Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit+beta: Diệp Hạ
"Thay đổi quan hệ?" Cung Thiếu Đường rất có hứng thú nhìn cậu "Thay đổi như thế nào?"
Diệp Đàm nắm lấy tay Cung Thiếu Đường, mỉm cười nói: "Lúc trước em ở bên anh là vì tiền. Nhưng anh quá tốt với em, dần dần, em... thích anh. Cho nên, chúng ta có thể...biến thành người yêu không?"
Cung Thiếu Đường nhướn lông mày, "Người yêu? Tôi không có hứng thú yêu sủng vật."
Sủng vật? Diệp Đàm sững sờ, tay cũng chậm rãi buông xuống.
Cung Thiếu Đường không chút khách khí nói: "Tôi không biết là vì sao mà cậu lại mất đi sự an phận. Theo ý tôi, cậu chính là sủng vật của tôi, nếu là sủng vật, tôi sủng cậu, quản cậu, giúp đỡ cậu cũng là điều hiển nhiên. Chuyện khác cậu không cần nghĩ nhiều, tôi thích người nghe lời, không thích người tự làm chủ, tự cho là đúng. Nghe hiểu không?"
Diệp Đàm không biết nên phản ứng như thế nào, từ 'sủng vật' với cậu mà nói xa xôi lại quen thuộc, cậu lại nghĩ tới lời cậu trai tóc vàng kia nói. Lúc ấy cậu cảm thấy cậu ta nói bậy, nhưng hiện tại......
"Anh...anh đối tốt với em như vậy, cũng chỉ bởi vì em là sủng vật?" Mày Diệp Đàm nhíu chặt, hốc mắt đỏ lên.
Cung Thiếu Đường khẽ cười một tiếng, "Không thì còn làm sao?"
—— không quan tâm như vậy.
"Anh......"
"Tôi có giới hạn của mình, cậu đã đi quá." Nói xong, Cung Thiếu Đường liền xoay người trở về khách sạn.
Diệp Đàm đứng tại chỗ, trong lòng một mảnh mờ mịt. Cậu tự nói với bản thân rằng không phải như thế, lại tự nhìn vào hiện thực, là cậu suy nghĩ nhiều......
Thẳng đến khi trời tối bảo tiêu tới mời cậu trở về, cậu mới động cái chân cứng đờ, từng bước một tiến về khách sạn.
Đêm nay, Cung Thiếu Đường rất thô bạo, tựa hồ như đang phát tiết bất mãn của bản thân, lại như đang trừng phạt Diệp Đàm ngây thơ, không biết điều.
Sau khi kết thúc lần đó, Diệp Đàm không còn gặp lại Cung Thiếu Đường. Có đôi khi ngẫm lại, không gặp cũng tốt, cậu tự thương tâm một trận liền thôi. Kỳ thật từ khi mẹ cùng em trai ra đi, cậu cảm thấy chuyện bi thương nào cũng không là quá lớn, cho nên đối với lời nói của Cung Thiếu Đường, cậu cũng không đến mức khóc than.
Lúc trước cậu có đặt mua chỗ Danny một chai rượu, giờ đã có rồi, kêu cậu khi rảnh thì đi lấy.
Vì thế vào thứ sáu, Diệp Đàm đến hội quán.
Danny có việc không ở đây, nhưng thợ cả đã nhận phân phó của Danny, kêu cậu chờ một lát, anh ta vào hầm rượu lấy rượu cho cậu ngay.
Diệp Đàm ngồi ghế sô pha ở đại sảnh chờ.
Thang máy lầu một mở ra, chỉ thấy Cung Thiếu Đường nắm tay một nam hài đi ra, phía sau có mấy bảo tiêu đi theo.
Diệp Đàm giống như bị sét đánh.
Cung Thiếu Đường cũng nhìn thấy cậu, nhưng chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua liền mang theo nam hài rời đi.
Vẻ mặt nam hài đầy ý cười, vẫn luôn dính Cung Thiếu Đường, nói bọn họ chỉ là quan hệ đơn thuần ai cũng không tin.
Ngây ngốc lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, ánh mắt những người chung quanh nhìn cậu đều có chút trào phúng, tựa hồ cậu là người cuối cùng biết kết quả.
Đầu Diệp Đàm rất loạn, căn bản không chờ thợ cả lấy rượu tới đã chạy ra ngoài, cậu muốn chạy nhanh về nhà.
Khi qua đường, cậu bị một chiếc xe chạy ngược chiều tông vào, tài xế nhanh chóng xuống xem tình hình.
Diệp Đàm mờ mịt lại bi thiết mà nhìn Cung Thiếu Đường đứng bên cạnh chuẩn bị lên xe.
Cung Thiếu Đường chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái rồi lên xe. Xe rất nhanh đã rời đi, tựa như chưa từng xuất hiện.
Diệp Đàm nhìn xe biến mất ở đằng xa, nhẹ nhàng cười, run rẩy bò dậy, không màng tài xế dò hỏi, chậm rãi đi tiếp.
Vừa đến nhà, Danny liền gọi điện tới.
"Thợ cả gọi điện thoại cho tôi, nói cậu không lấy rượu liền chạy, làm sao vậy?" Trong giọng nói của Danny mang theo vài phần quan tâm.
Nhưng Diệp Đàm không biết y là thật sự quan tâm, hay là giả vờ quan tâm.
Cậu không phải người thích quanh co lòng vòng, mở miệng hỏi thẳng: "Hắn... Tìm người khác, phải không?"
Danny bên kia trầm mặc một chút, hỏi: "Thiếu gia nói với cậu?"
"Không có, lúc tôi đi lấy rượu nhìn thấy."
Danny nói: "Ừm. Diệp Đàm, cậu xem như người ở bên Cung thiếu lâu nhất. Hiện tại Cung thiếu tuy rằng đã tìm nam hài khác, nhưng cũng không nói với tôi là muốn cắt đứt với cậu, tôi nghĩ Cung thiếu hẳn là có tính toán của mình. Nếu cậu không ngại thì cứ như vậy đi. Tiền Cung thiếu cấp cho cậu mỗi tháng cũng không phải ít, chỉ là... có khả năng sẽ không ở với cậu nhiều mà thôi."
Hốc mắt Diệp Đàm đau xót, nhẹ giọng hỏi Danny, "Hắn... Có thật tình không?"
Danny trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Ít nhất tôi nghĩ, cậu có chút khác biệt."
"Khác biệt... A..." Diệp Đàm hít một hơi thật sâu, "Việc lui tới này là anh giúp đỡ đi?"
Danny không phủ nhận, nhưng vẫn nói: "Diệp Đàm, Cung thiếu cũng không dặn tôi thông báo gì cho cậu."
Diệp Đàm nói: "Phải không? Tôi đã biết. Danny, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chiếu cố tôi."
"Cậu nói như vậy thì quá khách khí."
"Ừm, rượu anh giúp tôi cất đi, có cơ hội tôi sẽ đến lấy."
"Được." Có lời này của cậu thì Danny an tâm rồi, ít nhất ý tứ của lời này là Diệp Đàm sẽ không làm việc gì ngốc nghếch.
"Cứ như vậy đi, tôi mệt mỏi, muốn ngủ."
"Vậy được, ngày nào đó cậu muốn lấy rượu thì gọi điện cho tôi, tôi chờ cậu."
"Ừm."
Treo điện thoại, Diệp Đàm ngồi trên sô pha không nhúc nhích, không nói một lời. miệng vết thương đã được cầm máu, từng đợt đau đớn cũng không làm cậu kêu rên.
Cứ ngồi như vậy, ngồi cả một đêm...
Một tuần sau, Danny lại được bình rượu ngon, nhớ Diệp Đàm còn chưa có tới lấy, liền gọi điện thoại định hẹn thời gian với cậu.
Ai ngờ gọi qua cư nhiên nghe tiếng nhắc nhở đã tắt máy.
Danny cảm thấy có thể là di động hết pin, vì thế chờ đến buổi tối lại gọi một lần, vẫn tắt máy.
Tức khắc lòng Danny liền nổi lên nghi ngờ, lập tức gọi điện thoại cho Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường nghe xong, cùng hắn đi đến nơi Diệp Đàm ở.
Trong nhà không bật đèn.
Cung Thiếu Đường mở cửa, trong nhà rất an tĩnh, không khí không mới mẻ lắm, như là thật lâu rồi không mở cửa sổ thoáng khí.
Mở đèn, bài trí trong phòng vẫn như thường, giống như chỉ là Danny đa tâm.
Cung Thiếu Đường nhíu nhíu mày, đi vào phòng để quần áo, liền phát hiện quần áo thiếu một nửa, vali Diệp Đàm thường dùng cũng không thấy.
Danny tìm thấy trên tủ đầu giường trong phòng ngủ có chìa khóa cùng một tấm thẻ ngân hàng, đây là do Cung Thiếu Đường đưa cho Diệp Đàm dùng. Phòng vẽ cũng không thấy tranh đâu, chỉ để lại một ít dụng cụ hội họa cùng mấy trang giấy trắng chưa kịp dùng.
Danny cầm hai món đồ, nói với Cung Thiếu Đường: "Cậu ấy đi rồi."
Cung Thiếu Đường trầm mặc trong chốc lát, xoay người rời đi.
Ngày kế, Danny tìm đến trường học của Diệp Đàm, trường học nói Diệp Đàm đã thôi học.
Sau đó biết được Diệp Đàm trở về nước, nhưng cũng có nhiều điều không tra được. Hơn nữa Diệp Đàm cũng không về quê, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Cung Thiếu Đường kêu Danny thiêu hủy toàn bộ tư liệu về Diệp Đàm, đây là việc rất bình thường, Danny cũng làm theo. Hết thảy về Diệp Đàm, đến thời khắc này cũng đã đặt một dấu chấm hết.
Một đoạn thời gian sau, Cung Thiếu Đường đều biểu hiện rất bình thường, giống như khi vứt bỏ những nam hài trước đó, cũng không để ý.
Danny cũng an tâm, tiếp tục vì Cung Thiếu Đường tìm kiếm nam hài thích hợp.
Lại qua nửa năm, sáng sớm hôm nay, Danny nhận được điện thoại của Cung Thiếu Đường, yêu cầu tìm Diệp Đàm.
"Đây là làm sao vậy?" Đã qua thời gian dài như vậy, Danny cũng sắp quên người tên Diệp Đàm này.
Cung Thiếu Đường chỉ trả lời cho y hai chữ, "Tìm cậu ấy." (trong tiếng Trung, khi nói thì cậu ấy, cô ấy đều là một chữ 'tā')
Danny ngây dại. Ảnh chụp không còn, tư liệu gì cũng không lưu lại, Diệp Đàm lại không về quê. Kêu y tìm ở chỗ nào?
Thời gian giám sát là nửa năm, không có khả năng tìm được ảnh Diệp Đàm ở đây, Danny lại thường không phân rõ mặt mũi người Châu Á, muốn nhờ Cung Thiếu Đường ghép hình, nhưng Cung Thiếu Đường lại làm không được. Thật giống như người này xuất hiện ở trước mặt liền chắc chắn sẽ nhận ra, nhưng nhớ lại ngũ quan rồi lại không thể hình dung, cũng không thể nói rõ ràng.
Bạn tốt Cung Thiếu Đường ở Hoa Quốc Hàn Mặc Lẫm cũng vì thế mà cười nhạo hắn, nói hắn trì độn, khi người ở bên không quý trọng, đi rồi lại nhớ tới.
Nhưng ít nhiều cũng cảm ơn Hàn Mặc Lẫm và người yêu Tô Cảnh Thần của hắn. Bởi vì trong lúc vô tình Diệp Đàm có vẽ cho hai người bọn họ một bức tranh, cũng ký chữ ký độc đáo của mình, mới cho Cung Thiếu Đường một chút manh mối. Cũng mấy phen trắc trở, rốt cuộc mới lại gặp được Diệp Đàm.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem!