Cậy Quân Sủng

Chương 50

Trong màn trướng mỏng, Minh Trăn ho khan hai tiếng, thân thể nàng run lên giống như tuyết tan, cả người được nam nhân ôm sát vào lòng, vì thế hai tay nhẹ nhàng bám víu lấy vai của nam nhân, ho khan thêm vài tiếng.

Dưới lại ánh mắt của nam nhân, trong lòng Minh Trăn lại sinh ra loại cảm giác xa lạ và đề phòng.

Chóp mũi nàng khẽ giật giật, mũi đã sớm đỏ hết cả lên giống như hoa sen đá, nổi bật trên làn da trắng nõn không tì vết.

Bởi vì khi nãy bị hôn quá độc ác nên cánh môi cũng nàng cũng hơi sưng lên, ai kia lại ma sát miết nên bây giờ chỉ cảm thấy nóng và đau.

Minh Trăn rũ mắt, giọng điệu mềm yếu, không hiểu sao lại hơi hơi tủi thân: “Đau quá.”

Kỳ Sùng giữ phần cổ mịn màng của nàng, vuốt nhẹ qua lỗ tai Minh Trăn, xoa nhẹ lên phần vành tai đầy đặn của nàng.

Trong lòng bàn tay hắn có vết chai, vành tai trong suốt bị ma sát cũng dần dần đỏ lên.

Vành tai của Minh Trăn cũng rất đau, nàng cảm thấy điện hạ không có ý tốt nhưng cụ thể thì Minh Trăn không muốn đoán.

Nàng nắm lấy ống tay áo Kỳ Sùng: “Điện hạ, đừng xoa nữa, lỗ tai A Trăn đau.”

Kỳ Sùng vẫn không muốn buông tay.

Minh Trăn tức giận rồi: “Đừng…”

Hắn mà nghe lời nàng thì gặp quỷ rồi.

Vì thế nước mắt Minh Trăn lại rơi, lại tức giận nên nàng hé môi cắn cổ Kỳ Sùng, răng nanh cắn trên cổ, nước mắt thấm ướt áo hắn.

Mà cũng không cắn chảy máu, chỉ đơn thuần là con thỏ nhỏ nóng nảy cắn người mà thôi.

Sau khi cắn xong cũng không thấy ai kia dừng lại, nên cứ khóc miết, rất hiếm khi mà nước mắt chảy thành sông thành hồ như thế.

Kỳ Sùng cũng không đẩy nàng ra.

Cuối cùng cũng do hắn phá hư chuyện, Minh Trăn muốn làm gì thì để nàng làm cái nấy. Cắn một hai cái là chuyện thường, cũng coi như cho nàng trút giận.

Sau khi cắn xong, trên cổ Kỳ Sùng vẫn còn lưu lại dấu răng, yết hầu lại trượt lên trượt xuống. Yết hầu hắn rõ ràng, vô cùng khêu gợi, Minh Trăn không có yết hầu, lúc này cũng là lần đầu tiên chú ý đến cái này của Kỳ Sùng.

Vì thế lại lau nước mắt nhưng lực chú ý thoáng chốc đã bị dời đi, đầu ngón tay dính nước mắt chạm vào yết hầu nam nhân.

Cực kỳ giống như con mèo nhỏ mang hiếu kỳ đến với thế giới này.

Hơi thở Kỳ Sùng nặng thêm vài phần, trong con ngươi lại chứa thêm vài phần u ám, nắm lấy đầu ngón tay Minh Trăn, ngăn cản nàng hành động nguy hiểm: “Đừng lộn xộn.”

Minh Trăn lại khục khịt mũi, nhào vào lòng ng.ực hắn: “Lưỡi đau, lỗ tai cũng đau.”

Nàng có cảm giác rất đau, đặt biệt là phần đầu lưỡi, cái lỗ tai cũng bị xoa đến đỏ bừng, sưng lên cho nên vô cùng không thoải mái.

Thật ra Kỳ Sùng không biết viết hai chữ “dịu dàng” thế nào đâu nhưng khi ở chung với Minh Trăn thì không thể không dịu dàng.

Nàng yếu ớt giống như bình hoa quý báu trên bàn, chỉ cần hơi chạm nhẹ một cái liền “bộp” vỡ tan tành.

Kỳ Sùng nói: “Nàng ngủ một lát đi, ngủ sẽ không đau nữa.”

Minh Trăn nhìn Kỳ Sùng: “A Trăn gả cho điện hạ là có thể trở về sao?”

Kỳ Sùng cầm cằm nàng: “Nàng muốn mau chóng gả cho Cô, hay là muốn trở về?”

Minh Trăn đẩy tay Kỳ Sùng: “Ngài làm ta đau, ta cũng không biết nhưng ta đồng ý với điện hạ.”

Bất tri bất giác lực tay lại lớn một chút, cằm của nàng đều bị che kín bởi vết ngón tay.

Loại dấu vết này nhìn rất triền miên giống vô tình khắc sâu ở một chỗ, nhịn không được nâng cằm người mình yêu mà đặt lên đó từng nụ hôn sâu.

Kỳ Sùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng lạnh như băng của nàng, ủ ấm cho nó.

Thân thể Minh Trăn lạnh như băng dán sát vào thân thể hắn, cuối cùng mới có một chút hơi thở ấm áp, cũng rất nhanh đã hòa thuận vui vẻ trở lại.

Chờ dỗ người ta ngủ rồi, lòng bàn tay Kỳ Sùng đè nhẹ nơi khóe môi Minh Trăn, mà lúc nãy đúng mà mất bình tĩnh thiệt, cắn môi nàng sưng lên hết rồi.

Cũng khó trách ngày thường tính tình nàng tốt như thế, sẽ không ghi hận với người ngoài.

Hắn phát họa một chút sau đó mới đứng lên rồi sửa sang lại y phục.

Thiên Cầm và Tân Dạ thấy điện hạ ra ngoài, cả hai người đều quỳ trên mặt đất không nói gì.

Kỳ Sùng nói: “Đại phu bắt mạch nói gì?”

“Vẫn giống như trước, trời sinh thân thể yếu ớt, sau này chỉ có thể chú ý.” Thiên Cầm nói: “Đều không phải người có thể dùng chút thuốc bổ mà tốt lên được, lúc trước ở vương phủ, cô nương mắc bệnh không nặng thì cũng nhẹ, cứ liên miên không ngừng.”

Từ nhỏ đến lớn Minh Trăn đã như thế, mọi người cũng thành quen. Lúc chuyển mùa sẽ bị phong hàn, trời nóng sẽ bị cảm nắng, cũng không biết ngày thường ăn gì mà nổi sởi, có thể nuôi lớn đến vậy thật không dễ dàng gì.

Tân Dạ lớn mật ngẩng đầu lên, trong lúc vô ý nhìn thấy dấu hồng ngay cổ của nam nhân, nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nói: “Trong khoảng thời gian này cô nương đều dùng thuốc đúng giờ, sớm muộn hai lần, các thuốc bổ khác đang được chuẩn bị.”

“Chú ý nàng, đừng để nàng đổ thuốc đi.”

Thiên Cầm rùng mình: “Vâng.”

Chờ khi Kỳ Sùng rời đi, hai người mới thở dài nhẹ nhõm. Nói thế nào thì Kỳ Sùng cũng là chủ tử của hai nàng ấy, nhìn thấy chủ tử đen mặt, sao các nàng không khẩn trương được?

Cho dù đi theo bên cạnh chăm sóc Minh Trăn, thường xuyên nhìn thấy Tần vương thì Tân Dạ và Thiên Cầm vẫn rất sợ Kỳ Sùng.

Tân Dạ vỗ ng.ực của mình: “Sợ điện hạ không đến, bây giờ thấy điện hạ đến thì ta lại cảm thấy sợ hơn. Trên đời này người không sợ điện hạ giống cô nương thật hiếm thấy.”

Thiên Cầm “ừm” một tiếng.

Tân Dạ không biết nhớ đến chuyện gì, bản thân cũng thấy ngượng ngùng: “Mới vừa rồi trên cổ điện hạ có dấu răng, hình như do cô nương cắn.”

Mí mắt Thiên Cầm nhảy lên: “Cô nương cắn điện hạ sao? Có nặng không? Điện hạ sẽ không tức giận cô nương chứ?”

Tân Dạ lấy khăn tay quăng vào Thiên Cầm: “Ngươi thì biết cái gì? Đây gọi là tình thú, ngài ấy tức giận với ai cũng được chứ sao nỡ tức giận với cô nương được.”

Thiên Cầm phản ứng một chút, cũng ý thức được là xảy ra chuyện gì.

Tân Dạ lại nâng cằm nói: “Mới vừa này là ta lơ đãng mới thăm dò thử, nhìn thấy điện hạ ôm cô nương trong lòng ng.ực mà hôn, tiếng hôn vang rất to, nhìn hai người rất xứng đôi vừa lứa. Nhưng mà cô nương chúng ta không hiểu chuyện người lớn, chúng ta có nên chỉ cho nàng ấy không?”

Thiên Cầm nói: “Thôi, chúng ta thì biết gì chứ, cứ để điện hạ dạy đi.”

Trong hoàng thất, khi hoàng tử hơn mười tuổi thì sẽ có cung nữ dạy cho bọn họ biết chuyện đó, người nhà giàu sẽ để nha hoàn dạy mấy chuyện này. Theo lý mà nói, Kỳ Sùng chắc là cũng có cung nữ mang theo thấu hiểu chuyện này.

Nhưng mà, Thiên Cầm và Tân Dạ tìm hiểu nhiều tin tức, nghe nói không có nữ nhân chân chính tiếp cận Tần vương điện hạ. Tâm tính đề phòng của Tần vương rất nặng, dám mò đến giường đều bị hắn xử lý hết.

Tân Dạ nói: “Ta không phải lo điện hạ không rành chuyện này, lỡ ngài ấy làm cô nương bị thương thì sao? Cơ thể cô nương chúng ta yếu ớt, điện hạ trên chiến trường bỏ túi nhiều đầu người như thế, nhỡ đâu cô nương bị thương đến ngọc thể…”

Thiên Cầm rối rắm nhíu mày đứng lên: “Điện hạ không gần nữ sắc, ngay cả tình cảm đối với cô nương cũng không bình thường, chắc là không đồng ý chạm vào. Ngươi cảm thấy điện hạ sẽ là người kiềm chế không được khi thấy cô nương chúng ta sao, cô nương đẹp nhưng điện hạ cũng sẽ xem như nước chảy.”

Tân Dạ nói: “Để cho ngươi nhìn xem, xem cô nương có bị thương không, nhìn điện hạ là nam nhân bình thường nhưng không thể bình lặng như nước được, nếu ta là nam nhân thì hận không thể mang cô nương về nhà.”

Buổi tối Thiên Cầm giúp Minh Trăn tắm, cởi y phục của nàng ra.

Cũng chưa bị phá trinh, trên đệm cũng không có dấu vết lộn xộn gì.

Trên lưng và sườn cũng có dấu hồng hồng, da thịt của nàng trắng nên để lại dấu rất lâu mới phai đi, bên vành tai cũng sưng đỏ khác thường.

Thiên Cầm không dám nhiều lời trước mặt Minh Trăn, nàng ấy biết tính tình Tần vương thô bạo, không thích người bên ngoài nói bóng gió với Minh Trăn nhiều cho nên càng cẩn thận hơn, coi như không thấy.

Nhưng sau đấy, Thiên Cầm sai người mua hai hộp cao thư ngân tốt mang về.

Bên Ngu Hoài Phong nhìn thấy An Quốc công, khó có khi ở một mình, hắn lo lần này không nói rõ, lần sau An Quốc công sẽ không cho hắn nói nữa

Cho nên Ngu Hoài Phong nói thẳng, cũng không quanh co lòng vòng nữa

Hắn nâng tay tháo mặt nạ xuống: “Minh đại nhân, ngài xem gương mặt này của bổn vương, có thấy quen không?”

Minh Nghĩa Hùng nâng mắt, đương nhiên quen rồi, hắn với Minh Trăn giống nhau vô cùng, đều là vẻ câu hồn đoạt phách.

Lúc này ông còn chưa biết Ngu Hoài Phong đã gặp Minh Trăn, mà có một số việc có thể che thì sẽ che dấu, ông vẫn cố hết sức làm bộ không biết: “Giang vương, tại hạ không hiểu ý của ngài.”

Ngu Hoài Phong nói: “Quý phủ của ngài có một cô nương tên là Minh Trăn, dáng vẻ của nàng rất giống tiểu vương.”

“Người giống nhau trên đời này rất nhiều, không biết ý Giang vương là gì?” Minh Nghĩa Hùng lạnh lùng nói: “Tiểu nữ luôn ở trong nhà, chưa từng ra khỏi phủ, chỉ sợ là điện hạ nhìn lộn người rồi.”

Ngu Hoài Phong biết đối phương mạnh miệng không nhận.

Hắn cười khẽ: “Ngài cho là bổn vương nhìn dung mạo mà đoán sao? Sai rồi! Minh đại nhân, ngài và mẫu thân bổn vương là người quen cũ sao? Mẫu thân bổn vương tên Khương Lan.”

Nhiều năm như thế, đây là lần đầu Minh Nghĩa Hùng nghe người khác gọi tên Khương Lan. Người ch3t cũng đã ch3t, Khương Lan đã ch3t nên ông cũng ít khi nhớ tới bà.

Mắt của Minh Nghĩa Hùng phức tạp: “Cũng không quen.”

“Không cần lừa bổn vương.” Ngu Hoài Phong nói, “Vì cảm kích ngài đã nuôi dưỡng A Trăn nhiều năm như vậy nên bổn vương mới nói thẳng mà không dùng những cách khác. Minh đại nhân, năm đó, mẫu thân bổn vương chạy đến triều Lăng, mang con gái giao cho ngài, có phải không?”

Chân tướng Ngu Hoài Phong đều biết… Minh Nghĩa Hùng thở dài một hơi.

Ngu Hoài Phong nhìn vẻ mặt ông, mắt sáng lên, mở miệng nói: “Hôm nay bổn vương đến, là muốn thương lượng với ngài một chuyện, có thể để A Trăn đi với bổn vương không?”

Minh Trăn là người nhà họ Ngu, là nữ vương triều Tễ, không thể sống với thân phận thứ nữ của phủ An Quốc công được.

Minh Nghĩa Hùng không đồng ý, ông lắc đầu: “Khi Lan Cơ còn sống đã phó thác A Trăn cho ta, nàng hận quý triều thấu xương, trước khi ch3t, cũng không để cho A Trăn về.”

“Mẫu hậu oán giận phụ vương ta, lo A Trăn trở về bên phụ vương, nhưng chắc lúc ấy bà không biết phụ vương đã ch3t rồi.” Ngu Hoài Phong nói: “Ta là ca ca duy nhất của A Trăn, có máu mủ ruột rà, ta nên đưa nàng về nơi nàng thuộc về rồi, Minh đại nhân, hy vọng ngài có thể thành toàn.”

“Thân thể A Trăn không tốt, tin tức này nhất định sẽ đả kích nàng ấy, nói hay không nói, ngài suy tính đi.” Minh Nghĩa Hùng nói, “Chuyện này Giang vương ngài là người hiểu rõ nhất, A Trăn có cần biết chân tướng không?”

Nếu không có chân tướng này, Minh Trăn có thể an an ổn ổn cả đời, sống chung với người nàng yêu, không lo phiền não.

Đây cũng là chuyện Ngu Hoài Phong lo nhất.

Hắn chắp tay: “Hy vọng Minh đại nhân giúp ta, ta muốn từ từ quen với A Trăn và để nàng biết mọi thứ.”

Ngày thường tâm tính Ngu Hoài Phong cao ngạo, bây giờ cũng cung kính vài phần.

Minh Nghĩa Hùng thấy Ngu Hoài Phong thật lòng, đối với A Trăn không giả dối nên chỉ đành thở dài bất lực: “Được, khoảng thời gian này, cho phép ngài thường xuyên đến phủ làm khách.”