Đế giày cùng sàn nhà cọ xát tạo ra âm thanh vang dội, dồn dập nện bước theo quả bóng màu cam bay qua lại, thân thể vì vận động kịch liệt mà mồ hôi nhễ nhại, chạy thật nhanh cho bóng vào rổ. Trong sân bóng hành động chuyền bóng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần...... Cuối cùng,tiếng còi vang lên làm ngừng lại tất cả các hoạt động, mọi người thở ra, ai nấy cảm thán "cuối cùng cũng kết thúc rồi".
"Aominecchi lại không có tới huấn luyện nha" Kise nói, lấy ra khăn lông lau mồ hôi, nhìn mọi người mệt mỏi ngồi giữa sân.
Midorima không đáp lời, cầm lấy chai nước người bên cạnh đưa cho ngửa đẩu lên uống. Ánh mắt xuyên thấu qua kính dừng lại ở đội trưởng tỏa ra khí chất lạnh lẽo. Trước đây, Akashi luôn làm cho người khác cảm thấy bị áp bức, nhưng mấy ngày nay lại thả cho Aonime không tới huấn luyện, điều này chứng tỏ hắn cho phép hành vi ấy. Murasakibara cũng vậy, chẳng biết giờ cậu ta ở đâu.
Mọi chuyện chuyển biến đến quá nhanh, làm người ta không thể nào thích ứng nổi, mọi người đều bắt đầu trở nên xa lạ. Càng trùng hợp hơn ngay cả giấc mơ cũng biến hóa theo.
"Momoicchi đâu?" Kise nhìn xung quanh sân vận động một vòng không phát hiện quản lý CLB bóng rổ của Teiko, "Lại đi tìm Aominecchi nhỉ...... Thật là vất vả......"
"Dai-chan! Cậu lại bỏ huấn luyện!"
Không ngoài dự đoán, Momoi Satsuki tìm được tên lười biếng này ở sân thượng
"Dai-chan! Không thể không tham gia huấn luyện!"
"Satsuki, cậu rất phiền nha." Aomine trở mình, thay đổi tư thế nằm thoải mái hơn. "Akashi đã đồng ý, cậu còn tới phiền tôi làm gì."
Nghe vậy, ánh mắt Momoi dần tối, che giấu không được sự mất mát, nhưng cô nàng vẫn tiếp tục hô to:
"Chính là không huấn luyện là không được!"
Cô không rõ vì sao Akashi sẽ có quyết định như thế này, mọi người...... Đều làm sao vậy......
"Bóng rổ à, chỉ biết càng luyện càng không có gì hứng thú lên" Aomine nói chuyện chậm rãi, không mang theo một chút vui vẻ nào.
"Mới không phải như vậy." Đột nhiên xuất hiện giọng nói trong đầu.
Aomine mở đôi mắt trừng lớn. Xung quanh trừ hắn cùng Momoi thì không có ai khác. Cho nên giọng nói vừa rồi...... Aomine nhíu mày, lại tới nữa. Không biết có phải hắn bị ảo giác không, mấy ngày nay đều nghe được giọng nói này rất thường xuyên, là từ trong giấc mơ. Người kia, gọi là gì nhỉ? Kuroko...... Tetsuya? Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ, nếu dựa theo tình tiết phát triển trong giấc mơ ấy, chính hắn cùng cậu ta lần đầu tiên đầu tiên gặp mặt là ở...... Aomine đột nhiên đứng lên, không để ý tới Momoi đang la hét, chạy đến một nơi.
Đứng ở trước cửa sân vận động của đội 4, Aomine không biết nên hình dung tâm trạng lúc này như thế nào. Bởi vì biết nơi này là của đội 4, cho nên thân là thành viên đội 1 hắn cũng không tới nơi này bao giờ, hắn khinh thường nơi này, nếu có cũng chỉ là đi ngang qua vài lần mà thôi, cũng không thèm liếc nhìn. Mà hiện tại,khung cảnh trước mắt đem lại cho hắn sự thân thuộc, cảm giác giống như trong giấc mơ đã xuất hiện.
Bên trong truyền đến tiếng đập bóng liên tục, Aomine không có do dự đem cửa đẩy ra.
" Aomine......" thành viên đội 4 đứng hình, nhìn chằm chằm nhân vật có tính cách hoang dã đang đứng ở cửa, mấp máy miệng nói
"Chỉ có các cậu thôi sao?" Aomine nhìn quét qua hết toàn bộ sân, chỉ có vài thành viên hắn có chút ấn tượng, còn lại toàn gà mờ.
"Đúng vậy." Một người thành thật trả lời.
Hừ nhẹ một tiếng, Aomine tỏ vẻ ở đây không có gì thú vị mà xoay người chạy đi. Chính mình đang làm cái gì vậy? tự nhiên chạy tới đây. Không có khả năng sẽ có cậu ấy đúng không? rõ ràng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Kuroko Tetsuya, cậu rốt cuộc có tồn tại hay không? Quay đầu lại nhìn sân vận động một lần nữa, biểu tình trên mặt Aonime trở nên nghiêm túc, nếu không tồn tại, vì sao mình...... giống như cảm giác được chính bản thân mình đã tới đây rất nhiều lần.
"Dai-chan! Cậu lại đang làm gì?"
Momoi Satsuki vất vả đuổi theo, thở gấp.
"Cậu...... cậu tới đội ba bên này là muốn làm cái gì?"
"A. Satsuki." Aomine nhìn thoáng qua người bạn thanh mai trúc mã của mình mở miệng hỏi, "Cậu có nghe được một vài chuyện kỳ quái kinh dị ở trường học không?"
"ma trong trường học hả?" Momoi nỗ lực hồi tưởng.
"Chính là thể loại buổi tối không có người ở phòng học nhưng lại có tiếng khóc thút thít linh tinh hoặc là buổi tối không có người nhưng nghe được tiếng luyện tập chơi bóng." Aomine tùy ý nói
"Không có, Dai-chan từ nơi nào nghe được chuyện này?" Momoi cảm thấy Aomine có chút khác lạ.
"Không còn sớm nữa, cậu về nhà đi." Không trả lời Moimoi, Aomine đi thẳng.
Tuy rằng trong mơ Momoi cũng xuất hiện số lần không ít, nhưng hiện tại chỉ có năm người bọn họ mơ thấy giấc mơ này thôi
" Dai-chan chờ tớ với!" Momoi chạy nhanh theo sau, nhìn lên bầu trời, đã hoàng hôn rồi. Đây chính là giờ tan học.
Mọi người đều biết, Aomine Daiki là kiểu người rất ít khi hành động mà có sử dụng não để suy nghĩ, nhưng mà lần này hắn lại vì một người không biết có thật sự tồn tại trên cõi đời này không mà tự hỏi bản thân liên tục nửa giờ đồng hồ. Trong mơ chỉ có những đoạn ngắn rải rác, chuyện xưa phát triển không được liền mạch, hơn nữa đại đa số đều là về chuyện ở cao trung, sơ trung Teiko thì không xuất hiện nhiều lắm. Nhưng trực giác nói cho Aomine biết, sơ trung trong khoảng thời gian này mới là quan trọng nhất. Chính hắn cùng cái người có tên là Kuroko Tetsuya thực vui vẻ là đồng đội cùng nhau chơi bóng sao? Sau lại vì chuyện gì mà cậu ấy lại khóc đến thương tâm như vậy? Lại vì sao sẽ lựa chọn một đội bóng khác mà trở thành địch nhân của bọn họ? Khoảng thời gian bị bỏ trống không xuất hiện trong giấc mơ mới là mấu chốt quan trọng nhất, mà nếu cùng hiện thực...... Aomine càng nhíu chặt mày, vừa lúc là hiện tại.
Thật phiền! Aomine không kiên nhẫn mà gãi gãi tóc, có thể nghĩ đến đây đã là giới hạn của hắn, hắn không phải là Akashi hoặc Midorima có đầu óc thông minh, hiện tại suy nghĩ nửa ngày cái gì đều không giải quyết được, vấn đề càng tăng thêm nhiều hơn trước! Đầu tiên Kuroko Tetsuya không biết có tồn tại không, hắn không thèm nghĩ nữa.
"Dai-chan!" Momoi la lớn, vội kéo tay Aonime bước qua đường, "Vượt đèn đỏ rồi!"
"Đô ——" âm thanh vang lên đem Aomine kéo về hiện thực, ô tô từ trước mặt chạy nhanh qua. Aomine "Nga" một tiếng.
Momoi tức chết đi được, "Cậu có biết vừa rồi thiếu chút nữa cậu bị xe đυ.ng phải!"
"Satsuki, nơi này là......" Nhìn phía trước mặt, một cửa hàng thức ăn nhanh. Aomine nhìnbảng hiệu màu vàng có chữ cái "M", trong đầu có hình ảnh chợt lóe qua.
"Tớ rất thích vanilla milkshake ở nơi này"
"Tetsu." Buột miệng thốt ra, Aomine chính mình sợ ngây người, vì cái gì hắn kêu thuận miệng như thế? Hơn nữa, đây là tên đúng không? Người kia cùng hắn có quan hệ gì? Đồng đội, cộng sự, hay là cáikhác?
"Dai-chan cậu vừa mới nói cái gì?" Momoi thắc mắc.
Aomine nhìn chằm chằm cửa hàng cách không xa, môi đóng mở: "Vanilla milkshake."
"Hả?"