Nhậm Thần Dương không nghĩ đến động tác phản xạ của mình có thể chuẩn như vậy, lại vang như thế, chính hắn cũng có chút sợ ngây người, muốn hỏi thăm một câu, rồi lại không mở miệng được, chỉ có thể lẳng lặng trầm mặc. Bạn học giường bên cạnh chưa ngủ, kỳ quái hỏi: "Trời lạnh như vậy còn có muỗi à?"
Nhậm Thần Dương không chút để ý "Ừ" một câu, tâm tư có chút loạn, không rõ Lâm Kiến Bảo sẽ có loại phản ứng gì, nếu về sau không quấn lấy hắn nữa là tốt nhất, nếu là lại làm ra việc khác...
Hắn còn chưa có suy nghĩ xong, lại cảm giác được động tác của người phía trên, nhếch lên cái mông cao cao, đem dươиɠ ѵậŧ thô cứng phun ra hơn phân nửa, lại hung hăng nuốt trở về, dùng thịt bức chủ động cưỡi trên dươиɠ ѵậŧ. Động tác của cậu không nhanh, lại vẫn làm ra tiếng nước rất nhỏ, không biết người khác có thể nghe được không, nhưng hai người đều không rảnh để lo, bởi vì thật sự là quá sung sướиɠ.
Nhục huyệt của Lâm Kiến Bảo sẽ chảy nước, mới động một hồi, giữa đùi hai người đều ướt đẫm, cậu đem đại điểu mυ'ŧ rất chặt, lại hút đặc biệt sâu, thật cẩn thận đong đưa eo hông, chú ý không cho giường phát ra tiếng vang.
Trời vốn đã có chút lạnh, hai người lại toát mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập, lần làʍ t̠ìиɦ này vừa thong thả vừa lâu dài, bọn họ nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của bạn học, cùng nhau làm việc bí mật.
Nhậm Thần Dương phát hiện tốc độ của Lâm Kiến Bảo chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn, hạ thể hai người gắt gao hợp ở một chỗ, dươиɠ ѵậŧ của hắn bị nhục huyệt ướŧ áŧ khẩn trí bao bọc, qυყ đầυ hoàn toàn cắm vào tử ©υиɠ kiều nộn, sướиɠ đến da đầu tê dại, rồi lại cảm thấy không đủ.
Hắn hận không thể đem Lâm Kiến Bảo đè trên giường, hung hăng thao làm cái tao huyệt kia, đem người này làm hư. Nhưng hắn sao có thể theo ý nguyện của tao hóa này?
Trong lúc Nhậm Thần Dương vẫn đang nhẫn nại và khắc chế, Lâm Kiến Bảo lại bắt đầu động, lần này tốc độ nhanh hơn một ít, nhục huyệt vừa hút vừa kẹp, nuốt lại sâu, Nhậm Thần Dương không phòng bị được vuốt ve, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoàn toàn bắn vào tử ©υиɠ.
Lâm Kiến Bảo rên một tiếng, cả người thẳng tắp ngồi trên tính khí vẫn thô cứng, chờ du͙© vọиɠ bắn tinh qua đi, mới chậm rãi đứng dậy. Cho dù cậu muốn kẹp lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ không để chảy ra, nhưng bởi vì thịt bức bị dươиɠ ѵậŧ nam nhân căng ra, trong lúc nhất thời căn bản khép lại không được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở bên trong "phụt phụt" chảy ra, toàn bộ rơi ở giữa đùi Nhậm Thần Dương.
Nhậm Thần Dương nhíu nhíu mày, đang muốn lấy khăn giấy lau, lại thấy Lâm Kiến Bảo cúi xuống giữa hai chân mình, vươn đầu lưỡi đem chất lỏng ở nơi đó liếʍ đi.
Cảm xúc của Nhậm Thần Dương khó diễn tả thành lời, trong đêm tối nhìn không rõ mặt đối phương, chỉ có thể cảm nhận được động tác của đối phương, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn giữa háng toàn bộ bị liếʍ sạch sẽ, thậm chí là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên dươиɠ ѵậŧ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ đều bị liếʍ sạch, liếʍ đến hắn lại muốn chào cờ.
Liếʍ xong Lâm Kiến Bảo lặng yên xuống giường, sau đó vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ.
Trong buồng vệ sinh có một cái gương, Lâm Kiến Bảo soi qua, trên má một mảnh màu đỏ, có thể nhìn rõ hình dạng năm ngón tay, nói không đau là giả. Nhưng cậu cũng biết là tự mình tìm, cũng không khó chịu nhiều, song thật sự là rất muốn hôn môi với Thần Dương.
Vừa nghĩ đến Nhậm Thần Dương, một bên quay tay đến bắn ra, Lâm Kiến Bảo rửa tay sạch sẽ, lại rửa sạch mặt một phen, đem hạ thân rửa sạch sẽ, mới trở lại giường ngủ.
Nhậm Thần Dương còn chưa ngủ, nhô đầu ra nhìn cậu, nhìn thấy cậu lại đây, còn quơ quơ di động sáng trên tay. Lâm Kiến Bảo tập trung nhìn, nhìn thấy trong khung viết hai chữ"Uống thuốc", vội vàng đem cái lấy cái hộp, từ bên trong lấy ra một viên thuốc màu trắng, nuốt vào.
Nhậm Thần Dương xác nhận cậu đã uống thuốc, không chút do dự kéo màn giường ngủ.
Lâm Kiến Bảo nằm ở trên giường, bên môi lộ ra một tia cười khổ.
Cũng không biết trực tiếp nuốt kẹo cao su có thẻ bị gì hay không, thật sự sẽ bị dính yết hầu sao?
Ngày hôm sau dấu vết trên mặt cậu vẫn như cũ rõ ràng, bạn cùng phòng tò mò hỏi một câu, Lâm Kiến Bảo nói dối lúc ở WC không chú ý tông vào cửa, cậu chú ý lúc cậu nói như vậy sắc mặt Nhậm Thần Dương tựa hồ thay đổi một chút, trong lòng tức khắc nhảy nhót.
Chẳng lẽ trong lòng hắn để ý?
Lâm Kiến Bảo tất nhiên biết tận dụng (chém ~), chỉ cần Nhậm Thần Dương có hơi chút phản ứng, cậu có thể bắt lấy cơ hội này, cho nên lập tức bụm mặt, thanh âm cũng mang theo thống khổ, "Nhưng thật sự đau, hiện tại còn nóng rát."
Bạn cùng phòng vội vàng nói: "Đi mua thuốc sát một chút đi, phòng y tế hẳn là có thuốc."
Lâm Kiến Bảo dư quang đều quan sát động tĩnh của Nhậm Thần Dương, thấy hắn tựa hồ có chút chú ý bên này, diễn càng ra sức, "Thôi đi, giờ phải đi học, vẫn là kiên nhẫn một chút đi."
Lúc đi học cậu vẫn luôn che lại mặt, trong cổ họng cũng không ngừng phát ra hừ hừ, còn cố ý dán sát Nhậm Thần Dương, làm cho tốc độ làm bài của Nhậm Thần Dương so với bình thường chậm không ít. Lúc tan Lâm Kiến Bảo còn chưa có phản ứng, Nhậm Thần Dương tựa như một cơn gió biến mất, làm cho Lâm Kiến Bảo hối hận không ngừng.
Sớm biết thế liền không bán thảm, như vậy ít nhất còn có thể nhìn hắn nhiều một chút.
Lâm Kiến Bảo có chút chán nản, tới giờ học Nhậm Thần Dương mới trở về, còn lạnh lùng ném đồ vật lên trên bàn cậu. Lâm Kiến Bảo hoảng sợ, cầm lấy mới biết là thuốc mỡ. Trên mặt cậu tức khắc lộ ra thần sắc kinh ngạc, đôi mắt sáng lấp lánh, mang theo vui sướиɠ, "Anh mua thuốc cho em sao? Cám ơn." Tư vị Ngọt ngào ở đầu lưỡi lăn lộn vài vòng, cậu nghĩ không ra cacha biểu đạt cảm thụ của chính mình, cuối cùng sờ túi tiền, "Hết bao nhiêu tiền, em đưa anh."
Lúc nói ra những lời này cậu mới cảm thấy không thích hợp, mình cho hắn tiền, ý vị không phải không giống nhau sao?
Động tác lấy tiền dừng lại, Lâm Kiến Bảo có chút xấu hổ nhìn Nhậm Thần Dương, Nhậm Thần Dương đã cầm lấy bút tiếp tục làm bài tập, một bên lạnh lùng nói: "Không cần."
Lâm Kiến Bảo âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu hồi tay, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn, đè thấp thanh âm, trong giọng nói khó có thể khắc chế nhảy nhót, "Đây xem như là đồ vật đầu tiên lão công tặng cho em, cảm ơn lão công."
Nhậm Thần Dương nghe thế, cực lực áp chế cảm giâc ghê tởm lại xông ra, đột nhiên có chút hối hận chính mình lại vội vội vàng vàng đi mua thuốc.
Lâm Kiến Bảo coi lọ thuốc mỡ như bảo bối, tới tới lui lui nhìn, quả thực muốn đem tất cả bôi lấy, lại luyến tiếc, liền mở cũng chưa mở ra, về ký túc xá liền để trong ngăn kéo, chốc chốc lấy ra xem.
Nhậm Thần Dương cảm thấy đầu óc cậu quả thực có bệnh, không nghĩ ra trên thế giới sẽ có người da mặt dày như vậy. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lâm Kiến Bảo nhu cầu lại giống như càng ngày càng tràn đầy, buổi tối thường xuyên bò lên giường trên, chính mình cho khẩu giao cho hắn ngạnh liền trực tiếp ngồi lên, cậu còn làm càng ngày càng có kinh nghiệm, có thể phun ra nuốt vào rất nhanh lại có thể làm giường không phát ra tiếng động, hơn nữa dùng chăn đem hạ thể hai người kết hợp gắt gao bao lấy, cho dù có tiếng nước cũng rất khó truyền ra, mỗi lần đều có thể trong hai mươi phút đem Nhậm Thần Dương kẹp bắn. Cậu còn chuẩn bị một cái nút lọ, dươиɠ ѵậŧ rút ra liền đem huyệt khẩu tắc trụ, ngăn cản tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong chảy ra, sau đó đem dấu vết trên người Nhậm Thần Dương toàn bộ liếʍ sạch.
Nhậm Thần Dương quả thực không thể tưởng tượng được lại có người có thể dâʍ ɭσạи đến mức này, hương vị dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngửi qua đã có chút chịu không nổi, không biết cậu như thế nào có thể nuốt vào vui sướиɠ như vậy.
Thời gian chậm rãi đến kỳ nghỉ đông, Nhậm Thần Dương nghĩ có một đoạn thời gian không cần nhìn thấy người này, cầm lòng không đậu nhẹ nhàng thở ra.
Đồng học trong ký túc xá sớm đã thu thập tốt đồ vật, được nghỉ lập tức về, người ở gần hơn cũng vội vội vàng vàng thu đồ vật, khoảng 5 giờ, trong ký túc xá chỉ còn dư lại Lâm Kiến Bảo cùng Nhậm Thần Dương.
Lâm Kiến Bảo đi khóa cửa ký túc xá, Nhậm Thần Dương nhìn động tác của cậu, nhíu mày, cũng không phải bởi vì không muốn, mà là hắn phát hiện mình nội tâm có chờ mong, trong thân thể dần dần khô nóng lên.
Hắn phiền muốn mệnh, căn bản không biết chính mình vì sao sẽ phản ứng như vậy, nhưng du͙© vọиɠ kia không chịu khống chế, hắn ấn đường càng nhíu càng chặt, Lâm Kiến Bảo nhìn, còn tưởng rằng hắn sinh khí, động tác đều dừng một chút, nuốt nuốt nước miếng, mới lấy hết can đảm dựa lại đây, ngón tay đi sờ dưới háng của hắn, "Lão công... muốn~"
Dươиɠ ѵậŧ bành trướng ngạnh lên, Nhậm Thần Dương cắn răng, ngữ khí ác liệt đến cực điểm, "Tao mẫu cẩu, chính mình đem quần áo thoát sạch rồi ghé vào trên giường."
Nhậm Thần Dương nói vậy đối với Lâm Kiến Bảo là xuân dược mạnh nhất, cho nên cậu không chỉ có không cảm thấy vũ nhục, còn hưng phấn đôi mắt đều sáng lên, đuôi mât đều có chút đỏ lên. Trong không khí thực lạnh, cậu lại không chút do dự cở sạch quần áo, toàn thân trần trụi quỳ ghé vào trên giường chính mình, tách ra hai chân, cao cao nhếch lên mông.
Nhục huyệt bởi vì bị sử dụng nhiều lần, đã không còn màu hồng nhạt nữa, mà là thành màu đỏ diễm lệ, thối nát mê người, huyệt khẩu còn đang khép mở, không ngừng phun ra nước sốt, hạ thể cậu trơn bóng vô mao, hết thảy đều rõ ràng bại lộ ở trước mặt Nhậm Thần Dương, thậm chí là đóa nhục hoa diễm lệ mặt sau, đều đã phân bố ra chất lỏng động tình.
Người này thân thể thật sự quá da^ʍ, rõ ràng chạm cũng chưa chạm, đã có thể tràn lan thành như vậy, Nhậm Thần Dương chỉ nhìn một hồi, giữa đùi cậu liền sáng lấp lánh toàn vì bị dâʍ ŧᏂủy̠ sũng nước.
Lâm Kiến Bảo đợi một hồi lâu cũng chưa thấy nam nhân làm động tác gì, nhịn không được quay đầu nhìn nam nhân cao lơna đứng ở nơi đó, mềm thanh âm phe phẩy mông thỉnh cầu: "Lão công tiến vào thao tao mẫu cẩu... tao mẫu cẩu muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ."
Nhậm Thần Dương trên trán gân xanh hung hăng nhảy một chút, bước chân lại gần. Lâm Kiến Bảo eo rất nhỏ, chân cũng rất nhỏ, thịt trên mông lại phá lệ nhiều, chồng chất ở bên nhau, mỗi một lay động liền sẽ run run, nhìn giống hai cái bánh bao trắng mập.
Nhậm Thần Dương duỗi tay đánh lên trên mông cậu thật mạnh, lưu lại một dấu bàn tay màu đỏ, "Cả ngày tiện mẫu cẩu chỉ biết phát tao."
Lâm Kiến Bảo không cảm thấy đau, ngược lại sướиɠ từ trong cổ họng phát ra một tiếng da^ʍ kêu cao vυ't, mông lay động càng dùng sức, "A~ tiện mẫu cẩu cũng chỉ đối với lão công phát da^ʍ, lão công mau dùng đại dươиɠ ѵậŧ làm chết lỗ nhỏ của tiện mẫu cẩu... bên trong rất ngứa a a"
Rõ ràng nhiệt độ không khí thấp như vậy, Lâm Kiến Bảo trên người ngược lại ra một tầng mồ hôi, rậm rạp phân bố trên da thịt oánh bạch, nhìn mà nói, sẽ cảm thấy thân hình này thật sự phi thường mê người. Nhậm Thần Dương cắn răng cầm dươиɠ ѵậŧ ngạnh một vòng của mình, lại không có đâm vào tao bức ướt dầm dề, mà là hướng c̠úc̠ Ꮒσα gắt gao khép kín đi vào.