam nữ, Kỳ Sùng, nếu ngươi là nam nhân thì đừng có đi dụ dỗ tiểu cô nương.”
Kỳ Sùng khẽ cười: “Cô đi dụ dỗ sao?”
Cái chén trong tay hắn vỡ nát, từng miếng vỡ rơi đầy trên đấy, Kỳ Sùng lại nói: “Ngu Hoài Phong, chỉ sợ ngươi không biết, nếu không có bổn vương, A Trăn có thể chẳng sống được đến giờ. Ngươi có từng nghĩ đến chưa, thân thể nàng ốm yếu, sinh ra đã mang trong mình cổ độc, không có người hái đào che chở, mặc sức sinh trưởng ở vách núi có thể trưởng thành được sao?”
Đương nhiên Ngu Hoài Phong biết cơ thể đứa trẻ này rất yếu.
Những năm gần đây, hắn luôn nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Ngu Hoài Phong nói: “Chỉ cần ngươi trả A Trăn lại cho ta, bổn vương sẽ hoàn lại công sức và tâm huyết trên người nàng cho ngươi.”
“Tâm huyết?” Kỳ Sùng nói: “Ngươi cũng biết, máu trong người một khi chảy xuôi là không thể thu hồi được chứ?”
Ngu Hoài Phong nói: “Những sức lực người bỏ ra trên người A Trăn, bổn vương sẽ hoàn lại gấp đôi.”
“Năm tuổi A Trăn đã ở trong phủ Tần vương, nếu thật sự còn ở trong thôn trang hay tiếp tục ở phủ An Quốc công, nàng không thể sống qua năm tám tuổi, bởi vì năm thứ hai nàng nhiễm bệnh nặng, hằng đêm đều hôn mê.” Kỳ Sùng nói: “Kinh thành lưu hành bệnh gì, nàng đều đã mắc bệnh đấy, quanh năm suốt tháng đều không thoải mái, mỗi ngày đều phải ăn nhân sâm và tổ yến.”
Ngu Hoài Phong tính toán chi phí trong đấy.
Tuy con số hơi lớn nhưng với hắn mà nói thì không đáng kể.
“Nếu Cô thật sự thích một tiểu cô nương, Minh Trăn ở bên cạnh có thể đi đến phía Nam mua một ngàn cái trở về. Nhưng mấy năm nay, Cô đối đãi với Minh Trăn như hòn ngọc quý trên tay, đây không phải là tình yêu mà là cưng chiều.” Cặp mắt phượng của Kỳ Sùng đảo quanh người Ngu Hoài Phong: “Ngươi tìm người vất vả, trả giá cũng rất nhiều, chẳng lẽ Cô trả giá ít hơn ngươi sao?”
Không thân cũng chẳng quen, Kỳ Sùng có thể nuôi lớn Minh Trăn, quả thật rất khó có được.
Ngu Hoài Phong không phải người không biết phân phải trái đúng sai, hắn cũng hiểu được, quả thật Kỳ Sùng đã trả giá không ít vì Minh Trăn.
Nhưng ân tình này, Ngu Hoài Phong cũng không sẵn lòng dùng Minh Trăn hoàn trả lại.
Ngu Hoài Phong nói: “Sau này hai nước giao thương, bổn vương sẽ để cho ngươi ba phần lợi, trong mười năm, mọi thứ đều ưu tiên triều Lăng. Kỳ Sùng, A Trăn là nữ vương của triều Tễ, nàng phải trở về với bổn vương, chỉ có chuyện này, bổn vương không thể nhân nhượng.”
“Ngươi muốn dẫn nàng đi, có hỏi qua nàng chưa, nàng có đồng ý trở về với ngươi không?” Môi Kỳ Sùng trở nên lạnh lùng hơn, lời nói cũng chẳng chút khách khí: “Ngu Hoài Phong, đối với A Trăn mà nói, Cô làm bạn với nàng hơn mười năm, ngươi thì có tài đức gì có thể khiến chỉ trong một thời gian ngắn nàng tín nhiệm ngươi. Chỉ cần nhìn vào thứ sờ không thấy gọi là huyết thống sao?”
Ngu Hoài Phong nói: “Cái gì A Trăn cũng không biết, muội ấy không hiểu bản tính thật của ngươi, cũng không biết tình cảm của ngươi. A Trăn đối với ngươi, chỉ sợ chỉ đơn thuần là sùng bái và kính ngưỡng mà thôi. Ngươi có tình yêu với muội ấy, nhưng mà, Kỳ Sùng, nếu A Trăn có thể lý giải được, muội ấy sẽ có khuynh hướng coi ngươi thành huynh trưởng, nhưng ngươi đâu phải là huynh trưởng của con bé, cho nên bổn vương muốn dẫn đi.”
“Già mồm át lẽ phải.” Kỳ Sùng nói, “Phụ thân của ngươi tội ác ngập trời, mẫu thân ngươi cũng chẳng phải lương thiện, bọn họ khiến A Trăn trở nên bất hạnh như thế, Ngu Hoài Phong, người thân của ngươi có phẩm hạnh thế nào, chính ngươi phải rõ chứ. Sẽ không có khả năng nào để Cô trả A Trăn lại cho gia đình ngươi được.”
Ngu Hoài Phong biết phụ mẫu của mình không tốt nhưng chuyện này, hắn không cho phép người bên ngoài làm trò trước mặt mình: “Kỳ Sùng, ngươi câm miệng cho ta.”
Giọng Kỳ Sùng vẫn lạnh băng như cũ quanh quẩn bên tai hắn: “Thân thể A Trăn yêu ớt, bởi vì Thành vương cho người hạ độc mẫu thân ngươi, làm A Trăn cũng ngốc nghếch theo, vì mẫu thân của ngươi mà khóa linh mạch của nàng lại. Ngu Hoài Phong, cho dù ngươi có thiên vị hay tôn trọng phụ mẫu của ngươi, cũng không thể che giấu sự thật như thế.”
Ngu Hoài Phong nhắm hai mắt lại.
Thật ra lúc nhìn thấy Minh Trăn ở phủ Khang vương, Ngu Hoài Phong thấy cô nương này rất khờ dại nên hơi hoài nghi, bởi vì nhà họ Ngu rất tài trí và rất lẳиɠ ɭơ.
Lúc Lan Cơ hành tẩu giang hồ, kỹ thuật kiếm rất tốt, bà cũng sẽ có ám khí, ám khí đó chính là kim châm.
Ngu Hoài Phong vẫn giữ nguyên ý kiến của mình: “A Trăn nhất định phải cùng ta trở về nước Li, ta không thể để nàng ấy lưu lạc ở tha hương dị quốc.”
Nam nhân Kỳ gia, Ngu Hoài Phong không tin được.
Hoàng đế là người háo sắc, giai nhân ở hậu cung nhiều vô số, tôn thất hoàng tử cơ bản là hoa tâm công tử.
Ngu Hoài Phong không thể lấy tương lai của muội muội mình để đi đánh cược với người không chung thủy như Kỳ Sùng được.
Huống hồ, Ngu Hoài Phong cũng không tin tưởng vào tình cảm của Kỳ Sùng và Minh Trăn.
Ngu Hoài Phong nói: “Kỳ Sùng, ta chỉ hỏi ngươi hai chuyện.”
“Thứ nhất, ngươi cam đoan A Trăn đối với ngươi là tình yêu nam nữ, hay là chỉ vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái? Nam nhân giống ngươi, hấp dẫn tiểu cô nương không hiểu chuyện rất đơn giản, nàng rất có thể được ngươi thiên vị sao?”
“Thứ hai, ngươi cam đoan đối với nàng ấy là toàn tâm toàn ý sao? Triều Lăng nhiều gia tộc như thế, phía Nam và phía Bắc đều có rất nhiều quý tộc quyền thế, các nữ tử trong các gia đình ấy đều thèm thuồng vị trí Vương phi này, tương lai cũng thèm muốn vị trí hoàng hậu, ngươi muốn thiên hạ thái bình khẳng định sẽ để các nàng ấy tiến cung. Tâm tính A Trăn đơn thần, không thể bày mưu tính kế với thiên hạ, cũng không đấu lại các nàng ấy, về sau ngươi dám cam đoan sẽ không chán ghét vứt bỏ nàng ấy, lúc nào cũng thời thời khắc khắc tin tưởng nàng ấy sao? Nếu có ai đẹp hơn trẻ hơn thì sao?”
Ngu Hoài Phong biết rõ người trong nhà mình đều có vẻ ngoài rất đẹp, chỉ cần có khuôn mặt, cũng sẽ theo thời gian trôi đi. Thanh xuân của Minh Trăn không hề dừng lại, cũng không thể mãi làm tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi của Kỳ Sùng, đa số nam nhân đều không thể từ chối được sắc đẹp.
Ngu Hoài Phong sẽ không xem xét tình hình hiện tại.
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Thiên hạ nằm trong tay Cô, Nam hay Bắc đều là các cô nương như chó dại như chim ưng, thiên hạ của Cô thái bình, không chỉ có vài người là có thể quyết định, không phục thì gϊếŧ.”
Mặc dù lời nói lãnh đạm, cũng không thiếu đi sát ý. Con ngươi Ngu Hoài Phong khẽ biến, Kỳ Sùng là người như thế, quả thật không phải người để đại thần dắt mũi, Kỳ Sùng phải làm mọi người thuần phục và sợ hãi, nếu không sợ hắn, trên cổ của mọi người đều sẽ bị buộc đao.
“Còn về âm mưu trong thiên hạ…” Kỳ Sùng như có như không: “Một người có âm mưu như Cô, dưới tay phần lớn đều là mưu sĩ, người đọc sách trong thiên hạ đều đang chờ để thể hiện tài năng cho Cô xem, Cô không có năng lực, mới phải đưa những chính sự đến trước mặt của A Trăn, làm khó một tiểu cô nương như nàng sao?”
Ngu Hoài Phong trầm ngâm mất một lát.
“Những năm trước, A Trăn chỉ cao có chừng này, có thể cao hơn một chút. Lúc ấy nàng đã trưởng thành rồi, trong phủ đã bắt đầu nạp thϊếp, Cô đã cự tuyệt rồi, cự tuyệt không phải vì A Trăn mà là vì Cô không yêu họ.” Kỳ Sùng nói: “Giang vương có nghĩ đến, Cô và hoàng đế không giống nhau không?”
…Cũng không phải.
Nếu Kỳ Sùng là người háo sắc thì trong phủ toàn bộ đều là nữ nhân rồi.
Ngu Hoài Phong nói: “Vấn đề đầu tiên của bổn vương, Kỳ Sùng ngươi vẫn chưa trả lời. Chính ngươi cũng không thể xác định, tình cảm của A Trăn với ngươi đến bây giờ rốt cuộc là như thế nào.”
Kỳ Sùng cười lạnh: “Nàng không thích Cô thì có thể thích ai chứ? Mặc dù là ngươi, cũng không dám trắng trợn cướp người của bổn vương chứ, ai lại dám mơ ước nữ nhân của Cô?”
Theo như lời Ngu Hoài Phong nói, Kỳ Sùng chưa bao giờ là quân tử cả. Hắn hung tàn, bao nhiêu người khi nghe tên Tần vương đã sợ, nếu có người bên ngoài dám ở chung với Minh Trăn, với tâm tính của Kỳ Sùng chắc chắn sẽ gi3t ch3t hết.