Quả nhiên ngày hôm sau có một đám tiểu thư đến Minh phủ. Minh Trăn không ra ngoài, thứ nhất là thân thể nàng không khỏe, không thể đá bóng với một đám tiểu thư đá bóng được, thứ hai buổi sáng Minh Trăn dậy không nổi, gần đây nàng luôn cảm thấy buồn ngủ, ngủ đến tối mới tỉnh.
Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, Thiên Cầm hầu hạ Minh Trăn rửa mặt, Tân Dạ đứng bên cạnh nói: "Cô nương có muốn đến xem mấy người Lục tiểu thư chơi gì không? Tham gia náo nhiệt một chút cũng tốt."
Thiên Cầm không đồng ý: "Náo nhiệt này tốt nhất vẫn đừng nên tham gia thì hơn, có mấy người không phải người tốt, ở chung với các nàng sẽ khiến cô nương không vui."
Minh Trăn vừa mới tỉnh ngủ, uể oải ngáp một cái, hơi nước dâng tràn đáy mắt làm cho lông mi ướt nhẹp, cả người vẫn như chìm trong mộng, làn da trắng trắng mềm mềm khiến người khác nhìn mà muốn xoa bóp một chút, bóp đến khi trên mặt nàng hiện lên vết đỏ mới muốn dừng.
Thiên Cầm không dời nổi mắt, nàng ấy dùng khăn ướt lau mắt cho Minh Trăn: "Cô nương chưa tỉnh ngủ sao?"
Minh Trăn "ừ" một cái: "A Trăn nhớ điện hạ."
Thiên Cầm khẽ giật mình, đúng là lâu rồi Tần vương chưa tới thăm Minh Trăn thật. Nhưng cũng không thể trách ngài ấy được, điện hạ vẫn luôn bận rộn, quốc sự cũng không phải việc nhỏ, những người nắm quyền cao chức trọng trong tay, lại còn nghiêm minh sáng suốt, để ý tới lê dân bách tính như ngài ấy thường không rảnh để để ý chuyện khác.
Minh Trăn lại hỏi: "Có phải điện hạ lại đi đánh trận rồi không?"
Mấy năm qua Kỳ Sùng đã dẹp nhiều phản loạn, tích lũy vô số công lao, vì hắn thường hay rời đi, Minh Trăn không thấy mặt nên cũng nghĩ có phải hắn lại rời kinh thành rồi không.
Thiên Cầm nói: "Nô tỳ cũng không rõ, lát nữa nô tỳ sẽ cho người đi hỏi thử."
Sau khi ăn sáng xong, Tân Dạ dọn dẹp xong xuôi thì ra ngoài, nàng ấy thích những nơi náo nhiệt nên đã nhanh đi nhìn các cô nương đá bóng, lúc Tân Dạ đi người vẫn chưa đến đủ, trên đường đi nàng ấy gặp Dư Trúc, thuận miệng nói một câu cô nương nhớ điện hạ rồi.
Nửa canh giờ sau mới miễn cưỡng đủ người. Các cô nương tụ họp một nơi, người nào cũng ăn mặc gọn gàng, mái tóc dài đen nhánh của Minh Oái được buộc gọn lên, vô cùng nổi bật trong đám người.
Hôm nay công chúa Ninh Đức không tới, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Gia Hàn lại đến.
Mặc dù hôm nay đá bóng nhưng Gia Hàn vẫn mặc một bộ y phục trắng như cũ, vạt áo và ống tay áo rất dài, tóc đen xõa trên vai, thanh lệ xuất trần, đúng là không hổ với danh xưng đệ nhị mỹ nhân kinh thành.
Nàng ta sẽ không đá bóng, nàng ta cũng không thích những thứ này. Nhưng gần đây quý nữ trong kinh thành luôn thảo luận về nàng ta và công chúa Ninh Đức.
Bình thường Gia Hàn nhìn lạnh lùng nhưng thực ra lại là người vô cùng sĩ diện. Lúc trước nhắm vào Minh Oái nhiều lần nên bây giờ nàng ta lo lắng bản thân không đến thì Minh Oái sẽ nói xấu mình với những người khác.
Hiện tại nhìn thấy Minh Oái tươi cười xinh đẹp, tinh thần phấn chấn đứng giữa mọi người, cảm giác của Gia Hàn lại không được tốt cho lắm. Trong nhà gặp biến cố, Tráng Vũ Hầu lo lắng hôn sự của Gia Hàn và hoàng thất bị hỏng nên dặn nàng ta liên tục rằng nhất định phải nắm được trái tim của Ngũ hoàng tử.
Nhưng Gia Hàn thích Kỳ Sùng, không có chút tình cảm nào với Kỳ Tu hào hoa phong nhã. Nhưng nàng ta và Kỳ Sùng có đủ loại ân oán, sau có thể bên nhau được chứ? Nàng ta đành phải ỡm ờ câu dẫn Kỳ Tu, ổn định được hôn sự trước rồi tính tiếp.
Ở tiền triều cũng không phải không có chuyện huynh trưởng đoạt thê tử của đệ đệ, nếu tương lai Kỳ Sùng lên làm hoàng đế thì không chừng hai người còn có thể nối lại tiền duyên.
Điều làm cho Gia Hàn tức giận chính là Ngũ hoàng tử không thích nàng ta. Con mọt sách Kỳ Tu này lại dám nhắm mắt làm ngơ với nàng ta!
Trước mặt hoàng hậu hắn ta làm ra vẻ bản thân rất thích người biểu muội này, chỉ khi hoàng hậu không nhìn thấy thì Kỳ Tu bắt đầu lạnh nhạt với nàng, thậm chí khi Gia Hàn chủ động nắm tay còn bị hắn ta lạnh lùng hất ra, chuyện này khiến lòng tự trọng của nàng ta bị tổn thương rất lâu.
Trái lại Minh Oái lại xuất thân danh môn thế gia, phụ thân và huynh trưởng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, mặc dù không vung tiền như rác giống nàng ta và Ninh Đức đã từng làm nhưng cũng thuộc dạng muốn gì có nấy.
Quan trọng nhất chính là Minh Oái còn có một vị hôn phu vô cùng tốt.
Nàng ta xứng sao?
Trong lòng Gia Hàn như có một ngọn lửa cháy hừng hực, sau khi gặp Minh Oái, nàng ta vẫn bình tĩnh như mọi ngày: "Đã lâu không gặp, có phải Lục tiểu thư lại đen đi rồi không? Nắng thu vẫn có thể khiến da bị đen đó."
Minh Oái cũng được xem là trắng trong đám huynh đệ tỷ muội ở nhà, vì An Quốc công quá đen nên nàng ấy cũng không quá trắng cho nên chuyện này đành thua kém Gia Hàn.
Nhưng dù đen hay trắng thì quan trọng nhất là khí chất và ngũ quan, ngũ quan Minh Trăn dễ chịu thoải mái, nhìn vô cùng thông minh, hơn nữa nàng còn nàng ấy còn có khí chất anh dũng và tinh nghịch mà những cô nương khác không có.
Hiện tại Gia Hàn đang đυ.ng đến điều kiêng kỵ của mình, trong lòng Minh Oái không quá vui, quệt miệng nói: "Ai có thể trắng hơn ngươi được chứ? Suốt ngày mặc cả cây trắng, sợ người khác không biết ngươi thích cái đẹp chắc?"
Tiểu thư theo phe Gia Hàn và Ninh Đức lập tức nói: "Quận chúa Gia Hàn mặc y phục trắng tượng trưng cho bản thân mình, trắng noãn không tì vết, tấm lòng lương thiện nên mới thích y phục trắng."
Trong lòng Minh Oái nói thầm mấy chữ "Trắng giống heo vậy", ngoài mặt lại cười cười: "Y phục này không thích hợp để đá bóng đâu. Làm bẩn thì sao?"
Gia Hàn quấn một lọn tóc của mình, cũng cười theo: "Ta không chơi đâu, ở cạnh nhìn mọi người chơi là được rồi, mấy ngày nay ta không thoải mái lắm."
Tất nhiên nàng ta không nhàn hạ thoải mái đứng đây nhìn những người này đá bóng, nàng ta biết rõ, nhìn Minh Oái quang minh lỗi lạc nhưng thực tế có không ít ý xấu.
Gia Hàn từng làm nhiều chuyện xấu Minh Oái, cũng đâm sau lưng nàng ấy không ít lần.
Bây giờ Tráng Vũ Hầu nghèo túng, Ngũ hoàng tử không thích nàng ta, người duy nhất nàng ta có hảo cảm là Tần vương thì lại coi nhà nàng ta là kẻ thù, lỡ như Minh Oái đá bóng vào người nàng ta rồi giả vờ nói không cố ý thì Gia Hàn cũng không làm gì nàng ấy được.
Kiến trúc hoa viên Minh phủ tinh xảo, nhìn qua cũng biết đã bỏ rất nhiều công sức vào đây, cũng có thể thấy được thẩm mỹ của chủ nhân không tệ.
Nhìn phủ An Quốc công rồi lại nhớ lại nhà mình, giống như nhà giàu mới nổi vậy, hai năm trước khi Tráng Vũ Hầu bắt đầu có tiền đã đúc hai con heo bằng vàng ròng ở trong nhà, mỗi lần Gia Hàn vào cửa đã thấy hai cái mũi heo đối diện với mình, nàng ta cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng Tráng Vũ Hầu lại nói đó là chiêu tài khiến nàng ta không thể mời các tiểu thư đến nhà mình chơi.
Gia Hàn than thở, cảm thấy như thế này không ổn, nhất định nàng ta phải lên kế hoạch, một là kéo quan hệ trong nhà về phía Tần vương, hai là tính toán Kỳ Thưởng để gạo nấu thành cơm với hắn ta.
Đang đi trên đường thì nghe được phía trước có vài tiếng nói, giọng nữ vô cùng êm tai giống như tiếng trời cho vậy, mà Gia Hàn vốn có thái độ cảnh giác với giọng nói người cùng giới, nghe giọng nói này xong lỗ tai nàng ta dựng đứng cả lên.
Minh Trăn đi bên cạnh Kỳ Sùng, nàng bước từng bước nhỏ theo sát hắn: "Điện hạ, sao ngài lại đến đây? Có phải nhớ A Trăn không?"
Kỳ Sùng nói: "Cô tìm An Quốc công có chuyện."
Minh Trăn vô cùng tò mò: "Là chuyện gì vậy? Có thể nói cho A Trăn không, A Trăn muốn biết."
Bình thường nàng không nói nhiều như vậy, là vì đã rất rất lâu chưa gặp Kỳ Sùng nên nàng vô cùng nhớ hắn cho nên nói nhiều hơn lúc trước.
Chân Kỳ Sùng dài, Minh Trăn đuổi theo sau lưng hắn cũng cảm thấy tốn sức, đành phải đi nhanh hơn.
Ban ngày không tiện gặp Minh Trăn nhưng gần đây vào ban đêm Kỳ Sùng còn phải nghị sự với thuộc hạ.
Đã cách Trung Thu một khoảng thời gian dài, Minh Trăn đưa tay nắm lấy ống tay áo Kỳ Sùng: "Ngài chờ ta một chút."
Kỳ Sùng mang nàng đến nơi yên tĩnh hơn.
Bốn phía là cây cối mà vì có chỗ che nên cũng không lo bị người ta phát hiện.
Gia Hàn nhận ra nam tử mặc y phục màu đen kia là Tần vương. Thân ảnh Tần vương cao lớn, nàng ta sẽ không nhận nhầm hắn với người khác.
Vậy thiếu nữ mặc y phục trắng kia là ai? Là tiểu thư Minh phủ sao? Đột nhiên Gia Hàn cảm thấy như tim bị dao cùn cứa, trước kia nàng ta chỉ chán ghét Minh Oái, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là cá mè một lứa, tỷ muội của Minh Oái cũng là cái thứ không biết liêm sỉ làm đồ chơi cho nam nhân mà thôi.
Nhưng nàng ta chỉ có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân mình rằng Tần vương đang lợi dụng người này vì muốn tiếp cận lôi kéo An Quốc công mà thôi.
Hơn nữa Minh phủ chỉ có một mình Minh Oái là đích nữ. Toàn bộ thứ nữ đều không được lên mặt bàn, đích tử của danh gia quý tộc cũng sẽ không đồng ý cưới thứ nữ, nói gì đến Tần vương điện hạ chứ?
Trái tim đau âm ỉ nhưng Gia Hàn lại không nhịn được mà tiếp tục đi theo.
Lúc nhìn thấy gương mặt Minh Trăn, Gia Hàn cảm thấy trái tim mình càng đau đớn hơn.
Từ khi sinh ra đến giờ nàng ta chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy.
Kỳ Sùng biết có người đang lén nhìn nhưng hắn không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, ám vệ sẽ biết cách xử lý.
Trước mắt hắn chỉ nhìn thấy mỗi mình Minh Trăn.
Ngu Hoài Phong lại muốn đến triều Lăng.
Không biết lần này Ngu Hoài Phong đến sẽ định làm chuyện gì nữa, còn Minh Trăn cũng sẽ không biết chuyện gì đâu.
Vì đi đường quá nhanh nên Minh Trăn không kịp thở, một tay nàng nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của Kỳ Sùng, một tay che tim mình, thở d.ốc: "Mệt chết A Trăn rồi."
Sắc mặt nàng ửng hồng, đôi môi cũng hồng hào hơn ngày thường, Kỳ Sùng vây nàng giữa l*иg ng.ực mình và một thân cây cao lớn.
Dưới bóng cây mát mẻ, ánh nắng len lỏi qua lá cây, rơi xuống hai người đang đứng dưới tán cây.
Vì nàng vẫn luôn thở d.ốc nên Kỳ Sùng không nhịn được mà đặt tay lên tim Minh Trăn, đúng là đập rất nhanh.
"Quá yếu."
Minh Trăn ngửa đầu nhìn hắn: "Nếu như điện hạ cõng A Trăn thì A Trăn sẽ không mệt như vậy."
Ôm cũng được.
Minh Trăn vẫn thích chậm rãi thong thả hơn.
Nếu như không thể nói chuyện thì đi sau lưng điện hạ thôi cũng được.
Gia Hàn ở nơi xa nhìn thấy Kỳ Sùng kéo Minh Trăn vào trong ngực, đôi mắt lập tức mở to: Sao nữ nhân này lại có thể tùy tiện như vậy chứ, nàng ta để điện hạ chạm vào mình sao?
Kỳ Sùng thấy nàng thở vô cùng khó khăn, lúc trước là ho khan, bây giờ không ho lại thở d.ốc, mới tí tuổi mà bệnh đầy người, hắn nắm lấy cằm Minh Trăn, đưa tay ôm lấy Minh Trăn rồi để nàng dựa lưng vào thân cây, sau đó cúi đầu giúp nàng hô hấp.
Ý định ban đầu vốn chỉ muốn giúp nàng.
Nhưng lại giống như đang tìm lý do để được gần gũi với nàng vậy.
Sau khi hôn Kỳ Sùng hơi mất khống chế, hắn ôm lấy eo Minh Trăn, hắn dùng sức lớn như muốn bẻ nàng làm đôi vậy.
Minh Trăn bị lòng chiếm hữu của nam nhân trước mặt dọa sợ, nàng không chỉ cảm thấy lưỡi đau mà tay chân cũng thấy lạnh, theo bản năng kháng cự hô hấp mà Kỳ Sùng truyền vào.
Long Tiên hương lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể nàng.
Mãi đến khi Kỳ Sùng buông tay, Minh Trăn mới thở bình thường lại, đôi môi nàng óng ánh, phần đầu lưỡi đau nhức, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo hơi nước.
Kỳ Sùng biết mình đã dọa Minh Trăn.
Hắn không nên làm như vậy với nàng giữa ban ngày ban mặt, dù chủ đích là muốn giúp nàng.
Tâm trạng Kỳ Sùng phức tạp, một tay hắn ôm cằm Minh Trăn, một tay lau nước đọng lại trên đôi môi nàng: "Thật xin lỗi."
Lưỡi Minh Trăn bị cắn, vừa nói đã cảm thấy đau nhức, nàng buông lỏng bàn tay đang nắm tay áo Kỳ Sùng ra.
Kỳ Sùng lại lần nữa ôm nàng vào ngực: "Cô gặp phải ác mộng mà thôi."
Minh Trăn không từ chối Kỳ Sùng, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ hãi vì bản thân không hiểu gì, sợ hãi vì bị xâm nhập mạnh mẽ như vậy cho nên nàng cảm thấy hơi uất ức, gương mặt dán lên l*иg ng.ực Kỳ Sùng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ."
Một khi đã chạm vào điều cấm kỵ thì sẽ không thể quay đầu được. Kỳ Sùng cho rằng lúc nào mình cũng có thể quay lại nhưng nhiều khi có rất nhiều chuyện không phải muốn là sẽ khống chế được.
Gió thổi lá cây bay xuống, những cái cây xung quanh đều trơ trọi, nhưng cây này lại vẫn nguyên như cũ, trong gió còn có thể ngửi được sự mát mẻ của cây cỏ.
Gió thổi không khí mập mờ này bay đi mất, không phải nhịp tim Minh Trăn đập nhanh mà là nhịp tim của điện hạ.
Gia Hàn bị gió lạnh thổi cho tỉnh lại, hốt hoảng xoay người định chạy nhưng không biết từ lúc nào trên cổ đã có một thanh kiếm sắc lạnh kề bên.
Đối phương là một thái giám, là Lý Phúc công công được Kỳ Sùng coi trọng nhất. Thân là người hầu thân cận của Kỳ Sùng, Lý Phúc cũng không phải thái giám yếu đuối trói gà không chặt, muốn văn có văn muốn võ có võ.
Gia Hàn sợ đến mức không phát ra tiếng được, nàng ta nghe thấy đối phương nói: "Hôm nay quận chúa nhìn thấy gì, nếu như nói ra thì không phải chỉ một cái mạng của ngươi là có thể trả đủ đâu."
Đôi mắt Gia Hàn đảo xung quanh.
Lý Phúc lại cười cười: "Đừng nghĩ lời của ta là gió thổi bên tai, Tráng Vũ Hầu bị phế tước vị cũng không phải vì hắn chọc điện hạ không vui mà là vì quận chúa ngươi đấy. Lúc trước ở ven hồ Ngọc quận chúa ngáng chân đẩy cô nương nhà chúng ta, cô nương nhà chúng ta khoan dung độ lượng không để trong lòng nhưng điện hạ thì nhớ kỹ lắm đấy."
Minh Trăn đúng là rất dễ bị bắt nạt, tính cách nàng mềm mại, lại dễ sợ hãi mọi thứ nên còn dễ bắt nạt hơn thỏ con.
Nhưng đâu ai biết rằng sau lưng nàng lại là nam nhân gϊếŧ người không chớp mắt chứ?
Lý Phúc không muốn gϊếŧ Gia Hàn, gϊếŧ nữ nhân này cũng sẽ gặp phiền phức, cảnh cáo chút là được rồi. Nếu như đối phương không biết điều không nghe lời cảnh cáo thì sau này nàng ta sẽ hiểu rõ thế nào gọi là địa ngục.
Đột nhiên Gia Hàn nhớ lại ven hồ Ngọc... Cô nương mang mũ lụa kia là nàng?
Lúc ấy Gia Hàn ghen tị với dáng người yểu điệu của Minh Trăn cộng với việc nàng đi cùng Minh Oái nên mới ngứa mắt, đâu ngờ nàng có quan hệ với Tần vương?
Nàng ta càng không ngờ tất cả vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời của nhà mình lại vì một cái ngáng chân mà bay hết sạch.
Ánh mắt Lý Phúc lạnh lùng, Gia Hàn ôm lấy mặt mình: "Không phải điện hạ thích ta sao? Có phải vì phụ thân và huynh trưởng ta làm sai quá nhiều nên điện hạ mới thích người khác không?"
Lý Phúc: "..."
Lý Phúc thật muốn xẻo lưỡi nàng ta cho xong rồi. Điện hạ thích nàng ta cái éo gì chứ? Còn gì mà đi thích người khác chứ? Từ đầu đến cuối điện hạ còn chẳng nhớ rõ tên nàng ta đấy được không hả? Ân oán của hai phe cũng không phải mới xuất hiện ngày một ngày hai, ở giữa còn có huyết hải thâm cừu, con này bị mất não à, sao lại đi nghĩ điện hạ sẽ thích nàng ta chứ?
Quá sức nực cười!
Lý Phúc nói: "Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, trở về im lặng một chút, đừng có suốt ngày nằm mơ nữa."