Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 9: Thịt mỡ tới tay lại bay mất.

Bảy tháng sau…

Cuối cùng Khả Nghiên đã thuận lợi sinh hạ một bé trai.

“Ồ… Vân Đỉnh ngủ đi.” - Trong căn phòng cho thuê, Khả Nghiên ôm con đi vòng quanh dỗ con ngủ. Cô đặt cho con tên Vân Đỉnh, ngụ ý, đỉnh thiên lập địa, nghĩa bạc vân thiên (ngay thẳng, chính trực), hy vọng con mình sau khi lớn lên sẽ là người chính trực.

“Đứa bé đã ngủ rồi sao?”

Xoay người nhìn chị chậm rãi đi vào, cô mỉm cười gật gật đầu.

Còn nhớ, từ khi cô được Tiêu gia nhận nuôi cho tới nay, chị luôn coi thường cô, luôn xem cô như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nhưng lần này mang thai mấy tháng, chị lại thay đổi thái độ, đối xử với cô giống như chị em ruột. Xem ra con người thật sự có thể thay đổi.

“Chị, mấy ngày nay chị thật sự đã vất vả, cảm ơn chị.”

“Ôi trời, đều là chị em nói những lời khách sáo này làm gì.” - Tiêu Lâm Na mỉm cười, nói xong đôi mắt chợt lóe lên, nhanh chóng móc từ trong túi ra một tờ vé máy bay: “Em, cái này cho em. Ngày kia bay, chị đã giúp em thu xếp xong rồi, đến lúc đó em chỉ cần tìm đến một người chị em của chị, cô ấy tự nhiên sẽ chăm sóc em thật tốt.”

“Chị, thời gian này vì bận rộn chăm sóc con cho nên em chưa kịp nói với chị, em… em tính không đi nữa, em quyết định ở lại với con.”

“Cái gì? Sao em có thể nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết vậy?”

‘Oa…’ - Tiếng hét của Lâm Na khiến Vân Đỉnh đang ngủ sau bị giật mình hoảng sợ, lập tức khóc váng lên.

Không biết tại sao chị gái lại phản ứng kích động như thế, cô vội vàng đến bên xe nôi bế Vân Đỉnh lên: “Ôi ôi con đừng khóc, Vân Đỉnh, đừng khóc…”

“Tiêu Khả Nghiên, chị đều đã sắp xếp tốt cho em, sao em lại có thể nói không đi nữa? Em muốn chị giải thích như thế nào với bạn chị? Còn có vé máy bay, đây là tiền đấy. Gần một năm nay em không làm việc, vẫn luôn tiêu của chị và cha, em nghĩ số tiền đó nhỏ sao? Sao em có thể ích kỷ như vậy? Nói đi, đừng tiếp tục dỗ con. Cho nó khóc chết đi.” – Lúc này, Tiêu Lâm Na trở nên vô cùng tức giận, căn bản không để ý tới cảm nhận của bất kỳ ai, cô ta hùng hổ nắm lấy cánh tay của em gái, tức giận chất vấn.

“Chị.” - Một bên là con gào khóc nỉ non, một bên là tiếng chị gái trách cứ, cô hoảng loạn không biết nên làm sao bây giờ.

“Em biết, lâu nay mọi người vất vả vì em, cũng biết đã tiêu không ít tiền trong nhà, về sau em nhất định nỗ lực làm việc trả lại cho chị và cha. Còn nỗi khổ tâm của chị, em thật sự hiểu rõ, chính là… em chỉ có thể nói xin lỗi, em không muốn rời khỏi Vân Đỉnh, nếu chị thật sự khó giải thích, em sẽ mang theo Vân Đỉnh đi cùng, như vậy được không?”

Tính tình của em gái Tiêu Lâm Na ít nhiều hiểu rõ, chỉ cần cô quyết định việc gì thì rất khó thay đổi, chẳng qua…, thịt mỡ tới tay lại bay mất. Nếu đã biết như vậy, chi bằng lúc đó nói con nhóc chết tiệt này bỏ đứa bé đi cho xong.

Lại qua ba tháng…

“Bác sĩ, kết quả kiểm tra con tôi thế nào?” - Trẻ con mỗi ba tháng đều sẽ có một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ.

“Thưa cô, tôi nghĩ cô phải chuẩn bị tốt tâm lý. Từ kết quả kiểm tra sức khoẻ con cô, cháu bé có khả năng mắc hội chứng đông máu cấp tính.”

‘Cấp tính… là rối loạn đông máu?’

“Bác sĩ đây là bệnh gì. Bác sĩ?”

“Đây là một loại triệu chứng hiếm thấy, thường xuất hiện trên cơ thể trẻ sơ sinh, giai đoạn đầu của bệnh là cơ thể bé có cảm giác nóng rát, giai đoạn giữa sẽ xuất hiện triệu chứng hô hấp khó khăn, hiện tượng nội tạng hoại tử, rồi tới giai đoạn sau…”