Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 4: Ký túc xá đông người, bò vào chăn ngậm Ꮯôn Ŧhịt cho nam nhân, bị phá hậu huyệt trong WC, thô bạo vũ nhục

Lâm Kiến Bảo trốn một tiết, mãi đến sau giờ giải lao mới về, cậu đổi một chiếc quần, trên mặt còn dấu vết đỏ bừng, bạn học hỏi cậu đã đi đâu, Lâm Kiến Bảo nhìn về phía Nhậm Thần Dương, trả lời qua loa vài câu, rồi đi tới bên cạnh chỗ ngồi của mình.

Chỗ cậu ngồi có người, người kia cậu có biết, là La Tình - bạn cùng lớp. Thường ngày cậu ấy hay ngồi bàn đầu, ngay lúc này lại đang thảo luận bài tập cùng Nhậm Thần Dương. Lâm Kiến Bảo ghen tâm phát nóng lên, mặt cũng khó chịu, cậu kiềm chế bản thân, gõ gõ bài một cái, cố gắng dùng giọng bình thường nói, "Cậu này, đây là chỗ ngồi của tôi."

La Tình ngẩng đầu lên, ngoại hình cô rất đẹp, đạt đến đến mức hoa hậu giảng đường, lại rất có khí chất, trên mặt luôn mang theo nụ cười thân thiện, cười rộ lên trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất ngọt ngào, trong lớp có hơn phân nửa nam sinh thầm mến cô, rất đáng tiếc, không phải người trong lòng Lâm Kiến Bảo, nhưng nếu có người hận La Tình, cậu chắc chắn là người ghim thù sâu nhất.

La Tình không hiểu cảm xúc vặn vẹo của cậu, cười một nụ cười ngọt ngào vui vẻ về phía cậu, dịu dàng thương lượng cùng cậu, "Tôi đang cùng Thần Dương đang thảo luận một đề tài, sẽ xong ngay thôi, có thể cho tôi ngồi thêm hai phút?"

Cô yêu cầu như vậy, nếu người ngoài tất nhiên sẽ đáp ứng, nhưng Lâm Kiến Bảo không đồng ý, lạnh giọng xuống, "Tôi cũng muốn ngồi, cậu hỏi bài có thể đứng được không? Đứng hai phút chẳng làm sao cả."

La Tình hơi ngạc nhiên, nhưng thật sự không ngờ mình sẽ nhận từ chối thẳng thắn từ một nam sinh như vậy, có phần khó chịu muốn đứng lên. Nhậm Thần Dương không nhìn đến Lâm Kiến Bảo, đứng lên tránh ra một chỗ, đến cả giọng nói cũng không lạnh nhạt như thường ngày, "Tình Tình, cậu ngồi chỗ của tôi đây."

La Tình ngạc nhiên nhìn hắn, kéo ra nụ cười mừng rỡ, vừa nói "Vậy sao được", vừa lập tức ngồi xuống chỗ ghế kế bên Nhậm Thần Dương. Lâm Kiến Bảo nhìn màn này tức muốn chết, trái tim như bị người khác hung hắng đánh một quyền, làm cậu tiết sau học hành không có tinh thần gì.

Trước đây cậu chỉ nghi ngờ Nhậm Thần Dương đang qua lại với La Tình, sau khi thấy bức thư tình kia sự việc còn phóng đại hơn, nhưng qua hai ngày quan sát, cậu gần như đã chắc chắn việc hai người họ thực sự đang hẹn hò.

Hèn chi tình nguyện vì bạn gái hi sinh đến trình độ này, ngay cả ghét đến mức buồn nôn nhất cũng đều có thể.

Sự thật này khiến cậu thật bi thương.

Cậu lúc nào cũng cho rằng mình chỉ cần tiếp cận Nhậm Thần Dương là tốt rồi, sau khi tiếp cận cảm thấy còn chưa đủ, còn muốn chiếm hắn làm của riêng.

Buổi tối phòng ngủ tắt đèn sớm, cho dù là học sinh lớp mười hai, tầm mười rưỡi đã tắt hết đèn rồi, chỉ có vài bạn còn bật đèn bàn để đọc sách học hài, nhưng vì có một đống màn giường thật dày che lấp, ánh sáng xuyên qua không thấy được cảnh vật nào cả.

Tâm tình Lâm Kiến Bảo ngứa ngáy mấy ngày nay rồi, đúng lúc thấy phòng ngủ yên tĩnh như vậy, không nhịn được nữa len lén leo lên giường trên. Cậu vừa tới nơi, Nhậm Thần Dương đúng lúc dùng chân cản một cái, thấy cậu, yên lặng một lúc lâu mới thu chân về. Lâm Kiến Bảo hơi mở chăn ra, nhẹ nhàng chui vào, bò đến giữa hai đùi nam nhân, nhanh chóng lột quần nam nhân xuống, giữa lúc Nhậm Thần Dương còn chưa ngăn cản, đã ngậm dươиɠ ѵậŧ còn chưa cương vào.

Cậu biết nam nhân không thể từ chuối được kɧoáı ©ảʍ từ khẩu giao, huống hồ Nhậm Thần Dương mới mười bảy tuổi, đây chính là tuổi trẻ dễ rung động. Cậu nhấc chăn lên một góc để mình được thông khí, lại mê luyến phun ra nuốt vào tính khí trong miệng, dùng nước miếng bao trọn dươиɠ ѵậŧ, liếʍ ướt một đường thẳng tắp, cảm nhận được nó từ từ cương len, lại há lớn miệng ngậm qυყ đầυ vào.

Đây là lần thứ ba cậu khẩu giao cho nam nhân, tuy còn chưa quen, nhưng so với lần trước đã khá hơn rất nhiều, hơn nữa không nhìn thấy sắc mặt nam nhân, cậu có thể tự mình huyễn tưởng, ảo tưởng rằng Nhậm Thần Dương đang dùng ánh mắt yêu thương, khích lệ nhìn cậu, sau khi nghĩ như vậy, thân thể cậu càng nóng rực hơn, trong khoang miệng cũng tự động chảy ra nhiều nước miếng hơn, làm xoa dịu tính khí siêu lớn mà cậu cực kỳ yêu thích.

Lâm Kiến Bảo cố gắng kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh kỳ quái, cậu đương nhiên không sợ người khác phát hiện ra mình, nhưng Nhậm Thần Dương không giống cậu, hắn là học sinh xuất sắc như vậy, hắn hẳn phải sống trong ánh hào quang, sự việc bị uy hϊếp cưỡng bức như này, chỉ có tự mình tiến đến làm là ổn rồi, cậu không muốn Nhậm Thần Dương bị người ta dùng ánh mắt khác thường xem xét.

Nên lúc cậu uy hϊếp Nhậm Thần Dương, cậu thực sự còn căng thẳng hơn Nhậm Thần Dương, kể cả Nhậm Thần Dương không đáp ứng với mình duy trì quan hệ thân thể, cậu cũng không có khả năng tung clip kia ra ngoài.

Cậu yêu Nhậm Thần Dương.

Yêu điên cuồng đến mức cực hạn, chắc chắn sẽ không muốn hủy hoại hắn.

Trong phòng ngủ ban đầu rất yên tĩnh, từ từ truyền đến vài tiếng ngáy to, cách chăn bông truyền đến tiếng mυ'ŧ nho nhỏ kẹp ở giữa không truyền ra ngoài được, có người nghe thấy cũng chỉ nghĩ có người đang nuốt nước miếng, không ai nghĩ ra trong ký túc xá tám người này, có người sẽ đánh bạo khẩu giao đồng tính.

Lâm Kiến Bảo ngậm cây tính khí kia rất sâu, gần như nuốt trọn nó vào, nhưng vì biên độ không cho phép, mang kɧoáı ©ảʍ đến cho nam nhân cũng có hạn. Lâm Kiến Bảo sợ Nhậm Thần Dương sẽ sốt ruột, chịu đựng cảm giác buồn nôn nuốt mạnh xuống vài vài, nhưng vì sinh lý làm cậu suýt chút nữa ho khan thành tiếng, cậu không thể không thả dươиɠ ѵậŧ ra, sau đó lại chuẩn bị nuốt vào.

Một bàn tay đột nhiên với vào trong chăn, nắm lấy cằm của cậu, Lâm Kiến Bảo giật mình, lập tức ý thức được chủ nhân cái tay này là của Nhậm Thần Dương, hắn hướng vào hậu huyệt kia đâm vào, lúc đầu còn tưởng dùng lực đạo lớn như vậy, chắc sẽ đâm tên ti tiện này gào thét lên, làm cậu sau này không cần phải tùy tiện phát da^ʍ nữa, lại không nghĩ đến chỉ vừa với ngón tay vào, dò vào bên trong hậu huyệt mới phát hiện một đống tao thủy, còn chưa kể huyệt da^ʍ đằng trước cũng không khấm khá hơn là mấy.

Lâm Kiến Bảo thực sự muốn rên, nhưng không thể thống khổ thét lên, mà là rêи ɾỉ ngọt ngào, cậu lắc lắc mông, dùng tràng thịt đói khát hút chặt lấy ngón tay đang xâm lấn kia, "Lão công, thật thoải mái, vào sâu nữa đi. . ."

Lần đầu tiên Nhậm Thần Dương có cảm giác đặc biệt tức giận, nhưng xúc cảm ngón tay vẫn vô cùng tuyệt vời, làm hắn khó kiếm chế lại đâm ngón tay vào, ngón tay thon dài thâm nhập hoàn toàn vào hậu huyệt hồng hào dâʍ đãиɠ kia, vạch tràng thịt ra, dùng đầu ngón tay không chút lưu tình hướng về phía vách đường ruột yếu đuối nhạy cảm đào bới, dường như phải đào đến khi nó chảy máu mới thôi.

Mặc dù có hơi đau, Lâm Kiến Bảo vẫn chịu đựng không phát ra tiếng, uốn éo mông nghênh đón hay ngón tay kia, côn ŧᏂịŧ trước mặt cũng bị mài, rút dươиɠ ѵậŧ từ trong hậu huyết ướt đẫm ra, thu vào trong quần xong không chút do dự đi ra ngoài, sau đó rửa sạch tay quay về ký túc xá. Lâm Kiến Bảo thoải mái đến thất thần, thân thể không đứng vững, mềm nhũn tê liệt trên mặt đất, lại ngại sàn nhà bẩn, cố gắng muốn đứng lên, kết quả giãy giũa chỉ làm mông dập xuống dất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp cũng không ngừng chảy từ trong trực tràng ra, làm cậu muốn cứu vớt cũng không kịp.

Cậu về ký túc xá muộn hơn Nhậm Thần Dương gần nửa giờ, hạ thân đã dùng nước lạnh rửa rồi, thân thể lạnh muốn chết, khiến cậu chui vào trong chăn rồi vẫn cảm thấy toàn thân phát run, nhưng lại cực kỳ sung sướиɠ.

Tự biết thân thể mình quái dị, trước sau vẫn thích lần đầu tiên khai bao phải trao cho người mình yêu mới hài lòng, thật sự quá mức may mắn. Cậu ôm tâm tình nhỏ bé này trong lòng mà ngủ, nhưng ngủ không yên, như ông già nằm mơ, thân thể không chịu nóng, bụng cũng đau, ngày hôm sau vừa rạng sáng đã bắt đầu phát sốt, sau đó còn tiêu chảy.

Cậu nhìn giường trên một cái, Nhậm Thần Dương đã sớm đến phòng học rồi, cậu chỉ có thể thất vọng nhìn chiếc giường trống rỗng. Bởi vì đau bụng, cậu không còn cách nào lên lớp, sáng sớm tự học còn nghiêm trọng hơn, cậu đành gọi điện thoại cho tài xế gia đình tới đón, sau đó mới xin nghỉ với chủ nhiệm lớp.

Sau khi về, ba mẹ đang ở nhà, nhìn thấy cậu nhanh chóng dẫn cậu đến bệnh viện gặp bác sĩ, tiếp mấy bình nước, sau đó mới để cậu về biệt thự nghỉ ngơi. Cậu là con một, ba mẹ rất cưng chiều, hơn nữa cũng vì trước đây điều kiện trong nhà cũng khá khó khăn, sau này kiếm được tiền mới cho cậu nhiều tiền tiêu vặt, cũng vì bận rộng, nên rất ít khi ở bên cạnh cậu, nên tính cách Lâm Kiến Bảo không phải quá hòa đồng, nguyên nhân do suy nghĩ đầu tiên đã có sự chênh lệch với học sinh bình thường.

Cậu luôn nghĩ tiền là vạn năng, nên rất thích đặt tiền lên mồm, lúc nào bận rộn cầu xin người ta giúp đỡ luôn buột miệng nói một câu, "Tôi cho cậu tiền!", lúc đầu họ còn muốn giúp một tay, sau khi nghe thấy câu này sẽ không vui, lâu ngày, người xung quanh cậu ngày càng ít đi, bây giờ đám người cùng lớp còn đang muốn chiếm lấy người của cậu.

Ban đầu khi Lâm Kiến Bảo muốn theo đuổi Nhậm Thần Dương cũng muốn dùng tiền làm ưu thế, kết quả hỏi thăm một chút mới phát hiện nhà người ta không những nhiều tiền hơn mình, hơn nữa còn có quyền, cậu không dám nữa, nghĩ tới nghĩ lui, mới nghĩ ra ý đồ ngu ngốc này.

Lâm Kiến Bảo bị bệnh ba ngày, phát sốt không liên tục, trong khi đó, ngoại trừ cô chủ nhiệm gọi điện thoại đến hỏi thăm ra, không có một ai gửi tin nhắn cho cậu, bao gồm cả những người trước đây luôn ở bên cạnh cậu. Lâm Kiến Bảo không thèm để ý những người kia, cậu chỉ quan tâm đến Nhậm Thần Dương, chờ đến khi tinh thần cậu tốt lên chút ít, liền mở danh bạ tìm kiếm Nhậm Thần Dương, gửi tin nhắn cho hắn.

--- Lão công, em bị sốt, tiếp nước mất mấy ngày liền, tay cũng bị đâm sưng lên rồi.

--- Lão công, em còn tiêu chảy, em biết nguyên nhân đó, hôm ấy tại anh bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hậu huyệt, em không cam lòng moi nó ra.

--- Lão công, em nhớ anh lắm íiiii.

--- Lão công, anh đến thăm em được không?

Lâm Kiến Bảo gỡ từng chữ, từng ký tự trong địa chỉ nhà mình gửi cho đối phương, sau đó nhìn khung chat yên lặng, đợi một lúc lâu cũng không thấy được trả lời. Cậu xem giờ, tự an ủi mình lúc này chắc đang trong giờ học, Nhậm Thần Dương là học sinh ngoan, sẽ không dùng điện thoại trong giờ, chờ đến khi hắn thấy được, chắc chắn sẽ rep lại.

Cậu lật qua lật lại trong chăn hơn nửa giờ, vẫn không nhịn được mở khung chat ra, xem qua tư liệu về Nhậm Thần Dương một lần. Nhậm Thần Dương nhỏ hơn cậu hai tuổi, hồi nhỏ Lâm Kiến Bảo được gửi về nhà ông bà nội trông, nghe nói là đi học lớp mầm muộn, trong thôn lên lớp muộn, nên thời gian cậu nhập học so với đa số mọi người là chậm hơn một năm, mà Nhậm Thần Dương lại học sớm hơn mọi người một năm, tạo thành khoảng cách kém nhau hai tuổi này.

Thời điểm Lâm Kiến Bảo vừa nhập học thực ra còn không thích Nhậm Thần Dương, tuy rằng cậu thích nam nhân, nhưng cũng không phải vì đối phương đẹp trai mà thích, cậu chân chính thích Nhậm Thần Dương, là thông qua một đại hội thể dục thể thao của trường, trong lớp không có ai quan tâm, tình nguyên tham gia chạy bền, chỉ một mình Nhậm Thần Dương chủ động đăng ký, sau đó lúc chạy bộ thì đặc biệt đẹp trai, Lâm Kiến Bảo nhìn dáng người của hắn, đã đem người kia bỏ vào tận đáy lòng, cũng không lấy ra được.

Sau đó càng sâu đậm mới lý giải được tại sao lại thích người này đến thế, tuy rằng Nhậm Thần Dương đối với mọi người lạnh nhạt, nhưng đối xử rất công bằng, sẽ không phân biệt đối xử, thành tích Nhậm Thần Dương tốt, dáng Nhậm Thần Dương cao, Nhậm Thần Dương đánh bóng rổ giỏi, mặt Nhậm Thần Dương đẹp.

Trong trường người thích Nhậm Thần Dương thực sự rất nhiều, ở trong đó Lâm Kiến Bảo còn chưa được xếp hạng, nếu không phải cậu ti tiện cùng thấp hèn, cả đời này Nhậm Thần Dương sẽ không giao du với cậu.

Lại đợi hơn một tiếng, đến giờ ăn cơm trưa, tin nhắn vẫn không được phản hồi. Lâm Kiến Bảo do dự, lại bắt đầu gõ chữ gửi qua.

-- Lão công, huyệt da^ʍ thực sự muốn ăn đại kên, bên trong ngứa quá, không thể đến giúp em ngăn ngứa ư?

Cậu nhìn tin nhắn này còn tự mình thấy mặt đỏ tim đập, nhưng đối với người kia nói ra viết ra, lại tự nhiên như vậy, dường như cậu trời sinh đã đứng ở đây dâʍ đãиɠ, hạ tiện trước mặt Nhậm Thần Dương như vậy.

Lần này không để cậu chờ lâu, Nhậm Thần Dương phản hồi ba chữ ngay lập tức, -- cậu nằm mơ.

Lâm Kiến Bảo cười cười, kiểm tra video trước đó, cap màn hình một tấm rõ ràng rồi gửi đi, sau đó còn gửi thêm một voice chat,

--- Buổi tối muốn ăn dươиɠ ѵậŧ siêu lớn của lão công.

Ba mẹ Lâm Kiến Bảo dạo gần đây đặc biệt bận rộn, sáng sớm Lâm Kiến Bảo trở về thấy hai người họ ở nhà rất ngạc nhiên, quả nhiên buổi tối họ vẫn chưa về, còn gọi điện dặn cậu phải nhớ uống thuốc, hai người đi công tác.

Lâm Kiến Bảo đã quen ở nhà một mình, hơn nữa dì bảo mẫu đã sớm làm cơm đặt trong tủ lạnh, cậu chỉ cần đi hâm lại là được.

Thời điểm Nhậm Thần Dương đến cậu nhanh chóng đi mở cửa, ngay cả miếng dán hạ sốt trên trán cũng lười xé bỏ, khuôn mặt vẫn hồng hồng. Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, Nhậm Thần Dương mặc đồng phục học sinh, bên ngoài còn khoác một chiếc áo, nhìn thấy cậu bộ mặt không thay đổi. Lâm Kiến Bảo hưng phấn sướиɠ đến run người, "Lão công, muốn uống chút gì không? Em đi chuẩn bị cho anh."

Nhậm Thần Dương nghe được xưng hô này, trong mắt nổi lên một tầng chán ghét, "Không muốn gì cả."

Lâm Kiến Bảo cười với hắn, dẫn hắn lên tầng, vào phòng của mình. Phòng cậu rất lớn, bừa bộn thả một đống đồ, mô hình máy bay, mô hình người máy cùng các món đồ chơi âm nhạc, trên giường cậu có chút lộn xộn, vì phát sốt mà ra mồ hôi, mùi hơi nồng, điều này khiến Lâm Kiến Bảo hơi xấu hổ.

Nhưng Nhậm Thần Dương dường như không thèm để ý để mọi thứ về cậu, tùy tiện thả ba lô xuống, áp ngã Lâm Kiến Bảo xuống giường, híp mắt nhìn cậu, "Sốt mà cũng thiếu thốn vậy à?"

Lâm Kiến Bảo hưng phấn, dùng đầu gối đi cọ cọ trong quần nam nhân, "Lão công, huyệt da^ʍ ngứa quá điii."

Dươиɠ ѵậŧ Nhậm Thần Dương còn chưa cứng, Lâm Kiến Bảo liền quỳ trên mặt đất khẩu giao cho hắn, đôi môi nóng rực ngậm tính khí còn chưa cương kia, liếʍ ướt thịt mềm, đem phần trụ phun lên một tầng nước miếng trong suốt, lại ngậm tính khí hung hăng nuốt vào, cảm giác nó dần dần trướng đại trong miệng, cả người ngậm càng hăng say, không ngừng dùng đầu lưỡi gảy gảy lên qυყ đầυ nhạy cảm, lại đi hút niêm dịch trên mã nhãn, nếm được tϊиɧ ɖϊ©h͙ mặn mặn tanh tanh mới thả lỏng yết hầu muốn ngậm cả cây vào sâu hơn.

Nhậm Thần Dương rút tính khí ra, lạnh lùng nhìn đôi mắt vì sốt mà đỏ lên, "Tôi không có nhiều thời gian."

Lâm Kiến Bảo vội vàng muốn cời quần áo, lại bị Nhậm Thần Dương đẩy ngã xuống giường, nguyên cái đầu bị hãm thật sâu vào trong chăn, sau đó cậu cảm giác quần mình bị cởi xuống một nửa, tính khí nóng bỏng kia xông tới, nhắm ngay hậu huyệt khép chặt dùng sức ma sát, nhưng hoa cục còn chặt chẽ co rút, thực sự quá căng mịn, hắn chỉ có thể dùng ngón tay vội vàng xen vào khuếch trương vài cái, mới dùng dươиɠ ѵậŧ hung hăng chọc vào.

Lâm Kiến Bảo thấy đau, cũng thấy rất thoải mái, trong hậu huyệt cậu rất dễ chảy nước, nam nhân chỉ cần đút vào vài cái đã phát ra tiếng nước dinh dính, dươиɠ ѵậŧ kia trực tiếp phá vỡ tầng thịt ruột ẩm ướt nóng rực cắm vào cả cây.

Vì sốt mà nhiệt độ hậu môn cao hơn bình thường, kẹp Nhậm Thần Dương đặc biệt thoải mái, mặc dù hắn không hề muốn thừa nhận, trong lòng không nhịn được chán ghét, thắt lưng lại cố gắng hoạt động mạnh mẽ, càng lúc càng nhanh. Nhìn hai bên mông thịt bị hắn đị* đến không ngừng rung lắc, hắn đột nhiên vươn tay vỗ mạnh lên trên một phát, thấp giọng mắng, "Tiện nhân dâʍ đãиɠ."

Lâm Kiến Bảo liều mạng quay đầu lại nhìn hắn, trong hai mắt đẫm lệ mông lung, gương mặt ấy vẫn đẹp trai như vậy, cậu lắc lắc mông nghênh đón hắn thao lộng, vừa rêи ɾỉ, "A A Lão công đυ. huyệt da^ʍ thật sướиɠ, ô, vào sâu quá, ruột sắp bị đại kê của lão công đị* hỏng . . .A A A, huyệt da^ʍ tích nước rồi, lão công, có muốn đị* lồ* da^ʍ của tao mẫu cẩu không? Đảm bảo rất căng rất ước nhaaaa... Nhất định có thể kẹp dươиɠ ѵậŧ lão công sướиɠ lên tiên luôn, AAAAA, quá sâu...."

Nhậm Thần Dương hung hăng đâm vào hậu huyệt ướt mềm hồng hào kia, mỗi lần rút ra, gân xanh phía trên kéo cả tràng thịt ra ngoài, hai viên túi trứng cũng bịch bịch phập phập đánh trên miệng hoa huyệt, "Phải đị* hỏng hậu huyệt của cậu, để cậu ngày nào cũng phát da^ʍ. Hoa huyệt muốn ăn đại kê ư? Còn lâu mới cho cậu, cậu đi mà cầu xin người khác đị* mình đi."

"Ô, em không cần người khác, chỉ cần lão công a a, bị mài đến điểm G thật sướиɠ, cũng bị lão công ȶᏂασ bắn rồi, hậu huyệt của tao mẫu cẩu chơi thích lắm phải không? Tính khí của lão công có thấy sướиɠ không?"

Nhậm Thần Dương cắn răng không chịu nói, một tay đè đầu Lâm Kiến Bảo lại, nhấn cậu vào trong chăn không cho cậu nhìn, một bên hung hăng đâm lộng huyệt da^ʍ ướt đẫm kia. Cả khuôn mặt Lâm Kiến Bảo bị ép trong chăn, mũi và miệng đều bị che, dần dần hô hấp không trôi, cảm giác hít thở không thông chậm rãi kéo đến, làm cho hậu huyệt ngày càng chặt, chặt đến mức Nhậm Thần Dương chịu không nổi, hung hăng cắm vài cái, ở nơi sâu nhất trong đường ruột bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Mà Lâm Kiến Bảo giữa lúc hít thở không thông cũng đạt đến cao trào, côn ŧᏂịŧ không ngừng bắn ra tinh thủy, ngay cả hoa huyệt chưa từng chạm tới cũng triều phun rồi.