Chương 9: Khiêu chiến
Nhiệm vụ khiêu chiến tam giới này có phần thưởng rất lớn, ngoại trừ việc điểm kinh nghiệm, điểm kỹ năng phi thăng rất cao, lại thu được số tiền rất lớn, ngoài ra còn có thể thu được một số loại linh đan diệu dược, tài liệu hiếm có hoặc các loại đá tinh luyện trang bị, có điều muốn hoàn thành những nhiệm vụ này cũng không dễ.Mỗi đội người chơi đều phải tham dự vào một cuộc chiến đấu, gϊếŧ tướng thủ thành, sứ giả tinh anh của phe đối phương, sau đó mới tìm được một cái rương, mở rương lấy ra một loại đá gọi là đá triệu hồi (có điều nó chỉ xuất hiện với tỷ lệ rất thấp), triệu hồi ra Boss cuối cùng, phải tiêu diệt được nó, mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe qua thì có vẻ đơn giản, kỳ thật không dễ chút nào. Vì nhiệm vụ này có hạn chế thời gian, trong khi đó tướng thủ thành, sứ giả chỉ xuất hiện có ba lần, riêng Boss nếu bị đội khác tiêu diệt thì không xuất hiện lại nữa. Mà trong quá trình làm nhiệm vụ này, còn có vô số đội khác tới cướp, đội ở phe đối địch tới quấy rối, vây công, nhằm mục đích khiến bọn họ không hoàn thành được nhiệm vụ.
Nhất Tiếu Hồng Trần không có thời gian đi xem qua chỉ dẫn hoàn thành nhiệm vụ này, cũng không rõ lắm những quy tắc minh tranh ám đấu trong đó, chỉ biết chạy theo bọn họ, cố gắng không để quái tiêu diệt.
Chạy tới một khu đấu trường hoang tàn tương tự như thời La Mã cổ, bọn họ đã nhìn thấy ba đại tướng Ma Giới võ trang đầy đủ đứng nghiêm trang trong khung cảnh đổ nát thê lương. Công Tử Phù Tô nói một câu : "Hồ Điệp khai pháp trận" sau đó vọt tới, dùng kỹ năng quần công trong phạm vi lớn là Định Châu Hàng Ma Vô Lượng Thần Công, khiến công kích của ba tướng thủ thành kia lập tức chuyển hẳn lên người mình. Đừng Kêu Ta Bảo Bối lập tức tới hỗ trợ anh, lần lượt tung ra mấy kỹ năng quần công liên tiếp : Cửu Thiên Huyền Lôi, Mưa Rơi Như Hoa, Sấm Vang Chớp Giật, liên tục tấn công vào ba tướng thủ thành.
Phấp Phới Hồ Điệp Bay lập tức mở pháp trận, Công Chúa Tháng Bảy căn cứ tình hình thực tế thỉnh thoảng lại sử dụng chiêu Phổ Độ Chúng Sinh để thêm máu cho mọi người, Công Tử Liên Thành không lên đánh, mà chỉ đứng cảnh giới bên cạnh, Ta Không Phải Thiên Sứ cũng đứng cùng một chỗ với anh.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại một chút, rồi cũng không đứng bên cạnh Công Tử Liên Thành, mà chạy lại hiệp trợ Công Tử Phù Tô công kích, ngoại trừ chiêu Sấm Vang Chớp Giật lả nàng không thể sử dụng được vì level quá thấp, những kỹ năng quần công khác đều đã học cả, lúc này lôi toàn bộ ra sử dụng, đồng thời tiếp tục chỉ huy Thanh Long đang giương nanh múa vuốt trên đầu, dùng toàn bộ kỹ năng tấn công.
Nhất thời chỉ thấy sấm sét vang dội, mưa to như trút nước, Phật Châu bay đầy trời, thương tổn xuất hiện liên tiếp, dây máu của ba thủ thành từ từ giảm xuống.
Ngay lúc này đây, phía bên ngoài đột nhiên có hai đội người xông tới. Bọn họ thấy có người đang đánh, liền dừng lại đứng nhìn. Công Tử Liên Thành lập tức chạy qua xem thử.
Căn cứ vào số lượng người có thể đoán đây là hai đội người, một đội thuộc Phật, một đội thuộc Tiên. phía trên đầu đều gắn danh tự thuộc mấy bang Huy Hoàng Vương Triều, Thiết Huyết Đại Kỳ Minh và Huynh Đệ Long Hổ Đường, ngoài ra có hai người thuộc một cái bang phái nhỏ trung lập. Dựa theo quy tắc của tam giới, cùng phe không thể PK, bởi vậy nếu muốn đánh nhau, chỉ có đội thuộc Phật mới có khả năng ra tay.
Thấy kẻ đối địch, đương nhiên cả bọn không chút khách khí, phản ứng đầu tiên là xông lên gϊếŧ.
Công Tử Liên Thành và Ta Không Phải Thiên Sứ vừa mới chạy tới, hai thầy thuốc nhập Phật trong đoàn người lập tức tranh động thủ trước, sử dụng kỹ năng đặc thù của Phật Tử Trúc là Tam Nhập Địa Ngục tấn công ngay lập tức. Kỹ năng này chẳng những có thể làm người ta ngủ mê, lại có thể khiến mục tiêu liên tục rớt máu trong suốt một phút đồng hồ liền, cực kỳ biếи ŧɦái. Bọn họ vừa ra tay, mấy tên Phật Tiêu Dao, Phật Côn Luân còn lại cùng nhất tề xông lên, bắt đầu vây công. Đội Tiên còn lại cũng lập tức vọt tới chỗ đại tướng Ma giới kia, dùng toàn kỹ năng công kích, lộ rõ ý đồ cướp quái của bọn họ.
Ta Không Phải Thiên Sứ bị ngủ vùi, không thể động đậy, chỉ có nhanh chóng uống hồng dược vào để tăng máu lại, tránh bị chết.
Công Tử Liên Thành mắt lanh tay lẹ, đã sớm mở ra trạng thái vô địch. Cho tới lúc bọn chúng chạy lên vây công, anh đã lao ra như tia chớp, một chiêu nối tiếp một chiêu, lập tức gϊếŧ hai tên Phật thầy thuốc trước, sau đó mới quay sang hỗn chiến cùng đoàn người. Level của anh không cao, đánh nhau với những người thuộc level cao như thế cũng hơi quá sức, không thể đánh thẳng mặt, chỉ đành dựa vào thao tác kỹ thuật cực tốt linh hoạt xuyên qua đám người, cùng thay phiên sử dụng hai kỹ năng thân pháp Lăng Ba Vi Bộ và Phù Quang Ảnh Lược, khiến cho công kích của đối phương trượt ra phân nửa. Anh ra lệnh cho Xích Long dùng kỹ năng quần công Kiếp Hỏa Địa Ngục tấn công trong phạm vi lớn, làm cho mấy người kia chống đỡ càng thêm gian nan.
Nhất Tiếu Hồng Trần có phần kinh ngạc, vốn ở tam giới không thể PK, chỉ có ở chỗ Tuyền Ki giao nhau giữa ba giới mới có thể đánh nhau, vì sao ở chỗ này cũng có thể đánh nhau ? Chẳng lẽ có một số khoảng thời gian là có thể, ví dụ như lúc xuất hiện nhiệm vụ khiêu chiến tam giới ? Nghi ngờ thì nghi ngờ, tay nàng cũng không ngừng một giây, dốc hết kỹ năng công kích, hy vọng bên mình có thể tạo ra thương tổn lên thân quái lớn hơn bọn tới cướp quái kia, để bọn họ không thể cướp được.
Công Tử Liên Thành gϊếŧ Phật thầy thuốc ở phe đối phương đầu tiên, nhất thời khiến bọn họ lâm vào trạng thái bất lợi. Giống như việc cùng một phe không thể PK, thuộc hai phe bất đồng cũng không thể cứu viện cho nhau, thầy thuốc bên nhập Tiên cũng không thể cứu bên nhập Phật, cho nên đội ngũ bên nhập Phật cũng vô pháp phục sinh tại chỗ, chỉ có thể chết hồi thành rồi tiếp tục chạy lại. Thiết kế trò game này cũng khá biếи ŧɦái, nếu chết ở tam giới, sau khi trở về, người chết cũng không được sống lại ở khu vực an toàn gần nhất, mà bị trở về chỗ cửa khẩu tam giới, tiên thì tại Côn Luân, Phật tại Phổ Đà, Ma ở Ma Vực, sau đó mới từ những nơi đó truyền tống tới Tuyền Ki, mấy người của những phe kia sau khi bị đẩy về thành lại phải truyền tống lại, rất tốn thời gian, quay lại rất mệt mỏi, bởi vậy nếu đánh nhau ở những chỗ này, vai trò của thầy thuốc rất trọng yếu, Công tử Liên Thành vừa ra tay đã gϊếŧ sạch thầy thuốc của bên họ, làm bọn họ vô cùng bị động. Sau khi thầy thuốc bị gϊếŧ, cũng không còn kẻ nào có thể xuất ra kỹ năng mê man, Ta Không Phải Thiên Sứ đã động đậy trở lại, lập tức chạy qua gia nhập cuộc chiến. Công Chúa Tháng Bảy chậm mất mấy nhịp, lúc này mới sử chiêu Ma Ha Quyết, giữ chặt chân toàn bộ đoàn người, giúp Công Tử Liên Thành và Ta Không Phải Thiên Sứ gϊếŧ được cực kỳ nhẹ nhàng thống khoái.
Cũng giống như mọi khi, mấy người kia vô cùng tức giận, liền lập tức chửi mắng ầm ĩ, đội nhập Tiên đang cướp quái của bọn họ cũng gia nhập vào cuộc khẩu chiến, nhao nhao chửi mắng theo. Căn bản Công Tử Liên Thành không để ý tới bọn họ, nhưng Công Tử Phù Tô cũng không chịu kém cạnh, lập tức chửi lại, Công Chúa Tháng Bảy, Ta Không Phải Thiên Sứ, Đừng Kêu Ta Bảo Bối, Phấp Phới Hồ Điệp Bay cũng nối đuôi theo, nhất thời trước mặt chữ xuất hiện liên tiếp như đèn kéo quân, chạy cực nhanh.
Nhất Tiếu Hồng Trần cực kỳ bội phục bọn họ, đừng nói là đánh nhau, chỉ là đánh quái không, chính bản thân mình hai tay không rảnh, thế mà bọn họ có thể vừa đánh quái, vừa PK, lại vừa gõ chữ chửi nhau, tựa như là có tận bốn cánh tay, làm nàng không thể không khâm phục.
Giữa lúc đang đánh nhau túi bụi, bên đối phương đã gọi viện binh, là một đội nhập Ma, đại bộ phận đều là Ma Giáo cao cấp, còn có một hai người thuộc Côn Luân và Tử Trúc, hai thầy thuốc của đội nhập Phật cũng hồi sinh chạy tới. Cùng lúc đó, đội trợ giúp của Khải Hoàn Hào Môn cũng đã tới, Tiên Phật Ma cũng đều có đủ. Lập tức, song phương lâm vào chiến đấu kịch liệt hỗn loạn.
Nói ra cũng kỳ quặc, hai phe cánh đánh tới đánh lui, lại không gây nên bất kỳ thương tổn nào cho Nhất Tiếu Hồng Trần, nàng tận mắt thấy một thầy thuốc nhập Phật của Khải Hoàn Hào Môn bị hai Ma Giáo của Huy Hoàng Vương Triều đuổi sát theo, rồi bị gϊếŧ trước mặt mình, hai người kia chỉ ngừng lại một chút, lại không đυ.ng tới mình, mà cùng xoay người sang công kích Công Tử Phù Tô.
Chuyện như vậy phát sinh nhiều lần, rốt cuộc Nhất Tiếu Hồng Trần cũng hiểu rõ, hình như phe đối phương hình như không muốn gây thương tổn tới nàng, hơn nữa lúc gϊếŧ người ở gần chỗ nàng đang đứng, cũng không dùng kỹ năng quần công, phân nửa là sợ thương tổn tới nàng. Trong tam giới, level của nàng thuộc cấp thấp nhất, là một tiểu Côn Luân vô cùng vô cùng yếu ớt, chỉ sợ tùy tiện dùng một kỹ năng quần công nhỏ bé cũng có thể hạ sát nàng ngay lập tức, nếu như muốn phòng ngừa sự tình như vậy phát sinh, chỉ còn cách không dùng kỹ năng quần công, tuy rằng như vậy lúc đánh nhau sẽ phải cố gắng hơn rất nhiều, nhưng bọn họ tuyệt nhiên không làm bừa, như là có một người nào đó đã ra lệnh cho bọn họ, khiến bọn họ không thể thương tổn tới nàng.
Nhất Tiếu Hồng Trần phát hiện ra chuyện đó, những người khác đương nhiên cũng phát hiện ra, Công Chúa Tháng Bảy là người đầu tiên không kiềm nén được, lập tức nói trong [ đội ngũ] : " Cái tiểu Côn Luân level 125 kia có phải nội gian hay không vậy ? Tại sao bọn họ không gϊếŧ ngươi ? Mà sao ngươi cũng không gϊếŧ bọn họ ?"
"Không gϊếŧ người thì không sao, dù sao nàng ta cũng là một tiểu Côn Luân level thấp, cho dù người ta có đứng im ở đó không hoàn thủ, nàng cũng không gϊếŧ nổi." Phấp Phới Hồ Điệp Bay cũng mỉa mai theo : "Có điều, không thể gϊếŧ người cũng không sao, nhưng chửi mắng người chắc cũng có khả năng chứ ? Không lên tiếng là nghĩa làm sao ? Định giả bộ làm thánh mẫu ở đây sao ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần hít sâu vào một hơi, đang muốn phân trần, Công Tử Liên Thành đã mở miệng : "Nàng là bang chủ của phe trung lập, đương nhiên không bị đối phương gϊếŧ. Bên phe chúng ta cũng không cho phép gϊếŧ lung tung những người thuộc phe trung lập, chỉ gϊếŧ đối địch. Về phần chửi mắng người, có người am hiểu, có người cũng không biết, ta cũng không biết chửi mắng người khác, đâu thể cưỡng cầu."
Công Tử Phù Tô gần như thốt ra cùng một lúc với anh : " Hồng Trần chỉ cần hỗ trợ đánh quái là được rồi, những chuyện khác không cần để ý tới. Con gái bình thường không thích đánh nhau, các muội cũng đừng ép buộc người ta. Tháng Bảy, Hồ Điệp, nếu các muội không muốn đánh nhau, cũng quay ra đánh quái, không muốn gây chuyện với bọn họ cũng đừng mở miệng, đều không sao cả. Những chuyện đó cứ giao cho bọn ta đi."
" Cám ơn. Người khác không gϊếŧ ta, cũng không chửi ta, quả thật ta cũng không có lý do để đi công kích bọn họ." Nhất Tiếu Hồng Trần cũng cố gắng gõ ra được một câu như vậy, sau đó một tay ấn bàn phím, một tay giữ chuột, hết sức chăm chú theo dõi tình hình chung quanh cùng với dây máu của đại tướng Ma Giáo, không dám lơi lỏng.
Công Chúa Tháng Bảy nổi giận nói : "Tam ca nói ngươi là bằng hữu của huynh ấy, những kẻ đó gϊếŧ Tam Ca, chửi Tam Ca, lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao ?"
"Đúng vậy, nói lấp liếʍ mấy câu như thế, nhìn qua có vẻ khảng khái hào hùng lắm, nói trắng ra không phải ích kỷ sao ?" Phấp Phới Hồ Điệp Bay cũng lạnh lùng nói tiếp : " Chẳng qua chỉ vì bảo toàn chính mình, thế mà Tam Ca còn bênh vực nàng ta, thật không đáng."
Nhất Tiếu Hồng Trần cảm thấy rất khó chịu, nhưng thân phận hiện tại của nàng không thuộc Khải Hoàn Hào Môn, bên phe Huy Hoàng Vương Triều kia cũng không chủ động gây thương tổn cho nàng, nên nàng cũng không thể động thủ, nếu như bây giờ nàng tỏ rõ lập trường, cũng đồng nghĩa với việc kéo bang phái của nàng vào đối địch với Huy Hoàng Vương Triều, điều này hoàn toàn trái với nguyên tắc của nàng. Huống chi, bắt nàng phải chủ động gϊếŧ những người không chút ác ý với mình, dù sao đi chăng nữa nàng cũng không hạ thủ được. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không khỏi cười khổ, nhất thời như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nếu không phải nàng ngại rằng rời khỏi đội có khả năng làm cho nhiệm vụ bị thất bại, nhất định nàng đã rời khỏi đội ngay, không tiếp tục làm nhiệm vụ này nữa. Đối với nàng, phần thưởng nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhiều hay ít cũng không quan trọng, nàng không nguyện ý bị cuốn vào thị phi tranh chấp.
Trong lúc nàng đang tự đấu tranh với mình xem có nên rời khỏi đội hay không, Công Tử Liên Thành đã mở cửa sổ chat riêng với nàng : "Tháng Bảy và Hồ Điệp đều là còn ít tuổi, nói năng không biết cân nhắc, thật ra cũng không có ác ý, nàng chớ để trong lòng."
Trong lòng Nhất Tiếu Hồng Trần thấy ấm áp, lập tức trả lời : " Ta không sao cả, sẽ không để ý. Anh chuyên tâm đánh nhau đi, đừng phân tâm vì ta."
" Được." Công Tử Liên Thành cũng không nói gì nữa, tiếp tục vùi đầu khổ chiến.
Giữa lúc mọi người đang hoa mắt trong đám kỹ năng kia, ba đại tướng Ma Giới đã bị gϊếŧ chết, sau đó Công Tử Phù Tô lập tức giơ cái chìa khóa " Mở ra rương chứa bảo bối" cho mọi người trong đội ngũ xem, cười nói : " Bên chúng ta đã cướp được rồi."
Công Chúa Tháng Bảy lập tức nói to : " Cám ơn các ngươi đã hỗ trợ bọn ta đánh quái, khổ cực cho bọn ngươi rồi."
Ta Không Phải Thiên Sứ và Đừng Kêu Ta Bảo Bối cũng cười ầm ĩ, liên mồm cảm ơn theo.
Phe đối phương lập tức chia hai đội người ra vây quay bảy cái rương, chuẩn bị toàn lực chặn đánh những người chạy lên mở rương.
2.
Đây là lần đầu tiên Nhất Tiếu Hồng Trần bị cuốn vào trận chiến kịch liệt như thế, nhất thời cũng phản ứng không kịp. Thấy nhiều người bảo vệ chung quanh rương như vậy, không khí khẩn trương xung quanh lại càng căng thẳng hơn, trong đầu nàng bắt đầu thấy trống rỗng, cảm thấy vô kế khả thi, chỉ sợ là hôm nay không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.
Dường như Công Tử Phù Tô đã định liệu trước những việc này, liền nói trong [đội ngũ] : " Bảo Bối, ta sẽ đưa chìa khóa cho ngươi, ngươi đi mở rương. Ta sẽ phụ trách làm bọn họ ngủ mê, những người khác cũng đừng công kích, đừng để bọn họ bị đánh thức. Phe nhập Tiên không đánh bọn ta được, không cần quan tâm."
Đừng Kêu Ta Bảo Bối lập tức đáp ứng : " Được" liền lập tức muốn giao dịch chìa khóa với hắn.
Phấp Phới Bươm Bướm bay lập tức dị nghị : " Phải kêu Nhất Tiếu Hồng Trần đi mở rương đi, dù sao đối phương cũng không công kích nàng ta. Bảo Bối đi gϊếŧ thầy thuốc của bên họ, ta với huynh làm cho bọn họ bị ngủ, vậy mới là an bài tốt."
Trong chốc lát, Công Tử Phù Tô trầm mặc không nói nên lời, phàm người nào đã vào bang được một thời gian, cơ hồ đều có thói quen, từ trước tới giờ mỗi khi làm nhiệm vụ không bao giờ cãi lời bọn họ, anh đã quên mất cảm giác bị người ta phản bác, lúc này không khỏi ngẩn người ra, không kịp phản ứng.
Ngay lúc anh vừa ngây người, thầy thuốc nhập Ma ở phe đối phương đã tranh động thủ, lập tức phát động kỹ năng mê man tấn công tới bọn họ, nhất thời làm bọn họ không động đậy được. Công Tử Phù Tô lập tức nói trong box chat bang phái : " Mau tới đánh thức bọn ta."
Lập tức có hai người thuộc phe nhập Phật và nhập Ma lập tức chạy tới tấn công bọn họ một chiêu nhẹ nhàng. Công Tử Phù Tô vừa tỉnh lại liền phát động kỹ năng ngủ trụ đối phương, sau đó nói : " Bảo Bối, ta ném chìa khóa ra, ngươi mau mau nhặt lấy."
Đừng Kêu Ta Bảo Bối vọt tới bên cạnh anh, thấy chìa khóa vừa rơi ra lập tức nhặt lấy, sau đó sử Lăng Ba Vi Bộ lập tức chạy tới gần rương, hơi do dự một chút, rồi mở ra cái thứ ba.
Có tất cả bảy cái rương, đồ vật bên trong không giống nhau, mà mỗi chìa khóa chỉ có thể mở được một lần, sau đó tự động biến mất, bởi vậy người mở rương chỉ có thể mở một cái, lúc này chỉ xem nhân phẩm và vận khí của hắn tốt tới đâu, có điều, chỉ cần mở rương, Boss sẽ xuất hiện, nhưng địa điểm xuất hiện không giống nhau.
Đừng Kêu Ta Bảo Bối click vào cái rương, thấy tiến độ hoàn thành bắt đầu từ 1% chạy lên, phải tới con số 100% rương mới mở ra, quá trình này cần tới 30s, nếu gặp phải công kích, lập tức bị gián đoạn, phải lặp lại từ đầu. Công Tử Phù Tô làm hộ pháp cho cậu, không ngừng tung ra hàng loạt kỹ năng mê man với phạm vi lớn, đảm bảo rằng cậu không chịu bất kỳ thương tổn nào.
Hai đội nhập Phật và nhập Ma đang triền đấu cùng Công Tử Liên Thành lập tức xông tới, có kẻ đánh thức đồng bọn đang bị ngủ vùi, có kẻ chuyển sang công kích Công Tử Phù Tô và Đừng Kêu Ta Bảo Bối, Phấp Phới Hồ Điệp Bay level thấp, chưa học được kỹ năng ngủ quần công, chỉ có thể mở pháp trận, gia tăng công kích, tiêu trừ trạng thái bất lợi cho Công Tử Phù Tô.
Nhất Tiếu Hồng Trần không nhịn nổi nữa đang định tiến lên hỗ trợ, Công Tử Liên Thành đã chat riêng với nàng : "Nàng đừng động thủ."
"Vâng." Nàng dừng chân, khẩn trương nhìn tình hình chiến đấu trước mặt.
Những người thuộc phe Khải Hoàn Hào Môn chạy tới tiếp viện không ít, lúc này cũng nhao nhao chạy qua, kỹ năng ngủ quần công không ngừng xuất hiện loang loáng, đồng thời còn có Sấm Vang Chớp Giật của Côn Luân, Thanh Liên Thịnh Ca của Tiêu Dao, Ma Diễm Phần Thiên của Ma Giáo, đều là những kỹ năng cuối cùng của từng môn phái, các loại hiệu quả cùng nở rộ như pháo hoa, chiếu sáng rực rỡ cả khu vực âm u tối tăm của Ma Vực.
Không ngừng có người ngã xuống, sau đó bị thầy thuốc hồi sinh, lại ngã xuống, lại hồi sinh, mà Nhất Tiếu Hồng Trần đứng giữa luồng mưa bom bão đạn đó lại không bị rớt xuống dẫu chỉ một cọng tóc. Trong lòng nàng rất lúng túng, cũng không thể đứng im đó một cách thanh thản, sau đó hưởng thụ thành quả do bọn họ khổ cực kiếm được, có điều nàng cũng không nguyện ý bị cuốn vào cái vòng tranh chấp giữa hai đại bang kia, hơn nữa trước mắt nàng cũng không đủ năng lực này.
Chính vào lúc đang lưỡng lự, rốt cuộc Đừng Kêu Ta Bảo Bối cũng mở được cái rương này ra. Hắn giơ đồ vật bên trong cho mọi người trong đội ngũ xem, nói một cách chán nản : "Vớ vẩn"
Đó là một viên Ma Ngục Huyết Thạch, ngoại trừ Nhất Tiếu Hồng Trần, không người nào biết cách dùng, mà trên thị trường cũng không có kẻ nào nguyện mua, nên trong mắt bọn họ nó hoàn toàn vô giá trị, bởi vậy kêu là đồ vớ vẩn. Nhất Tiếu Hồng Trần tim đập thình thịch, lập tức chat riêng với Công Tử Liên Thành " Ta muốn cái này, trả bao tiền cũng được."
Công Tử Liên Thành nhanh chóng hiểu ra : " Dùng để làm bộ trang bị của ta sao ?"
" Đúng" Nhất Tiếu Hồng Trần hưng phấn gõ một loạt : " Thiên Giới Tinh Trần, Ma Ngục Huyết Thạch, Cửu Thiên Huyền Vũ, Bồ Đề Xá Lợi, cần bốn thứ này."
" Hiểu rồi, nàng đừng nói gì cả, để ta." Công Tử Liên Thành lập tức nói trong [ đội ngũ] : " Bảo Bối, cái đó đưa cho ta đi"
" Được." Đừng Kêu Ta Bảo Bối không chút do dự : " Đánh Boss xong sẽ chuyển cho huynh."
Công Chúa Tháng Bảy rất tò mò : " Tam ca, cái này dùng để làm gì ? Bằng hữu của ta cũng có một viên, hình như cũng là mở rương ra thấy, nhưng mọi người không biết dùng để làm gì, để lại chỉ tốn chỗ, hắn đang định vứt đi."
" Đừng vứt. Bằng hữu của ngươi nếu còn có thứ gì vô dụng thì bán cho ta, ta sẽ trả tiền." Công Tử Liên Thành nói một cách thản nhiên như không : " Ta đang muốn dùng mấy thứ này để tinh luyện trang bị, không rõ là có được hay không."
" Được, đợi đánh xong Boss ta sẽ tìm hắn nói." Công Chúa Tháng Bảy vô cùng hăm hở " Kêu bọn hắn chuyển toàn bộ mấy thứ rác rưởi này cho ta."
Bọn họ vừa bàn luận hào hứng vừa đi tìm Boss.
Tuy rằng địa điểm xuất hiện rất tùy tiện, nhưng vẫn có quy luật, chỉ yếu thường xuất hiện tại hai địa điểm tại Ma Vực, Công Tử Liên Thành mang theo Nhất Tiếu Hồng Trần, Ta Không Phải Thiên Sứ và Công Chúa Tháng Bảy, Công Tử Phù Tô mang Theo Phấp Phới Hồ Điệp Bay và Đừng Kêu Ta Bảo Bối chia làm hai đội đi tìm Ma Quân Địa ngục.
Mấy đội nhân mã tới trợ giúp bọn họ vẫn liều mạng cuốn chặt lấy phe đối phương, không cho phép bọn họ giành chạy đi cướp Boss, nhưng cũng có không ít những kẻ đã thoát ly chiến trường, chạy về hai địa điểm kia.
Trong khoảnh khắc Công Tử Liên Thành đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn quỷ dị hừng hực lửa của Ma Quân Địa Ngục, mà bên cạnh hắn có hai đội người đang chiến đấu ác liệt. Một đám đang gϊếŧ Boss, còn một đám đang định gϊếŧ họ.
Kỳ thật từ lúc bọn họ bắt được cái chìa khóa, nhiệm vụ này đã tính lên người họ, những người kia cho dù có gϊếŧ được Boss này cũng chẳng được cái gì cả, nhưng bọn chúng muốn gϊếŧ Boss kia đi, để những người đang làm nhiệm vụ này cũng không được gì cả. Mà mấy người bên Khải Hoàn Hào Môn đương nhiên kiệt lực ngăn cản hành động này của bọn chúng, vì thế nơi này cũng thành bãi chiến trường, thây nằm ngổn ngang khắp nơi, mà nhìn qua lớp dung nham chảy xiết trong những kẽ đá phảng phất như máu tươi, làm người ta càng thấy rợn mình.
Nhất Tiếu Hồng Trần có phần không biết phải nói gì. Đại khái đây chính là bộ mặt thật của giang hồ đi.
Công Tử Liên Thành liền nói với bọn họ : "Mọi người dùng toàn bộ kỹ năng, cướp Boss" Sau đó lập tức nhảy lên tấn công đầu tiên.
Nhất Tiếu Hồng Trần cũng lập tức chỉ huy Thanh Long tiến công, đi ngay phía sau.Hai con cự long đồng thời tấn công Ma Quân Địa Ngục, khí thế bức người. Ta Không Phải Thiên Sứ và Công Chúa Tháng Bảy cùng theo sát, hoàn toàn không quan tâm tới những kẻ tới cướp Boss, chỉ dùng toàn bộ kỹ năng để công kích.
Công Tử Phù Tô liếc đọc qua câu nói của Công Tử Liên Thành đã hiểu rõ tình hình, lập tức nói trong [ đội ngũ] : " Chúng ta sẽ lập tức tới ngay."
Công Tử Liên Thành cũng không rảnh nhiều lời, chỉ đáp lại một tiếng " Được' rồi tiếp tục dùng toàn lực tấn công.
Chung quanh Nhất Tiếu Hồng Trần là đám người đang gϊếŧ nhau trối chết, nhất thời sấm sét vang dội, mặt đất chấn động, làm người ta phải hoa mắt chóng mặt, nàng hoàn toàn không nhìn rõ ai với ai, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào dây máu của Ma Quân Địa Ngục, vừa dùng toàn lực công kích, vừa chỉ huy Thanh Long trên đầu.
Chỉ một lát sau, mấy người Công Tử Phù Tô cũng đuổi tới nơi, lập tức gia nhập chiến đoàn, dùng toàn bộ kỹ năng tấn công Boss.
Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không rõ ai đang đánh quái chính, những người đánh Boss quá nhiều, chỉ thấy quái gầm lên giận dữ ra sức đánh trả, dây máu dài thượt của nó nhanh chóng giảm xuống, có thể thấy lực công kích lên người nó nhiều biết bao nhiêu.
Cho tới khi dây máu cạn tới đáy, trên thân Ma Quân Địa Ngục xuất hiện một ngọn lửa hừng hực, bao trọn lấy nó, nhưng Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không thấy thông báo nhiệm vụ hoàn thành. Nàng không nhúc nhích, cũng không nói năng gì, chỉ đứng đó lo lắng chờ nghe mọi người giải thích.
Cả đội đều trầm mặc, cuối cùng Công Tử Liên Thành là người lên tiếng đầu tiên. Anh nói một cách thản nhiên như không : " Boss đã bị bọn chúng cướp mất rồi, chúng ta quay về thôi."
Nhất Tiếu Hồng Trần bấy giờ đã hiểu, lần này nhiệm vụ đã thất bại mất rồi. Từ lúc bắt đầu tham gia vào trò chơi này tới giờ, nàng đã sớm có thói quen bị những đại hồng danh khốn khϊếp gϊếŧ, hoặc bị người đang PK ngộ sát, cũng có thói quen đang làm nhiệm vụ bị kẻ khác cướp quái, lúc treo máy bị người gây rối, vì thế cũng không muốn làm những nhiệm vụ có phần thưởng lớn hấp dẫn, chỉ trốn trong địa cung Phó Bản treo máy một mình. Từ trước tới giờ, nàng vẫn giữ thói quen bình thản, đã trải qua sinh tử trong hiện thực, căn bản nàng cũng không muốn tranh cao thấp với người khác trong trò chơi như thế này. Nhìn thấy câu nói này của Công Tử Liên Thành, nàng cũng không biết phải nói gì cho phải, liền im lặng không nói năng gì.
"Tổng công kích của đội chúng ta thấp, không tranh được với người ta, nên cũng không thể nói gì được." Hiển nhiên là Công Chúa Tháng Bảy vô cùng bực bội : " Tam ca, ta không nuốt trôi được cơn tức này, chỉ muốn đi gϊếŧ người. Chúng ta đi bao vây chung quanh NPC, để bọn chúng cũng không giao nhiệm vụ được."
Công Tử Liên Thành cười : " Được, chúng ta đi thôi."
"Hồng Trần bang chủ không cần đi theo đi." Nghe qua Công Chúa Tháng Bảy có vẻ khách khí, kỳ thực cố tình châm chọc : "Ngươi dịu dàng ngọt ngào như vậy, chúng ta đi đánh nhau, ngươi chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, chắc là nhàm chán quá đi."
" Đúng vậy." Phấp Phới Hồ Điệp Bay cũng cười rạng rỡ " Không dám lãng phí thời gian của Hồng Trần Bang Chủ. Những chuyện gϊếŧ người nhàm chán như vậy để chúng ta tự làm thôi."
Công Tử Liên Thành lấy Ma Ngục Huyết Thạch từ tay Đừng Kêu Ta Bảo Bối, sau đó giao cho Nhất Tiếu Hồng Trần, nói đầy vẻ quan tâm : "Hồng Trần, nàng vốn không thích đánh nhau, đừng đi nữa."
" Vâng." Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức đáp ứng, rời khỏi đội ngũ, sau đó click vào bùa hồi thành, trực tiếp quay trở về Cẩm Tú Phường ở Kim Đài Thành.
Có vẻ như Công Tử Liên Thành cũng không yên lòng, lập tức mở cửa sổ chat nói với nàng : "Nàng đừng nghĩ gì cả, ta chỉ không muốn nàng bị cuốn vào mấy thứ đó thôi."
Nghe vậy Nhất Tiếu Hồng Trần thấy vui vẻ hơn rất nhiều, lập tức mỉm cười trả lời : "Ta không sao cả, chủ yếu là thấy mình liên lụy tới mọi người, làm mọi người không hoàn thành được nhiệm vụ, có phần không yên tâm"
"Đừng nói vậy, nếu như thiếu bớt một người trong đội ngũ, lực lượng của chúng ta càng suy yếu, càng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ." Công Tử Liên Thành lập tức an ủi nàng : " Lần này cũng nhờ bọn chúng dốc toàn lực ngăn chặn chúng ta, hai đội của Tiểu Bạch và Vô Kị đều hoàn thành nhiệm vụ, vừa mới giao xong nhiệm vụ rồi, như vậy không phải rất tốt sao ? Hơn nữa, cho dù bọn chúng ta không hoàn thành nhiện vụ, nhưng cũng lấy được cái tài liệu này, cũng coi như thắng lợi không nhỏ."
" Đúng, anh nói đúng. có thể lấy được tảng đá này, ta đã rất thỏa mãn rồi." Nhất Tiếu Hồng Trần vô cùng cao hứng : "Chủ yếu là mọi người tốn nhiều công sức như vậy, lại không được cái gì, ta có cảm giác có lỗi, nếu không, ta sẽ trả tiền, anh đưa cho bọn họ đi."
"Không cần." Công Tử Liên Thành mỉm cười : " Việc này nàng không cần xen vào, ta sẽ có cách xử lý."
"Vâng." Nhất Tiếu Hồng Trần hoàn toàn không thắc mắc gì những lời của anh, vừa đáp ứng vừa đi vào trong cửa hàng, thả khối Ma Ngục Huyết Thạch vào trong kho hàng.
Chẳng bao lâu, trên [thế giới] đã lại xảy ra một trận khẩu chiến kịch liệt.
3.
Hiện tại chính là thời gian những đội hoàn thành nhiệm vụ đi giao nhiệm vụ, Công Chúa Tháng Bảy, Công Tử Liên Thành mấy người lập tức bao vây xung quanh chỗ NPC ở tiên giới, không cho người ở bang phái đối địch giao nhiệm vụ.
Trong khoảng thời gian mở ra nhiệm vụ khiêu chiến tam giới, ở đây có thể tự do PK, gϊếŧ người không bị biến thành Hồng danh, người bị gϊếŧ không bị mất điểm kinh nghiệm, bởi thế đối với những kẻ thích đánh nhau, nơi đây là thiên đường, mà đối với những kẻ chỉ đi qua tiếp nhận nhiệm vụ không muốn dây dưa thì nơi đây chính là một nơi đầy khủng bố. Cũng bởi vì gϊếŧ người không bị thành Hồng danh, cho nên rất nhiều người không chút cố kỵ sử dụng kỹ năng sát thương một cách bừa bãi, chỉ cần không chung đội lập tức sẽ bị tấn công, thậm chí những người cùng thuộc môn phái cũng không thể may mắn tránh khỏi. Càng tiến vào những giây phút cuối cùng của nhiệm vụ khiêu chiến, chung quanh NPC giao nhiệm vụ của Tiên Phật Ma chiến hỏa càng ngập trời, trên [thế giới] nước bọt lại càng phun mù mịt.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn thấy những tiếng chửi mắng đủ loại xuất hiện trên box chat [thế giới], trong lòng cực kỳ bình tĩnh, lại có một cảm giác vui mừng một cách thản nhiên. Như thường ngày, nàng tiếp tục chỉnh lý cho tốt hai cửa hàng của mình, sau đó đọc đoạn chuyện trò của bang phái mình. Khinh Ca Thủy Việt đã trả lại vị trí bang chủ cho nàng, đương nhiên nàng cần tiếp tục quan tâm tình huống của mọi người trong bang.
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen có chút hưng phấn nói : " Nghe nói cuối tuần vừa rồi update rất nhiều hạng mục, mới tăng thêm kỹ năng thầy trò, kỹ năng vợ chồng, kỹ năng bang phái, còn muốn mở thêm Phó Bản mới, ra Boss mới."
" Đúng vậy, đúng vậy." Diêm Bán Cô Bé cũng rất kích động " Không biết có ra thêm trang bị gì mới không ? Boss mới có rơi ra cái gì cao cấp không ? Thật khiến người ta phải chờ mong."
" Dạo gần đây người thu đồ đệ cũng nhiều lên." Tay Phải Đồng Ý cười nói : " Trước kia phần lớn tình huống đều là người mới khổ sở cầu xin những người level cao thu mình làm đồ đệ, hiện tại trái ngược, cao thủ chạy lên [thế giới] kêu gọi thu đồ đệ."
Gió Thật Lớn : " Các ngươi có đồ đệ không ?"
" Không có, lười làm nhiệm vụ thầy trò, ta còn phải bồi tiếp lão bà, không rảnh." Tay Trái Ước Định đáp một cách khoái lạc : " Dù sao bọn ta cũng có kỹ năng vợ chồng là tốt lắm rồi."
"Đúng vậy, lão công nói đúng." Tay Phải Đồng Ý rất vui vẻ : " Có điều nếu kỹ năng thầy trò đúng là tốt như vậy, cũng có thể thu đồ đệ, nhưng trước hết phải để ta xét duyệt qua đã."
" Điều đó là đương nhiên, lão bà là người định đoạt mà." Tay Phải Ước Định có tố chất của một "lão bà nô"( người hầu của vợ)
Hai người bọn họ quen biết trong trò chơi, mến nhau, hiện đã lan ra ngoài hiện thực, cũng đã phát triển tới mức gặp cha mẹ hai bên, cũng được phụ mẫu cho phép, là một ví dụ tu thành chính quả hiếm thấy, chỉ cần nhắc tới đã gϊếŧ sạch những cặp vợ chồng hư ảo trong trò chơi.
Nghe hai người tung hứng nịnh nọt lẫn nhau như thế, mấy kẻ trong bang lập tức tỏ rõ thái độ khinh bỉ như thường lệ.
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen bò ra đất nôn ọe : " Các ngươi thật buồn nôn."
Tay Trái Ước Định tỏ vẻ vô lại hỏi : "Tráng sĩ, ngươi có rồi sao ?"
Tay Phải Đồng Ý lập tức nói tiếp : " Bao giờ thì sinh ?"
" Sắp được sinh rồi." Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen mặt không đổi sắc, tỏ vẻ đàng hoàng đáp : " Đã sắp tới level 125, sắp phi thăng rồi."
Mọi người trong bang cùng lăn ra cười, sau đó cùng xông vào khen ngợi hắn.
Khinh Ca Thủy Việt đột nhiên toát mồ hôi đầm đìa đầy mặt : " Giao nhiệm vụ còn phải mở hết các loại trạng thái, không hiểu là cái đạo lý gì nữa đây hả trời."
Nhất Tiếu Hồng Trần cười : "Cậu đi làm nhiệm vụ khiêu chiến hả ? Hoàn thành rồi sao ?"
"Hoàn thành rồi, thực không dễ gì." Nàng khóc lóc giơ cờ hàng : " Mình làm nhiệm vụ khiêu chiến Phật giới, tổ đội với bọn Tiểu Đao. Vốn có bang phái đối địch của bọn họ tới quấy rối, có điều hình như sau đó dốc toàn lực tới Tiên Giới chặn đường Công Tử Liên Thành, bên chỗ bọn mình có phần thuận lợi hơn, đã cướp được Boss. Có điều lúc trở về giao nhiệm vụ lập tức gặp mưa bom bão đạn, bọn mình tử vong mấy lần liền, cũng không thể tới gần NPC, may mà có Công Tử Phù Tô ở đó, mới dẫn được bọn mình tới, bằng không chỉ còn cách khổ sở bỏ trốn. Mấy người Công Tử Liên Thành ở đó gϊếŧ đối địch, phe đối địch cũng gϊếŧ bọn mình, sau đó mấy người Công Tử Phù Tô hộ tống bọn mình tới chỗ NPC, lại quấn chặt lấy những kẻ chặn đường gϊếŧ bọn mình, mỗi người bọn mình phải thêm đủ loại trạng thái, lại phải mở trạng thái vô địch, cuối cùng mới có thể giao nhiệm vụ.
" Trời ơi, nghe mà phát mệt." Diêm Bán Cô Bé buồn bã : " Ta đang nghĩ có thời gian sẽ làm thử cái nhiệm vụ này, nghe nói phần thưởng rất lớn."
" Thì đúng thế mà, điểm kinh nghiệm tăng 20%, lại có cả một quyển kỹ năng phi thăng, lúc mở rương còn thu được mấy thứ." Khinh Ca Thủy Việt tỏ ra rất đắc ý : " Mình thật phục mình nha, đúng là người tốt được trời thương, lúc mở rương ra được một bộ ngọc tinh luyện."
"Trời ơi." Rất nhiều người chảy nước dãi thèm thuồng : " Lão tỷ ngươi mà người tốt cái gì ?"
"Đúng là đồ ăn cướp." Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen nước dãi chảy ròng ròng : " Những người ở đây đều phải có phần."
"Đúng vậy, đúng vậy, xếp hàng điểm danh chia phần, mau giao thứ đó ra đây." Mọi người cùng ồn ào bức nàng phải giao thành quả thắng lợi ra chia đều cho mọi người : " Lão tỷ ngươi mà không chịu giao ra, khó tránh sẽ có kẻ đỏ mắt ghen tị, sau này gặp ngươi lần nào chém lần đấy ha ha "
“Các ngươi đều là người xấu." Khinh Ca Thủy Việt lệ tuôn như mưa : " Đây là thứ ta phải mạo hiểm cả tính mạng mới thu được, mà mấy người bọn ngươi còn muốn cướp, thời buổi này không có pháp luật gì cả."
Cả đám người cùng cười âm hiểm, Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen thừa cơ dụ hoặc : " Việt Việt, lão tỷ nàng đồng ý lấy ta đi, ta sẽ tới bảo hộ nàng"
Lập tức mọi người đều tỏ ra khinh bỉ hắn : " Cái này gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi đúng là kẻ vô lại."
Trong lúc bọn họ đang đùa giỡn ầm trời, Thương Hải Hoành Lưu đã xuất hiện ở trước cửa Cẩm Tú phường. Hiện tại cậu đã ở level 118, trang bị trên người đều đã được tinh luyện tới cấp 8, tản ra ánh lam trong suốt, là đại biểu điển hình cho chiến sĩ đồng.
Nhất Tiếu Hồng Trần đi ra ngoài, tiếp nhận tài liệu và trả tiền cho cậu.
Cho dù tới cấp bậc nào đi chăng nữa, lúc đánh quái đều thu được tài liệu, có điều cấp bậc của tài liệu là bất đồng thôi, kỹ năng chế tác của Nhất Tiếu Hồng Trần đã ở mức cuối cùng, tài liệu cấp nào cũng cần thiết, bởi vậy Thương Hải Hoành Lưu vẫn cung cấp tài liệu cho nàng. Hai người vẫn giống như trước kia, không bao giờ cò kè mặc cả, Nhất Tiếu Hồng Trần bao giờ cũng trả cho cậu giá cao hơn giá thu mua bên ngoài, mà trước giờ Thương Hải Hoành Lưu cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Lần này sau khi giao dịch xong, Thương Hải Hoành Lưu lại đứng đó không đi. Nhất Tiếu Hồng Trần cảm thấy có gì khác, liền mở cửa sổ chat hỏi cậu : "Có việc gì cần ta giúp sao ?"
Thương Hải Hoành Lưu chần chừ trong giây lát mới đáp : "Đệ muốn bái Công Tử Liên Thành làm sư phụ."
Nhất Tiếu Hồng Trần do dự một lát : " Đệ là Ma Giáo, phải tìm sư phụ cùng môn phái chứ."
" Công Tử Vô Kỵ cũng có đồ đệ mất rồi. Đệ biết công tử, hay làm nhiệm vụ cùng với công tử." Thương Hải Hoành Lưu bình tĩnh đáp : "Công tử nói Công Tử Tiểu Bạch, Công Tử Phù Tô đều đã có đồ đệ, chỉ riêng có Công Tử Liên Thành là trước giờ chưa thu bao giờ. Đệ nghĩ, chỉ là làm nhiệm vụ thầy trò, nếu công tử có thời gian, có thể chỉ điểm thêm cho đệ một chút kỹ thuật PK là được, không cùng môn phái cũng không sao."
Nhất Tiếu Hồng Trần quen cậu đã khá lâu, cũng biết cậu là người như thế nào, nếu như trước kia, nàng không chút do dự đáp ứng ngay, có điều trải qua việc của Kiếm Tẩu Thiên Phong kia, nàng cũng không dám tùy tiện nhận lời ai bất kỳ điều gì. Nàng trầm tư suy nghĩ, cân nhắc, Thương Hải Hoành Lưu thấy nàng trầm mặc, liền nói : " Không sao cả, nếu khó mở lời, thì coi như đệ chưa nói gì đi."
" Không phải." Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức đáp.
Thương Hải Hoành Lưu có phần nghi ngờ, nhưng không nói năng gì nữa, chỉ chờ nàng nói tiếp.
" Ta không biết công tử có muốn thu đồ đệ hay không, cho nên mới không có cách nào để nói." Nhất Tiếu Hồng Trần giải thích một cách khó khăn : "Cho tới bây giờ công tử không thu đồ đệ, có khả năng là không muốn thu. Đệ cứ chờ đi, lúc nào công tử muốn thu đồ đệ, đệ có thể tới bái công tử làm sư phụ, như vậy có phải tốt hơn không ?"
" Dạ, tỷ nói đúng" Thương Hải Hoành Lưu cười : " Vậy thì đừng nói trước, chờ bao giờ công tử muốn thu đồ đệ, đệ sẽ tự mình tới xin."
Nhất Tiếu Hồng Trần như trút được gánh nặng : "Ừm"
Thương Hải Hoành Lưu cưỡi lên Hỏa Kỳ Lân mới mua được không lâu, chạy về phía truyền tống trận, tiếp tục tới Ma Giới làm nhiệm vụ.
Trong lòng Nhất Tiếu Hồng Trần vẫn có chút áy náy, cảm thấy thái độ vừa rồi của mình có phần thương tổn cậu ta, đây đúng là chuyện không chút mong muốn. Trong lúc đang cân nhắc qua lại, đang nghĩ xem có cách nào để bổ cứu, đã thấy Công Tử Phù Tô cưỡi tiên hạc từ từ bay tới.
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy anh dừng trước mặt liền cười hỏi : " Sao không đi đánh nhau à ?"
" Vừa đánh nhau ở Tiên Giới xong, bọn họ lại tiếp tục đi đánh nhau." Công Tử Phù Tô trả lời với vẻ thản nhiên như không : " Thầy thuốc chẳng thiếu, để bọn họ thu được kinh nghiệm từ thực chiến cũng tốt, ta không cần phải đi nữa."
" Ừm" Nhất Tiếu Hồng Trần thấy có vẻ như anh cố tình tới gặp mình, liền hỏi với vẻ thăm dò : " Có chuyện gì sao ?"
" Cũng không có chuyện gì cả, chỉ muốn tìm nàng tâm sự chút thôi." Công Tử Phù Tô mỉm cười : " Nàng có thời gian không ?"
" Có ạ." Nhất Tiếu Hồng Trần cười nói : " Hiện tại cũng không có chuyện gì cả."
" Vậy thì tốt" Công Tử Phù Tô nhẹ nhàng đề nghị : " Vậy chúng ta tới bồn hoa trung tâm ngồi một chút nhé."
4.
Bồn hoa trung tâm nằm ở quảng trường trung tâm trong Kim Đài Thành, ở giữa có một bể phun nước, xung quanh trồng đủ loại hoa đủ màu sắc rực rỡ, cho dù là xuân hạ thu đông, chỗ này trăm hoa vẫn vĩnh viễn đua nở, chim bồ câu trắng lúc gật gù tại luống hoa, lúc xòe cánh bay rào rào thành từng đàn, không khí cực kỳ lãng mạn.
Một ngày trong hiện thực tương đương với bốn ngày trong trò chơi, ở chỗ này càng có thể chiêm ngưỡng được khung cảnh huy hoàng rạng rỡ của buổi ban mai, cũng như vẻ mỹ lệ lúc chiều tà buông xuống. Bên cạnh bể phun nước và rìa bồn hoa có những dãy ghế dài, những đôi tình nhân hoặc vợ chồng rất hay ngồi ở đây để hít thở không khí trong lành. Hồi trước cũng từng có một số người bày quầy hàng ở đây, nhưng nhiều người chơi cho rằng bọn họ làm hỏng cả khung cảnh, cùng liên hợp lại để ngăn cản, kiên quyết không mua đồ của bọn họ, khiến cho bọn họ không thể không quay về lại khu buôn bán, trả lại sự yên tĩnh đơn thuần và khung cảnh mỹ lệ cho nơi này.
Nhất Tiếu Hồng Trần và Công Tử Phù Tô đi tới bên cạnh bể phun nước, cùng ngắm nhìn suối phun đồ sộ một chút, sau đó mới lựa một băng ghế không có người ngồi, xoay người ngồi xuống, thoáng nhìn qua như hai người đang sóng vai, tuy rằng chỉ là cảnh giả, nhưng cũng làm cho người ta thấy vui vẻ thoải mái.
Công Tử Phù Tô mở cửa sổ chat để nói chuyện với nàng : "Công Chúa Tháng Bảy quen bọn ta từ trong trò chơi. Thời điểm đó level của bọn ta còn thấp, công kích của thầy thuốc cũng không cao, nhưng có thể thêm máu cứu người, cho nên mọi người đều tụ thành một đội cố định, thường treo máy, làm nhiệm vụ cùng nhau, Vô Kỵ và Liên Thành dẫn quái, Tiểu Bạch quần công, ta với Yêu Yêu ở phía sau thêm máu. Thỉnh thoảng gặp mấy kẻ level cao tới gϊếŧ người cướp vị trí, chúng ta đồng tâm hiệp lực đánh nhau với bọn chúng, sinh cùng sinh, tử cùng tử, cảm giác vô cùng vui vẻ. Sau đó lần lần biết tới Quỷ Cơ, Tháng Bảy, nói chung là ngày ngày vui vẻ cùng một chỗ. Trong hiện thực Yêu Yêu và Tiểu Bạch cũng là một đôi tình lữ, Quỷ Cơ và Vô Kị cũng rất hợp nhau, chẳng mấy sẽ cùng nhau, Tháng Bảy thích Liên Thành, mọi người chúng ta đều có thể nhận ra, nhưng Liên Thành hình như chỉ coi nàng như muội muội, quan tâm bảo vệ, nhưng cũng chỉ trong chừng mực đó, cũng không có quan hệ gì sâu sắc hơn."
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy anh thao thao bất tuyệt như vậy, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, đành phải tùy tiện nói một chữ " Ừm", tỏ vẻ mình vẫn đang nghe.
Công Tử Phù Tô tiếp tục nói : "Tiểu Bạch, Vô Kị, Liên Thành và ta là bằng hữu từ nhỏ, học cùng nhau từ mẫu giáo, sau đó lên tiểu học, trung học cơ sở, phổ thông trung học đều cùng một lớp, chỉ có đại học thì khác, cũng tới một thành phố khác, nhưng lúc tốt nghiệp lại cùng nhau tụ về làm việc chung trong một thành phố, ở chung lâu như vậy, đương nhiên đều hiểu rõ lẫn nhau."
" Ừm, vậy thì giống ta và Việt Việt." Nhất Tiếu Hồng Trần cũng thấy vui vẻ, có thể hiểu thêm một chút về Công Tử Liên Thành trong hiện thực, nàng đột nhiên có cảm giác vô cùng vui vẻ sung sướиɠ.
"Thật ra ta cảm thấy có không ít người chơi tính cách trên mạng khác xa với ngoài đời thực." Công Tử Phù Tô cười nói : " Nàng thử đoán xem trong hiện thực bốn người bọn ta làm gì ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần suy nghĩ cẩn thận một chút, đáp theo cảm giác của mình : " Công Tử Tiểu Bạch có vẻ như là một vị Giám đốc."
" Không sai lắm." Công Tử Phù Tô lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng. " Nhà họ là công ty gia đình, hắn đúng là người thừa kế chính."
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy mình vừa đoán đã trúng, không khỏi vui mừng, liền nói tiếp : " Công Tử Vô Kị là quân nhân, hoặc cảnh sát, ta thấy anh ấy tính tình mạnh mẽ, là một kẻ theo trường phái hành động."
" Đúng vậy, nói qua không hợp lập tức chém người." Công Tử Phù Tô cũng buồn cười : " Thật ra hắn là thầy thuốc, cũng công tác trong một bệnh viện rất nổi danh ở chỗ chúng ta, là bác sĩ khoa u bướu, mỗi ngày đều phải nghĩ rất nhiều biện pháp để cứu vãn tính mạng của người ta."
"Thật sao ? Vậy thì quả là thần kỳ." Nhất Tiếu Hồng Trần lắp bắp kinh hãi, buột miệng nói : " Ta lại cho rằng anh mới là thầy thuốc."
" Cũng nhiều người nghĩ vậy thật." Công Tử Phù Tô cười nhăn nhở : " Thật ra ta là luật sư."
" Ừm" Nhất Tiếu Hồng Trần không kìm được gật đầu : " Thấy cách nói năng của anh như vậy, cũng có phần giống."
" Thật không ?" Công tử Phù Tô mỉm cười : " Vậy đoán nữa thử coi, Liên Thành làm gì ?"
" Liên Thành ?" Nhất Tiếu Hồng Trần nghĩ một lúc rồi mới đáp : " Ta cảm thấy Liên Thành không thích nói nhiều, lại rất biết cách quan tâm chăm sóc cho người khác, tính cách nhẹ nhàng, bất quá cũng không dễ đoán được huynhanh ấy làm gì trong hiện thực. Nói thật, có lúc ta từng nghĩ, không biết anh ấy có cùng một nghề với ta hay không."
"Sao ? Vậy nàng làm nghề gì ?" Công Tử Phù Tô cũng thoáng tò mò.
"Công ty của ta là công ty cây xanh, bất quá không thuộc loại phủ xanh thành thị, mà làm những công trình lớn ở nơi dã ngoại, ví dụ như sân bay ở cao nguyên, trạm thủy điện, những quốc lộ ở nơi thâm sơn, bọn ta làm những hạng mục phụ trợ cho những công trình đó như san dốc, đắp đê, phòng ngừa sụt lúng sạt núi, đá lở.." Nhất Tiếu Hồng Trần đáp một cách bình thản : "Ta là giám sát hiện trường, quanh năm công tác ở nơi hoang dã, chẳng mấy khi trở lại chốn phồn hoa đô thị."
Hiển nhiên Công Tử Phù Tô cảm thấy rất bất ngờ, hồi lâu mới thở dài : "Thật không đoán nổi. Ta thấy nàng tốt tính như vậy, chẳng bao giờ tranh đua với kẻ khác, cũng không thích so đo, lại cho rằng nàng sinh sống trong một thành phố lớn, hoặc là thuộc thành phần trí thức, cả ngày làm việc trong phòng điều hòa, hoặc tự mở công ty, không lo tới cơm áo. Công tác của nàng như vây, có vẻ khá nguy hiểm nhỉ ?"
" Đúng vậy, gặp phải đất lún, đá rơi, đất đá sụt lở là chuyện bình thường." Nhất Tiếu Hồng Trần khẽ thở dài : " Nửa năm trước, bọn ta vừa hoàn thành một hạng mục, lúc quay về gặp phải đất lún, giám đốc và mấy vị giám sát khác bất hạnh bỏ mình, chỉ có ta và một đồng sự nữa là giữ lại được mạng, nhưng bị gãy chân, sau khi ra viện chỉ ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, cho nên khoảng thời gian này cơ bản chỉ cắm đầu vào trong trò chơi."
" À vậy thì rõ rồi." Công Tử Phù Tô bắt đầu cảm thấy kính nể nàng : "Dù sao cũng trải qua sinh tử, nên thắng thua trong trò chơi cũng không là cái gì cả, vì vậy nàng mới thoải mái như vậy đi."
" Ta cũng không tốt như vậy đâu." Nhất Tiếu Hồng Trần có vẻ hơi xấu hổ : " Người ta mạnh hơn ta nhiều, ta cũng đành chịu nhịn vậy, chứ cũng không phải tốt tính gì đâu."
" Ừm." Công Tử Phù Tô nhớ lại đoạn hội thoại ban nãy, liền quay lại chuyện chính : " Liên Thành không cùng nghề với nàng đâu, hắn làm du lịch."
" Hả ?" Nhất Tiếu Hồng Trần cực kỳ kinh ngạc : " Thật thế sao ? Cái đó giống như làm cha làm mẹ người ta, bình thường không biết mỗi ngày phải nói bao nhiêu câu."
"Đúng vậy, cho nên hắn cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi khi xong việc đều không muốn nói nhiều nữa." Công Tử Phù Tô cười nói : "Có điều hắn cũng không phải hướng dẫn viên du lịch, mà tự mở một công ty du lịch, hoàn cảnh cũng khá tốt, hắn không cần tự thân xuất mã lừa gạt người khác, đều có nhân viên đi làm thay rồi."
Nhất Tiếu Hồng Trần liền cười ồ lên : " Thì ra là thế."
"Liên Thành làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mình gian khổ gây dựng sự nghiệp, mà Công Chúa Tháng Bảy lại là một vị tiểu thư ngàn vàng, hai người bọn họ căn bản không cùng một loại người." Công Tử Phù Tô khẽ thở dài : " Công Chúa Tháng Bảy và Phấp Phới Hồ Điệp Bay là bằng hữu trong hiện thực, sau khi hai người đó biết chúng ta ở chung trong một thành phố, liền thu xếp tụ họp một lần, nên mới quen biết lẫn nhau. Tâm tư của nàng đối với Liên Thành mọi người đều hiểu rõ, Liên Thành cũng không muốn giả vờ hồ đồ, đã cự tuyệt nàng rất rõ ràng nhiều lần, có điều nàng tuổi trẻ khí thịnh, càng ngăn cản càng hăng hái, theo đuổi không rời. Dù sao đó cũng là một cô gái trẻ, Liên Thành cũng không thể nói quá tuyệt tình làm người ta tổn thương, trong trò chơi cũng ra sức chiếu cố nàng, coi như tận trách của một bằng hữu. Trừ cái đó ra, bọn họ cũng không có quan hệ gì khác."
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy anh giải thích cẩn thận như vậy, ngẩn người ra, bỗng nhiên hiểu, nhất thời mặt đỏ bừng lên. Nàng xoa xoa khuôn mặt nóng bừng, dè dặt hỏi để chứng thực : " Anh nói với ta mấy câu này là có ý gì ? Ta sợ ta đang hiểu lầm."
" Ý của ta là, Tiểu Bạch, Vô Kị và ta đều cảm thấy hai người bọn nàng rất xứng đôi, hình như cũng có ý với nhau, có điều cả hai đều là những người kín đáo, nếu chúng ta không giúp đỡ một chút, có khi chờ tới lúc trò chơi này đóng cửa, các ngươi còn chưa kịp bước qua cửa." Công Tử Phù Tô tỏ ra rất thẳng thắn : " Hai tên kia nói ta là một luật sư, cho nên chuyện này ta phải đứng ra, đương nhiên suy luận này chả logic chút nào cả, nhưng dù sao Liên Thành cũng là bạn bè tốt của ta, cho nên ta mới đảm nhận việc này. Hồng Trần, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của ta, nàng có thích Liên Thành không ?"
Trên mặt Nhất Tiếu Hồng Trần như có lửa thiêu đốt, nóng đến mức sắp bốc hơi mù mịt. Nàng do dự hồi lâu không nói câu nào, Công Tử Phù Tô cũng kiên nhẫn chờ, không nói nửa câu thúc giục nàng.
Phía sau bọn họ, tiếng suối phun róc rách liên tục không ngừng, tiếng bồ câu gù gù vang cả trời xanh, hoa cỏ rực rỡ chen nhau khoe sắc, thỉnh thoảng lại có kẻ đi lướt qua trước mặt họ, ngẫu nhiên dừng lại nhìn một chút rồi lại tiếp tục đi qua. Hết thảy mọi thứ đều đẹp đẽ như vậy, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không tiếp tục cố kỵ nữa, quyết định nói thẳng một lời : " Đúng, ta thích anh ấy."
" Vậy thì tốt rồi." Công Tử Phù Tô vô cùng vui mừng.
Nhưng Nhất Tiếu Hồng Trần lại có chút lo lắng : " Có điều, ngay cả bề ngoài của ta như thế nào anh ấy cũng còn chưa biết, hai người bọn ta chỉ quen nhau qua mạng, tình cảm như thế, có thể thật sao ?"
"Ta cảm thấy là thật." Công Tử Phù Tô nói một cách thẳng thắn : " Về bản chất bên ngoài hiện thực và trên mạng cũng không khác nhau mấy, bản tính con người ta căn bản không thay đổi. Không biết rõ diện mạo của nhau, nói không chừng còn không bị vẻ bề ngoài mê hoặc, có thể nhìn rõ trái tim của nhau, tính ra còn đáng tin tưởng hơn cái trò giả vờ che che đậy đậy trong hiện thực. Hồng Trần, công tác nguy hiểm như vậy nàng còn không sợ, thì sợ gì mà không cố gắng thử một lần, biến cảm tình trên mạng ảo trở thành hiện thực."
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn thấy những câu này, dần dần có lòng tin. Nàng cười đáp : " Hiện tại thực ta càng tin anh đúng là luật sư, chỉ cần uốn ba tấc lưỡi mà củ cải cũng phải gật gù."
" Quá khen." Công Tử Phù Tô tỏ ra rất vui vẻ : " Liên Thành là một cái hũ nút, hơn nữa lại cực kỳ truyền thống và bảo thủ, tuy rằng có không ít những người con gái theo đuổi hắn, hắn lại chỉ sợ tránh không kịp, hiện giờ thấy hắn có thể thích một người, bọn ta đều cao hứng thay cho hắn. Hồng Trần, sau này nàng đừng khi phụ hắn."
" Không đâu." Nhất Tiếu Hồng Trần đỏ mặt, vui vẻ đáp.
" Cũng đừng quá dung túng cho hắn, quản hắn cho chắc, đừng để cho hắn quá hoang phí." Công Tử Phù Tô nửa đùa nửa thật nói : " Cái phương diện quản lý tài sản này nàng là người trong nghề, bọn ta đều mặc cảm, có nàng trông coi hắn, bọn ta thật rất yên tâm. Kỳ thật bọn ta đều đoán rằng nàng làm ở ngân hàng, không ngờ nàng lại làm một công việc nguy hiểm như vậy."
" Việt Việt mới làm ở ngân hàng." Nhất Tiếu Hồng Trần cười nói : " Những lúc kết toán số liệu còn phải tính tới ba số sau dấu phẩy, thường làm nàng nổi điên lên. "
" Vậy sao, thật khiến người ta không tin nổi." Công Tử Phù Tô rất vui vẻ : " Thảo nào nàng khá mẫn cảm với những thuộc tính dù khác biệt rất nhỏ, hóa ra là vì chuyên giao tiếp với những con số."
"Đúng vậy, nghĩ đi nghĩ lại, hai người bọn anh cũng khá cân xứng đấy chứ." Nhất Tiếu Hồng Trần tỏ vẻ trêu chọc : " Anh là kẻ khéo ăn khéo nói, nàng tính toán tỉ mỉ, cùng theo ngạch thầy thuốc trong trò chơi, hơn nữa đều nhập tiên, đúng là một đôi trời sinh, thật đúng là trời sinh."
Công Tử Phù Tô mặt không đổi sắc thản nhiên đáp : " Đúng vậy, chính ta cũng thấy vậy."
Thấy anh gặp biến không sợ như vậy, ngược lại chính Nhất Tiếu Hồng Trần lại không dám nói gì, đành phải cười trừ đổi đề tài : " Nghe nói cuối tuần update có Phó Bản mới và Boss mới sao ?"
" Đúng vậy, bọn ta đang nghiên cứu thông tin xung quanh một chút, nhưng tư liệu tìm được cũng không nhiều lắm." Công Tử Phù Tô nói qua một chút sự tình có liên quan tới phó bản mới.
Nhất Tiếu Hồng Trần đang hứng thú, bỗng nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên. Nàng thuận tay cầm lên xem, hóa ra là điện thoại của công ty, liền nhanh chóng nghe " Alô."
Trong ống nghe truyền ra thanh âm của giám đốc : " Tiểu Hứa, có một chuyện chỉ có cô mới có thể tiếp nhận được, cô có thể tới công ty ngay lập tức được không ?"
" Vâng" Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng quay sang nói với Công Tử Phù Tô : " Giám Đốc gọi ta tới công ty, hình như có chuyện gấp."
" Ồ, vậy thì mau đi đi." Công Tử Phù Tô mỉm cười đứng dậy.
Giám đốc tự gọi điện thoại tới, dứt khoát chuyện này rất quan trọng, mà cũng rất gấp. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không có thời gian chạy đi treo máy, lập tức logout, tắt máy tính, thay quần áo rồi vội vàng chạy thẳng tới công ty.