[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 38

Trận thi đấu này, thế hệ kì tích thắng là điều không thể bàn cãi.

Tuy thực lực của Haizaki Shougo không yếu nhưng đối mặt với anh ta là những thiên tài điên rồ. Nhưng cũng nhờ anh ta mà trung học Fukuda thua không quá khó coi.

Aomine và Kise thở hổn hển, lấy tay quẹt mồ hôi trên mặt. Bọn họ chưa bao giờ chơi nhiệt tình đến mệt như thế.

Tóm lại, mục đích của mấy người này không chỉ có thắng lợi mà còn...

"Kurokocchi... Kurokocchi đâu rồi?"

Sau khi thi đấu kết thúc, Kise không thể chờ thêm nữa, hắn ngó đông ngó tây tìm kiếm người.

"Hình như Tetsu đi rồi" Aomine cũng tìm nhưng không nhìn thấy cậu.

"Ơ, cậu ấy đi sớm như thế ư? Tớ còn muốn cùng Kurokocchi chúc mừng mà"

"Hừ. Kuroko không phải học sinh trường chúng ta, hơn nữa độ tồn tại của cậu ta thấp như thế, ai mà quản được cậu ta bỏ đi lúc nào" Midorima nói.

"Mau đi thôi" Akashi ra lệnh.

Mọi người vội thu dọn đồ cá nhân, bắt đầu rời đi.

"Mấy thằng nhóc kia thật sự làm người khác khó chịu. Xem tao giáo huấn bọn mày..." Haizaki đứng trong góc tối của sân vận động, vừa quan sát vừa lẩm bẩm.

"Haizaki kun, làm chuyện xấu là không được đâu" Từ sau lưng gã truyền đến âm thanh lạnh lẽo, Haizaki rùng mình.

"Nhóc thối, xuất hiện lúc nào chứ?"

"Sau khi kết thúc trận đấu, em liền đi theo Haizaki. Nhưng Haizaki kun không phát hiện ra em" Kuroko đi tới.

"Theo tôi làm gì?" Haizaki nhíu mày.

"Tất nhiên là để ngăn cản Haizaki kun làm chuyện ngu xuẩn" Kuroko nghiêm túc trả lời "Dựa theo tính cách của anh, thua sẽ không cam lòng, anh sẽ muốn đánh bọn họ"

"Nhóc làm sao mà biết được? "

"Loại chuyện này suy nghĩ một chút là ra. Nhưng mà Haizaki không có đầu óc à? Người bình thường ai muốn đi giáo huấn thế hệ kì tích đâu"

Kuroko mở to đôi mắt màu lam.

"Haizaki kun là đồ ngốc, anh chỉ có một người, bọn họ có tới năm người. Hơn nữa thân hình bọn họ cao lớn mạnh mẽ, à trừ Akashi có chiều cao khiêm tốn."

Haizaki sửng sốt, nhưng vẫn không phục.

"Có thể những người khác vì luật thi đấu sẽ không ra tay với Haizaki kun, nhưng Aomine thì khác, anh đánh không lại Aomine kun"

Haizaki nghẹn lời.

"Vậy nên Haizaki kun, nghe lời em, ngoan ngoãn về nhà đi thôi" Kuroko dùng giọng điệu dỗ trẻ con, nếu không phải thân hình thấp bé hơn người ta, có khi cậu còn vươn tay xoa đầu luôn.

"Kuroko, nhóc..."

Nghe Kuroko nói xong, Haizaki bắt đầu hoài nghi cậu.

"Haizaki kun, xin tin tưởng em, em là vì tốt cho anh"

"Kuroko, từ lức chúng ta quen biết, tại sao nhóc luôn chú ý tới cái đám gọi là thế hệ kì tích đó?" Haizaki nheo mắt lại, nhìn cậu con trai thấp bé trước mặt.

"Haizaki kun, đây là chuyện riêng của em" Kuroko cũng nhìn thẳng vào mắt gã, cậu không lùi bước.

"Hừ. Dù sao chơi bóng với bọn chúng cũng chỉ là chơi thôi. Không cần quá nghiêm túc." Haizaki vác áo khoác lên vai.

"Nhưng mà Kuroko, nếu lần sau nhóc còn làm phiền tôi. Đừng trách tôi đánh nhóc"

"Hẹn gặp lại Haizaki kun"

Nhìn bóng lưng Haizaki đi xa dần, Kuroko thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng Haizaki cũng không sống chết đánh nhau với thế hệ kì tích, nếu không mọi việc do cậu tính toán đều vô dụng.

.......

Tại quán ăn...

"Nâng ly chúc mừng chúng ta giành được chiến thắng hôm nay nào" Momoi hào hứng hô hào.

Đáp lại cô lại là bầu không khí âm trầm.

"Làm sao thế? Một chút vui vẻ cũng không có là sao?"

"Kurokocchi không ở đây cùng chúc mừng..." Kise nằm ra bàn "tớ muốn chia sẻ thắng lợi với Kurokocchi"

"Thắng là đương nhiên rồi. Cậu làm gì mà hưng phấn vậy Satsuki?" Aomine vẻ mặt chán nản, không biết Tetsu có nhìn thấy tư thế hắn soái khí ném vào rổ không nữa.

"Thế hệ kì tích không có khả năng sẽ thua" Midorima khẳng định nói.

Trong lúc mọi người còn đang nói, Murasakibara đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn.

"Đã thế thì bây giờ chúng ta thảo luận một chút về một tuần với Tetsuya đi" Akashi đặt đũa xuống, chậm rãi lên tiếng.

Quả nhiên Kise và Aomine ngậm miệng nhìn sang. Murasakibara ăn chậm hơn,

"Nhưng mà đâu có ai đạt đủ yêu cầu" Midorima che mặt đẩy mắt kính.

"Đúng vậy" Akashi gật đầu, trận thi đầu này không ai có thể đạt 30 điểm bởi vì toàn đội cạnh tranh nhau quá kịch liệt. Đặc biệt là Kise và Aomine.

Thật ra ở trò chơi cá cược này Midorima có lợi thế, hắn chỉ cần ném vào rổ 13 lần cú ném 3 điểm là đủ rồi. Nhưng hắn không có cơ hội đó, bóng đến tay liền bị mấy tên cùng đội cướp luôn. Vì vậy cuối cùng không ai đạt nổi 30 điểm cá nhân.

"Làm sao đây? Akashicchi" Kise lo lắng, với tính cách của Akashi sẽ hủy bỏ vụ này cho coi.

"Một tuần khen thưởng ở cùng với Tetsuya không thực hiện được" Akashi cười mỉm "Cho nên đành tiếc nuối hủy thôi"

Kise xị mặt thất vọng.

"Quyết định thế này đi, mỗi người một ngày được không?"

"A...a thật hả?" Hai mắt Kise sáng lên.

"Kế tiếp có 5 ngày nghỉ, chia đều cho 5 người cùng tập luyện riêng với Tetsuya." Akashi thản nhiên nói.

"Tuyệt" một ngày cũng tốt lắm rồi. Kise hạnh phúc ôm tim

"Akashi kun, các cậu đang nói cái gì thế?" Momoi như đi lạc vào sương mù, ngơ ngác hỏi.

"Satsuki không cần để ý đâu, chuyện này không có phần cậu" Akashi trả lời.

"Haha. Cuối cùng cũng được đi hẹn hò với Kurokocchi" Kise cười lớn.

"Hừ. Kise, cậu thôi mơ mộng đi. Tetsu chỉ ra ngoài một mình với tôi thôi." Aomine túm tóc hắn.

"Tuy rằng tôi không hợp tính với Kuroko. Nhưng Akashi đã an bài thì tôi đành theo thôi" Midorima lại ngạo kiều.

"Cửa hàng đồ ăn vặt khu này đều đi hết rồi. Tớ sẽ dẫn cậu ấy sang nơi khác ăn vậy" Murasakibara gật gù.

Còn Akashi ở trong lòng tính toán điều gì, hắn sẽ không nói ra.

Trong lúc thế hệ kì tích còn đang mong chờ, tưởng tượng thì Momoi đã rời đi trước. Mọi người thật quá đáng, đem Tetsu trở thành phần thưởng, hàng hóa à? Hừ, mình phải cứu Tetsu kun, không để cậu ấy rơi vào đám sói nguy hiểm này.

Nghĩ sao làm vậy, Momoi quyết đoán lấy di động ra, gọi kể mọi chuyện cho Kuroko.

Cho nên thế hệ kì tích à, chúc các cậu có thể thực hiện được mong chờ.... Haha