Chuyển ngữ: Team Sunshine
Hai ngày liên tiếp trời đều đổ mưa.
Trầm Ám không đi đâu được cả, đành ngồi ngây ngốc ở phòng khám suốt hai ngày.
Người phụ nữ trong câu lạc bộ cầu lông kia lại dắt theo bạn đến chữa bệnh cho mèo, là một chú mèo Anh lông ngắn màu xám thuần, cực kì xinh đẹp, Đàm Viên Viên yêu thích không muốn buông tay, cứ đứng vuốt ve nó mãi.
Mãi đến khi cô nàng nghe thấy người phụ nữ kia hẹn Trầm Ám ra ngoài ăn cơm, mới nhận ra người ta là tình địch, lập tức buông mèo ra, lại nghiêm túc ngồi vào vị trí trước bàn tiếp tân, vểnh tai cố nghe xem cô gái đó nói gì với Trầm Ám.
“Anh giúp bọn em một việc lớn thế này, hay cho em một cơ hội được mời anh đi ăn cơm nhé?” Cô gái đó cười bảo.
Trầm Ám đang xem sổ đăng kí lịch khám, vẫn không buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Không có thời gian.”
“Thời gian đều là phải dành dụm ra mà anh.” Cô bạn chủ của con mèo đứng cạnh cười ha ha: “Nếu anh đã muốn thì thể nào cũng có cách sắp xếp thời gian được mà, phải không?”
“Xin lỗi, không sắp xếp thời gian được.” Trên miệng Trầm Ám thì bảo xin lỗi, nhưng trên mặt lại chẳng có chút ý muốn hối lỗi nào cả.
Không khí thoáng chốc ngưng đọng, Đàm Viên Viên chỉ hận không thể vỗ tay khen hay, nhưng cuối cùng cô nàng vẫn là mỉm cười chào hai vị khách nọ: “Hoan nghênh lần sau quay lại ạ!”
Sau khi tiễn hai cô gái đang xấu hổ kia đi rồi, Đàm Viên Viên mới than thở bảo: “Anh Ám, mấy cô gái thích anh đều bị anh đuổi khỏi phòng khám hết rồi, anh lại không chịu tìm bạn gái, em sợ mấy cô ấy về sau ngày nào cũng sẽ đến đây quấy rầy đó.”
“Tìm ai? Đừng bảo là cô tự đề cử chính mình nhé.” Miêu Triển Bằng tiếp lời.
Mặc dù Đàm Viên Viên đúng là đang có ý này, nhưng cứ thế mà bị Miêu Triển Bằng vạch trần, vẫn là đỏ mặt đáp: “Anh nói gì kì vậy? Em chỉ là quan tâm anh Ám thôi mà.”
“À.” Miêu Triển Bằng nhún vai, hiển nhiên không tin.
Đàm Viên Viên vừa xấu hổ vừa giận dỗi, trừng mắt nhìn cậu, sau đó lại quay sang Trầm Ám hỏi: “Anh Ám, rốt cuộc là anh thích dạng phụ nữ thế nào ạ?”
Trầm Ám để bảng sắp xếp lịch hẹn lại trên bàn, giọng nói nhàn nhạt bảo: “Không biết.”
“Không biết? Anh Ám, chẳng lẽ anh chưa từng yêu đương sao?” Đàm Viên Viên kinh ngạc hỏi.
Trầm Ám không trả lời cô, đã quay người trở vào phòng làm việc.
Đàm Viên Viên vội vàng sấn tới trước mặt Miêu Triển Bằng hỏi: “Anh Ám chưa từng yêu đương á? Không thể nào, anh sắp qua ba mươi rồi, sao có thể chưa yêu đương lần nào được?”
“Anh cũng mới biết luôn đó.” Miêu Triển Bằng cào cào phần tóc ngắn nhô ra sau gáy: “Trước kia anh cứ nghĩ anh Ám là kiểu một ngày đổi một cô bạn gái cơ, ai biết được lại…”
Đừng nói là một ngày đổi một cô, Miêu Triển Bằng đã làm việc cho Trầm Ám bao nhiêu năm nay rồi, nhưng bên người anh đến cả bóng dáng một người phụ nữ cũng chẳng thấy đâu.
“Chẳng lẽ anh Ám…” Đàm Viên Viên đưa tay che miệng, trong đáy mắt đều là khủng hoảng và bất lực, giọng nói nghẹn ngào của cô nàng len ra từ những kẽ ngón tay: “Chẳng lẽ anh Ám thích đàn ông hả?”
Miêu Triển Bằng: “…”
Trầm Ám quay về phòng làm việc, vừa lúc đang định nghỉ trưa, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ Trầm Quảng Đức:
“Bọn họ đi tìm con rồi… Trầm Ám, con có tiền thì trả cho họ đi, con cứu ba với được không, ba…”
Trầm Ám không đợi ông ta nói xong, liền ngắt điện thoại, anh cởi chiếc áo blouse trắng ra, lại lấy hộp thuốc lá và bật lửa, bước ra ngoài, đứng trước cửa phòng khám bệnh hút thuốc.
Mưa ngoài trời đã sớm tạnh, hơi đất trong không khí bốc lên lãng đãng, hoà cùng mấy cơn gió nhẹ, vương vấn phất qua những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh.
Một chiếc minibus nhanh chóng dừng trước cửa phòng khám, bảy tám người trèo xuống từ trên xe, trong tay một trong số họ kéo theo một người đàn ông đang cuộn mình lại, ước chừng ông ta khoảng hơn năm mươi tuổi, một bên chân bị què, khi bị bọn kia ném xuống đất rồi mới dám ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trầm Ám đứng cách đó không xa, trong mắt lộ ra ý sợ hãi: “Trầm Ám…”
Những kẻ đứng cạnh liền bước về phía Trầm Ám, còn cách một khoảng đã hô to: “Lần này Trầm Quảng Đức thua năm mươi vạn, lần trước hắn thua bọn ta vốn đã nể mặt cậu nên mới không tìm tới cậu, nhưng lần này cũng không phải một khoản tiền nhỏ nữa rồi.”
Trầm Ám dập tắt điếu thuốc, mặt không biểu cảm bước đến trước mặt Trầm Quảng Đức, chỉ dùng một tay liền nhấc bổng ông ta lên.
Hai tay Trầm Quảng Đức bám chặt vào tay anh bảo: “Trầm Ám! Con nghe ba nói, chỉ lần này nữa thôi, lần sau ba sẽ không cờ bạc nữa đâu, ba nói thật…”
Ông ta còn chưa kịp dứt lời, đã bị Trầm Ám thẳng tay kéo vào con hẻm nhỏ bên cạnh phòng khám, anh lại vòng về phòng khám tìm cây gậy đánh golf, sau đó lại quay vào hẻm nhắm đến cái chân còn lành lặn kia của Trầm Quảng Đức, hung hăng quất vào.
Đám người đến đòi nợ nhìn thấy cảnh tượng này, ít nhiều gì cũng bị Trầm Ám hù đến, bọn họ vội vã tiến lên can ngăn: “Này này này, thôi đừng đánh nữa, coi chừng đánh chết người bây giờ…”
Bọn họ cũng từng ra tay với Trầm Ám một lần, dù đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, nhưng giờ phút này ngẫm lại vẫn còn thấy lạnh cả sống lưng. Trầm Ám đánh nhau cứ như không muốn sống nữa, những người từng đánh anh đến tám chín phần mười đều phải nhập viện. Cái chân què của Trầm Quảng Đức chính là bị Trầm Ám đánh gãy.
Trầm Ám cuối cùng cũng chịu dừng tay, cây gậy golf đang nhỏ máu xuống đất, anh lại cầm phía cán gậy rồi chùi máu vào quần của Trầm Quảng Đức, đến lúc này mới chịu ngước lên nhìn đám người đến đòi nợ kia: “Ông ta chẳng phải có hai quả thận sau? Đi mổ một quả ra đi, còn nữa, lấy máu cũng có thể đổi tiền, nếu cần kí tên thì cứ đến tìm tôi.”
Đám người kia: “…”
Trầm Quảng Đức kêu rên không ngừng: “Trầm Ám! Con cũng không thể đối xử với ba như thế chứ!”
“Đối xử với ông thế nào cơ?” Trầm Ám nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo vô cùng, trên mặt anh chẳng có tí cảm xúc nào, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tôi không đánh chết ông đã là tốt với ông lắm rồi.”
Anh cầm cây gậy golf kia, giơ lên định quất thẳng vào đầu Trầm Quảng Đức, nhóm người đòi nợ bị anh dọa, vội vã chạy tới muốn giật lấy cây gậy trong tay anh: “Trầm Ám! Tỉnh táo chút đi!”
Giữa một đám người chen lấn xô đẩy, cây gậy đánh golf bị ai đó ném ra ngoài, lập tức liền vang lên một tiếng rên trầm trầm đau đớn, dường như có ai đó đã bị cây gậy nện vào người.
Trầm Ám quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô gái áo đen đang ôm đầu ngồi xổm trên nền đất.