[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 53

"A ~~~~~~ tôi đã chịu đủ rồi!"

Có lẽ là bởi vì rời xa trung tâm thành phố ồn ào náo động, nơi này người cũng không nhiều, xe cộ qua lại rất ít. Hyuga oán giận la lớn, vang vọng trong không khí, chim chóc bị giật mình bay đi.

"Thua điểm đã kêu thành như vâỵ, xem ra huấn luyện còn chưa đủ." Nữ sinh tóc ngắn không vừa lòng lắc đầu.

Hyuga Junpei thở dài một hơi, hướng bên cạnh vị trí đi đến, vừa định ngồi xuống, một giọng nói nhẹ nhàng xa cách vang lên:

"Xin lỗi. Ở đây có người."

"Ai......!!!"

Hyuga Junpei bị dọa, bị thiếu niên đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình. Bất quá thanh âm này cùng với loại cảm giác này...... Giống như đã từng quen biết. Có phải hay không ở nơi nào gặp được rồi? A đúng rồi! Ngày đó trận bóng rổ đường phố!

"Cậu đến đây hồi nào thế hả?" Aida Riko đánh giá thiếu niên trước mắt một chút. Cả người cậu cho người ta cảm giác tựa như màu tóc lam giống nhau, thực đơn thuần, thực giản dị.

Đối với câu hỏi kiểu này Kuroko đã tập thành thói quen. Cậu đơn giản trả lời: "Trước khi mọi người đến."

Đối phương trừng lớn hai mắt cũng nằm trong dự đoán của Kuroko, cậu nhún vai nói thêm: "Xin chào, em là Kuroko Tetsuya."

Đúng rồi, chính là cái tên này! Hồi tưởng nửa ngày Hyuga bừng tỉnh. Hồi ức ngày đó thật khó quên, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thua thế hệ kì tích... nhưng mà đám ác ma kia, đem đối thủ xoay vòng vòng. Đã thế còn đột nhiên bùng nổ giữa trận, cực kỳ tàn ác mà hành Seirin. Đương nhiên, Hyuga sẽ không biết tất cả đều là bởi vì gã tên là "Hyuga Junpei" của trường "Seirin", càng không phát hiện đám người kỳ tích nhằm lúc thiếu niên tóc lam không phát hiện ra mới dám giở trò. Gã chỉ suy nghĩ đơn giản lý do bị ngược là do gã vô ý làm Kuroko bị thương.

"Độ tồn tại quá thấp nên bị bỏ lơ, thật là...hahaha."

"Đúng vậy. Nhưng mà anh cười lớn quá, nghe rất mất mặt đó."

"..."

"Này, Kuroko."

"Vâng, tiền bối Hyuga. Có chuyện gì ạ?"

"Hôm nay có phải trận chung kết giải league mà, sao cậu lại ở đây?" Hyuga đột nhiên nhớ ra sự kiện kia, rõ ràng tên tóc đỏ của thế hệ kì tích nói Kuroko thuộc thế hệ kì tích. Vậy mà hôm nay trận chung kết của Teiko cậu nhóc lại thơ thẩn ở đây. Thân là "Bóng ma thứ sáu" không đi thi đấu cũng không đi cổ vũ, thật chả đáng mặt trượng phu.

Kuroko nhàn nhạt nhìn về phía Hyuga, nói: "Em không phải học sinh trường Teiko."

Giọng nói của cậu rất bình tĩnh nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra thiếu niên khẩn trương nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm nhỏ.

"A. Thật á?" Hyuga cực kỳ kinh ngạc, Kuroko không phải người của Teiko, mà đội trưởng thế hệ kì tích nói vậy là có ý gì?

"Dù không học chung trường, thì các cậu cũng là bạn bè mà. Tại sao không đi xem trận đấu." Riko thắc mắc hỏi.

"Nhưng em học ở Meiko."

Hyuga hoàn toàn nghe không hiểu "Ha? Này có quan hệ gì?"

"Hyuga ngu ngốc, Teiko trong trận chung kết là đối thủ của Meiko!" Riko chống nạnh nhéo tai Hyuga.

"......" Đây là phản ứng chậm nửa nhịp Hyuga, "Thì ra là thế!"

Teiko trung học VS Meiko trung học, ở trong mắt Kuroko chính là "Thế Hệ Kì Tích" VS Ogiwara Shigehiro. Từ mấy ngày trước khi bắt đầu, nghĩ đến Ogiwara-kun cuối cùng vẫn vào vòng chung kết, Kuroko không thể ức chế mà bất an. Cậu nói không rõ vì cái gì, chính là thực bất an.

『 Các trận đấu sau này xin các cậu hãy nghiêm túc như hôm nay. 』

Sau trận thi đấu bóng rổ đường phố, Kuroko cùng thế hệ kì tích đi dạo trong chốc lát. Nói thật, đó là ngày vui vẻ nhất của cậu từ trước tới nay. Nhưng dù thế nào trong lòng vẫn có chút băn khoăn, cho nên có nghiêm túc và thành khẩn nói với mấy người kia.

Bọn họ đã đáp ứng những cầu của cậu, vậy mà Kuroko hiện tại vẫn rất sợ hãi. Cậu sợ rằng kết quả vẫn là như trước kia. Kuroko không hy vọng lại một lần nữa thấy Ogiwara khóc đến cực kỳ bi thương, càng không hy vọng Ogiwara bởi vì trận thi đấu này mà từ bỏ bóng rổ, cho nên mới thỉnh cầu thế hệ kì tích. Rồi lại nghĩ đến lúc đó đó Akashi bọn họ nghiêm túc thi đấu làm cho điểm số càng khác biệt sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng hơn. Ogiwara-kun vânc bị đả kích thì làm sao bây giờ? Kuroko mâu thuẫn nghĩ đủ thứ tình huống, cậu không thể yên tâm nổi.

Sợ hãi lại chứng kiến cảnh đó, Kuroko quyết định không đến xem nữa. Cậu đi lang thang ra đây không nghĩ tới vậy mà đυ.ng phải mấy người này.

"Nói cách khác Kuroko không biết vì sao có một biện pháp cổ vũ, nên mới không đi xem thi đấu phải không?" Hyuga suy đoán.

"Đúng vậy ạ." Kuroko không giải thích nhiều, cọ vẽ đồng ý với suy nghĩ của Hyuga.

"Có gì đâu. Nhóc chỉ cần cổ vũ cả hai cùng cố lên là được rồi."

"Em cảm thấy Akashi-kun bọn họ không cần em cổ vũ cũng chiến thắng." Kuroko cúi đầu che giấu đi suy nghĩ của mình.

"Ngốc. Ai nói cổ vũ là vì thắng lợi." Nhìn thiếu niên tóc lam ỉu xìu, Hyuga thở dài, đúng là nhóc con, cần tiền bối như gã chỉ bảo mới đuợc.

"Hả?" Kuroko ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

"Tuy rằng tôi không rõ quan hệ giữa các cậu nhưng tôi có thể thấy rõ thế hệ kì Tích rất coi trọng cậu. Nếu cậu đi cổ vũ họ nhất định họ sẽ rất cao hứng."

A. Thật vậy ư? Kuroko mím môi, cậu ở trong lòng bọn họ cũng quan trọng sao?

"Hahahaha" Riko bật cười.

"Cười cái gì đấy?" Hyuga nhăn nhó.

"Hyuga biết không? Cậu vừa rồi rất giống Teppei.!"

"Vớ vẩn. Tôi không bao giờ giống tên ngu ngốc kia."

"Thời gian không còn nhiều. Đi thôi." Riko cười nói.

"Được rồi."

Quan hệ giữa bọn họ vẫn thật tốt. Nhìn theo Riko và Hyuga đi xa, Kuroko mỉm cười vui vẻ.

Chuông điện thoại vang lên, nhìn tên người gọi tới, Kuroko lại lần nữa rơi vào căng thẳng.

"Ogiwara-kun..."

"Xin lỗi, Kuroko, thua...thực thảm."

Kuroko siết chặt di dộng trong tay, giọng nói bên kia hơi nghẹn ngào, còn có tiếng thút thit khóc.

"Tuy tớ không cam lòng, nhưng mà... Là do bản thân yếu kém. Thế hệ kì tích quả nhiên rất mạnh! Cho dù thua, tớ vẫn là chơi rất vui, hết mình. Sau này nhất định phải đấu lại với họ." Lau khô nước mắt, Ogiwara bốc cháy lên động lực, hăng hái. Trận đấu này giúp hắn hiểu được thế nào là "cường đại", bản thân nhỏ bé cỡ nào. "Kuroko, thật hâm mộ cậu có thể thân thiết với bọn họ như vậy."

Kuroko không nghe rõ Ogiwara nói những gì sau đó, nước mắt đã làm mắt cậu mơ hồ.

.....

Chúc mừng năm mới.