Ngày hôm sau Nhậm Thần Dương tới nhà cậu rất sớm, gần như là ngay lúc Lâm Kiến Bảo vừa mới rời giường hắn đã tới rồi, chuông ngoài cửa vang lên, trên tay hắn có cầm theo thức ăn. Ba người họ cùng nhau ăn bữa sáng, ăn xong thì lên xe xuất phát đến viện bảo tàng ở phía trung tâm thành phố.
Tới nơi là lúc viện bảo tàng mới mở cửa nên chỉ có ít ỏi vài người, Nhậm Thần Dương lấy phiếu tham quan xong rồi thì mang theo bọn họ cùng nhau đi vào.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Kiến Bảo đến viện bảo tàng, trước kia cậu cũng đã từng đưa Lâm Thần đi một lần, có thêm bà Vương đi cùng nữa, toàn bộ hành trình đều là một già một trẻ vừa nghiêm túc lại vừa chăm chú tham quan, bà Vương đối với Lâm Thần còn nhỏ nhẹ nhàng giảng giải cho nhóc, còn cậu vốn dĩ là một người rất rất nhàm chán, mấy món trong đây đẹp thì cậu thấy đẹp thật, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi rốt cuộc đằng sau chúng nó có ý nghĩa gì.
Đã vậy bây giờ còn có thêm Nhậm Thần Dương bên cạnh, Lâm Kiến Bảo càng không thể tập trung được, hầu như đôi mắt cậu lúc nào cũng nằm ở trên người hắn. Mặc dù đã sớm tiếp xúc với sức hút của Nhậm Thần Dương, nhưng khi nhìn thấy hắn ăn mặc đẹp trai như vậy, trái tim cậu vẫn cứ không nhịn được mà đập thình thịch.
Nhậm Thần Dương hắn phối đồ rất khéo, bên trong mặc tây trang còn bên ngoài là chiếc áo khoác sẫm màu, hắn có dáng người rất đẹp, chân dài lắm luôn, mặt mũi cũng đẹp nốt, đầu tóc thì chỉn chu, nhìn hắn cứ như là minh tinh ấy. So sánh cậu với hắn, Lâm Kiến Bảo ăn bận chán hơn nhiều, bởi vì trời lạnh nên cậu mặc áo lông cao cổ, còn khoác thêm cái áo lông vũ thật dày. Lâm Thần cũng không khác cậu mấy, mặc dù không tính là một cậu bé xinh đẹp, nhưng được cái nhóc nom điềm đạm trầm ổn, rất là có khí chất.
Ba người họ chậm rãi di chuyển, Lâm Thần ở bên bà Vương học hỏi được rất nhiều kiến thức, thế nhưng dù gì nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, còn rất nhiều thứ chưa hiểu được, Nhậm Thần Dương thấy vậy thì liền ngồi xuống bên cạnh nhóc dịu dàng giải thích cho. Lần đầu Lâm Kiến Bảo nghe thấy hắn nói nhiều như vậy, vì cách nói của hắn nghe rất dịu dàng thế nên cậu không tự chủ được mà nghe lọt vào trong tai, dần dần trở nên mê muội lúc nào chẳng hay.
Lâm Thần nghe hắn nói, sau đó mới chậm rãi hỏi hắn vài câu, thậm chí khi tới trước một bộ sưu tập lạ mắt cậu bé cũng sẽ chủ động hỏi hắn về nó. Nhậm Thần Dương không phải cái gì cũng biết, hắn trước đó còn chưa tỉ mỉ tìm hiểu qua, vậy mà mấy vấn đề cậu nhóc hỏi hắn hắn vẫn có thể trả lời được, làm cho Lâm Thần càng lúc càng thêm ngưỡng mộ hắn.
Cả hai đi tới chỗ một bộ sưu tập rất cao ở phía trước, Lâm Thần muốn xem xem mấy cái chi tiết ở phía trên nhưng vì lùn quá nên chẳng thấy được gì, thử kiễng chân lên cũng không được, Nhậm Thần Dương bỗng đột nhiên ôm nhóc lên cho cậu bé ngồi trên vai mình, giọng nói điềm đạm hỏi: "Tiểu Thần, như vậy con thấy được chưa?"
Vì trước giờ chưa từng được bế lên cao đến vậy nên Lâm Thần có hơi hoảng sợ một tí, nhưng chỉ rất nhanh sau đó đã an tâm trở lại, nhóc cúi đầu xuống nhìn ba mình, ba ở phía dưới đã trở nên thật nhỏ bé. Trong viện bảo tàng cũng không có người nào cao được như hắn, người đàn ông đang ôm nhóc lộ ra nụ cười nhàn nhạt hỏi lại, "Tiểu Thần, như vậy xem tới được chưa?"
Lâm Thần ra vẻ trấn định gật đầu nhưng thật ra trong lòng vẫn thấy có hơi hoảng một chút, không phải hoảng vì sợ mình sẽ bị ngã xuống, mà là nhận ra bản thân ngày càng thích cái người gọi là "chú Nhậm" này. Nhóc liếc mắt nhìn qua Lâm Kiến Bảo, ba đang nhìn nhóc mà mỉm cười, trên mặt hiện rõ sự hạnh phúc. Lâm Thần mím môi lại, cố gắng dồn sự chú ý lên bộ sưu tập trước mắt.
Đi dạo trong viện bảo tàng tận ba giờ đồng hồ bọn họ mới rời đi, Lâm Kiến Bảo tưởng về nhà nấu cơm ăn, thế nhưng Nhậm Thần Dương lại đưa hai người đến một nhà hàng Quảng Đông tương đối xa hoa, hắn thậm chí ngay cả phòng cũng đã đặt xong hết cả.
Lâm Kiến Bảo nhìn vô thực đơn, những con số trên đó làm cậu choáng váng đến muốn ngất, trước đây tiền bạc đối với cậu là hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng hiện tại lại không thể không tiết kiệm cho thật cẩn thận. Nhậm Thần Dương thò người qua nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ăn món gì?"
Lâm Kiến Bảo trả lại thực đơn cho hắn, "Thôi anh gọi đi."
Nhậm Thần Dương không từ chối cậu, hắn gọi ba món đặc trưng của nhà hàng, sau đó là món canh và món tráng miệng, lượng đồ ăn vừa đủ cho cả ba người ăn, sẽ không quá lãng phí. Đồ ăn Quảng Đông cũng không cay hơn nữa còn rất bổ dưỡng, mỗi món hắn gọi đều là món mà Lâm Thần thích ăn. Lâm Kiến Bảo mỉm cười, nói: "Nhậm Thần Dương, anh có tâm quá."
Nhậm Thần Dương nhìn qua Lâm Thần, "Có gì đâu em, Tiểu Thần có khẩu vị giống anh, anh cũng rất thích những món này mà."
Lâm Kiến Bảo ngây người một chút, cậu nhìn con trai mình, sau đó lại nhìn Nhậm Thần Dương, trong lòng vẫn không nói nên lời. Nhậm Thần Dương cũng không có vẻ gì là khó chịu, hắn chỉ ngồi đó an tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng lại múc ít canh qua cho một lớn một nhỏ bên cạnh.
...
Lâm Thần còn đang được nghỉ đông, nhưng siêu thị nơi Lâm Kiến Bảo làm việc rất bận rộn, trung tâm mua sắm còn giảm giá mạnh, ngày nào cũng tấp nập người đến mua đồ Tết, sau khi dọn hàng xong cậu còn phải đi thu ngân, nếu không phải làm vào buổi tối thì không sao, cậu còn có thể chống đỡ.
Nhậm Thần Dương hắn cũng chung số phận cả thôi, cuối năm phải xử lí gấp một số việc, có đôi khi bận đến tận đêm khuya, cho nên có một khoảng thời gian cả hai người mặt nhau cũng không gặp được, chỉ có thể qua điện thoại di động mà liên lạc với nhau.
Chờ Nhậm Thần Dương cuối cùng cũng xong việc là lúc còn khoảng một tuần nữa là đến tết, An Kỳ cũng đã về nhà, cứ thúc giục hắn đưa người yêu đến nhà cho mình xem mặt mãi.
Thú thật là Nhậm Thần Dương có hơi do dự, về việc có Lâm Thần thì hắn với Lâm Kiến Bảo cũng chưa nói ra, nếu cứ hấp tấp đưa người về cửa thì đúng thật là không ổn, hắn suy nghĩ một chút, ra quyết định sẽ tự mình nói rõ cho An Kỳ nghe trước.
Sau khi hai mẹ con ăn tối xong, Nhậm Thần Dương pha hai tách trà rồi ngồi xuống trước mặt bà. An Kỳ nhìn bộ dạng hắn như đang muốn nói chuyện gì vô cùng quan trọng, bà thu liễm mỉm cười nhìn hắn, "Con có chuyện gì sao?"
Nhậm Thần Dương cứ vậy đem chuyện của Lâm Kiến Bảo và Lâm Thần kể hết ra, An Kỳ chỉ im lặng ngồi nghe, đến lúc hắn nói xong bà vẫn còn đang đờ người, "Lâm Kiến Bảo? Là bạn học của con rất nhiều năm trước từng đến nhà mình ở lại mấy ngày đó hả? Người con thích là nó sao?"
Nhậm Thần Dương bình tĩnh gật đầu, "Vâng."
"Thật đấy à? Lúc ấy con lạnh nhạt thờ ơ với người ta như vậy, xa cách cứ như kẻ thù ấy, vậy mà thật sự là thằng bé sao?" An Kỳ vẫn cảm thấy có chút không tưởng tượng được.
Nhậm Thần Dương nghĩ tới thái độ mình trong quãng thời gian đó, trong lòng ít nhiều thấy hơi hối hận, "Tại lúc đó con còn chưa hiểu chuyện."
"Kia là vì sau đó kết hôn sao? Cho nên mới có đứa nhỏ?"
Nhậm Thần Dương bất đắc dĩ, mẹ hắn đại khái chỉ chú ý tới người hắn thích là Lâm Kiến Bảo, mấy câu phía sau cũng chưa nghe. Nhậm Thần Dương nghiêm túc nói: "Cậu ấy không có kết hôn, đứa bé là của con, đã được bảy tuổi rồi, sớm sẽ lên tám."
An Kỳ nghe xong những lời này thì hoàn toàn sững sờ, phải một lúc sau bà mới khôi phục lại được lí trí, "Cậu ta sinh con được?"
"Đúng vậy ạ, cậu ấy là người song tính."
An Kỳ nỗ lực nghĩ đến khái niệm về người song tính, lắp bắp nói: "Người song tính còn có thể sinh con được?"
"Người khác thì con không biết thế nào, nhưng cậu ấy thì có thể sinh."
An Kỳ vẫn chưa ngậm miệng lại được, trong đầu bà lộn xộn hết cả lên, đối với người "con dâu" này khϊếp sợ thì có nhưng không quá nhiều, nhưng đối với đứa cháu trai này bà thật sự không nghĩ tới nổi. Bà tính toán một hồi, "Đứa bé năm nay bảy tuổi vậy thì chẳng phải có lúc hai đứa còn đang học cấp ba ư?"
Nhậm Thần Dương đưa ra ngày cụ thể hơn, "Hẳn là có lúc mấy ngày Kiến Bảo ở lại nhà mình."
An Kỳ vẻ mặt liền trở nên khó coi, "Mấy ngày đó, lúc nó ở đây? Khi đó con đã thành niên đâu hơn nữa mẹ cũng ở đây, thế mà lại hoàn toàn không biết gì."
Nhậm Thần Dương bình thản xin lỗi bà, "Xin lỗi mẹ, con cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho cậu ấy phải sống khổ sở như vậy suốt mấy năm qua. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu ấy đã một thân một mình vất vả nuôi nấng đứa trẻ lớn lên, mẹ à, con muốn gánh vác trách nhiệm của một người chồng, của một người cha, chỉ là trong lòng cậu ấy còn có khúc mắc nên vẫn chưa nói cho Tiểu Thần biết về chuyện hai đứa chúng con. Con như này không phải là vội vã gì, mà chỉ là con muốn giảm bớt gánh nặng cho cậu ấy thôi." Hắn nhìn mẹ mình, thanh âm nhẹ nhàng, "Mẹ, con xin lỗi vì bây giờ mới nói cho mẹ biết những việc này. Nhưng con hy vọng rằng nếu cha con họ có thể chấp nhận được con, mẹ cũng có thể chấp nhận được, nhé mẹ?"
An Kỳ trầm mặc trong chốc lát, khẽ thở dài, "Sao mẹ có thể không chấp nhận được cơ chứ? Sự việc cha mẹ thằng bé mẹ cũng có nghe qua, hồi đó vụ này rất lớn, hầu hết mọi người đều cho rằng hai người họ đã đưa con trai ra nước ngoài rồi, không nghĩ tới thế mà vẫn còn ở lại trong nước trả nợ, hơn nữa còn sinh em bé, cũng không biết sống thế nào. Con hỏi nó một chút xem có đồng ý đưa con trai tới ăn Tết không, nếu không muốn, thì con đưa địa chỉ chỗ ở của nó đây cho mẹ."
Nhậm Thần Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Để con hỏi qua cậu ấy trước xem sao đã rồi lại nói, mẹ, cảm ơn mẹ đã thông cảm cho con."
...
Trước đây Lâm Kiến Bảo gần như đều ăn tất niên với bà Vương ở lầu trên, dù năm nay có thêm Nhậm Thần Dương, nhưng Tết nên chắc rằng hắn phải ở lại với mẹ mình rồi, Lâm Kiến Bảo nghĩ tới thời điểm đoàn viên không có hắn ở đây mà trong lòng không ngăn được có chút tiếc nuối.
Nhưng hiện tại bọn họ không phải là người một nhà, chắc chắn rằng không có cách nào để có thể quây quần cùng nhau ăn tết.
Cậu biết tâm tư của Nhậm Thần Dương nhưng lại vẫn luôn do dự, mỗi lần lời nói sắp ra khỏi miệng vẫn luôn không có biện pháp nói ra.
Đến giờ tan làm, cậu trở về nhà thế nhưng không thấy con đâu, cửa mở ra nhưng không đóng lại. Lâm Kiến Bảo sửng sốt một chút liền vội vàng chạy lên lầu, vừa tới cửa thì nghe thấy bên trong có âm thanh rất náo nhiệt, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Xét cho cùng thì bà Vương là người thích yên tĩnh, hơn nữa bình thường nhà bà cũng không có khách đến thăm.
Cậu gõ cửa, cửa không đóng nên Lâm Kiến Bảo mở cửa ra ngó vào trong, cậu thấy có vài người đang ngồi trong phòng khách, có Lâm Thần con trai cậu đang chơi cờ với một đứa trẻ khác cùng tuổi. Lâm Thần ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu thì vội vàng chạy như bay tới, "Ba ơi."
Lâm Kiến Bảo xoa đầu nhóc, chào bà Vương rồi tò mò nhìn sang những người khác. Bà Vương đứng dậy kéo cậu vào nhà và sau đó giới thiệu với cậu: "Đây là con gái dì, đây là con rể còn kia là hai đứa cháu ngoại. Hôm nay tụi nó mới từ nước ngoài về nói muốn cùng dì ăn tết, cũng không thèm gọi về báo trước, ngạc nhiên kinh hỉ cái gì không biết, xém tí nữa doạ cho bà già này hoảng sợ chết đi được."
Bà tuy là nói bản thân bị doạ sợ, nhưng trên mặt xác thực là rất vui. Con gái bà Vương ước chừng cỡ 40 tuổi, lớn lên xinh đẹp, ăn mặc trang điểm cũng thật thời thượng, nàng chào hỏi Lâm Kiến Bảo, Lâm Kiến Bảo nhanh chóng chào hỏi lại. Chồng nàng không biết nói tiếng Trung nhưng hai đứa con đã học tiếng Trung từ bé, một đứa 18 tuổi, đứa còn lại bằng tuổi Lâm Thần, cũng bảy tuổi.
Con lai lớn lên rất đẹp, lông mi thật dày, đứa trẻ bằng tuổi Lâm Thần cao hơn nhóc tận gần một cái đầu, đường nét gương mặt cũng cực kỳ đẹp, có thể đoán được rằng sau này khi lớn lên phong thái sẽ mê người đến mức nào.
Bà Vương lại nói: "Đây là Kiến Bảo, ba của Tiểu Thần, ngần ấy năm nay ít nhiều cũng được cậu ấy giúp đỡ, bình thường có gì ngon đều sẽ mang tới cho mẹ, ăn tất niên cũng ở lại cùng ăn với mẹ."
Con gái bà Vương nghe xong lời mẹ mình nói thì quả thực có chút áy náy, nàng lựa ít quà để đưa cho Lâm Kiến Bảo, Lâm Kiến Bảo không từ chối được nên chỉ có thể nhận đem về.
Đưa con trai xuống lầu, Lâm Kiến Bảo cất giọng ấm áp nói: "Lâm Thần, về sau ra ngoài nhớ phải đóng cửa lại biết chưa con?"
Lâm Thần gật đầu, "Xin lỗi ba, lần sau con sẽ chú ý."
Lâm Kiến Bảo sờ lên đầu con mình, cười mỉm, "Anh trai kia cũng chơi cờ sao?"
"Anh ấy không có chơi mà đang dạy cho em trai mình chơi ạ, cậu ấy thông minh lắm, chưa gì đã học được cách chơi rồi." Lâm Thần ngữ khí nhẹ nhàng, hiển nhiên có thể được chơi với bạn cùng tuổi làm nhóc vô cùng vui vẻ thoải mái.
Lâm Kiến Bảo cười cười, "Cháu trai bà Vương nhất định là phải thông minh rồi, bà là người có học vấn như vậy mà."
Lâm Thần có vẻ cũng đồng ý với cậu, Lâm Kiến Bảo nói tiếp: "Tuy nhiên Tiểu Thần nhà chúng ta cũng rất thông minh nha, cái gì cũng dễ dàng học được, hơn nữa thành tích còn rất tốt nữa chứ."
Lâm Thần ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu, "Là bởi vì do con là con của chú Nhậm sao ạ?"