Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 38: Em vốn dĩ không tin là anh yêu em

Lâm Kiến Bảo ngơ ngác nhìn bó hồng đỏ rực trước mặt mình, những cành bông thật mỏng manh và kiều diễm, mặt trên của cánh hoa có vài giọt sương, trông đẹp đẽ vô cùng. Cậu cảm thấy tim mình có chút nhói đau, tiếp theo lại trào dâng cảm xúc đến trướng đầy, cậu nhận hoa và ôm nó trong ngực, sau đó nhỏ giọng nói: "Chúc anh ngày lễ vui vẻ."

Nhậm Thần Dương cúi người xuống hôn lên môi cậu, đôi môi nhiễm lạnh bởi nhiệt độ bên ngoài đã vì nụ hôn này mà mau chóng ấm nóng trở lại, hai người chỉ hôn nhau chớp nhoáng, Lâm Kiến Bảo nhanh chóng nghĩ đến con trai đang ở cạnh thì sắc mặt lập tức xấu hổ đỏ bừng lên, đẩy đẩy Nhậm Thần Dương ra.

Nhậm Thần Dương cong mắt một chút, hắn đóng cửa thay giày cởϊ áσ khoác, lại từ trong áo khoác lấy ra một cái hộp rồi đi tới chỗ Lâm Thần, "Ngày lễ vui vẻ nha, một cục cưng khác của chú."

Hắn hiếm khi nói những lời như vậy, cho nên khi nói nghe có vẻ rất trân quý. Lâm Thần nhận món quà, nói "Con cảm ơn chú", Nhậm Thần Dương lại gần hôn lên má nhóc một cái.

Lâm Kiến Bảo nhìn hai người mà lòng tràn đầy ấm áp, nụ cười trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. Cậu là lần đầu tiên được tặng hoa, lại còn là người mình thích nhất tặng nên trong lòng không khỏi vui mừng, bước chân đều có chút loạn, cảm thấy cứ tuỳ tiện để hoa thế này thì không hay, muốn tìm một cái bình hoa để cắm nhưng lại không nghĩ ra nó nằm ở nơi nào, đang tìm khắp nhà thì bị Nhậm Thần Dương ôm lấy eo mình, "Đừng vội, ăn cơm trước đã nào em, hai người đợi anh nãy giờ chắc cũng đói rồi đấy."

Lâm Kiến Bảo lúc này mới chịu dừng lại.

Cậu tuy rằng ngồi trên bàn ăn nhưng đôi mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn qua bó hoa đang đặt trên bàn ở phòng khách, trong mắt toát lên vẻ hạnh phúc và vui mừng. Nhậm Thần Dương nhìn cậu như vậy thì thật thoả mãn, nghĩ đến kế hoạch mình đang chờ đợi thì càng vui vẻ hơn nữa, tất cả mỏi mệt trong người tựa hồ đều đã vơi bớt. Hắn muốn để Lâm Kiến Bảo ăn uống đàng hoàng nên bắt đầu kiếm đề tài để nói: "Hai người các em dọn hết đồ qua đây rồi à?"

Lâm Kiến Bảo lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Thật ra có nhiều thứ không dùng được nữa nên em cũng không chuyển qua làm gì, mấy thứ hữu dụng thì đem qua đây rồi."

Nhậm Thần Dương gắp một đũa đồ ăn qua cho cậu, "Vất vả em rồi, xin lỗi nhé, bình thường không sao đúng lúc này lại xảy ra chuyện."

"Không sao đâu." Lâm Kiến Bảo chú ý tới quầng thâm mắt hắn thì khẽ thở dài, giọng điệu có chút đau lòng, "Anh lại phải thức đêm sao?"

"Không có gì."

"Cũng quá vất vả rồi, chạy tới chạy lui thế này." Lâm Kiến Bảo nghĩ đến điều này lại có hơi tự trách bản thân, nếu không phải vì mình thì Nhậm Thần Dương chắc chắn sẽ không phải vất vả như vậy.

Nhậm Thần Dương nhìn cậu, sau đó nhìn Lâm Thần đang ngoan ngoãn ăn cơm, hiếm khi nở nụ cười, "Được nhìn thấy hai người anh cũng chẳng cảm thấy có gì mà vất vả."

Mặt Lâm Kiến Bảo đỏ lên, ánh mắt e lệ không dám đón nhận ánh nhìn thâm tình của hắn, đành vùi đầu vào ăn cơm.

Sau khi ăn xong Nhậm Thần Dương cùng cậu dọn dẹp bàn ăn, Lâm Thần cũng tới giúp rửa bát, nơi này phòng bếp rộng rãi, ba người ở chung một chỗ hoàn toàn không thành vấn đề, cả ba vừa nói vừa cười thu dọn phòng bếp, rồi mới ra phòng khách ngồi ăn trái cây.

Nhậm Thần Dương tặng cho Lâm Thần một cái máy chơi game, Lâm Thần hiển nhiên rất hứng thú, Nhậm Thần Dương liền đưa cậu bé đến thư phòng chơi, còn Lâm Kiến Bảo thì chỉ đơn giản là đi tắm trước.

Căn nhà có ba phòng tắm, hai cái ở trong phòng ngủ, còn một cái thì để dùng chung, hai gian tốt nhất một cái ở phòng cậu và Nhậm Thần Dương, còn lại là của Lâm Thần. Lâm Thần mặc dù rất tự lập nhưng cậu bé vẫn chưa ngủ một mình bao giờ, không biết có thể quen được hay không.

Cậu giúp con trai dọn giường, chờ bọn họ chơi game xong đi ra ngoài thì cậu tắm cho Lâm Thần, sau đó cả hai cùng nằm trên giường với nhau. Lâm Thần có chút buồn ngủ, mí mắt đều muốn gục xuống, ngón tay nhóc nắm lấy tay cậu, thanh âm rất nhỏ, "Ba ơi"

"Ơi, chuyện gì vậy con?" Lâm Kiến Bảo nắm lại tay nhóc và dịu dàng hỏi.

Lâm Thần cuộn tròn nằm trong l*иg ngực cậu, "Chúng ta sẽ luôn sống ở đây sao ba?"

Lâm Kiến Bảo ngẩn ra một chút, ngực trướng trướng có hơi chua xót, cảm giác bất an kia lại xuất hiện, nhưng khi nghĩ đến hình ảnh Nhậm Thần Dương ôm bó hồng rực rỡ đến bên cậu thì nỗi bất an cũng dần dần tiêu tan. Lâm Kiến Bảo cười nhẹ, giọng điệu chứa sự chắc chắn, "Đúng vậy, Tiểu Thần có thích ở đây không nào?"

"Thích ạ."

Lâm Kiến Bảo thấy con trai đã ngủ nên nhẹ nhàng bước xuống giường, cậu giúp nhóc đắp chăn đàng hoàng sau đó tắt đèn đi ra khỏi phòng, khi đóng cửa cũng là thật cẩn thận.

Trong phòng khách chỉ để lại đèn trần, Lâm Kiến Bảo nhìn đến bó hoa trên bàn thì chịu đựng kích động ôm nó lên bước tới phòng ngủ. Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong ánh lên tia sáng, Lâm Kiến Bảo đẩy cửa ra và nhìn thấy Nhậm Thần Dương đang đứng ở cửa sổ, đưa lưng về phía cậu.

Lâm Kiến Bảo đi vào, đặt hoa lên trên giường và tiến đến phía sau Nhậm Thần Dương, đang định ôm eo hắn thì Nhậm Thần Dương đã xoay người lại. Lâm Kiến Bảo nhìn vẻ mặt của hắn thì có chút sững sờ, cậu lặng lẽ thu lại cánh tay đang dang ra.

Khuôn mặt của Nhậm Thần Dương trông rất mệt mỏi, là vô cùng mệt mỏi mới phải, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ thất vọng lẫn thương tâm, dày đặc như chẳng thể tan biến.

Lâm Kiến Bảo có hơi khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Nhậm Thần Dương mím môi, quay đầu lấy tay vuốt vuốt trán mình rồi mới lại quay mặt về phía cậu. Hắn nhìn Lâm Kiến Bảo, thanh âm trầm thấp, giọng điệu mỏi mệt đến mức không nói nên lời, "Lâm Kiến Bảo."

Lâm Kiến Bảo nghe hắn dùng đầy đủ họ tên để gọi mình thì có chút kinh ngạc, cách xưng hô thế này quá mức lạnh lùng, cậu hiện tại không muốn nghe những lời Nhậm Thần Dương sắp nói ra một chút nào.

Nhậm Thần Dương đã cố hết sức để kìm nén cảm xúc và cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng hoàn toàn không có cách nào. Mặc dù tâm lý hắn mạnh mẽ là thế, nhưng khi đối mặt với người mình yêu hắn vẫn chẳng thể có biện pháp nào để che giấu đi toàn bộ cảm xúc. Hắn vuốt cái trán đau nhói của mình, dừng lại một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Em nói tất cả đồ đạc đều được dọn qua đây hết rồi, tất cả đồ đạc chỉ là vài bộ quần áo, bàn chải đánh răng và một cái khăn tắm sao?"

Lâm Kiến Bảo nhìn tủ quần áo bị mở hờ ra bên cạnh chỉ có ít bộ quần áo bên trong, gần như không đầy một ngăn tủ, cậu mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không nói được gì.

Nhậm Thần Dương nhìn vẻ mặt cậu, nỗi mỏi mệt trong người lại càng nặng nề thêm, đó là loại trạng thái còn kiệt quệ hơn cả việc phải làm việc suốt hai ngày một đêm không nghỉ, cho dù hắn có là một người bình tĩnh đi chăng nữa thì vẫn có cảm giác bản thân như bị bóp chết rồi vậy.

Nhậm Thần Dương không nhịn được mà lại xoa nhẹ vầng trán đau đớn của mình, "Anh cho rằng mình làm vậy đã đủ thẳng thắn với em, nỗ lực tiếp cận nội tâm em và giải quyết những nỗi đau trong quá khứ kia. Lâm Kiến Bảo, em không từ chối thật sự khiến anh rất vui, em đồng ý khiến anh rất hạnh phúc, anh muốn cho em một tương lai tốt đẹp hơn và cũng hy vọng sẽ có vị trí của em trong tương lai mình, vì thế anh vẫn luôn cố gắng. Nhưng em không thể đối xử với anh thế này được, cái gọi là đồng ý sống bên nhau của em cũng chỉ là không từ chối mà thôi, những thứ quan trọng em vẫn để lại, di vật của bố mẹ em vẫn để ở đó. Em không muốn mang những thứ ấy sang đây, thứ em mang chỉ là những cái có cũng được mà không có cũng chẳng sao, em căn bản không nghĩ đến sẽ cùng anh ở bên nhau lâu dài."

Trái tim và toàn thân Lâm Kiến Bảo đều run lên, "Em"

Nhậm Thần Dương chờ cậu giải thích, chờ cậu nói tiếp, cậu lại không nói gì.

Nhậm Thần Dương cảm thấy tim mình như đang bị một khoảng trống thật lớn nuốt chửng, hắn quay người sang chỗ khác, cố gắng ngăn mình không nói ra những lời quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lộ ra sự thất thố, thanh âm lại không khống chế được khàn khàn, "Lâm Kiến Bảo, em vốn dĩ không tin là anh yêu em."

"Em giữ lại đường lui cho mình, chỉ chờ anh muốn rời bỏ em thì em sẽ rút lui ngay, coi hết thảy những thứ này chỉ là một giấc mộng, tất cả như chưa từng xảy ra."

"Anh không biết mình phải thế nào mới có thể khiến em bỏ đi lớp phòng ngự nơi trái tim mình, hoặc là nói, một ngày như thế sẽ thật sự có sao em?"

Nhậm Thần Dương cười khổ một tiếng, nhìn người đã cúi đầu xuống kia thì nhắm mắt lại, khống chế bản thân mình đi ra ngoài, hắn sợ nếu mình không đi có thể sẽ không kìm được mà nói ra những lời khiến mọi thứ chẳng thế cứu vãn được nữa.

Đáng lẽ hắn nên giả vờ như không biết gì cả, rồi tiếp tục đối xử thật tốt với người này như không có chuyện gì xảy ra, để nỗi lo lắng bất an trong cậu nguôi ngoai và chân thành đón nhận tình yêu này của hắn.

Nhưng hắn phát hiện mình không làm được, ở thời điểm này hắn lại không cam lòng, không cam lòng những gì hắn làm trong khoảng thời gian qua đều bị người mình yêu cự tuyệt.

Lâm Kiến Bảo vẫn đứng yên tại chỗ, cậu cảm giác được cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, sau đó mở ra, không bao lâu liền đóng lại. Cậu không biết mình đứng bao lâu, cảm thấy chân mình tê rần mới rối bời ngồi xuống giường.

Vừa nhìn lên đã thấy bó hoa đang được đặt ở cạnh, ước chừng khoảng chín mươi chín đoá, mỗi một đoá đều rất đẹp, những nụ hoa chụm lại vào nhau, toả ra hương thơm ngát.

Những lời Nhậm Thần Dương nói vẫn còn quanh quẩn trong lòng cậu, cậu đã nghĩ đến việc giải thích nhưng lại nhận ra mình không có cách nào giải thích được, bởi vì suy nghĩ cậu đúng như những gì Nhậm Thần Dương đã nói, cậu để lại đường lui cho mình, cậu không có cảm giác an toàn, toàn bộ đều bởi vì cậu không thể hoàn toàn tin tưởng Nhậm Thần Dương yêu mình.

Làm thế nào Nhậm Thần Dương có thể yêu mình đây? Chỉ riêng vấn đề này thôi cậu đã nghĩ đến nó suốt tám năm, từ khi mới bắt đầu thích Nhậm Thần Dương nó đã khắc sâu trong đầu cậu, đáp án của mười năm trước là "Sẽ không", còn đáp án của nửa năm qua là "Sẽ", mà đáp án của trước đó đã ăn sâu bén rễ trong tiềm thức, cậu không cách nào chỉ trong thời gian ngắn có thể đảo ngược nó được.

Cậu có quá nhiều nỗi lo, cậu có con trai chứ không phải là chỉ có mỗi bản thân mình, cậu không còn là cái người vì tình yêu mà có thể làm mọi thứ kia nữa, cậu cần phải, cần thiết phải tính toán cho cả mình lẫn con trai.

Cho nên cậu không thể tin tưởng được, nên cậu mới để lại đường lui, cậu lên kế hoạch nếu Nhậm Thần Dương thích người khác, hoặc là ghét bỏ bọn họ, cậu sẽ chủ động đưa con trai mình rời đi và trở về gian nhà nhỏ kia, tiếp tục cuộc sống ban đầu của mình.

Cậu không ngờ rằng hành động đó của mình sẽ khiến đối phương tổn thương nặng nề như vậy, một người như Nhậm Thần Dương nhưng lúc nói chuyện trong mắt lại ngấn lệ, sắc mặt sẽ mệt mỏi, thậm chí là mất kiểm soát.

Hoá ra đối với phần tình cảm này cậu lại nông cạn như vậy, cậu là người đã huỷ hoại tình yêu của Nhậm Thần Dương.

Lâm Kiến Bảo lấy tay che lại mặt mình, nước mắt trong veo từ khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống, cậu âm thầm khóc không một tiếng động, nhưng không phải vì buồn, mà là vì quá đỗi vui mừng.

Nỗi bất an trong lòng đã vô thức tan biến sạch, cậu rốt cuộc đã có thể chân chính đối mặt với tình cảm Nhậm Thần Dương dành cho mình, cũng dựa vào điều này mà đưa ra câu trả lời chắc chắn nhất.

Lâm Kiến Bảo thay bộ quần áo khác, vừa định ra khỏi phòng thì nhìn thấy một cái hộp nhỏ màu đỏ nằm trên giường, trái tim trong l*иg ngực đập loạn, cậu bước tới cầm nó lên, nín thở chậm rãi mở ra, hai tia sáng ánh bạc loé lên trước mắt cậu.

Là hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, một cái lớn hơn và một cái nhỏ hơn một chút, mặt nhẫn bên trong còn được khắc chữ lên.

Tim Lâm Kiến Bảo đập loạn xạ, cậu cất chiếc hộp vào túi rồi vội vàng đi ra ngoài.