Phản ứng của Thẩm Thanh Thu khiến Lạc Băng Hà khó chịu. Hắn không kiêng nể gì tra tấn y. "Sư tôn. Nhạc Thanh Nguyên quan trọng với người đến vậy sao? Đến mức khóc trước mặt tiểu tạp chủng mà người ghét nhất? Hửm?"
"Lạc Băng Hà...Ngươi là đang ghen tị?" Nghe được câu này nụ cười tren môi hắn tắt hẳn. Hắn nắm lấy tóc Thẩm Thanh Thu, dập đầu y xuống sàn nhà bẩn thỉu dính máu.
Chơi chán rồi hắn lại bỏ đi. Không bao lâu cánh cửa được mở ra. Là ma tộc, đằng sau còn có một nữ nhân. Thẩm Thanh Thu thoáng chút kinh ngạc. Nơi này ngoài Lạc Băng Hà ra còn cho phép người khác vào? "Thẩm tiên quân..." "Đừng gọi ta như vậy! Ta không phải." Thẩm Thanh Thu ngắt lời nữ tử thần bí đó. Lời này có thể chỉ là tôn trọng y, nhưng vào tai Thẩm Thanh Thu lại chẳng khác nào sỉ nhục. "Các ngươi là ai? Người của tiểu súc sinh?" Nữ nhân kia bình tĩnh trả lời câu hỏi của y "Chúng ta không phải. Ta là muốn đưa ngài ra khỏi đây." Đưa hắn đi? Nực cười? Hắn bây giờ là một nhân côn đã thế còn bị trọng thương. Chưa kể đến việc mang người đi dưới mí mặt của Lạc Băng Hà? Hậu quả thật không giám tưởng tưởng. "Ta biết ngài không tin nhưng bọn ta thật sự có thể làm được. Hơn nữa...ta còn có thể nối lại tứ chi cho ngài."
Hai kẻ kì lạ đó chỉ dặn dò Thẩm Thanh Thu rồi đi. Y tất nhiên không hoàn toàn tin tưởng mấy kẻ đó, đưa y rời khỏi, nối lại tứ chi cho y? Bọn họ vì sao phải làm như vậy a? Thẩm Thanh Thu nào nhớ mình có quen người ta. Bọn họ mang ơn y lại càng vô lí. Thẩm Thanh Thu trước giờ chưa từng tốt bụng giúp đỡ kẻ khác, huống hồ phải sâu nặng cỡ nào mới liều mình giúp y chứ. Thẩm Thanh Thu với tâm tình không mấy vui vẻ nhắm mắt lại. Y không muốn nghĩ nữa
"Thẩm tiên quân có vẻ không tin chúng ta."
"Tất nhiên rồi, hắn là ai cơ chứ? Là Thẩm Thanh Thu nguyên tác đấy!"