Thẩm Thanh Thu mở mắt, đây đã là lần thứ ba y tỉnh dậy trong đêm rồi. Có lẽ do khoảng thời gian ở địa lao ma giới lúc trước Lạc Băng Hà thích nhằm lúc y mệt mỏi thϊếp đi mà hành hạ đã khiến Thẩm Thanh Thu hình thành nên bản năng tỉnh dậy khi có tiếng động.
"Thẩm tiên quân, ngài không ngủ được sao?" Nữ tử mỹ mạo khuynh thành nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, y bất giác quay mặt đi. Nói gì thì nói, cô nam quả nữ ở chung một phòng thật sự khiến Thẩm Thanh Thu có chút ngại ngùng.
Nàng đứng dậy từ từ đi về phía y "Là ta suy nghĩ không chu toàn, hại ngài ngủ không ngon rồi."
"Không sao, không liên quan đến cô." Tất cả đều do tên tiểu súc sinh kia mà ra! Rõ ràng đã rời đi vẫn có thể làm y khó chịu! Thẩm Thanh Thu xoa xoa mi tâm, thở dài…
"Thôi vậy, đằng nào cũng chẳng ngủ được, nhất quyết không ngủ luôn đi."
Lâm Nguyệt nhìn y bằng ánh mắt lo lắng rồi cũng thôi, dặn y khi nào buồn ngủ thì cứ dùng phòng của nàng tự nhiên. Nói xong câu nàng còn lấy từ trong túi càn không một con dao găm tinh xảo khắc hoa văn bạc đưa cho Thẩm Thanh Thu phòng thân, để lại ít thuốc và thảo dược an thần mới rời đi.
Thâm Thanh Thu lần đầu tiên được trải nghiệm cái gì gọi là thuộc tính gà mẹ, có chút ngơ ngác. Đợi khi y định thần lại đã không thấy nàng đâu nữa. Chẳng biết là do Lâm Nguyệt là ân nhân của mình hay bản thân ở trong địa lao đã được rèn rũa mà tính khí khó ở của Thẩm Thanh Thu rất ít khi phát tác, năm ngày ở đây đều yên tĩnh tới lạ. Y ngồi suy nghĩ một hồi vậy mà lại nghĩ tới Lạc Băng Hà, tâm tình vốn xấu lại càng xấu hơn, từ trong đầu lôi tổ tiên mười tám đời hắn ra chửi.
Chửi thôi với y vẫn chưa đủ. Thẩm Thanh Thu lấy ra tờ giấy Lâm Nguyệt để lại rồi vẽ vài nét lên đó. Nếu nhìn kĩ mới MIỄN CƯỠNG nhận ra thứ y vẽ là mặt một nam tử, trên trán có vết đỏ không rõ hình thù. Đúng đấy, Thẩm tiên quân của chúng ta đang vẽ "tạp chủng", "tiểu súc sinh", "súc sinh khi sư diệt tổ", hay có thể hiểu là Ma tôn Lạc Băng Hà. Dám cá nếu đưa bức tranh cho người được vẽ chính hắn cũng sẽ không nhận ra bản thân. Bởi vì…quá xấu!
Thẩm Thanh Thu dừng bút, dán tờ giấy lên tường. Y lấy con dao găm bạc ném chuẩn xác vào chính giữa gương mặt được vẽ lên bức tranh. Sau đó y lại đi tới rút dao ra. Thẩm Thanh Thu cứ làm như vậy cho đến khi tờ giấy không còn nhìn ra hình thù.
"Thẩm,…Thẩm tiên quân"
Lâm Vũ vừa vào nhà đã thấy Thẩm Thanh Thu dùng dao găm của tỷ tỷ phi thẳng vào tờ giấy trên tường. Gã kinh sợ không thôi. May mà y không tính toán chuyện lần trước hắn tự tiện mang y đi.