Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit+beta: Diệp Hạ
Về đến nhà, Diệp Đàm dựa vào cửa nhắm mắt lại. Vô số hồi ức nảy ra, leo lên tứ chi, thân thể cậu, làm cậu mệt mỏi bất kham.
Trong những hồi ức đó, làm cho cậu đau lòng không phải là bên người Cung Thiếu Đường có nam hài khác, mà là cậu bị xe đυ.ng phải, Cung Thiếu Đường cư nhiên chỉ giống người xa lạ nhìn cậu một cái liền ngồi xe rời đi. Chỉ sợ là một người qua đường cũng sẽ không lạnh nhạt như vậy đi? Cũng vào một khắc kia, cậu đột nhiên hiểu ra, ở trong lòng Cung Thiếu Đường, cậu còn không phải người.
Không biết qua bao lâu, có tiếng chuông vang lên, là chuông gọi cửa ở dưới lầu.
Cổ họng Diệp Đàm giật giật, cố để thanh âm của mình không có vẻ quá kỳ quái, sau đó nhấc máy, "Ai vậy?"
"Chào ngài, là Diệp Đàm tiên sinh sao?"
"Đúng. Anh là..?"
"Tôi đến đưa cơm hộp, rau xào của ngài tới rồi, làm ơn mở cửa một chút, tôi đưa lên cho ngài."
Diệp Đàm nhăn mi lại, "Ngại quá, tôi không đặt cơm hộp."
Cậu rất ít ăn cơm hộp, trừ phi là thật sự không muốn làm, hoặc là trong nhà mất nước không thể làm.
"A?" Anh trai giao cơm cũng mờ mịt, "Không thể nào, tên địa chỉ đều đúng vậy. À, đúng rồi, sau địa chỉ có viết là Cung tiên sinh đặt."
"......" Diệp Đàm trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi không nhận, cho cậu ăn đó, cảm ơn cậu vất vả đi một chuyến."
Anh trai giao cơm vội nói: "Này không được đâu, chúng tôi quy định không thể ăn đồ của khách hàng."
"Khách hàng đưa cho cậu là có thể ăn, cứ như vậy đi, cảm ơn cậu." Nói xong, Diệp Đàm trực tiếp treo.
Có lẽ là do bị anh trai giao cơm quấy rầy làm nhiễu loạn hồi ức, cảm xúc cậu có chút thu liễm, không còn khó chịu giống lúc nãy.
Đổi giày vào nhà, Diệp Đàm dọn dẹp đồ mình vừa mua, tắm rửa một cái, cơm cũng chưa ăn liền nằm lên giường, cậu muốn ngủ trong chốc lát, trước kia khi tâm tình cực kỳ kém, cậu đều sẽ ngủ một lát, ngủ một giấc dậy cảm xúc sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bảo tiêu ở dưới lầu rất nhanh đã gọi điện thoại báo với Cung Thiếu Đường, nói cơm hộp đưa tới nhưng Diệp Đàm căn bản không cho người lên lầu. Anh trai giao cơm cũng mờ mịt, cuối cùng mang theo đồ rời đi.
Cung Thiếu Đường nhìn Hàn Mặc Lẫm, cảm thấy phương pháp này không dùng được, hắn thấy Diệp Đàm không cảm kích cũng không uổng phí.
Hàn Mặc Lẫm nói: "Thế thì đã làm sao? Cậu ấy cự tuyệt mới là bình thường, nếu không cự tuyệt thì lúc trước cũng đã không đi rồi. Không có việc gì thì tự ngẫm lại, không chừng sẽ có ích."
Cung Thiếu Đường cắn chặt răng, nếu không phải thấy tình cảm của Hàn Mặc Lẫm với Tô Cảnh Thần tốt như vậy, hắn cảm thấy Hàn Mặc Lẫm hẳn là có biện pháp, mới sẽ không ở chỗ này chịu xem thường, đã sớm đánh tên kia một trận.
Mấy ngày sau, một ngày ba bữa Diệp Đàm đều nhận được cơm hộp. Hơn nữa không biết là bên chỗ đưa cơm ít người, hay là Cung Thiếu Đường chọn thời gian giao cơm quá cố định, luôn là anh trai ban đầu đưa cơm nhận đơn.
Lần nào anh trai đưa cơm cũng mở đầu bằng "Chào ngài tiên sinh, cơm hộp của ngài tới rồi.", Biến thành "Chào tiên sinh, cơm hộp hôm nay ngài có ăn không?".
Tất nhiên là Diệp Đàm đều cự tuyệt, anh trai đưa cơm hộp cũng càng thêm chết lặng, cảm thấy thế gian sao lại có người lãng phí lương thực như vậy, thật sự đáng giận.
Chu kỳ công tác mỗi tháng của Diệp Đàm đều rất rõ ràng, giao xong bản thảo chính là ngày nghỉ ngơi, mỗi ngày tự tại xem phim, đọc sách, ngẩn người. Mà tới gần ngày giao bản thảo chính là thời gian bận rộn, vẽ tranh, vẽ tranh, vẽ tranh, có đôi khi không có thời gian gội đầu, cơm cũng không thể ăn đúng giờ.
Hôm nay Diệp Đàm đang bận chạy bản thảo, bụng đói kêu vang, trong nhà đột nhiên mất nước......
Không thể nấu cơm, không muốn ăn cơm hộp Cung Thiếu Đường cho, vì thế Diệp Đàm tự lực cánh sinh đặt một phần gà rán cùng một phần cơm trộn cá ngừ.
Kỳ thật Diệp Đàm đã định mua nhà từ lâu, cậu sống rất trạch*, cũng không có sở thích mua hàng trên mạng, cho nên mỗi tháng tiêu không nhiều lắm, còn có thể tích trữ một ít, như vậy làm cậu cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
(Trạch: luôn ở trong nhà, ít khi ra ngoài)
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Diệp Đàm cầm bút trực tiếp xuống lầu, mở cửa ra rồi sau đó trở lại thư phòng tiếp tục vẽ.
Một người đàn ông như cậu cũng không có gì để sợ, hình như anh trai giao cơm đi lên, như thường cậu sẽ nói để đồ ở huyền quan, sau đó chào một câu rồi lập tức rời đi.
Đợi trong chốc lát, Diệp Đàm nghe thấy có người vào, liền nói: "Để ở huyền quan là được, cảm ơn."
Nhưng đối phương cũng không có trả lời, chỉ có âm thanh đóng cửa.
Chờ Diệp Đàm ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cung Thiếu Đường đứng ở cửa thư phòng.
Diệp Đàm sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cùng lúc đó, tiếng thông báo QQ cũng vang lên, là biên tập hỏi về tiến độ.
Diệp Đàm cũng không rảnh lo Cung Thiếu Đường, click mở QQ trả lời biên tập.
Cung Thiếu Đường không nói chuyện, thẳng đến khi Diệp Đàm bên nói chuyện với biên tập xong, Cung Thiếu Đường mới nói: "Ngày thường em đều mở cửa như vậy?"
Diệp Đàm lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Cung Thiếu Đường một lần nữa, lại cảm thấy việc này cũng không liên quan đến Cung Thiếu Đường, cậu không cần trả lời.
Lúc này, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Không chờ Diệp Đàm đứng dậy, Cung Thiếu Đường trước một bước đi ra, sau đó mở cửa.
Vẫn là anh trai giao cơm kia, rốt cuộc cũng chờ được ngày vị Diệp tiên sinh này chịu ăn cơm hộp, hứng thú hừng hực chạy lên lầu.
Nhưng khi nhìn thấy Cung Thiếu Đường ở cửa, có loại trực giác của động vật mách bảo phải cách xa người này ra một chút, cũng nhận hắn thành Diệp Đàm, thành thật nói: "Diệp tiên sinh, cơm hộp của ngài."
Cung Thiếu Đường nhận cơm hộp, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Anh trai giao cơm líu lưỡi —— người đáng sợ như vậy, tại sao lại có người vội vàng mỗi ngày đặt cơm cho hắn? Ai? Không đúng, cơm hộp hôm nay không có ghi là Cung tiên sinh đặt nha. Thì ra là Diệp tiên sinh tự mua, khó trách.
Cung Thiếu Đường đặt cơm hộp trên bàn, cũng đoán được khi nãy Diệp Đàm hẳn là tưởng hắn là người giao cơm.
"Xin lỗi, vừa rồi thái độ của tôi không tốt. Nhưng em cũng không thể mở cửa loạn như vậy, cho dù là giao cơm cũng nên hỏi một câu." Cung Thiếu Đường hạ giọng, đây là Danny dạy hắn.
Hắn nói như vậy, Diệp Đàm cảm thấy dễ tiếp nhận hơn chút. Nhưng đối mặt là Cung Thiếu Đường, tâm cậu vẫn rất loạn.
"Anh...... Có chuyện gì sao?" Diệp Đàm lãnh đạm hỏi.
Cung Thiếu Đường nói: "Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn nhìn thấy em."
Kỳ thật hắn nghe bảo tiêu ở đây nói, Diệp Đàm đã vài ngày không ra cửa, cho nên mới lại đây nhìn xem. Nhưng lời này hắn không thể nói với Diệp Đàm, để tránh Diệp Đàm cảm thấy hắn đang giám thị cậu, lại không vui.
Diệp Đàm đã ba ngày không gội đầu, quần áo thì nhăn nheo, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì thì đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Cung Thiếu Đường gật đầu nói: "Tôi biết. Thấy em vẫn tốt thì tôi an tâm rồi."
Diệp Đàm không hề tiếp lời.
Cung Thiếu Đường lại tìm đề tài nói: "Em đang làm việc?"
Diệp Đàm gật gật đầu.
Diệp Đàm có phản ứng, Cung Thiếu Đường liền cảm thấy rất vui vẻ, "Công việc nhiều cũng phải chú ý thân thể. Tôi đặt cơm hộp em có ăn không?"
Hắn biết rõ còn cố hỏi, cũng là vì tỏ vẻ mình không có giám thị Diệp Đàm.
Diệp Đàm nói thẳng: "Không có, đều cho người giao cơm."
Diệp Đàm trực tiếp nói ra làm Cung Thiếu Đường xấu hổ, nghĩ nghĩ, nói: "Thấy em đang vội làm việc, nếu không có thời gian nấu cơm thì ăn đi, thân thể quan trọng."
Diệp Đàm trầm mặc.
Cung Thiếu Đường cảm thấy cũng đã đến lúc, liền nói: "Tôi đi trước, rảnh lại đến thăm em."
Đi tới cửa, Cung Thiếu Đường dừng lại, xoay người nhìn Diệp Đàm vẫn đang đứng tại chỗ, nghiêm túc nói: "Diệp Đàm, chuyện lúc trước tôi thật sự xin lỗi. Sau này tôi mới biết bản thân đã yêu em, tôi cũng không biết làm sao bây giờ, cho nên mới thử làm. Em không muốn tiếp nhận tôi cũng có thể hiểu, nhưng tôi vẫn muốn thử xem. Có lẽ sẽ chờ được ngày đó đến."
Diệp Đàm nhắm mắt lại, xoay người trở về thư phòng.
Sau khi Cung Thiếu Đường rời đi, Diệp Đàm tiếp tục vẽ tranh, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra.