Cậy Quân Sủng

Chương 45

Ngu Hoài Phong nghiêng đầu: "Tiểu Thanh, bản vương rất khẩn trương."

Phù Thanh Hạo: "..."

Đúng là rất khẩn trương thiệt nếu không tại sao đột nhiên lại gọi người cao một mét tám, có râu quai nón như hắn ta là "Tiểu Thanh" chứ

Phù Thanh Hạo nhặt cây quạt lên, vị gia này mắc bệnh thích sạch sẽ, hắn ta cũng không dám trực tiếp đưa lại cho Ngu Hoài Phong, dùng khăn tay lau sạch: "Vương gia, chúng ta đi vào đi."

Ngu Hoài Phong cố gắng hạ khóe môi đang cong lên của mình xuống: "Được."

Vì mới nhìn thấy Minh Trăn nên Ngu Hoài Phong hơi ngây ngốc. Thực ra hiện tại hắn đang không biết nên tiếp cận Minh Trăn như thế nào nữa.

Không nghi ngờ gì nữa, nhất định đây là muội muội của hắn. Khuôn mặt của Minh Trăn quá giống Thành vương, không giống An Quốc công một tẹo nào.

Mặc dù hắn luôn ước mơ có một muội muội nhưng từ trước đến nay nhà họ Ngu chỉ toàn là nam, không ngờ bản thân lại thực sự có một muội muội khiến hắn cảm thấy không chân thực chút nào. Ngu Hoài Phong như đang đi trên mây, cả người đều rơi vào trạng thái lửng lơ.

Ngu Hoài Phong lại nói: "Ban nãy bản vương không nhìn lầm đúng không?"

Phù Thanh Hạo: "Hả?"

Ngu Hoài Phong cảm thấy không chân thực, dùng quạt gõ một cái lên trán Phù Thanh Hạo: "Có đau không?"

Phù Thanh Hạo: "..."

Tính cách vị gia này vô cùng cổ quái nhưng Phù Thanh Hạo thân là thuộc hạ của hắn, còn là một người vô cùng trung thành, mà đãi ngộ khi theo Ngu Hoài Phong cũng vô cùng tốt, vợ con ở nước Li vừa được an toàn vừa có thể diện nên chỉ có thể thành thành thật thật để Ngu Hoài Phong gõ đầu mình thôi.

"Bẩm vương gia, đau."

"Thế là thật rồi." Ngu Hoài Phong nói: "Nàng giống bản vương như vậy, không hổ là muội muội của bản vương, lớn lên quá đẹp."

Ban nãy Phù Thanh Hạo không nhìn thấy mặt của Minh Trăn, nghe Ngu Hoài Phong nói vậy cũng không hiểu. Nhưng hắn ta không dám hỏi chuyện của chủ tử, chỉ yên lặng nghe Ngu Hoài Phong nói chuyện.

Thực ra Ngu Hoài Phong vẫn còn đang do dự.

Lúc trước gặp An Quốc công, mặc dù nhìn An Quốc công không thông minh lắm nhưng cũng có thể nhìn ra đó không phải là người gian tà. Hơn nữa An Quốc công là người công bằng, không thông đồng làm bậy với phe của hoàng hậu, cũng không quá thân mật với phe của Tần vương, đúng là hiếm có.

Minh Hào người cũng như tên, hào sảng rộng lượng, hai đầu lông mày của Minh Oái cũng mang theo sự khí khái hào hùng, nhìn cũng thông minh lanh lợi, về phần Minh Trăn, nhìn Minh Trăn như thế nào hắn cũng cảm thấy tốt, từ mấy người kia cũng có thể thấy được gia phong của Minh gia rất tốt.

Vừa nãy cũng là Minh Oái đỡ Minh Trăn xuống xe, quan hệ hai tỷ muội cũng hòa thuận tốt đẹp.

Nếu như đột nhiên hắn đi quấy rầy muội muội, nói cho nàng biết ca ca tỷ tỷ trước mặt nàng không phải là ruột thịt, phụ thân cũng không phải ruột thịt. Huynh trưởng của muội là ta, phụ thân muội là quân vương tàn bạo nổi danh Thành vương, muội muội có chịu được hay không?

Có khi nào nàng sẽ căm hận hắn, cho rằng hắn phá hủy cuộc sống bình thường tươi đẹp của nàng không?

Ngược lại với Minh gia, nhà hắn lại rất trống vắng. Ngu Hoài Phong có thể cảm nhận được sự trống vắng này. Mặc dù thúc phụ và vương phi rất tốt nhưng trong sự thân thiết vẫn mang theo chút khách khí, vì phụ mẫu Ngu Hoài Phong mất sớm nên bọn họ đối xử với Ngu Hoài Phong rất tốt, ít khi răn dạy mà Ngu Hoài Phong không muốn để cho bất kỳ ai thất vọng nên lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát.

Những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng chính là, muội muội muốn người ca ca như hắn không?

Hắn am hiểu nhất là ngụy trang, hiểu nhất là đùa giỡn lòng người, tác phong làm việc cũng không tính là một ca ca đứng đắn. Hắn và Minh gia như hai thái cực cách biệt.

Khó có lúc Ngu Hoài Phong cảm thấy do dự như bây giờ.

Phù Thanh Hạo đứng cạnh nhìn khóe môi điện hạ nhà mình vừa mới cong lên lại hạ xuống, sau đó cắn môi, hắn ta vô cùng tò mò, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến điện hạ có hành động kỳ lạ như vậy chứ?

Vừa vào đại sảnh đã thấy một đám hoàng tử triều Lăng. Những hoàng tử này đều có phong thái, khí chất và dung mạo khác biệt.

Người có phong thái của đế vương nhất là Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng gần như chỉ ngồi một chỗ uống trà, không có quá nhiều hành động thừa thãi, chỉ như vậy cũng đủ để người khác có cảm giác nặng nề, những người khác ở trước mặt hắn đều trở nên ảm đạm nhạt nhòa.

Ngũ hoàng tử Kỳ Tu vô cùng tinh mắt, chỉ liếc mắt đã thấy Ngu Hoài Phong, hắn ta mỉm cười tiến lên chào hỏi Ngu Hoài Phong: "Giang vương điện hạ, đã lâu không gặp."

Ngu Hoài Phong nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ."

Vốn dĩ muốn hỏi thăm Kỳ Sùng một chút, hắn đã tìm được muội muội nên muốn xem Kỳ Sùng có thể nghĩ cách thúc đẩy quá trình huynh muội nhận nhau hay không, nếu có thể khiến muội muội vui vẻ đi theo hắn thì tốt rồi.

An Quốc công là người ngay thẳng, Khương Lan và Minh Nghĩa Hùng lại là người quen cũ, bà ấy hận triều Tễ thấu xương, chỉ sợ bà ấy để lại di ngôn gì đó, không cho phép Minh Nghĩa Hùng thả người về nước Li.

Kỳ Sùng ở đây cũng xem như là một tay che trời, hắn phải ra điều kiện tốt với đối phương, hi vọng đối phương có thể giúp mình.

Cho nên Ngu Hoài Phong không mấy hào hứng nói chuyện với Kỳ Tu, chỉ khách sáo nói hai cầu rồi nghĩ cách muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Kỳ Sùng.

Những người khác đều nhận ra bầu không khí hơi sai sai.

Bình thường Giang vương điện hạ thích nhất là xã giao, là một người khôi hài dễ gần, ai hắn cũng có thể nói chuyện nhiệt tình được, không biết vì sao hôm nay lại không chủ động tìm chủ đề để nói chuyện.

Thực ra Ngu Hoài Phong đang nghĩ làm thế nào để biết tên của muội muội nhà mình. Mặc dù hắn đã gặp nhưng lại chưa biết tên nàng, càng không biết địa vị của muội muội mình ở Minh gia là gì.

Kỳ Sùng không thích những trường hợp náo nhiệt như thế này, Ngu Hoài Phong còn chưa kịp tìm ra thì đối phương đã biến mất tăm nên hắn cũng nhanh chóng vén vạt áo ra ngoài tìm người.

Minh Trăn và Minh Oái tách ra khỏi huynh trưởng, Minh Trăn ngoan ngoãn đi theo Minh Oái.

Minh Oái kéo bàn tay mềm mại của Minh Trăn nói: "Người vừa nãy là Li vương, nhìn hắn không giống nam nhân tốt, muội đừng để ý đến hắn."

Trong mắt Minh Oái, phần lớn nam nhân ăn mặc nổi bật, có dung mạo còn xinh đẹp hơn nữ nhân đều có rất nhiều người theo đuổi, nam nhân trong trường hợp như vậy đều dễ thay lòng, không nên dây vào mệt thân.

Minh Trăn nhớ lại: "Nhưng hắn lớn lên rất đẹp mắt nha, hơn nữa còn rất cao."

Dù mang mặt nạ nhưng phong thái tuấn tú cũng khiến người khác ngưỡng mộ vô cùng.

Minh Oái lắc đầu: "Phụ thân hắn là Thành vương, muội đã từng nghe qua chưa? Là vương thượng đời trước của nước Li, là người lột da treo người trên tường thành đó."

Minh Trăn chưa từng nghe những chuyện này nên chăm chú lắng nghe.

Minh Oái lại nói: "Người nhà bọn họ ít hay nhiều đều có chút lạnh lùng tàn bạo, không thể đánh giá một người qua bề ngoài được, có một số chỉ đẹp người mà toàn mất nết hết."

Minh Trăn gật đầu.

Minh Oái cũng lo Minh Trăn thương tâm, khó khăn lắm mới gặp được một nam tử xinh đẹp nhưng lại không phải người tốt, nàng ấy nhéo nhéo bàn tay nhỏ của Minh Trăn: "Nhưng A Trăn vừa xinh đẹp lại lương thiện, cũng là người hiếm tìm nha."

Hiện tại người đến không nhiều lắm, có lẽ công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn sẽ không đến góp vui, hơn nữa có mấy tiểu thư thế gia có ý với Kỳ Đình, các nàng coi Minh Oái là tình địch, vẫn luôn ghen ghét Minh Oái. Vì vậy Minh Oái không muốn chung đυ.ng với quá nhiều người, nàng ấy chào quận chúa Khang vương một tiếng rồi sai một nha hoàn đi tìm Kỳ Đình.

Sau khi nàng ấy đưa lễ vật tự mình chuẩn bị cho Kỳ Đình xong có thể đi đến chỗ khác chơi với Minh Trăn.

Một lát sau nha hoàn trở về, nói mấy câu bên tai Minh Oái. Nha hoàn này là người của phủ Khang vương, Minh Oái gật đầu cười, bỏ ít bạc vụn vào tay nha hoàn rồi nói với Minh Trăn: "A Trăn, muội ở nơi này chờ ta hai khắc, ta đi một chút rồi sẽ về ngay."

Minh Trăn biết Minh Oái đến đây để gặp vị hôn phu: "Tỷ tỷ, tỷ đi đi."

Minh Oái lại nhìn về phía Thiên Cầm và Tân Dạ: "Chăm sóc A Trăn cẩn thận, có chuyện gì thì phái một người đi tìm ta về."

Tân Dạ cảm thấy Minh Oái lo lắng quá nhiều, nàng ấy cười: "Cô nương yên tâm đi."

Lúc này Minh Oái mới yên tâm rời đi.

Ngu Hoài Phong không quá quen thuộc với đường trong phủ Khang vương, vốn hắn ra ngoài để tìm Kỳ Sùng, muốn thương lượng Kỳ Sùng về chuyện của muội muội nhà mình, kết quả đi đi lại lại khắp nơi vẫn không tìm được Kỳ Sùng.

Lúc đang nghi ngờ có phải Kỳ Sùng đã về rồi hay không thì đột nhiên thấy được thân ảnh quen thuộc đang ngồi trong lương đình.

Minh Trăn ngồi trong lương đình nói chuyện với nha hoàn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước trong chén.

Ngu Hoài Phong đứng im một chỗ thật lâu, muốn tiến lên bắt chuyện. Hắn thân là huynh trưởng còn không biết tên muội muội nhà mình.

Lại đứng do do dự dự một lúc nữa.

Phù Thanh Hạo đứng một bên cũng thấy Minh Trăn ngồi đó không xa, thấy vương gia chăm chú nhìn thì nói: "Vương gia muốn biết tên cô nương này sao? Hay là ngài đi lên nói vài câu xem, chưa từng có cô nương nào cự tuyệt ngài."

Không cần phải nghi ngờ về mị lực của Ngu Hoài Phong.

Ngu Hoài Phong nói: "Con bé có trách bản vương phá vỡ sự yên bình của nó không?"

Phù Thanh Hạo cảm thấy mình bị lãng tai rồi thì phải, hắn ta hỏi lại: "Hả?"

Ngu Hoài Phong nắm chặt cây quạt trong tay, do dự: "Bản vương thực sự rất lo lắng nó cũng không thích bản vương, có lẽ con bé sẽ ghét bỏ ta mất."

Điều khiến Phù Thanh Hạo cảm thấy đáng tiếc chính là hôm nay không mang theo gương, nếu không hắn ta nhất định sẽ lấy mặt nạ của vương gia xuống để cho hắn soi, khuôn mặt hoàn mỹ như thế này còn có người ghét bỏ nữa sao?

Người bị ghét bỏ thực sự chính là lão nam nhân không thú vị, có vợ có con như hắn ta mới đúng đấy, có được không hả?

Phù Thanh Hạo nhạt nhẽo lên tiếng: "Vương gia, ngài thẳng thắn chút đi, không thẳng thắn thì Ngũ hoàng tử cũng lên luôn rồi."

Ngu Hoài Phong chuyển tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy tên nhãi ranh Kỳ Tu đang đi về phía đình nghỉ mát.

Sắc mặt hắn lập tức lạnh đi: Bình thường Kỳ Tu đều là chó đội lốt người, giả vờ ra vẻ quân tử, sao có thể tiếp cận muội muội mình được chứ?

Ngu Hoài Phong không dám tùy tiện quấy rầy Minh Trăn, hắn lo ánh mắt hoặc lời nói của mình sẽ khiến Minh Trăn cảm thấy bối rối, cảm xúc đè nén quá lâu không thể khống chế nổi, Ngu Hoài Phong sợ mình sẽ lỡ lời.

Hắn nhanh chóng đi đến kéo Kỳ Tu lại: "Sao Ngũ hoàng tử lại chạy ra đây rồi? Người khác còn đang ở trong uống rượu, sao ngươi không ở lại uống vài chén?"

Từ xa Kỳ Tu đã thấy Minh Trăn, hắn ta cảm thấy cô nương này rất đẹp, muốn qua nhìn thử một cái: "Giang vương, ta còn có việc, muốn hỏi cô nương kia một chút..."

Ngu Hoài Phong muốn đá Kỳ Tu xuống hồ nước, để hắn ta nhìn một cái sao, dạng yếu đuối như hắn ta cũng xứng đáng tìm hiểu muội muội mình?

Hắn giữ lấy cổ áo Kỳ Tu kéo về: "Tiểu vương đã hỏi qua, là Tam tiểu thư nhà thừa tướng, lát nữa ngươi đi mà hỏi thừa tướng. Chúng ta đi uống rượu, ta muốn xem tửu lượng của ngươi thế nào, tiểu vương ta ngàn chén không say đấy."

Rượu trong tiệc cũng không quá mạnh, Ngu Hoài Phong miễn cưỡng cũng được xem là ngàn chén không say thật.

Cho nên hắn mỉm cười lạnh lùng với Kỳ Tu: Dù như thế nào chuốc say tên nhãi si tâm vọng tưởng này cũng không thành vấn đề.

Hai người vừa rời đi thì Lý Phúc và Kỳ Sùng cũng đi từ một đường đá khác đến.

Lý Phúc nói: "Bóng người trong lương đình phía trước giống như Thiên Cầm và Tân Dạ."

Kỳ Sùng nâng mắt.

Không phải giống như mà đó là các nàng.

Hai người đi theo một thiếu nữ mang mũ lụa, chính là Minh Trăn. Lúc trước ở phủ Tần vương nàng gần như chưa từng ra cửa, bây giờ trở về phủ An Quốc công, bên cạnh lại có một tỷ tỷ hoạt bát thích náo nhiệt, Minh Trăn ra ngoài cũng nhiều hơn.

Đây không phải là điều Kỳ Sùng muốn thấy.

Kỳ Sùng không muốn người khác thấy Minh Trăn. Trân bảo chỉ nên đặt ở bên trong, không nên để người khác rình mò.

Lúc này Minh Trăn còn đang nói chuyện với hai người Thiên Cầm, tiểu cô nương rất lễ phép, lúc nói chuyện với người thân quen sẽ mỉm cười nhìn đối phương, chăm chú lắng nghe người ta nói.