Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên : Khuynh Tẫn Phương Hoa

Chương 16: Em Ăn Cá... Hay Định Ăn Anh?

Họ bước vào trong quán, một người phụ nữ trung niên chạy ra đón tiếp, Tiêu Nại gật đầu một cái. Bà ấy đưa mắt nhìn Phương Vũ Gia, gương mặt phúc hậu mang theo vẻ thân thiện hiền lành, híp mắt cười với cô.+

Phương Vũ Gia cũng mỉm cười đáp lại.

Ngồi xuống không được bao lâu, bà ấy đã bưng một bát canh cá ra, nơi này phục vụ thật là nhanh mà.

Tiêu Nại đưa tay, làm vài động tác với bà ấy.

Đó là thủ ngữ.

Phương Vũ Gia nhìn người phụ nữ trung niên, cười nhẹ nhàng, cũng ra hiệu "cảm ơn" bằng thủ ngữ.

Không chỉ người phụ nữ trung niên, mà Tiêu Nại cũng thoáng kinh ngạc trước hành động này của cô, nhưng rất nhanh, họ đã hồi thần trở lại.

Bà ấy nở nụ cười rồi rời đi, còn Tiêu Nại lại đưa mắt nhìn Phương Vũ Gia, nhìn vô cùng chuyên chú, anh lại càng thêm hiếu kỳ về cô gái này rồi.

Phương Vũ Gia đưa mắt nhìn bát canh, con ngươi trợn tròn. Bát canh này to hơn mặt cô nữa đó, liệu có liệu ăn có hết không?

Tiêu Nại lại điềm nhiên mà múc canh, nâng bát lên múc cho cô một bát rồi mới múc của mình.

"Dì Giang tuy rằng không nói được, nhưng dì nấu ăn rất giỏi, món nào cũng rất ngon. Bố mẹ anh không rành phải người chuyện bếp núc nên từ nhỏ anh sẽ luôn ăn ở đây hoặc ăn ở nhà ăn của trường, đến giờ vẫn chưa tìm được chỗ ăn quen thuộc khác." Giọng anh đều đều vang lên bên tai, dễ nghe vô cùng, cũng thật dễ khiến người ta đắm chìm vào trong đó.

Anh hơi dừng lại, đặt bát canh xuống trước mặt Phương Vũ Gia rồi nở nụ cười, "Sau khi tốt nghiệp sẽ không cần phải lo chỗ ăn nữa, có phu nhân nấu cho anh ăn rồi."

Phương Vũ Gia nghe anh nói vậy thì không khỏi đỏ mặt. Cô ho ho vài tiếng, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, nhưng cuối cùng thì vẫn đáp: "Em nấu nướng không tồi, để sau anh thích ăn gì, em nấu món ấy cho anh ăn."

Tiêu Nại cười hài lòng.

Chốc sau, để cho đỡ khó xử thì Phương Vũ Gia đã chuyển mục tiêu sang bát cá. Cô ngửi ngửi bát canh, hào hứng lên tiếng: "Trong canh hình như có thêm thuốc bắc."

Tiêu Nại gật đầu, chậm rãi giải thích: "Biết anh gặp tai nạn, bố anh đã đặt đầu cá xuyên khung thiên ma cho anh ăn bổ não."

Anh lại nhìn cô, nói tiếp: "Bố anh là giáo sư trong trường dạy bộ môn Lịch sử, Tiêu giáo sư."

Phương Vũ Gia gật đầu, hoá ra là Tiêu giáo sư sao... "Em biết rồi, trước em có học được 2 tiết của ông ấy."

Nhìn ánh mắt sáng lên của Phương Vũ Gia, lại nhớ đến việc Phương Vũ Gia là ngôi sao sáng nhất ban Xã hội ở Bắc Đại, anh cũng dần hiểu sự ưa thích của cô với bộ môn Lịch sử.

"Giáo sư Tiêu giảng dạy rất có chuyên môn, em rất thích tiết học của ông ấy." Phương Vũ Gia híp mắt mà cười, vẻ mặt rất hào hứng.

Tiêu Nại bật cười, em tiêu hoá được lối giảng dạy đầy học thuật khô khan dong dài đấy ư?

"Sao anh lại cười?" Phương Vũ Gia bĩu môi hỏi.

"Anh chỉ đi của ông ấy 2 tiết."

Lần này đến lượt Phương Vũ Gia bật cười khúc khích, tiếng cười reo như tiếng chuông khiến ánh mắt Tiêu Nại càng thêm nhu hoà.

Dáng vẻ tươi cười hồn nhiên của cô ấy trông thật đáng yêu.

Anh đưa thìa cho cô.

Phương Vũ Gia nhận lấy cái thìa, múc canh uống thử, sau đó mặt lập tức sáng bừng, hai mắt sáng rỡ như sao: "Canh ngon quá."

Hai người im lặng thưởng thức được một lúc thì chuông điện thoại của Tiêu Nại vang lên.

Tiêu Nại bắt máy nghe điện thoại. Ngay khi anh vừa bắt đầu nghe, một giọng nam thô lỗ lập tức vang lên từ trong điện thoại, âm lượng to đến mức đến Phương Vũ Gia cũng nghe được rõ ràng mà không cần bật loa ngoài.

Là giọng của Ngu Công.

"Lão Tam, cậu ở đâu vậy? Hôm nay trận chia tay có đến hay không?"

Tiêu Nại cầm điện thoại, nhìn sang chiếc đồng hồ đeo trên tay bình thản đáp: "Mới bảy giờ thôi, còn sớm."

"Đến sớm thể dục thể thao, vận động cho nóng người chứ, hôm nay chẳng phải cậu không có việc gì à, đến đây đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy."

"Có việc."

"Hả? Việc gì, việc gì mà quan trọng thế hả, bây giờ cậu đang làm gì đấy? Mà chị dâu bay về Bắc Kinh rồi ư?"

Thấy nhắc đến mình, Phương Vũ Gia nhướn mày. Chỉ là hai chữ "chị dâu" này... a... cô vẫn chưa quen được.

"Hẹn hò." Tiêu Nại đáp cụt lủn hai chữ.

Bên kia im lặng một lúc, sau đó la toáng lên đầy vui vẻ, "Á à, thôi thôi, nhớ dắt chị dâu đến đấy. Hí hí!"

Tiếng cười khả ố kia còn vang bên tai Phương Vũ Gia một hồi lâu nữa.

Được rồi, đây mới đúng là Ngu Công này.

Sau đó, chưa gì bên kia đã cúp máy cái rụp, thật đúng là cuộc nói chuyện không đầu không đuôi.

Tiêu Nại nhìn Phương Vũ Gia, hỏi: "Hôm nay họ tổ chức thi đấu một trận bóng rổ, cũng là để chia tay năm cuối, em có muốn xem không?"

Phương Vũ Gia gật đầu, nhưng thoáng chút lo lắng, "Người ngoài được xem không ạ?"

Tiêu Nại gật đầu, "Được, chỉ cần khi vào trường chúng ta viết giấy thủ tục là xong."

Hai người tiếp tục ăn, Phương Vũ Gia tuy thưởng thức canh cá, nhưng vị ngon của bát canh cũng không hấp dẫn cô được như Tiêu Nại đang ngồi trước mặt đây.

Anh tay cầm thìa, múc từng thìa canh lên uống. Tiêu Nại mắt hơi khép hờ, Phương Vũ Gia quan sát thật kỹ đôi mi cong dài đen nhánh ấy, khí chất thanh cao một phần cũng không giảm bớt.

Tiêu Nại nâng mắt lên, nhìn cô đang chống cằm nhìn chòng chọc anh.

Thanh âm anh khẽ vang lên bên tai Phương Vũ Gia - chất giọng khiến cô nghe dù một lần cũng mãi không quên ấy.

"Gia nhi, em cứ nhìn vậy anh thật sự không thể ăn được. Thế... em ăn cá... hay định ăn anh?"

Keng!

Cái thìa của Phương Vũ Gia vào đĩa sứ, kêu đinh tai một tiếng.

Nhìn cô luống cuống vì ngại ngùng, ý cười trong mắt Tiêu Nại càng đậm thêm.

Hình như lại thích em hơn một chút rồi.

Thanh toán xong, Tiêu Nại lấy xe đạp, chở Phương Vũ Gia đi.

Ngồi trên xe, Phương Vũ Gia nhìn anh, chợt nổi hứng trêu chọc. Vì thế, cô vươn hai tay, ôm chầm lấy eo anh.

Cô cảm nhận rõ ràng người Tiêu Nại hơi cứng lại một chút, lập tức, bên môi cô hiện lên ý cười tinh nghịch.

Thanh âm bình thản của Tiêu Nại vang lên bên tai cô: "Gia nhi, nếu em cứ ôm chặt như vậy mãi, dù anh lái không tệ nhưng cũng sẽ làm xe đổ mất."

Phương Vũ Gia đỏ bừng mặt. Hừ, cô lại bị Tiêu Nại chơi trên phân, vì thế cô buông tay ra, không dám trêu anh nữa mà chỉ lấy tay bám vào áo anh thôi.

Vì ngồi sau nên cô cũng không thấy gương mặt anh hiện lên nụ cười, dáng vẻ dịu dàng, ấm áp như gió xuân.

Trong ánh nắng chiều sắp tắt, Phương Vũ Gia trông thấy bóng hai người trên chiếc xe đạp đổ dài trên mặt đất. Gió man mát của lúc chiều tà phả nhè nhẹ lên hai người, Phương Vũ Gia ngước mắt nhìn Tiêu Nại, mái tóc đen của anh thoáng bay phấp phới theo gió, tất cả tạo thành một khung cảnh thần tiên vô cùng.

Đến nơi, Tiêu Nại dắt cô đi làm cái giấy gi đấy, lại đeo một cái thẻ chứng minh thân phận là "người tham quan" vào. Vì không thông thuộc địa hình của Khánh Đại nên Phương Vũ Gia đành Tiêu Nại đi đâu cô đi đó.

Đương nhiên, người trong Khánh Đại mà không biết đến Tiêu Nại chỉ có thể là dạng ngàn năm chỉ cắm đầu vào sách vở mà không quan tâm đến thế giới xung quanh, mà đa số mọi người đều là những kẻ hóng chuyện, thế nên thấy nam thần của họ đang tay trong tay đi với một cô gái đẹp như tiên nữ mà mặt lạ hoắc, ai cũng trố mắt nhìn.

Vài cái điện thoại giơ lên chụp tách tách.

Đến cửa nhà thi đấu, Tiêu Nại dừng lại, nhìn Phương Vũ Gia, dịu dàng dặn dò, "Em đi tìm chỗ ngồi đi, nhé. Anh phải vào chuẩn bị rồi."

Phương Vũ Gia ngoan ngoãn gật đầu, phớt lờ ánh mắt hiếu kỳ của người đi qua, nhấc điện thoại lên gọi Hiểu Linh.

"Chị Gia Gia, có việc gì không?" Hiểu Linh đang cười hi hi ha ha với Ty Ty, Nhị Hỷ và Vy Vy thì thấy Phương Vũ Gia gọi đến, cô nhấc máy lên, cất giọng hỏi.

"À, mấy đứa có đang ở... ừm... khu thi đấu không?"

"Hả? Khu thi đấu nào? Trường em á?"

"Ừ. Chị đang ở Khánh Đại."

"Chị sao đấy? Ở Bắc Đại chán quá nên bị lag à? Em ở Khánh... khoan, chị đang ở đâu cơ? Khánh Đại á?"

Phương Vũ Gia thở dài, bên kia im im một lúc, chốc sau mới vang lên tiếng của Ty Ty, "Chị Gia Gia, chị đang đứng đâu, em ra đón."

Cô tường thuật lại một hồi, chờ không đến ba phút đã thấy Ty Ty chạy ra ngoài khu thi đấu, đưa Phương Vũ Gia vào trong.

Người trong khu thi đấu rất đông, đông cực kỳ, khi thấy có người đi vào, cũng có một số người ngó ra, sau đó tròng mắt rớt xuống đất.

Đẹp quá.

Theo Ty Ty, Phương Vũ Gia chậm rãi bước lên trên khán đài, mỗi một bước đi, khí chất thanh cao, tao nhã nhưng không kém phần quyến rũ mê người của Phương Vũ Gia không ngừng lan toả sang chung quanh khiến bất cứ ai cũng phải thẫn thờ.

Họ đưa mắt nhìn tấm thẻ Phương Vũ Gia đang đeo, không ngừng xì xào.

"Chị Gia Gia, lại đây." Phương Vũ Gia hướng mặt về phía phát ra tiếng gọi, là của Nhị Hỷ. Nữ thần nở nụ cười, lực sát thương lớn đến kinh thiên động địa, có nhiều nam sinh thậm chí còn ôm ngực.

"Sao chị lại đến đây thế?" Nhị Hỷ nhìn Phương Vũ Gia, cười đến tít cả mắt, thuận miệng hỏi.

May là còn hai chỗ, một chỗ sát bên trong, một chỗ ngay ngoài cùng thừa ra. Ty Ty vào chỗ của mình ở giữa Vy Vy và Hiểu Linh, còn Phương Vũ Gia ngồi ngoài cùng ngay cạnh Nhị Hỷ.

"Suỵt! Chị có chút chuyện bí mật." Phương Vũ Gia khẽ cười, đưa ngón trỏ lên trước môi.

Nhị Hỷ ranh mãnh nhe răng, quay lên nhìn cô gái ngồi hàng trước, đối diện với Phương Vũ Gia, lại quay sang nhìn Vy Vy ngồi cạnh mình, rồi nhìn tiếp Phương Vũ Gia.

Hừm, nhìn thế nào vẫn thấy người nhà mình là đẹp, là vừa mắt nhất.

"Hehe, lần này ba mỹ nữ cùng xuất hiện, à không, cái cô đánh bại Vy Vy nhờ sự thanh thuần không đủ để liệt vào bảng xếp hạng."

"Đúng đúng. Cũng chỉ vì Vy Vy bị đăng bức ảnh quá kém cỏi thôi, chứ riêng nét thì Vy Vy nhà chúng ta đã ăn đứt cô hoa khôi rởm đời kia." Hiểu Linh và Nhị Hỷ ăn ý cười đểu giả, Phương Vũ Gia và Vy Vy nhìn nhau, chỉ biết nhún vai.

Phương Vũ Gia quan sát một lúc thì thấy Tiêu Nại xuất hiện, thì Vu Bán San và Khâu Vĩnh Hầu cũng chạy ra nhìn nhìn Tiêu Nại từ đầu đến chân, sau đó ngó đầu xung quanh sau lưng hắn, đầu ngó quanh quất phía sau lưng anh, có một người thậm chí còn chạy ra ngoài cửa nữa.

Tiêu Nại dõi mắt lên đài, lướt qua vài vòng rồi dừng lại ở chỗ Phương Vũ Gia chừng mười giây rồi quay đi.

Đám Nhị Hỷ lại được thời tíu ta tíu tít, bàn luận xem Tiêu Nại nhìn ai, rồi nhắc đến câu chuyện bình luận trên diễn đàn về chủ đề "Ai xứng với Tiêu Nại đại thần nhất".

Có đủ những nữ sinh độc thân ghép với Tiêu Nại, nào là Hoa Tranh Sinh, Tống Huyên, Tam Trích Thuỷ,... số lượng nữ sinh được gán ghép đúng là đông như quân Nguyên. Đương nhiên, Phương Vũ Gia cũng vểnh tai lên nghe.

"À, lúc chị Gia Gia mới hết hạn làm trao đổi sinh không lâu thì chủ đề ấy cũng có bài mới, về chị với Tiêu Nại."

Nghe Ty Ty nói vậy, Hiểu Linh cũng hùa theo: "Quên mất đấy. Đúng là có cái này. Chị Gia Gia được bình chọn là hợp với Tiêu Nại nhất. Cũng có mấy người vào phản đối, nhưng xong sau cùng vẫn là hợp nhất. Cả hai đều trầm tĩnh, trang nhã, văn khí như tranh thuỷ mặc của Ma Cật cư sĩ, một người là mỹ tài nữ Trác Văn Quân, một người là mỹ tài tử Kê Khang, đều là thần tiên bất phàm."

Phương Vũ Gia im lặng cố nén cười, diễn đàn của Khánh Đại gì đó cũng thật thú vị.