Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 22: Ôm

Bước lên một đạo thềm đá cuối cùng, ánh chiều tà cảu hoàng hôn biến mất ở phía chân trời, đêm dài sắp đến, điểm điểm tinh quang lập loè, không thấy ánh trăng.

Phong Việt Từ thấp giọng ho khan, nói: “Khương công tử hành sự, còn chưa đủ hợp ý hài lòng sao?”

Khương Hoàn nói: “Cái này sao……”

Phong Việt Từ lại nói: “Hay là, Khương công tử muốn làm ai theo ý ngươi, thuận tâm ngươi?”

Khương Hoàn cười khẽ ngẩng đầu, chuyển động thanh dù, bỗng nhiên tùy tay ném về phía sau một cái, vừa lúc che đậy trên đầu Thanh Ngưu đang theo sát mà đến.

Thanh Ngưu: “Mu ——”

Phong Việt Từ muốn xoay người thu dù, ngay sau đó, lại bị người cầm cánh tay kéo về, lực đạo kia to lớn, thế nhưng làm hắn không đứng vững, trực tiếp đổ qua.

Rơi vào một cái ôm ấp ấm áp.

Ấm áp nóng bỏng bao lấy thân thể, chợt dâng lên một loại cảm giác thoải mái khiến người thả lỏng, giống như có thể lẳng lặng ngủ say trong đó. Có lẽ là thể hàn lâu rồi, lại có lẽ là hơi thở Khương Hoàn ấm dào dạt, thực an tâm, Phong Việt Từ chưa kịp giãy giụa, liền cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề.

Cùng lúc đó, Khương Hoàn phát ra một tiếng than thở gần như thỏa mãn.

“Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp được Đạo quân, ta liền chưa bao giờ hợp ý hài lòng, mà luôn là cầm lòng không đậu.” Khương Hoàn thấp giọng lẩm bẩm: “Thật giống như thật lâu trước kia gặp qua, thật giống như……”

Thật giống như hắn xuyên qua luân hồi, đi khắp vạn giới, rốt cuộc đi vào khởi nguyên, chỉ vì trận gặp gỡ tình cờ này.

Phong Việt Từ không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Khương Hoàn ôm hắn, đương nhiên có thể cảm giác được từng trận hàn ý đánh úp lại trong thân thể hắn, nhịn không được ôm chặt hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, Phong Việt Từ vẫn là an an tĩnh tĩnh mà đứng, Khương Hoàn rốt cuộc cảm giác không thích hợp, cúi đầu nhìn xuống, tức khắc cứng họng —— Phong Việt Từ ngủ rồi.

Mặt mày giãn ra, dung sắc sáng trong, cũng không phải là hôn mê, mà phảng phất như là cực kỳ mệt mỏi, thực thoải mái mà dựa vào đầu vai hắn, đã ngủ say.

Khương Hoàn: “……”

Hắn còn có thể làm sao bây giờ?

Thanh Ngưu thật vất vả lấydù ra, bi phẫn mà kêu một tiếng, đã bị Khương Hoàn mắt lạnh đảo qua, nghẹn trở về.

Khương Hoàn nhẹ giọng nói: “Đừng ồn đến hắn. Biết đường không?”

Thanh Ngưu ủy ủy khuất khuất mà đi đến phía trước dẫn đường.

Cửa thư lâu đóng hoàn toàn, quanh thân có một lớp chắn trong suốt, chỉ thấy một người cao ba tấc toàn thân phiếm quang lượn vòng xoay quanh trong đó, lông cánh ánh huỳnh quang phía sau vẫy vẫy, rơi rụng vô số quang điểm.

Khương Hoàn thu trường đao, tay chân nhẹ nhàng đem Phong Việt Từ ôm ngang lên, chậm rãi đi vào.

Người phiếm quang bay ra ngoài lớp chắn, vòng quanh bọn họ dạo qua một vòng, ngừng trên đầu ngón tay Phong Việt Từ.

Khương Hoàn liếc nó một cái.

Tiểu nhân rụt rụt, thanh âm non nớt, nãi thanh nãi khí nói: “Thư linh nhớ Đạo quân, muốn cùng Đạo quân nói chuyện.”

Khương Hoàn nói: “Hắn mệt mỏi, ngày mai lại đến gặp ngươi.”

Tiểu thư linh ngoan ngoãn chớp chớp mắt, ôm đầu ngón tay Phong Việt Từ cọ cọ, bay về.

Vòng qua Tàng Thư Lâu, liền thấy trúc lâu ẩn giữa núi non, bên ngoài còn có một tầng kết giới. Thanh Ngưu lắc lắc lục lạc, lộc cộc chạy vào.

Khương Hoàn ôm Phong Việt Từ, coi kết giới như không có gì, đẩy cửa đi vào, một đường xuyên qua tiểu viện, vào phòng, cong lưng, nhẹ nhàng đem người đặt trên giường.

Ai ngờ hắn mới vừa đứng thẳng, góc áo đã bị cầm.

Rời đi ôm ấp, mất ấm áp, Phong Việt Từ ngủ không được yên ổn, giữa mày nhíu lại, tựa hồ đang chịu đựng hàn ý cùng đau ý, dung nhan tuyết trắng vừa có vài phần huyết sắc cũng rút xuống.

Khương Hoàn sửng sốt một chút, thầm nghĩ: “Hay là hắn sợ lạnh?”

—— có khi ta thật sự bội phục Đạo quân, ngày ngày chịu đựng nỗi khỗ người khác khó có thể tưởng tượng, lại khiến người nhìn không ra một chút.

Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó trongTứ Vô Kỳ Cảnh, Lâm Yên Lam từng nói qua.

Khi Phong Việt Từ thanh tỉnh, trước nay đều lặng im thong dong, chẳng sợ bị thương đau mệt mỏi, cũng không thấy nửa phần thất thố, thời điểm nào đó, tất cả mọi người nhớ rõ hắn bị bệnh, lại vẫn quên hắn vẫn luôn chịu đau.

Cho đến khi nặng nề ngủ, mới khiến người nhìn thấy vài phần manh mối.

Tim Khương Hoàn giống bị đâm một chút, bỗng dưng đau lên. Hắn nhẹ nhàng cầm cổ tay Phong Việt Từ, ngay sau đó không chút do dự nằm xuống, đem ấm áp cuồn cuộn không ngừng độ cho hắn.

Tư thế ngủ Phong Việt Từ thực đoan chính, nhưng lại thiếu cảm giác bất cận nhân tình đạm mạc xa cách lúc ban ngày.

Khương Hoàn nghiêng thân mình, không có làm việc gì khác người, chỉ nhìn chằm chằm hắn, ý cười bên môi hồi lâu không thu hồi, nhịn không được cực nhẹ mà nói một câu: “Đạo quân, khi ngươi ngủ đáng yêu nhiều.”

Cửa lặng yên không một tiếng động đóng lại, Thanh Ngưu dậm chân, sau đó héo lộc cộc mà quay đầu rời khỏi.

Hôm sau, bầu trời xanh vô ngần, mặt trời nhô lên cao.

Phong Việt Từ tỉnh lại, đã gần đến buổi trưa.

Hắn vỗ đầu, ánh mắt dạo qua quanh phòng một vòng, trở xuống trên giường, lại nâng lên, rơi xuống trên cửa sổ đang mở. Ánh mặt trời giống như một dãi kim loại, vẫn luôn chiếu vào phòng, lưu quang nhẹ vũ, ấm áp hòa hợp.

Tự sau tai nạn bảy năm trước, hắn dường như thật lâu không có một giấc ngủ an nhàn như vậy.

Không có rét lạnh, không có đau đớn, chỉ có một mảnh ấm áp cùng yên lặng.

Phong Việt Từ thay đổi quần áo, đẩy cửa ra, liền thấy Khương Hoàn ngồi xổm dưới cây hoa đào, dường như đang đào thứ gì, tiểu Thanh Ngưu căm giận mà vây quanh hắn, dám giận không dám gọi.

“Đạo quân, ngươi tỉnh?” Khương Hoàn nghe được động tĩnh, quay đầu hướng hắn vẫy tay, ý cười trong mắt ánh ánh mặt trời, đặc biệt lộng lẫy.

Phong Việt Từ nói: “Khương công tử đang làm gì?”

Khương Hoàn cười nói: “Đào rượu a, ta chờ một bữa rượu của Đạo quân, không biết đợi đã bao lâu.”

Phong Việt Từ nghe vậy, nhìn nhìn phương vị, ngay sau đó đi đến bên kia, cúi người cuốn tay áo, muốn đào đất.

“Để ta để ta.” Khương Hoàn đi qua, không cho hắn động thủ, hai ba lần đào ra một vò rượi, ước lượng, để sát vào ngửi ngửi, ánh mắt sáng lên: “Thơm quá a.”

Phong Việt Từ thấy vậy, liền nói: “Rượu dễ hỏng việc, thiếu uống tốt hơn.”

Khương Hoàn mỉm cười, “Vậy vì sao Đạo quân còn ủ rượu?”

Phong Việt Từ khẽ lắc đầu, nói: “Trước khi ra cửa, thấy đào hoa rơi rụng, nhớ tới phương pháp ủ rượu trong sách, liền thử một chút.”

Khương Hoàn quơ quơ rượu, “Đạo quân lần đầu tiên nhưỡng sao?”

Phong Việt Từ gật đầu.

Khương Hoàn cười ngâm ngâm đem rượu đặt lên bàn, đang muốn tìm ly mời hắn cùng uống, lại thấy hắn ngẩng đầu, trên tay nâng một con hạc giấy.

“Như thế nào, có người tìm ngươi?”

“Là Tô sư.”

Khương Hoàn nói: “Bọn họ cũng thật phiền, xem ra rượu này lại uống không được.”

Phong Việt Từ đạm thanh nói: “Khương công tử ở đây uống rượu, ta đi là đươc.”

Khương Hoàn dựng thẳng lên một ngón tay lắc lắc: “Uống rượu khi nào cũng có thể, nếu không có đạo quân tương bồi, vậy còn ý tứ gì?”

Phong Việt Từ không nói gì, rũ mắt, Khương Hoàn liền nhìn hắn cười.

Tiểu Thanh Ngưu hồng hộc mà chạy tới, dẩu miệng: “Mu mu!”

Phong Việt Từ sờ sờ đầu của nó.

Khương Hoàn đi tới nhéo cái đuôi Thanh Ngưu, “Đang nói chuyện, ngươi lại đây đảo loạn cái gì?”

Thanh Ngưu: “Mu mu!”

Phong Việt Từ ánh mắt hơi đổi, đem cái đuôi Thanh Ngưu từ trong tay Khương Hoàn rút ra, nói: “Khương công tử, đừng nháo.”

Thanh âm này khinh đạm như mây, mạc danh mềm ấm, Khương Hoàn nghe giống như bị móng mèo trong lòng cào một cái, tô tô ngứa.

Không biết có phải ảo giác hay không, Khương Hoàn cảm thấy Phong Việt Từ thái độ hôm nay phá lệ ôn hòa, giống sương tuyết tan thành nước, doanh doanh dạng dạng, khiến người nhịn không được nghĩ đến tiến lại gần.

Vì thế khi đi trên đường, Khương Hoàn cố ý khơi mào đề tài, mang theo vài phần hài hước: “Tối hôm qua, Đạo quân ngủ ngon sao?”

Phong Việt Từ nghe vậy, trả lời: “Rất tốt.”

Bởi vì đêm qua thật sự là giấc ngủ yên hắn khó được những năm gần đây, hắn chân tình thực lòng mà đáp lại một câu, phảng phất không nghe ra ý trêu chọc trong đó.

Khương Hoàn nhìn hắn chằm chằm, “Vậy ngươi có biết hay không……”

Phong Việt Từ nghe hắn muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Biết cái gì?”

—— biết ta vì ngươi ấm thân thể một đêm, bồi ngươi ngủ một đêm a.

Khương Hoàn vừa thấy bộ dáng hắn, không cần truy vấn, liền biết rõ hắn nhất định là không biết.

Nếu biết được, không phải là phản ứng bình đạm như vậy.

Khương Hoàn nhìn trời cười cười, tâm nói, có đại mỹ nhân trong ngực, cũng không thiệt gì. Đại mỹ nhân này thường ngày giống như một tiểu thư khuê các băng thanh ngọc khiết, nếu như biết được hắn đã làm gì, chỉ sợ ngay cả lại gần cũng không cho.

Trước khi hắn đi vào nơi này, ở vạn giới luân hồi lang thang không có mục tiêu mà du đãng, trong lòng giống như thiếu hụt một khối, trống rỗng, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không muốn làm, chỉ có khi gϊếŧ người mới cảm thấy vài phần khoái ý.

Mọi người hận hắn mắng hắn, giận hắn sợ hắn, hắn đều không để bụng.

Chỉ là sát nghiệt quá nhiều, có đôi khi liền chính mình đều khống chế sợi khí thô bạo kia không được.

Cho đến khi gặp gỡ Phong Việt Từ, mãnh thú trong lòng như là bị trấn an hoàn toàn, dịu ngoan bò trở về, cam tâm tình nguyện hạn chế phạm vi hoạt động.

Khương Hoàn chưa từng vì Phong Việt Từ tim đập thình thịch, ngược lại là ánh mắt đầu tiên thấy hắn, trái tim run rẩy mới chân chính an tĩnh xuống dưới.

“Không có gì.” Khương Hoàn đôi tay gác sau đầu, lại là bộ dáng lười nhác kia, vừa đi vừa nói: “Lão Tô lại có chuyện gì? Ngươi thân thể không tốt, đừng nghe bọn họ kêu một cái liền đi, nếu là không tiện cự tuyệt, ta giúp ngươi đánh một trận, bảo đảm ai cũng không dám lại đến phiền ngươi.”

Phong Việt Từ nói: “Liên thí sắp tới, Tô sư chọn lựa học sinh tham gia thi đấu, lại bất mãn với việc bọn họ kiêu căng chậm trễ.”

Khương Hoàn nhướng mày, hiểu rõ nói: “Nguyên lai là kêu ngươi đi trấn bãi. Ai việc này giao cho ta đi, ta người này am hiểu cách dạy những tiểu bằng hiểu không biết trời cao đất dày đó nhất.”

Phong Việt Từ nói: “Khương công tử, ngươi sẽ dọa đến bọn họ.”

Khương Hoàn không để bụng, bỗng nhiên sáp lại gần, giơ tay phất đi một mảnh hoa rơi vương trên tóc hắn, cười nói: “Người xấu ta đảm đương, người tốt để lại cho Đạo quân làm, chẳng phải tốt sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tác giả quân là cái Tiểu Điềm Điềm (づ ̄3 ̄)づ