Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 15: Em luyến tiếc anh, thật xin lỗi

Lâm Kiến Bảo trước khi đi tìm Nhậm Thần Dương có gọi báo cho hắn, hai người hẹn gặp ở trước cửa tiểu khu, Lâm Kiến Bảo ở trên đường cố ý mua trà sữa cho Nhậm Thần Dương, cậu tâm tình vui sướиɠ, nhưng khi tới nơi trong lòng lại có chút khó chịu.

Bởi vì Nhậm Thần Dương không phải đến một mình, bên người hắn còn có La Tình, La Tình thậm chí còn ôm cánh tay hắn, nhìn từ xa giống như đang làm nũng, trên mặt tươi cười sáng lạn, đến khi nhìn thấy Lâm Kiến Bảo, mới có chút ngượng ngùng buông tay.

Lâm Kiến Bảo ấp úng đem tiền cùng trà sữa đưa qua, ngữ khí rầu rĩ, “Thay tôi cảm ơn dì, lâu như vậy mới trả dì, thật là ngượng ngùng.”

“Không có việc gì.” Nhậm Thần Dương mặt vô biểu tình liếc cậu một cái, “Không có việc gì nữa, chúng tôi đi trước.”

Lâm Kiến Bảo xác thật không có việc gì, đối phương cùng bạn gái ở bên nhau, cậu cũng không có cách nào quấy rầy, chỉ biết biệt nữu phất phất tay, thất hồn lạc phách rời đi. Thấy cậu đi xa, ánh mắt La Tình dời lên ly trà sữa, “Ai, quán trà sữa này rất nổi danh, nhưng rất khó mua, mỗi lần đều phải đợi rất lâu, Thần Dương, cậu không thích đồ ngọt đúng không?”

Nữ hài tử biểu tình thực vui vẻ, Nhậm Thần Dương ma xui quỷ khiến, lại làm như không có nghe hiểu, đem trà sữa với tiền cất vào trong túi rộng, lại nhìn thoáng qua bóng dáng dần dần rời xa, nói: “Cậu muốn uống cái gì, tôi mua cho cậu, coi như là cảm ơn.”

“Được, cái gì cũng được?”

“Ừ.”

La Tình cười hì hì đi theo hắn, “Thì ra chỉ phải giúp như vậy, không phải tiện nghi cho mình sao ha ha?”

Cơm tất niên rất phong phú, so với mười mấy năm trước, có thể nói là khác nhau một trời một đất, nhưng không khí lại ngược. Lâm Kiến Bảo trong lòng sầu khổ, cũng không có chú ý sắc mặt ba mẹ, ăn cơm xong xem TV một lát, liền chạy về phòng ngủ trên lầu. Cậu không thích game, cũng không có yêu thích đặc biệt gì, ở trên giường lăn qua lộn lại, cũng chỉ có thể cầm di động xem lịch sử trò chuyện với Nhậm Thần Dương một lần, càng xem trong lòng càng không thoải mái.

Nhậm Thần Dương không có khả năng thích cậu, cậu lại một lần nữa hiểu rõ điều này.

Có một số việc cưỡng cầu cũng không có được, cậu cuối cùng cũng lĩnh ngộ.

Lâm Kiến Bảo có đôi khi sẽ nghĩ, nếu cậu không dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, mà là dùng phương thức bình thường, thổ lộ với Nhậm Thần Dương, kết quả sẽ thế nào?

Nhưng kết cục cậu cũng đại khái có thể đoán được, Nhậm Thần Dương sẽ mặt vô biểu tình nói với cậu: “Ngại quá, tôi đối với cậu không có hứng thú.”

Hình như so với hiện tại còn thảm hơn.

Nhưng nói như vậy, mình sẽ không tạo ra thương tổn cho đối phương. Lâm Kiến Bảo thích Nhậm Thần Dương, cũng không muốn thương tổn hắn, chỉ là muốn chấp nhất tranh thủ một chút, xem có khả năng ở cạnh bên người đối phương, nhưng xem đến hiện, căn bản không có khả năng, đối phương có bạn gái, lại còn chán ghét cậu, cậu đem thứ tốt nhất cho Nhậm Thần Dương, lại nhận được lời nói ác độc từ Nhậm Thần Dương, đâykhông phải là phương thức biểu đạt tình ái.

Lâm Kiến Bảo cảm thấy chính mình nên buông tay, chính là trong lòng lại luyến tiếc.

Cậu nhìn đồng hồ, trước năm phút khi kim phút chỉ đến số, gọi cho đối phương, điện thoại vang đến khi tự ngắt vì không có người nhận, Lâm Kiến Bảo bám riết không tha gọi lại, sau đó tiếp tục không có người nghe.

Cậu giống như máy móc không ngừng gọi điện, nhìn đồng hồ chuyển động càng nhanh, trong lòng càng ngày càng khó chịu. Rốt cuộc đến 0 giờ, điện thoại được nhận, khi bên kia truyền đến âm thanh của Nhậm Thần Dương, Lâm Kiến Bảo còn có chút ngốc, chờ xác định chính mình không phải ảo giác, đôi mắt nóng lên, nhẹ giọng kêu: “Lão công”

Bên kia trầm mặc trong chốc lát, mới lại lên tiếng, “Chuyện gì?”

“Lão công, năm mới vui vẻ!”

Nhậm Thần Dương tĩnh một chút, mới nhàn nhạt trả lời một câu “Năm mới vui vẻ”.

Ngoài phòng bắt đầu có người đốt pháo hoa, tiếng ồn ào vang khắp nơi nơi, Lâm Kiến Bảo nói gì đó Nhậm Thần Dương không nghe rõ, cách một hồi lâu, thanh âm đối phương mới đứt quãng truyền đến, “Không ở bên kia nữa sao?” (Chém ._.)

Nhậm Thần Dương không nghe rõ, mơ hồ cảm thấy đối phương giống như đang khóc, thanh âm mang theo khàn khàn, trái tim hắn trong nháy mắt ninh chặt, hắn không quen với loại cảm giác này, bàn tay xoa xoa ngực trái, muốn đem cái loại cảm giác này nhanh chóng đè xuống.

Chờ an tĩnh một ít, thanh âm Lâm Kiến Bảo mới rõ ràng truyền đến, “Lão công, ba mẹ em muốn đưa em ra nước ngoài, khoảng mười ngày nữa sẽ đi, lão công, anh sẽ luyến tiếc em sao?”

Nhậm Thần Dương nhắm mắt, nỗ lực duy trì thanh âm bình tĩnh lạnh băng, “Tôi sẽ không.”

Bên kia hô hấp có chút thô nặng, Nhậm Thần Dương đoán Lâm Kiến Bảo hẳn là đang nức nở, bởi vì thanh âm cái mũi của cậu chính mình đã nghe qua, không thể hiểu được sao lại nhớ kỹ trong lòng.

Lâm Kiến Bảo nói: “Em sẽ luyến tiếc anh, nhưng là em sợ còn như vậy, anh sẽ rời xa em. Nhậm Thần Dương, hẹn gặp lại, thực xin lỗi.”

Nhậm Thần Dương nhìn điện thoại bị cắt, hơi hơi có chút thất thần, cỗ cảm giác xa lạ lại từ đáy lòng bừng lên, mãnh liệt làm hắn sợ hãi, hắn nỗ lực đem những cảm giác ấy mạnh mẽ áp xuống.

Chương trình học của học sinh năm ba rất gấp, thời gian tính bằng giây, cho nên dù là ăn tết, cũng chỉ là mấy ngày ngắn ngủn cuồng hoan, từ mùng năm bắt đầu đi học, so với người đi làm còn vất vả hơn.

Lâm Kiến Bảo mấy ngày nay đều trong phòng ngủ, không có chuyện gì thì lại thu dọn đồ vật, cậu đem cái hộp như bảo bối lấy ra, cái này xem cái kia sờ, mỗi thứ đều mang theo hồi ức.

Cậu có nghĩ tới đem mấy thứ này ném đi, nhưng cũng luyến tiếc, cậu cùng Nhậm Thần Dương, cũng chỉ vài đồ vật này, ném đi thì cái gì cũng không có, cho nên cậu luyến tiếc.

Cậu đem hộp đậy vào, đặt tầng chót của rương hành lý, lại đem đồ khác thu dọn. Muốn đi đến địa phương xa như vậy, cậu một người, tuy rằng muốn mang nhiều đồ vật, nhưng thực tế lại chỉ có thể mang rất ít, ba mẹ đều bảo cậu mua bên kia, không cần vất vả như vậy.

Thị thực hình như xảy ra vấn đề, sau khi xong việc đã là nửa tháng sau, Lâm Kiến Bảo nghĩ đến việc thật sự phải rời khỏi nơi này, trong lòng không vui, rồi lại không thể làm gì, rốt cuộc ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Thư tình của La Tình, video cậu cùng Nhậm Thần Dương ân ái, cậu đều toàn bộ hủy, cậu không còn có thể uy hϊếp Nhậm Thần Dương, cậu cùng Nhậm Thần Dương thật sự đã kết thúc.

Cha mẹ sớm đưa cậu ra sân bay, dọc theo đường đi đều dặn dò cậu tự chiếu cố mình, tiền đã gửi cho cậu, để cậu dùng, không được tiêu hoang phí, chăm chỉ đọc sách, cùng người khác ở chung. Lâm Kiến Bảo trong lòng phiền muộn, đắm chìm trong ưu sầu, nghe không vào những lời này, chỉ là rũ đầu, vẻ mặt không cao hứng.

Mẹ sờ sờ đầu của cậu, khe khẽ thở dài, “Tiểu Bảo, mẹ sẽ nhớ con.”

Lâm Kiến Bảo dựa vào người mẹ mình, bởi vì thân thể cậu, so với cùng mẹ cũng không có ngăn cách, cho dù tuổi lớn, với bà cũng phi thường thân cận, thường xuyên làm nũng. Mẹ cậu một lần lại một lần dùng tay vuốt ve cậu, cậu cũng không thấy ngượng ngùng, trong đầu vẫn suy nghĩ về Nhậm Thần Dương.

Làm xong thủ tục đăng ký, đi khỏi khu đăng ký, Lâm Kiến Bảo vẫy tay chào cha mẹ, theo dòng người đi về phía trước, đi được một nửa, cậu đột nhiên dừng bước, người sau lưng không cẩn thận đυ.ng vào cậu, khiến cậu lảo đảo, Lâm Kiến Bảo thiếu chút nữa té ngã, đột nhiên như người ở trong mộng phục hồi tinh thần.

Cậu vẫn là luyến tiếc Nhậm Thần Dương, cậu muốn tình yêu của hắn, Nhậm Thần Dương có thể đối cậu có tính thú, có lẽ là chậm rãi, cậu tiếp tục lì lợm bám theo, khả năng có kết quả mới đúng.

Nếu thật sự chán ghét cậu, không có khả năng sẽ cho phép cậu ở lãnh thổ của mình năm ngày.

Nhậm Thần Dương loại người này, sao có thể cho phép? Hắn loại người này, nếu không có hảo cảm, thế nào sẽ cam tâm tình nguyện bị hϊếp bức liền cùng người lên giường?

Lâm Kiến Bảo nhắm mắt, nội tâm xuất hiện một tia hy vọng, cậu kéo theo hành lý trở về, không màng tiếp viên hàng không dò hỏi, trực tiếp chạy ra ngoài, ra bên ngoài gọi xe taxi, thẳng đến trường học.

Đường sân bay vẫn luôn tắc, đường đến trường học cũng bị tắc, Lâm Kiến Bảo nôn nóng ngồi trên xe, nhón chân mong chờ gần một tiếng rưỡi mới thấy bóng dáng cổng trường. Cậu đem rương hành lý gửi ở cửa phòng bảo vệ, bước nhanh vào trường học. Bởi vì là cuối tuần, trường học rất an tĩnh, chỉ có học sinh năm ba đi học, lúc này lại là giờ nghỉ, lại không có nhiều học sinh ra, mọi người làm bài tập như cũ.

Lâm Kiến Bảo đi trở về lớp, nhìn vị trí của Nhậm Thần Dương trống không, vừa lúc bạn cùng phòng lúc trước đi ra, nhìn thấy cậu kinh ngạc một chút, “Lâm Kiến Bảo? Cậu không phải xuất ngoại sao?”

Lâm Kiến Bảo bắt lấy tay áo hắn, nôn nóng hỏi: “Nhậm Thần Dương đâu? Cậu ấy ở nơi nào?”

Bạn cùng phòng chỉ phía dưới, “Bên kia, tôi thấy hắn cùng La Tình, này, cậu sao chạy nhanh như vậy? Có cái gì gấp a?”

Lâm Kiến Bảo dùng tốc độ cực nhanh đi xuống lầu, đi đến phía sau phòng học, cậu muốn nói cho Nhậm Thần Dương rằng cậu không rời đi, cậu muốn tranh thủ một chút tương lai của hai người, lúc này đây cậu sẽ thuần túy yêu Nhậm Thần Dương, sẽ không lại dùng thủ đoạn bỉ ổi nào. Cậu chạy rất nhanh, hận trên vai mình không có một đôi cánh, lại hận không thể di chuyển tức thời, có thể giúp cậu mau xuất hiện trước mặt Nhậm Thần Dương, đem lời trong lòng nói cho đối phương.

Trên trán cậu nhanh chóng ra mồ hôi, hoảng loạn tìm kiếm người kia, phía sau phòng học có một hàng cổ thụ, rất nhanh ở dưới một thân cây tìm được thân ảnh người kia, nhưng đồng thời trước mặt cậu, có một người khác.

Lâm Kiến Bảo có chút kinh ngạc, cậu ngốc ngốc nhìn hình ảnh cách đó không xa, Nhậm Thần Dương đối diện cậu, hơi hơi cúi đầu, nhìn nữ hài tử trong l*иg ngực. Nữ hài tử đúng là La Tình, cô ôm eo Nhậm Thần Dương, giống như là đang khóc, Nhậm Thần Dương đôi tay vuông góc, cũng không có ôm La Tình, cái này làm cho Lâm Kiến Bảo hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng giây tiếp theo, Nhậm Thần Dương liền đem tay nâng lên, giữ lấy mặt nữ hài tử, cúi đầu hôn xuống.

Đôi mắt Lâm Kiến Bảo chậm rãi trợn to, toàn thân cứng đờ rét run, trái tim tựa hồ đông cứng đều đã quên đập. Cậu nhìn hai cái đầu chậm rãi đến gần bên nhau, mà tư thế kia...

Là tư thế hôn môi.

Tuy rằng cậu nhìn không thấy hai người hôn môi thật không, nhưng hai người dựa vào gần như vậy, trừ bỏ hôn môi, còn có thể làm cái gì?

Lâm Kiến Bảo không biết mình rời đi như thế nào, bước chân cậu có chút phiêu, bước đến mà đều cảm giác không phải thật. Cái hình ảnh kia đem hy vọng của cậu đều đánh nát, bọn họ trước kia từng trải qua tính ái nhiều như vậy, mà Nhậm Thần Dương chưa bao giờ hôn cậu, càng không nói đến là hôn môi, hai lần cậu muốn hôn lén, một lần là bị hung hăng ăn một cái tát, một lần là bị đẩy ngã trên mặt đất.

Cậu không có cách nào lại tìm lý do an ủi chính mình, Nhậm Thần Dương có hảo cảm với cậu.

Đây là tuyệt đối! Tuyệt đối không có khả năng!

Lâm Kiến Bảo tâm tình trầm trọng, kéo rương hành lý, nhìn đến chỗ ngoặt trong công viên, liền đi vào tìm ghế dựa ngồi xuống, sắc mặt cậu tái nhợt, thân thể run lên một hồi lâu, mới chậm rãi bình ổn. Cậu nếm hết đau đớn thất tình, ở một góc công viên, sau vài tiếng đồng hồ mới tiêu hóa hết được việc này, cậu mới đứng dậy, gọi xe về nhà, tính toán xin lỗi ba mẹ, xem xem có thể sửa ngày hay không, muốn rời đi cái nơi thương tâm này.

Khi về đến cửa biệt thự, cậu nhìn thấy nơi đó thật nhiều người, hơn nữa có rất nhiều xe, xe cảnh sát, xe cứu thương..., Lâm Kiến Bảo ngây người ngẩn ngơ, cuống quít đi về phía trước, đẩy ra đám người, vội vàng dò hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Có một người kéo lại cánh tay cậu, hảo tâm khuyên nhủ: “Nghe nói bên trong có người tự sát, nhóc con, cậu vẫn là đừng đi vào xem náo nhiệt, nghe nói hình ảnh máu me lắm.”

Lâm Kiến Bảo cả người chợt lạnh, thân hình run lên, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất, nỗ lực chống đỡ chính mình, mới có thể bảo trì thanh minh.

Cậu từng bước một đi về phía trước, trong lòng mặc niệm “Sẽ không”, nước mắt lại giống như hạt châu bị cắt đứt chảy xuôi, nháy mắt ướt đẫm gương mặt.

Có một ít việc, cậu hiện tại đã đoán được.