Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên : Khuynh Tẫn Phương Hoa

Chương 7 : Đây Là Quà Gia Mắt

Mộng Du Giang Hồ được ưa thích, một phần cũng vì cốt truyện, cách triển khai cốt truyện của các phó bản. Nó mang sự phong phú, không bị rập khuôn, đưa ra cho người chơi rất nhiều sự lựa chọn khác nhau. +

Đương nhiên là những phó bản đặc biệt này đều không nằm trong cốt truyện chính, nhưng vậy cũng đủ để Mộng Du Giang Hồ trở thành tựa game được ưa thích nhất tại Trung Quốc hiện thời rồi.

Quả nhiên khi họ đi đường còn lại, được một đoạn thì vang lên tiếng gào thét đầy căm hận của Thất Thất.

Trước đó không xa có một NPC bà lão đang ngồi đó. Phương Vũ Gia điều khiển nhân vật tiến lại gần, nhấp chuột vào bà ta.

[Bà Lão Bí Ẩn]: Trong tất cả những nhóm đến đây, các ngươi là người đầu tiên thực sự đi đúng đường, lão vô cùng cảm kích.

Hoá ra bà là người tình cờ tránh được tai hoạ ở Bách Quỷ thôn do ngày hôm đó đến ở nhà con gái. Con đường này có phong ấn bảo vệ, Thất Thất kia là quỷ, thân mang tà khí nên không thể tiến vào được, nhưng đây cũng là con đường duy nhất để vào thôn nên bà không thể trở về được nữa, đành ngồi ở đây, đợi có vị đại hiệp nào xuất hiện thì cầu cứu.

Nhân vật Vũ Cơ của Phương Vũ Gia tự động trò chuyện với NPC theo đúng cốt truyện.

[Tiết Ngọc Nhiêu]: Thưa bà, bà biết Thất Thất cô nương thật ở đâu không?

Tiết Ngọc Nhiêu là tên chung cho tất cả các nhân vật Vũ Cơ nữ khi đối đáp trong cốt truyện.

Theo chỉ dẫn của bà lão, nhóm họ được truyền tống đến một map khác, là map ẩn không có trên bản đồ.

[Tà Âm trấn].

Cái tên gì mà nghe đã thấy tà khí đầy mình rồi.

Đánh vật gần một tiếng rưỡi, cuối cùng đội của bọn họ cũng thành công vượt qua phó bản trong tình trạng thảm đến độ không thể thảm hơn - Ngu Công rụng, Hầu Tử Tửu, Mojata chỉ còn một chấm máu bé xíu, Phương Vũ Gia khá hơn chút, còn ước chừng 1/3 lượng máu, trong khi Nhất Tiếu Nại Hà vẫn nguyên vẹn nửa bình.

Trên [Kênh Thế Giới], một dòng thông báo thoạt trông có vẻ rất nhàm chán, như thông báo bảo trì server chạy ngang trên nửa mang hình trên.

Bùm!!!

Tiếng nổ của một quả bom nguyên tử có uy lực sánh ngang với "thằng béo"* vang lên.

*thằng béo = fat man: quả bom nguyên tử Mỹ thả xuống Nagasaki, Nhật Bản năm 1945.

Vãi cả chồn!

Cái chuyện gì thế này?!?

Chỉ trong khoảng 0.1 giây sau khi cái dòng chữ tầm thường kia xách đít chạy ngang qua mang hình, server Đế Đô Phong Vân đã ồn ào hơn cả cái trung tâm thương mại vào dịp flash sale.

[Lão tử thích đội quần lên đầu: Ôi má ơi, cái nhiệm vụ biếи ŧɦái sida ấy mà cũng có người qua cho được. Cái vị đại thần, nhận của bần dân nhiều lạy.

[Một tay bóc quýt, một tay chỉ trời]: Chao ôi, Nhất Tiếu Nại Hà, Khuynh Tẫn Phương Hoa... toàn cái tên có máu mặt cả.

Khắp cả [Kênh Thế Giới] đều là tiếng van xin "đá đì" Nại Hà và "má mì" Phương Phương bao nuôi.

[Nguyện sống chết là fan của Nại Hà chân thần]: Chân thần đại nhân, sống làm thê, chết cũng vẫn làm thê của chàng (/ω\)!!!

[Nại Hà là của lão nương]: Ơ con chồn xấu xí, ai cho giành với bà?

[Nguyện sống chết là fan của Nại Hà chân thần]: Tên nhân yêu kia, bảo ai xấu? Ta "beep" cả tổ tông nhà ngươi! (từ ngữ xúc phạm đã bị che lại).

...

[Nữ thần Phương Phương xin hãy để ta ôm đùi]: Ôi nữ thần ới! Tấm thân trinh nguyên này nguyện vẹn toàn vì người ~(≧▽≦)/~

[Rùa nhỏ ở biển lớn]: Chứ không phải do không ai thèm ngó ngàng gì đến ngươi à? ಠ_ಠ

[Nữ thần Phương Phương xin hãy để ta ôm đùi]: "beep, beep".

...

Tóm lại, tốt nhất hiện giờ không nên bén mảng lại gần [Kênh Thế Giới].

Mà nhóm năm người vừa gây một hồi sóng gió trên [Kênh Thế Giới] lại vẫn bình chân như vại, không ai biết đến chiến sự loạn lạc giữa các fandom ngoài kia.

Nhìn cái rương cũ đều đen sì trước mặt, Phương Vũ Gia ho ho vài tiếng, hỏi: "Giờ... ai mở đây?"

Năm nhân vật đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn cái hộp.

[Nhất Tiếu Nại Hà]: Vẫn là để anh mở đi, mai là ngày đại hôn, nhất định không thể có sính lễ qua loa.

Phương Vũ Gia đọc dòng tin nhắn, bật cười.

[Khuynh Tẫn Phương Hoa]: Nghe thật giống một đấng phu quân tiêu chuẩn đấy nhỉ? Tiểu đệ, lên đi, mở cho đại tỷ.

Thấy Phương Vũ Gia xưng "đại tỷ" với Tiêu Nại, còn gọi hắn là "tiểu đệ", đám Ngu Công nuốt nước bọt, nhìn sang vị lão tam ngồi cách đó không xa.

Ối, cứu!!!

Bọn họ vừa nhìn thấy cảnh tượng kỳ mỹ gì thế này?

Lão tam cười, ối giời ơi, vừa nhìn máy tính vừa cười như được mùa.

Trông thấy vậy, Hách My lập tức bày ra vẻ mặt "kiếp này chết không hối tiếc".

Ngu Công vuốt đống mồ hôi trên trán, thì thầm với Hầu Tử Tửu, "Phương án B, triển khai phương án B."

Hách My đã tỉnh lại từ cõi vĩnh hằng, vội vã gật đầu, nói: "Đúng thế, bỏ qua A, lập tức sang B!"

Sau đây là kế hoạch truy tìm muội tử có dấu răng của lão tam do Ngu Công biên soạn.

Phương án A: dò tìm thông tin các muội tử có khả năng tiếp xúc với lão tam tại trường.

Họ quyết định dẹp luôn ý định khoanh vùng xem muội tử đó là trao đổi sinh hay sinh viên Khánh Đại, chuyển sang phương án 2 mới được xác lập cách đây 2 giây.

Hầu Tử Tửu mặt nhăn như đít khỉ, khó hiểu hỏi: "Phương án B là cái của nợ gì?"

Ngu Công cốc vào đầu hắn một cái, khẽ gắt: "Ngu như cừu ấy, là tra ip của chị dâu!"

Hầu Tử Tửu mất vài giây để suy nghĩ, cuối cùng cũng tiêu hoá được thông tin.

"Hợp lý, được đấy." Dù cái câu thành ngữ kia nghe thật bất hợp lý.

Lúc này, ánh mắt đầy ý cười vui vẻ của Tiêu Nại chợt chuyển đối tượng, từ máy tính sang ba kẻ hành động lén lút mờ ám kia.

Và dĩ nhiên, ánh mắt yêu thương đong đầy ấy cũng biến thành hai cái dao nhét ở Nam Cực nửa năm rồi mới lấy ra. Ba kẻ xấu số đồng loạt nổi hết cả da gà da vịt lên.

Họ cố tình đánh trống lảng, quay lại tiết mục mở rương.

Khi Nhất Tiếu Nại Hà mở rương, Phương Vũ Gia dám thề, cô còn nhắm tịt cả mắt lại.

Ánh sáng chói mắt quen thuộc lúc mở rương bảo vật sáng rực cả một góc phòng.

Khoan, có ánh sáng màu vàng kim, cái này là của cái gì, Phương Vũ Gia đương nhiên biết rõ,

[Mojata]: Mẹ ơi, mắt tôi! Một bộ Thần Khí Phục Trang! Còn có cả vũ khí cấp độ Thần khí, chu choa mẹ ơi Σ (・□・;), doạ chết bảo bảo rồi!

Chuyện nhóm họ vượt qua nhiệm vụ quái gở còn chưa hết hot, danh mục vật phẩm mà Nhất Tiếu Nại Hà mở được đã bắt đầu đặt đít chạy trên dòng thông báo.

[Hệ thống]: Chúc mừng người chơi Nhất Tiếu Nại Hà thành công đạt được các vật phẩm sau trong rương báo đáp của Tử Y cô nương: một bộ Vũ Cơ Thần Trang, thần khí Thiên Hoả Đoạ Kiếm, thần khí Quỷ Ác Phục Giáp...

Danh sách đồ thưởng dài như một tờ sớ, không chỉ có ngoại trang mà những món trang bị hiếm có khó tìm như Tầm Tuyết Mai Chi... cũng có.

[Kênh Thế Giới] loạn lạc thế nào, tạm không nên nhắc đến...

Phương Vũ Gia thấy Nhất Tiếu Nại Hà mở ra Vũ Cơ Thần Trang, thật sự trong thoáng chốc đã không nói nên lời.

Nhưng lại một dòng thông báo nữa hiện lên.

[Hệ thống]: Đội ngũ năm người gồm người chơi Nhất Tiếu Nại Hà, Mojata, Hầu Tử Tửu, Ngu Công Leo Núi do Khuynh Tẫn Phương Hoa dẫn đội thành công là đội đầu tiên tìm được tử y cô nương, nay ban thưởng mỗi người một triệu exp,... đặc biệt thưởng thêm toạ kỵ Thiên Bảo Lưu Vân.

Toạ kỵ!

[Nhất Tiếu Nại Hà]: Chẳng biết quà ra mắt như này, phu nhân đã hài lòng chưa.

Quà ra mắt?!?

Phương Vũ Gia há hốc mồm, đây... còn chưa phải sính lễ ư?

Hey! Hai anh chị đang rải cẩu lương ơi, còn bọn em mà, bọn em đang ở ngay đây này (;"༎ຶД༎ຶ")...

Đám Ngu Công nhận thưởng và trang bị xong thì rất thức thời, kêu bận, có việc rồi lặn mất. Mà ở ngoài, họ cũng thức thời không kém khi cả đám kéo nhau ra ngoài, bảo là đi mò ăn, để lại mình Tiêu Nại trong phòng ký túc.

Trên màn hình chỉ còn một nàng Vũ Cơ yểu điệu thướt tha sát bên Cầm Sư thanh tao thoát tục.

"Phu nhân vừa ý không?" Một thanh âm trầm thấp tràn ngập dụ hoặc vang lẻn bên tai Phương Vũ Gia.

Cô giật mình, ôm lấy cái tai nghe, mặt bất tri bất giác đỏ bừng.

Nhưng Phương Vũ Gia không nhận ra điều này.

Giọng... hay quá, trầm trầm, ngữ điệu thong thả, khiến người nàng run một trận.

"Quà quý quá, chỉ sợ em không có đủ đồ để đáp lễ."

Vẫn là giọng điệu cười đùa ấy. Tiêu Nại nhếch môi, tiếng cười khẽ thông qua tai nghe truyền vào màng nhĩ của Phương Vũ Gia khiến lông tơ cô dựng đứng cả lên, "Không sao, chỉ cần em đến, cái gì cũng không quan trọng."

Bùm!

Chỉ trong nháy mắt, dường như toàn bộ máu trong người đều đổ dồn lên mặt Phương Vũ Gia, hai môi mím thật chặt, hơi cúi đầu xuống, má đỏ rực vì ngượng ngùng.

"Em... em chút việc cần đi trước, tạm biệt nhé, Nại Hà." Chưa kịp nghe Tiêu Nại đáp lại, Phương Vũ Gia đã vội vã out game.

Ôi! Cô đưa tay sờ mặt mình, nóng rực như hòn than. Thật sự là ngại quá đi mất!

Cạch cạch.

Lúc này, hai người bạn cùng phòng của Phương Vũ Gia cũng đã trở về, ba người nhìn nhau, gật gật đầu xem như chào hỏi rồi không nói gì nữa.

Phương Vũ Gia gập laptop lại, lấy ra một quyển giáo trình sử học, im lặng đọc nghiền ngẫm, cố gắng đẩy hết những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, tập trung vào sách để che giấu tâm trạng khó hiểu của mình.

Tít tít...

Điện thoại kêu lên hai tiếng, Phương Vũ Gia đặt sách xuống, cầm điện thoại lên xem, là Vy Vy gọi.

Cô lật đật chạy ra ngoài ban công, bấm nghe rồi đưa điện thoại lên bên tai, "Vy Vy, có chuyện gì không?"

"Chị Gia Gia, cuối tuần này chị rảnh không? Ty Ty nói muốn học tiếng Pháp, Hiểu Linh lại bảo chị giỏi tiếng Pháp nên muốn nhờ chị chọn hộ một vài đầu sách tốt."

Phương Vũ Gia nở nụ cười vô cùng ranh ma, ra điều kiện: "Được, nhưng mà mai mấy đứa phải bao chị ăn ở nhà ăn của trường. Sắp về rồi mà chị còn chưa được thưởng thức đồ ăn ở Khánh Đại đâu. Mấy đứa không thể cứ tâng bốc mà không cho chị tận mắt nếm thử được."

Vy Vy nghe vậy cũng bật cười, ở ngoài thì giơ ngón cái với Ti Ti, qua điện thoại thì chắc nịch đáp lại, "Đại tỷ yên tâm, cứ để đàn em lo liệu."