Chương 7: Chém tướng đoạt thành
Nhất Tiếu Hồng Trần đứng ở tầng dưới cùng của Phi Long Tháp tại Ma Vực, thông qua đội ngũ nhìn chằm chằm vào tình trạng hiện tại của Công Tử Liên Thành. Trong đội ngũ còn có cả Công Tử Tiểu Bạch, Công Tử Vô Kị và Công Tử Phù Tô, bọn họ cũng không thể nào vào hiện trường, bởi vì NPC ở nơi này chỉ truyền tống người tiếp nhận nhiệm vụ vào một cái Phó Bản nào đó không ai hay biết, những người khác không thể vào theo.Không ai dám nói nửa câu, đều vì sợ quấy rầy Công Tử Liên Thành, nếu thao tác có sai lầm hoặc trì hoãn, chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng. Chết ra thì cũng chẳng sao, quan trọng là nhiệm vụ bị thất bại.
Trước đó bọn họ đã chạy lên diễn đàn và trang web xem thử, đều không thấy có ai nhắc tới nhiệm vụ Phượng Hoàng Niết Bàn này, hiển nhiên là chưa từng có người nào gặp phải. Trước lúc ra khỏi thành, bọn họ đã thảo luận qua, đều cho rằng rất có khả năng chỉ có cao thủ sau khi bị luân bạch mới có thể gặp được nhiệm vụ này. Mọi người đều thấy hưng phấn, cùng nhao nhao phỏng đoán xem Công Tử Liên Thành có nhân họa gặp phúc không, có khả năng sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được phần thưởng làm người ta thèm nhỏ dãi.
Công Tử Tiểu Bạch nói : "Xem như Liên Thành là chuột bạch đi* ? Hình như trước giờ chưa có ai đυ.ng tới nhiệm vụ này."
Công tử Vô Kị cười lớn : " Làm ta muốn để cho cái bọn rác rưởi kia luân bạch thử quá đi mất.”
Công Tử Phù Tô cũng cười : " Ngươi muốn thành liệt sĩ, cũng chẳng dễ dàng gì. Ma giới máu nhiều, phòng thủ cao, quá biếи ŧɦái, trang bị của ngươi lại quá kinh khủng, cho dù có đứng im để cho người ta chém, đoán là cho dù bọn chúng chém ngươi tới tê tay, mà cũng chưa chắc có thể chém chết được ngươi."
Nhất Tiếu Hồng Trần suýt nữa thì phì cười.
Công tử Liên Thành cũng cười cười, lập tức đi tiếp nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này cũng tương tự như cái nhiệm vụ biếи ŧɦái mà Nhất Tiếu Hồng Trần đã từng làm, cũng bắt đầu từ chỗ NPC đón tiếp người mới ở Tân Thủ Thôn.
Bắt đầu từ ngoại ô Kim Đài Thành, mỗi khu vực đều phải gϊếŧ một Boss, hơn nữa toàn là những loại quái mà trước kia họ chưa bao giờ gặp, hiển nhiên là chỉ chuyên thiết kế vì nhiệm vụ này.
Quái thứ nhất chính là Tinh Gấu Đen cuồng bạo, nhìn qua thân thể của con quái này có vẻ khổng lồ, có điều bước đi chậm chạp, ngốc nghếch, căn bản không cần Công Tử Liên Thành tới động thủ, chỉ cần ba vị công tử xuất trận, hai chiêu ba đạp đã lăn ra chết. Ba người chém xong con quái này cùng phấn chấn quay lại, chờ Công Tử Liên Thành nói ra địa điểm tiếp theo, có điều anh lại trả lời : "Không thấy gì cả."
Mấy người cùng bất ngờ
Công tử Tiểu Bạch lập tức nói : "Chẳng lẽ chỉ có thể một người gϊếŧ hay sao ?"
Công Tử Vô Kị liền nói theo : "Chờ lát nó xuất hiện, ngươi đánh chính, chúng ta chém phụ."
Công tử Phù Tô cười nói : "Liên Thành, ngươi thả sủng vật ra đánh chính, không cần tự mình động thủ."
Công tử Liên Thành liền thả sủng vật báo săn làm khối kẻ nhỏ dãi của mình ra, công cao mà độ linh mẫn cũng rất cao, là chọn lựa hàng đầu cho việc tấn công chính.
Mọi người đợi một lúc, tiểu Boss kia lại xuất hiện. Công tử Liên Thành liền thả báo săn ra, con báo màu lam nhạt đẹp tuyệt tốc độ cực nhanh, nhảy lên cắn một phát. Tinh Gấu Đen cuồng bạo lập tức quay sang công kích con báo, ba vị công tử liền xông lên chém tơi bời, tốc độ của Nhất Tiếu Hồng Trần chậm hơn một chút, chỉ kịp chém một kiếm, con Tinh Gấu Đen kia đã hét lên một tiếng thảm thiết, ngã ầm xuống đất.
Lần này bốn người đồng loạt hỏi : "Thấy chưa ?"
Công Tử Liên Thành hơi bực bội : "Vẫn không thấy đâu."
Công Tử Vô Kị không nhịn nổi : "Khốn khϊếp, nhiệm vụ gì mà biếи ŧɦái thế chứ ? Vì sao mà không thể đánh giúp được chứ ?"
Công Tử Tiểu Bạch cũng tức giận vô cùng : "Ta không tin, lẽ nào nhất định Liên Thành phải đánh một mình sao ? Chỗ này Boss xuất hiện level không thấp, chắc chắn càng về sau nhiệm vụ càng khó, có phải muốn người ta không thể hoàn thành không hả ?"
Công tử Phù Tô tỉnh táo nói : " Chúng ta thử phương thức khác xem vậy. Liên Thành, ngươi với sủng vật dùng hết kỹ năng, bọn ta chỉ chém suông, xem có được không ?"
Đương nhiên Công Tử Liên Thành lập tức đáp ứng : "Được"
Đợi tới khi tiểu Boss kia xuất hiện lại, anh để cho con báo tấn công chính, sau đó cũng xông lên, dùng toàn kỹ năng tấn công. Đứng ngoài nhìn thử, chỉ có mình anh và sủng vật, huyết lượng của con Tinh Gấu Đen cuồng bạo kia giảm vô cùng chậm, quả thực rất khó đánh. Ba vị công tử và Nhất Tiếu Hồng Trần cố gắng nhẫn nại, đợi tới khi huyết lượng của con quái giảm xuống đến 90%, mới lên chém cùng, nhưng cũng không dám dùng kỹ năng, chỉ dám dùng vũ khí bình thường chém suông, còn phải giảm bớt lực công kích.
Công Tử Vô Kị vừa chém vừa oán hận nói : "Có kỹ năng tốt mà không được dùng, quá bực."
Công Tử Phù Tô liền chọc anh : " Ngươi cứ coi như mình đang là tân nhân đi."
Công Tử Tiểu Bạch cũng cười nói : "Đúng vậy, thực tưởng nhớ khoảng thời gian tốt đẹp cầm mộc kiếm chém ếch** năm đó của bọn ta."
Mấy người lại cười ầm ĩ.
Mất khoảng nửa giờ, Tinh Gấu Đen cuồng bạo mới ngã ầm xuống đất, rơi ra một viên sỏi nhỏ gì đó, Công Tử Liên Thành liền nhặt lên, giơ ảnh chụp cho mọi người trong đội ngũ cùng xem.
Đó là một khối huyết thạch kỳ lạ, không có giới thiệu về thuộc tính, không biết phải dùng làm gì. Căn cứ vào kinh nghiệm lâu năm, có thể chắc hơn nửa là một loại đạo cụ dành cho nhiệm vụ cuối cùng, đương nhiên do Công Tử Liên Thành giữ lấy.
Công Tử Tiểu Bạch liền hỏi anh : "Tiếp theo phải đánh cái gì ?"
Công Tử Liên Thành nhìn chỉ dẫn nhiệm vụ, đáp : " Tới hang Vạn Phật ở Phổ Đà, đánh Cuồng Bạo Yêu Xà."
Công Tử Vô Kị vội vàng nói : " Được, đi nhanh thôi"
Năm người liền trở lại Kim Đài Thành, sau đó lại truyền tống tới Phổ Đà, chạy tới hang Vạn Phật.
Chỗ này vốn là một sơn động khổng lồ, bốn vách tường từ chân lên tới đỉnh đều chạm trổ tượng phật, khí tức trang nghiêm. Bọn họ vừa vào trong sơn động, nhiệm vụ của Công Tử Liên Thành đã nhảy ra, một con rắn khổng lồ hung hãn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Căn cứ vào kinh nghiệm vừa rồi, lại bắt đầu từ việc Công Tử Liên Thành thả sủng vật đánh chính, sau đó anh mới lên theo. Bốn người còn lại còn chưa kịp chạy lên chém giúp, đã phát hiện ra dây máu của mình lập tức về không, sau đó chết sạch.
Đội ngũ hoàn toàn chìm vào yên lặng, một lúc sau, Công Tử Vô Kị mới nói : " Điên à, tự nhiên gϊếŧ chúng ta, đây là cái loại quái biếи ŧɦái gì chứ ?"
Công tử Tiểu Bạch thở dài : " Phù Tô, có mang Hoàn Hồn đan không ?" Phù Tô là thầy thuốc, chỉ có anh sống lại, mới có thể phục sinh những người khác.
Công Tử Phù Tô toát mồ hôi. Sao anh có thể biết được là sẽ xảy ra những chuyện biếи ŧɦái như thế chứ ? Chỉ nghĩ có cả bốn vị công tử ở đây, bất kỳ loại Boss gì cũng có thể đánh được, cho nên cũng không quan tâm có mang theo Hoàn Hồn Đan hay không. Anh giơ cờ trắng đầu hàng, khóc lóc : "Không mang, vứt trong kho hàng, quên mất không mang theo. Thôi quên đi, để ta hồi thành, các ngươi chờ ta." Anh vừa nói liền làm ngay, những người khác chưa kịp lên tiếng cản lại, anh đã tiêu thất.
Vừa chờ Công tử Phù Tô chạy từ trong thành tới, bọn họ vừa thảo luận xem làm cách nào để có thể tấn công con quái này.
Nhất Tiếu Hồng Trần hiếm khi đánh Boss, đương nhiên chưa bao giờ gặp qua loại Boss nào biếи ŧɦái như thế này, cho nên nàng chỉ ngồi nghe. Nhìn thấy bọn họ thương lượng các phương án đánh Boss, nàng cảm thấy rất mới mẻ, cũng thấy rất hấp dẫn.
Công Tử Phù Tô đã nhanh chóng quay lại, đứng cách con rắn biếи ŧɦái kia rõ xa, sau đó ném từng cái lục đạo luân hồi qua đó. Bốn người lần lượt đứng lên, xoay người bỏ chạy, dán mình trên vách núi, thấy con rắn kia không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Công tử Liên Thành lại thả sủng vật ra tấn công con quái này, còn mình thì đứng im, có điều con báo mới tấn công được hai cái, đã bị gϊếŧ ngay lập tức, uống đại hồng dành cho sủng vật cũng không ăn thua. Kế sách này xem ra không xài được.
Công tử Vô Kị liền nói : "Ta chạy lên chém thử, Phù Tô chú ý thêm trạng thái cho ta. Để xem có thể chém chết nó bằng cách nào, sau đó mới để cho Liên Thành tấn công"
“Đúng.” Công tử Tiểu Bạch đồng ý : “Ngươi lên đi, ta mở pháp trận đây.”
" Ta cũng mở." Công Tử Phù Tô liền đứng sát lại.
Công tử Vô Kị đợi hai người bọn họ mở pháp trận xong, mới tiếp tục sử dụng kỹ năng Ma Tôn Uy Quang, có thể cản lại hết thảy những thương tổn và luôn ở trạng thái vô địch, lúc này mới vọt tới trước mặt con rắn, dùng toàn kỹ năng oanh tạc.
Ma Tôn Uy Quang có thể tồn tại trong hai mươi giây, có thể miễn dịch mọi thương tổn và trạng thái bất lợi. cường đại công kích của Công Tử Vô Kị chém rớt hơn một nửa dây máu của cuồng bạo yêu xà. Cho tới giây cuối cùng của Ma Tôn Uy Quang, anh lập tức mở pháp trận Vô Gian Địa Ngục, có thể làm cho mục tiêu bị giảm tốc độ và liên tục mất máu trong suốt một giờ liền.
Ngay lúc này đây, con rắn kia đột nhiên vọt lại, cắn cho hắn một phát. Một con số tổn thương khổng lồ đột nhiên xuất hiện, gấp đôi so với trị số dây máu của hắn. Công tử Vô Kị chết ngay lập tức. Tuy rằng những người khác đang đứng xa xa, nhưng lại phát hiện ra dây máu của mình cũng lập tức giảm xuống với tốc độ kinh người, liền vội vàng uống đại hồng để tăng lại. Dây máu của mấy người tăng lên giảm xuống mấy lần liền, cuối cùng mới ổn định trở lại.
May mắn không bị diệt cả đội, Công Tử Tiểu Bạch chợt tỉnh ngộ : "Quái này có thể thả độc, làm mọi người đều mất máu."
Công Tử Liên Thành không nhịn nổi phải giơ cờ trắng đầu hàng : "Đến gần lập tức bị gϊếŧ, chỉ có thể đánh xa." Tiêu Dao và Ma Giáo đều là những môn phái cận công, thế này đúng là làm khó cho anh.
Nhất Tiếu Hồng Trần linh cơ lóe động : "Đổi vũ khí đi, dùng trượng gỗ là được". Cái loại vũ khí này tương tự như kiếm gỗ, chuyên cấp cho người mới chơi, nhưng có thể đánh từ xa, không cần tới gần.
Công tử Phù Tô ném một cái phục sinh thuật cho Công Tử Vô Kị, sau đó nói : " Vô kỵ, ngươi ở gần con rắn quá, nếu hồi sinh chắc chắn lại bị gϊếŧ nữa, vậy hồi thành đi, mua một ít trượng gỗ mang tới đây." Chỉ cần được thầy thuốc phục sinh, có thể lựa chọn một trong hai phương pháp : hồi thành hoặc phục sinh tại chỗ.
Công tử Vô Kị lập tức đáp ứng, sau đó nhanh chóng biến mất. Bốn người còn lại tiếp tục dán chặt vào vách đá, nhìn con cự xà mặt người đang thản nhiên ngồi rung đùi đắc ý ở giữa động, trong lòng đều thấy bực bội vô cùng. Cho tới khi Công Tử Vô Kị trở về, phát từng cây trượng gỗ cho bọn họ, mấy người mới đứng im tại chỗ, tiếp tục công kích con rắn Boss lần thứ hai.
Tuy cầm trượng gỗ, không cần tiến lại gần, nhưng Công tử Vô Kị và Công Tử Liên Thành đều thuộc phái cận công***, nên phải đứng gần hơn ba người kia, thì mới có thể tấn công tới. Sau khi con rắn kia lọt vào công kích, lập tức nhảy về phía Công Tử Vô Kị ở phía bên trái, sau đó lại nhảy tới trước mặt Công Tử Liên Thành ở bên phải. Hai người này vốn quen tấn công chính, đương nhiên không có khái niệm bỏ chạy, kết quả bị gϊếŧ trong nháy mắt.
Công tử Liên Thành đứng gần Nhất Tiếu Hồng Trần nhất, sau khi con rắn gϊếŧ anh xong, lập tức nhảy về phía Nhất Tiếu Hồng Trần ở cách đó không xa.
Vốn là một tiểu Côn Luân yếu ớt có level không cao, ý thức chạy trốn của Nhất Tiếu Hồng Trần vô cùng tốt, vừa thấy con rắn nhảy tới chỗ mình, không kịp suy nghĩ lập tức sử dụng Lăng Ba Vi Bộ né ra xa.
Con rắn kia đuổi theo vai bước, liền dừng lại, do dự trong giây lát, sau đó lại quay người tấn công sang phía Công Tử Phù Tô. Nhất Tiếu Hồng Trần không kịp suy nghĩ hét lên : "Chạy mau". Chạy trốn cũng là một trong những bản năng của Tử Trúc, Công tử Phù Tô lập tức thi triển chiêu Một Hơi Ngàn Dặm, từ từ lướt ra xa, cách xa vị trí vừa rồi.
Cuồng bạo Yêu Xà vừa dừng lại, Công Tử Tiểu Bạch lại lập tức dùng trượng gỗ tấn công nó. Tuy rằng chỉ dùng vũ khí là trượng gỗ, nhưng lực công kích của anh rất cao, huyết lượng của con rắn cũng giảm bớt không ít. Không có những người khác kiềm chế, đương nhiên con cự xà liền chạy về phía anh.
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy tình thế không ổn, không kịp dùng trượng tấn công, vội vàng mở pháp trận Thiên La Địa Võng. Tốc độ của con rắn kia lập tức giảm đi trông thấy, như rơi vào vũng bùn, cả nửa ngày trời không nhích được một bước. Công tử Tiểu Bạch xoay người bỏ chạy. Con rắn kia lập tức phun ra một luồng sương mù màu xanh đậm, hình như có thể giải trừ khả năng bất lợi của mình, lại quay người sang tấn công Nhất Tiếu Hồng Trần. Nhất Tiếu Hồng Trần nhanh chóng bỏ chạy, hai người đuổi nhau vòng quanh vách núi.
Công tử Phù Tô lập tức hồi sinh hai kẻ đang nằm trên mặt đất, sau đó vung trượng tấn công cuồng bạo yêu xà, lôi kéo sự chú ý của nó lại.
Công tử Tiểu Bạch cười nói : " Hóa ra phải dùng phương pháp chơi trốn tìm mới có thể đánh chết con quái này."
Năm người nắm chắc phương pháp, đã có thể gϊếŧ chết được Boss này một cách dễ dàng. Cứ truy truy trốn trốn, đẩy đi kéo lại như vậy, huyết lượng của Cuồng Bạo Yêu Xà rớt dần, cuối cùng ngã nhào xuống đất, rơi ra một viên huyết hồn kì thạch.
Ra khỏi sơn động, Công Tử Vô Kị cười ha hả : " Có thú vị, có thú vị, tuy rằng chết mất ba lần, bất quá vẫn rất hấp dẫn. Trong chúng ta không ai được tiết lộ phương pháp tấn công con quái này, để những người về sau bị diệt cả đoàn cho vui."
Công Tử Tiểu Bạch cũng cười lớn : "Đúng"
Công Tử Phù Tô cười nói : "Kiểu như ngươi thế này người ta gọi là nham hiểm, bất quá ta thích"
Công Tử Liên Thành cũng mỉm cười, sau đó nói : " Đi Ma Vực."
2.
Tại Ma Vực, Boss cần gϊếŧ là Cuồng bạo Sư Vương nằm ở chỗ tuyệt địa hải sa, bên cạnh nó còn bốn con sư tử con, đều là quái biến dị cao cấp.
Đối với Nhất Tiếu Hồng Trần, chạy tới nơi hải sa tuyệt địa vẫn đầy nguy hiểm, nàng mới ở level 125, hơn nữa chưa thay đổi trang bị, vẫn là một tiểu Côn Luân yếu ớt. Nàng không cầu viện, bốn vị công tử cũng chẳng hỏi qua nàng, nhưng lúc vừa ra khỏi thành, Công tử Vô Kị và Công tử Phù Tô rất tự nhiên đi hai bên cạnh nàng, thay nàng chịu mọi công kích của đám quái hai bên đường, bảo hộ nàng tới mức mưa gió không tới mình. Công Tử Tiểu Bạch đi phía trước cùng Công Tử Liên Thành, đương nhiên cũng rất cố gắng bảo hộ cái vị "Tiểu Tiêu Dao" vừa lên tới level 125 này.
Tới trung tâm của Hải Sa Tuyệt Địa, nhiệm vụ của Công Tử Liên Thành đã xuất hiện, năm con sư tử một lớn bốn nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ. Rút kinh nghiệm từ hai lần đánh Boss trước, bốn vị công tử càng không dám khinh địch, cũng không dám mơ hồ trắng đen, chạy lên chém vội. Bọn họ đứng ở khoảng cách an toàn, sau đó mới cùng bàn luận cách tấn công đám Boss này.
Nhất Tiếu Hồng Trần liền đề nghị : "Có thể dùng sủng vật dụ bốn con sư tử nhỏ ra chỗ khác được không ? Dù sao cũng chỉ cần tấn công con lớn là đủ ""
"Như vậy thì tốt quá rồi, chỉ sợ mấy con sư tử nhỏ kia không hăng máu, không dễ bị dụ đi." Công Tử Phù Tô trầm ngâm nói : "Có thể thử xem, dù sao cũng không mất mát gì cả."
Trong trò chơi này, mỗi lần ngươi chơi chỉ có thể thả ra một sủng vật, muốn dụ bốn con quái ra chỗ khác, như vậy phải có bốn người động thủ liền, nếu vậy chỗ này chỉ còn mình Công Tử Liên Thành. Bọn họ không thể yên lòng, Công tử Tiểu Bạch liền nói : "Để ta gọi vài người trong bang lại đây"
Công tử Vô Kị lập tức nhắc nhở : " Phải gọi những người cực kỳ tin cậy, hiện tại tốt nhất không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Từ sau khi bị mất thành lần trước, Khải Hoàn Hào Môn đã chỉnh đốn cẩn thận một lần, quét sạch không ít những phần tử khả nghi, nhưng cũng chẳng thể cam đoan là trong bang không còn nội gián. Nếu như bên đối địch cài gian tế tới, ba vị công tử bọn họ cũng không sợ, chỉ sợ nhiệm vụ của Công Tử Liên Thành không hoàn thành được, thế mới gọi là phiền phức.
Công tử Tiểu Bạch cười nói : "Ta hiểu mà. Ta xem thử xem Đào Tử và Quỷ Cơ có online không, nếu không thấy các nàng, thì sẽ gọi Bảo Bối và Thiên Sứ tới."
Nhất Tiếu Hồng Trần cũng nói : "Ta có thể gọi bằng hữu của ta tới, nàng tuyệt đối đáng tin cậy.”
"Việt Việt sao ?" Công tử Phù Tô cười nói : " Được, rủ nàng cùng tới đi."
Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức mở cửa sổ chat gọi Khinh Ca Thủy Việt, vị Tiên Tử Trúc đang liều mạng thăng cấp kia vừa nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, hô lên mấy tiếng "Được được được", nhanh chóng rời khỏi Tiên Giới, truyền tống thẳng tới Ma Vực.
Đồng thời tới cùng với nàng còn có Đào Tử Yêu Yêu và Ma Hồn Quỷ Cơ cũng cực kỳ hứng thú. Trên đường đi, các nàng đã nhập đội, đại khái cũng hiểu rõ tình huống, vừa tới nơi đã lập tức bắt tay hành động.
Bốn nữ hài tử lập tức thả sủng vật của mình ra, cùng chia nhau ra quấn lấy bốn con sư tử nhỏ, sau đó chậm rãi lùi về phía sau, kéo bọn chúng ra xa xa.
Công Tử Liên Thành lập tức thả con báo ra, phóng thẳng về phía Cuồng Bạo Sư Vương, nhào vào cắn ngay một phát. Bốn vị công tử liền đứng quan sát một chút, thấy con sư tử này cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỉ có tấn công cao, phòng thủ cao, bạo kích hai cái liên tiếp nhau, con số thương tổn kinh người, đối với những người chơi bình thường có thể nói là khá nguy hiểm, nhưng đối với mấy người bọn họ thì cũng không đáng gì. Vì thế, bốn vị công tử cùng xông lên, vây quanh con sư tử tấn công mạnh mẽ.
Cho tới khi Boss nặng nề ngã xuống mặt đất, bốn con sư tử nhỏ kia mới giận dữ gầm lên, cùng nhau cuồng hóa. Bốn người con gái lại rất ăn ý, đồng thời thu hồi sủng vật. Bốn con sư tử cuồng bạo không tìm thấy mục tiêu công kích, liền tự động chạy về chỗ cũ.
Bốn vị công tử nhanh chóng lách mình ra, chạy vọt ra bên ngoài. Mấy người liền hỏi : "Đã có chưa ? "
Công tử Liên Thành nhìn chỉ dẫn nhiệm vụ, thấy ghi rõ nhiệm vụ đã hoàn thành, đồng thời thuyết minh nhiệm vụ kế tiếp, liền đáp : "Có. Bên dưới ghi tiếp theo là Phi Long tháp."
Bọn họ vừa chạy tới chỗ Phi Long Tháp vừa liên tục bàn luận.
Đào Tử Yêu Yêu có phần nghi ngờ : " Nhiệm vụ này có biếи ŧɦái như mấy người nói đâu, thấy dễ lắm mà ?"
Công tử Vô Kị toát mồ hôi : "Ai biết được ? Hai cửa trước làm người ta dở sống dở chết, ai ngờ tới đây lại đột nhiên dễ như vậy chứ."
Công Tử Phù Tô liền chậm rãi nói : " Theo lệ thường nếu cửa này qua dễ, cửa tiếp theo sẽ vô cùng khó."
"Thật ra nhiệm vụ này cũng rất biếи ŧɦái." Đào Tử Yêu Yêu lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ : "Nếu không phải chúng ta dùng sủng vật dụ bốn con sư tử nhỏ ra chỗ khác, mà chia nhau ra tấn công ở đây, khẳng định không chờ mọi người gϊếŧ chết Boss, mấy con sư tử nhỏ này đã cuồng hóa. Năm Boss cùng xuất hiện một lúc, chúng ta lại không phòng bị, tới phân nửa là bị diệt cả đội."
"Đúng rồi." Khinh Ca Thủy Việt cũng đồng ý : "Quả thật nhiệm vụ này rất biếи ŧɦái, nếu chỉ một người tới đây, căn bản đừng hòng hoàn thành."
"Đúng." Đào Tử Yêu Yêu nhanh chóng thêm mắm dặm muối : " Ta thấy cửa này còn khó khăn hơn so với hai cửa trước, nếu không phải chúng ta thông minh, chắc đã chết mất một nửa rồi."
Bốn vị công tử đều hiểu rõ vì sao các nàng lại nói như vậy, bất quá chỉ vì hy vọng nhiệm vụ tiếp theo nhẹ nhàng hơn, liền cười không nói gì. Nhất Tiếu Hồng Trần vẫn im lặng, bởi bọn họ đang tiến dần tới Phi Long tháp, mà phía trước mặt đây chính là địa danh "Khe" nổi tiếng, tim nàng lại bắt đầu nhói lên.
Đang chạy phía trước, bỗng nhiên Công Tử Liên Thành PM nàng : " Hồng Trần, đừng suy nghĩ nhiều quá, nói không chừng lần này ta nhân họa được phúc. Cho dù không có thêm bất kỳ ưu đãi gì đi chăng nữa, nhưng biết thêm một số nhiệm vụ mà người khác chưa từng làm cũng là tốt rồi. Nàng đừng buồn rầu như vậy, ta cũng không yên tâm."
Trong lòng Nhất Tiếu Hồng Trần nhất thời ấm áp vô cùng, bình tĩnh hơn rất nhiều, mỉm cười nói : " Anh nói đúng, ta sẽ không suy nghĩ nữa."
Công Tử Liên Thành thật vui vẻ : "Vậy thì tốt rồi."
Tọa kỵ của bọn họ vốn đã được thuần dưỡng, nhanh chóng di chuyển với tốc độ tối đa, chỉ một lát đã chạy vụt tới Phi Long Tháp cao vυ't tận mây xanh. Công Tử Liên Thành liền chạy vào đầu tiên, chờ bọn họ cùng vào tới nơi, rồi mới nói : "Cần phải lên tầng trên đỉnh tìm Long Ngâm Tôn Giả."
Lão nhân râu tóc bạc phơ đứng ở tầng cao nhất trên đỉnh vốn rất quen thuộc với bọn họ, nhưng trước giờ chưa bao giờ tiếp nhận nhiệm vụ từ chỗ lão, nên cũng không rõ trò chơi này bố trí NPC này ở đó làm gì, bây giờ mới minh bạch.
Công Tử Vô Kị và Ma Hồn Quỷ Cơ dẫn đường, bọn họ lên thẳng trên đỉnh một cách rất thuận lợi. Công tử Liên Thành chạy tới trước mặt NPC, trao đổi cùng lão. Nói chuyện một hồi, cuối cùng anh mới nói : " Lần này ta phải tới Độc Long Cốc gϊếŧ rồng."
Nhất thời mọi người đều bừng bừng phấn khởi.
Ma Hồn Quỷ Cơ hưng phấn nói : " Ở đâu vậy ? Độc Long Cốc ở chỗ nào ?"
Công Tử Vô Kị cũng cực kỳ tò mò : " Muốn gϊếŧ loại rồng nào ? Giống như Đông Hải Long Vương sao ?"
Khinh Ca Thủy Việt lại phán đoán : " Có giống chúa tể của chiếc nhẫn**** trong Linh giới không ? Hay là Ác Long ở Phương Tây ?"
Công Tử Tiểu Bạch hỏi : " Liên Thành, chúng ta vào bằng cách nào ?"
Công tử Liên Thành nhìn lại những lời NPC vừa nói, cũng không rõ ràng lắm : " NPC nói sẽ truyền tống ta vào đó, nhưng ta không biết là cả đội có vào theo được không?"
"Vậy thì đành phải thử xem sao thôi". Công tử Phù Tô vừa nói xong, lập tức động thủ, hành động như lưu thủy hành vân, tăng thêm toàn bộ các trạng thái cho anh.
Khinh Ca Thủy Việt khe khẽ thì thầm với Nhất Tiếu Hồng Trần : "Cậu xem Công tử Phù Tô thật mạnh mẽ biết bao, bao giờ mình mới có thể xuất sắc như thế chứ ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần cười đáp : "Chẳng mấy chốc đâu, cậu cũng giỏi mà."
Công Tử Liên Thành cũng tăng thêm trạng thái cho mình, sau đó mới click vào NPC, đồng ý truyền tống tới Độc Long Cốc.
Trong giây lát, anh lập tức biến mất trước mặt mọi người, mà bọn họ vẫn không di chuyển, chứng tỏ là chỉ mình anh có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Mọi người chỉ đành theo dõi tình trạng của Công Tử Liên Thành trong đội ngũ, chỉ thấy dây máu của anh chập chờn lên xuống, lúc gần giảm hết, rồi lại đột ngột tăng lên, sau đó lại rớt xuống, lại tăng lên, trong lòng đều khẩn trương, biết rằng loại quái mà anh đang công kích có sức mạnh kinh khủng, anh đang dùng đại hồng để bổ trợ.
Không tới một phút đồng hồ, dây máu của Công Tử Liên Thành lập tức trơ đáy, sau đó ngã nhào ra trước mặt bọn họ.
Công Tử Phù Tô, Đào Tử Yêu Yêu và Khinh Ca Thủy Việt tựa hồ như cùng đồng thời sử dụng phục sinh thuật lên người anh, chỉ thấy ba đóa hoa sen mỹ lệ cùng nở rộ trên thân thể Công Tử Liên Thành, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Công tử Tiểu Bạch quan tâm hỏi : " Sao rồi ?"
Công Tử Liên Thành giơ cờ trắng đầu hàng, bực bội nói : "Để ta nằm một lát thở lấy hơi đã."
Công tử Vô Kị tỏ vẻ đồng tình : "Không mấy khi được thấy ngươi bị ngược đãi đến mức như vậy, thôi nghỉ ngơi chút đi."
Công tử Liên Thành thở dài : "Bên trong có hai con rồng, một con đỏ một con xanh, Hồng Long phun lửa, Thanh Long phun nước, tùy tiện khều một cái đã làm ta rớt 5 000 đơn vị máu, bạo kích thì rớt tới 9 000 đơn vị máu, ta đập trả nó một phát thấy nó mới mất có 1 000, rất khó gϊếŧ."
Công Tử Vô Kị kinh hãi : " Gì chứ, quả nhiên là biếи ŧɦái, lão Tứ đúng là miệng ăn mắm muối"*****
Công Tử Phù Tô toát mồ hôi : " Ta cũng chỉ nói chơi chơi như vậy, ai mà biết nó sẽ thành như thế."
Lúc này Công Tử Liên Thành mới bò dậy từ trên mặt đất, ba thầy thuốc đang đứng đó lập tức tăng thêm toàn bộ trạng thái cho anh. Anh nói với vẻ rầu rĩ : " Ta tiếp tục vào chịu ngược đãi đây." Sau đó đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Chẳng được bao lâu, anh đã tiếp tục chết và bị đẩy ra. Lần này anh không nói một câu, lập tức tiếp nhận phục sinh, đợi thầy thuốc thêm trạng thái xong, mới tiếp tục chạy vào cốc.
Cứ như vậy chết ra, lại vào, lại chết ra, lại tiếp tục vào, Công Tử Liên Thành bị hai con Cự Long ngược đãi chết vô số lần, nhưng thời gian chống chọi càng lúc càng dài hơn. Mới đầu còn có người khuyên anh nghỉ ngơi một chút, nghĩ xem phải đánh tiếp như thế nào, nhưng căn bản anh chẳng thèm nghe, đúng là ngoan cường cố chấp tới cực điểm. Càng về sau, mọi người cũng chẳng phản đối nữa, chỉ đợi anh ra liền thêm trạng thái cho anh. Tử Trúc tăng thêm phòng thủ và tăng hạn mức máu, Ma Giáo thêm công kích và tăng thêm hạn mức máu. Côn Luân tăng thêm nội lực, anh lại tự sử dụng thêm kỹ năng chúc phúc cực hiệu, trong bao mươi giây có thể bảo trì huyết lượng ở con số hơn mười vạn, đủ để ngăn cản sự công kích của hai con rồng kia lúc vừa mới bị truyền qua chưa kịp phản kích. Sau ba mươi giây, huyết lượng sẽ giảm bớt một nửa, muốn liều mạng gì gì đó với hai con rồng kia, chỉ dựa vào thực lực của chính anh.
Đánh nhau ở chỗ này từ lúc trời còn sáng, cho tới tận đêm khuya, không biết Công Tử Liên Thành đã ra vào bao nhiêu lần, cuối cùng sau một lần kiên trì chống chọi hiếm có tới nửa giờ liền, mây đen trên bầu trời bỗng nhiên vần vũ, sấm sét vang dội, sau đó những đám mây đen đang cuồn cuộn trên đỉnh Phi Long tháp bỗng nhiên bị xua tan ra bốn phía, để lộ ra một khoảng không rộng rãi, một đạo ánh sáng chói lòa từ trên trời chiếu thẳng xuống dưới, bao phủ Phi Long tháp trong luồng kim quang lấp lánh.
Hệ thống chợt xuất hiện thông cáo : Dũng sĩ Đồ Long dù đẫm máu vẫn chiến đấu kiên cường, làm cảm động trời xanh, Thiên Giới cử Bạch Long Thần tương lai tới thế gian, cầm theo sợi dây Thương Long Tác để trợ giúp..
Thế giới nhất thời sôi trào, vô số người cùng nhao nhao hỏi thăm :
"Ai vậy ? Ai đang gϊếŧ rồng sao ?"
"Rồng ở đâu vậy ? Mau báo tọa độ ra đây ?"
"Rồng gì thế ? Đang tiếp nhận nhiệm vụ ở đâu vậy ? Ai biết mau nói đi."
.......
Bảy người đang đứng trên đỉnh tháp Phi Long không hé răng, chỉ im lặng đứng nhìn khung cảnh tráng lệ trước mắt.
Chỉ nghe thấy những tiếng rồng ngâm vang lên, âm vang trong trời đất, sau đó, thân tháp chấn động kịch liệt, địa danh "Khe" trứ danh bên cạnh kia trong phút chốc đã vỡ toác ra, thành một cái vực sâu thẳm đen kịt nhìn không thấy đáy. Trên bầu trời, một luồng sáng trắng chói lòa rọi thẳng xuống, hấp dẫn hết thảy tầm mắt của đám người đang đứng trên đỉnh tháp.
Cùng với những tiếng rồng ngâm làm chấn động mọi người, từ dưới khe sâu, một con Hắc Long và một con Thanh Long đồng thời bay vọt ra, uốn lượn tung hoành, khí thế bốc thẳng lên mây xanh. Phía sau chúng, là một con Bạch Long càng khổng lồ hơn đang giương nanh múa vuốt lao vọt tới, lập tức đuổi theo. Trên cổ Bạch Long có một hắc y nhân đang ngồi. Khi ba con rồng lao xẹt qua đỉnh tháp, cả bảy người cùng ngẩn người nhìn.
Người đang cưỡi Bạch Long phi thẳng lên trời cao kia chính là Công Tử Liên Thành.
3.
Mây đen trùng trùng như hải triều dồn dập, cuồng phong cuốn cát bay tung mù mịt khắp đất trời. Ba con rồng đều thuần là rồng Trung Quốc, cùng uốn lượn trên không trung, càng đấu càng bất phân thắng bại. Xích Long phun lửa, Thanh Long phun nước, Bạch Long thì binh tới tướng ngăn, nước lên đắp đất chặn, hỏa đến dùng nước dập, nước tới dùng gió thổi. Bọn chúng không ngừng đấu pháp, lửa, mưa, gió đất đá không ngừng rơi xuống, nếu là trong hiện thực, chỉ sợ nơi này đất cằn ngàn dặm, gà chó không sống nổi.
Bảy người đang đứng trên đỉnh tháp vẫn ngẩng đầu chăm chú vọng ngắm khung cảnh kỳ vĩ trên bầu trời, lẫn trong nước lửa thỉnh thoảng vẫn bắt gặp những kỹ năng rất hoa lệ. Trong bốn môn phái, kỹ năng của Tiêu Dao là hoa lệ nhất, tên gọi cũng hay nhất, hiệu quả cũng đẹp mắt nhất, lúc này đây ở giữa trời cao lại càng nổi bật, càng làm người ta phải thấy chói mắt.
Công tử Vô Kị không nhịn nổi thốt lên : " Ta cũng muốn bị người ta luân bạch, cũng muốn cưỡi rồng, cũng muốn đánh nhau giữa không trung."
Công tử Phù Tô thở dài : " Đừng nói là ngươi, ta cũng muốn."
Đào Tử Yêu Yêu và Ma Hồn Quỷ Cơ cũng đồng thanh nói : "Ta cũng muốn vậy."
Công Tử Tiểu Bạch lập tức lên tiếng ngắt lời bọn họ : " Đừng nói chuyện nữa, đừng làm cho Liên Thành phân tâm."
Lúc này mọi người mới không nói gì nữa, tiếp tục quan sát.
Lúc này, trên [thế giới] có kẻ hô to : "Mau đến mà xem này, ở bên Ma Vực có ba con rồng đang PK***** trên không trung kìa"
"Chỗ nào ? Mau thông báo tọa độ đi."
"Bên chỗ Phi Long tháp đây này, chỉ cần tới đây là thấy, ba con rồng khổng lồ..."
"Có chuyện gì vậy ? Chẳng lẽ Boss không chịu nổi tịch mịch, tự đi đánh nhau à ? "
"A a a a a, ta thấy rồi, thực đồ sộ."
"Hình như cũng có người chơi ở trên đó."
"Không thể nào ? Không phải hệ thống không có chiến đấu trên không hay sao ?"
"Ta cũng thấy rồi, là Tiêu Dao đấy."
"Thật không ?"
"Đúng, ta cũng thuộc Tiêu Dao mà, rõ ràng là mấy chiêu Khinh Vân Tế Nguyệt, Thần Quang Ly Hợp, Phong Ảnh Lưu Hương kìa."
"Ta cũng thấy, đây là Ngàn Hoa Như Mưa"
"Vì sao hắn không dùng Thanh Liên Thịnh Ca nhỉ ?"
"Có khả năng level thấp, chưa thể dùng tới kỹ năng đó !"
"Không thể nào, hắn có thể đánh nhau với hai con rồng ở giữa không trung, khẳng định level không thể thấp."
"A, trời ơi, thật hoành tráng."
"Thực là đẹp quá đi ..."
Người chơi nghe tin kéo đến liên tục, càng lúc càng nhiều, vây quanh dưới chân Phi Long tháp, có kẻ còn chui vào trong tháp, mạo hiểm tính mạng vọt tới đỉnh tháp, cực kỳ kinh ngạc phát hiện ra nơi đây đã có bảy người đứng từ lúc nào. [Thế giới] lại càng xuất hiện những tin tức náo động
Tiểu Phóng Viên của Thịnh Thế : "Ta nhìn thấy tên của ba vị công tử và hai vị bang chủ phu nhân ở trên đỉnh tháp, còn có cả bang chủ của Phong Sinh Thủy Khởi, chỉ không thấy Công Tử Liên Thành đâu cả, chẳng lẽ người đang kịch chiến với cự long trên trời chính là Công tử sao ? Phóng viên đang cố gắng làm phỏng vấn tại hiện trường, nhưng không thu được bất kỳ thông tin nào."
Câu nói này lại càng khiến mọi người xôn xao tranh luận
" A a a a a, trời ơi. Đáng yêu ơi, mau chụp ảnh chụp ảnh đi, ta tới đây."
" Yên tâm, chẳng những ta đã chụp ảnh, còn quay cả video nữa cơ"
" Tốt lắm, tốt lắm, lúc nào về gửi cho ta một bản"
" Cho ta nữa"
" Yên tâm đi, ta sẽ post lên diễn đàn"
" Đúng là Công Tử Liên Thành sao ?"
" Không rõ nữa, nhưng có thể khẳng định, người ở đó thuộc môn phái Tiêu Dao, hơn nữa level chưa tới 135, bởi vì từ nãy tới giờ không thấy hắn sử dụng Thanh Liên Thịnh Ca, khẳng định là chưa được sử dụng tới kỹ năng này"
" Ai dza, đứng từ dưới nhìn lên, kỹ năng của Tiêu Dao càng mỹ lệ."
" Đúng vậy, còn đẹp hơn pháo hoa nhiều."
Trong bang Phong Sinh Khởi Thủy mọi người cũng sôi trào lên
Tay Trái Ước Định : " Lão đại, lão đại, tỷ đang ở đỉnh tháp sao ?"
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen : " Lão đại, chúng ta muốn tới xem có được không ?"
Tay Phải Đồng Ý : " Lão đại, thật có người đang gϊếŧ rồng có phải không ?"
Diêm Bán Cô Bé : " Lão đại, đó chính là Công Tử Liên Thành có phải không ?"
Khinh Ca Thủy Việt thấy Nhất Tiếu Hồng Trần không trả lời, liền đáp : " Ta và lão đại đều ở Phi Long Tháp, các ngươi có thể tới, có điều phải thật yên lặng, không được hỏi han gì cả. Bây giờ càng lúc càng có nhiều người kéo tới, quá hỗn loạn."
Người trong bang cùng nhao nhao trả lời : " Rõ rồi" sau đó cùng bỏ hết mọi việc, từ bốn phương tám hướng chạy về phía Phi Long Tháp ở Ma Vực.
Giờ phút này đây, nơi này đã bị người ta đứng chen chúc, phía trước mặt câu chữ hỗn loạn như đèn kéo quân, làm người ta không kịp nhìn, bảy người trên đỉnh tháp cũng bị vây chặt như nêm cối, cho dù quen hay không quen, đều cố gắng PM hỏi han họ.
Bảy người chỉ mở box chat [đội ngũ] và [ bang phái], đóng hết những kênh giao tiếp khác lại, lúc này mới thấy thanh tĩnh hơn một chút. Bọn họ cũng không nói gì cả, chỉ chuyên tâm nhìn tình hình chiến đấu trên không trung, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Theo lệ thường, nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần hoàn thành, xem như Công Tử Liên Thành đã vượt qua.
Cuộc chiến đấu trên không trung kéo dài gần một tiếng đồng hồ liền, bỗng nhiên có hai sợi dây dài lóe sáng bay ra từ trên người Bạch Long, chia làm hai quấn chặt lấy người Thanh Long và Xích Long. Hai con rồng khổng lồ gầm vang một tiếng, vùng vẫy kịch liệt giữa không trung, thoắt lao xuống, lại thoắt bay lên, có vẻ như đang cố sức thoát khỏi hai sợi dây trói. Bạch Long vẫn hiên ngang bay giữa trời cao, không chút xây xát, khiến người ta có cảm giác uy nghiêm lẫm liệt như một tòa núi. Sau một lúc, cuối cùng hai con ác long cũng chịu phép dần dần an tĩnh trở lại, dập dềnh giữa không trung, không tiếp tục giãy giụa nữa.
Mưa gió lửa đất đá vốn đang hỗn loạn trên thiên không bỗng nhiên đình chỉ, mây đen rợp trời cũng nhanh chóng bị xua tan, lần đầu tiên mặt trời tỏa sáng rực rỡ khắp sa mạc hoang vắng rộng lớn ở Ma Vực. Ba con rồng đắm chìm trong làn ánh sáng kim quang mờ ảo, tựa như những vị thần, bay lượn trên trời cao để quan sát mặt đất.
Những người đang đứng xem đều ngây người, khung cảnh trước mặt hoàn toàn yên tĩnh, trên [thế giới] cũng không xuất hiện bất kỳ tin tức nào liên quan tới "Không chiến" hoặc " Đồ Long" nữa.
Ba con rồng chậm rãi hạ xuống, cùng nhay bay tới đỉnh tháp. Bạch Long vươn dài cái cần cổ khổng lồ, để Công Tử Liên Thành nhảy xuống. Ba con rồng cùng nhau hạ thấp xuống, cùng bay ngang qua chỗ Công Tử Liên Thành ở lưng chừng tháp, phảng phất như đang cúi chào anh. Sau một lát, ba con rồng mới gầm lên một tiếng, ngẩng đầu rồi bay vọt lên trời xanh.
Công Tử Liên Thành lập tức thi triển khinh công, vọt tới trước mặt Long Ngâm Tôn Giả, nhanh chóng giao nhiệm vụ.
Hệ thống lập tức thông cáo : Công Tử Liên Thành trải đủ kiếp nạn nhân gian, hoàn thành sự nghiệp Gϊếŧ Rồng, được thiên thần bảo hộ, như Phượng Hoàng tái sinh, đạt tới một cảnh giới mới.
Sau đó, một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang vọng khắp đất trời, Bạch Long hóa thành một tia bạch quang phóng vυ't lên trời cao, bay thẳng về phía mặt trời, Xích Long và Thanh Long hóa thành hai tia sáng, giống như sao băng rơi xẹt xuống đỉnh Phi Long Tháp.
Những người chơi trên đỉnh tháp đều thấy rõ, hai tia sáng đó đều bay thẳng về phía Công Tử Liên Thành, một tia màu đỏ rực rỡ chói lọi như hồng thạch, một tia màu xanh tinh khiết trong trẻo như thanh tuyền, đẹp đến mức kinh tâm động phách, một lúc sau mới chậm rãi biến mất.
Công Tử Liên Thành nói một cách nhẹ nhàng như không trong [đội ngũ] : " Hoàn thành rồi. Chúng ta về thôi, nơi này nhiều người quá."
Công tử Tiểu Bạch lập tức trả lời : "Được, chúng ta đi thôi."
Tám người cùng nhau hồi thành, nhanh chóng biến mất, nơi đây chỉ còn lại những người chơi tới xem náo nhiệt.
[Thế giới] tiếp tục như đèn kéo quân, phần lớn đều là những lời tán thưởng, tuyệt nhiên không nghe thấy bất kỳ câu chửi mắng nào, xen lẫn giữa đó là những lời hỏi thăm, phán đoán, suy đoán. Tất cả những lời bàn tán đó tám người kia đều không quan tâm, bọn họ chỉ chăm chăm nhìn vào [đội ngũ], vô cùng tò mò đợi nghe Công Tử Liên Thành kể lại quá trình " Gϊếŧ Rồng"
" Kỳ thật cũng chẳng có gì cả." Công Tử Liên Thành suy nghĩ một chút rồi mới nói : " Sau khi ta bị truyền vào, bên trong có hai con rồng, ta đã nói rồi đấy, vừa thấy ta liền công kích ngay, rất khó đánh. Ta đoán là, đại khái cầm cự được nửa giờ, thì thấy nhiệm vụ thuyết minh, rồi một con Bạch Long từ trên trời giáng xuống, thay ta ngăn trở gần hết những công kích, sau đó cõng ta bay lên trời, đánh nhau với hai con rồng kia. Cho đến khi máu của bọn chúng chỉ còn 10%, mới phóng ra sợi dây trói rồng kia, bắt lấy chúng, nhiệm vụ liền hoàn thành."
Công Tử Vô Kị bĩu môi nói : " Nói được có tí tẹo như vậy, nghe chẳng đã thèm"
Công tử Phù Tô mỉm cười nói : "Ngươi cũng biết rõ là Liên Thành không phải kẻ giỏi mồm mép, không có bản sự ngàn hoa rơi loạn giống như ngươi, đừng có gây khó dễ cho hắn. Lão Tam, nhiệm vụ hoàn thành, có phần thưởng gì không ? Mau lôi ra cho chúng ta mở mang đầu óc cái nào."
" Đúng vậy, đúng vậy." Đào Tử Yêu Yêu và Ma Hồn Quỷ Cơ hai mắt đều lấp lánh trăng sao.
Công Tử Liên Thành liền giơ hai món đồ ra, một cái ghi là " Bảo Hộ Viêm Long Hồn", một cái là "Bảo Hộ Thanh Long Hồn", sau đó nói, "Kỹ năng và thiên thư đều được tẩy qua, điểm kỹ năng tăng thêm 10 điểm, điểm thiên thư tăng thêm 5 điểm."
" Trời ơi, thật biếи ŧɦái." Công tử Vô Kị vừa nghe thấy liền hét lớn : " Ta cũng muốn bị luân bạch."
Công tử Tiểu Bạch mỉm cười nói : " Vô Kị đừng gây ầm ĩ. Nhiệm vụ này cũng chưa chắc lúc nào cũng có, căn bản chúng ta còn chưa hiểu rõ, cần có những điều kiện gì, chúng ta cũng không hay luôn. Ngươi muốn mạo hiểm trở thành người chơi mới sao ? Nói không chừng cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng khác gì so với ngươi hiện tại cả."
"Đúng vậy, cũng nhiều khả năng." Công Tử Phù Tô thở dài : " Ngoại trừ cấp bậc, môn phái, còn những điều kiện bên ngoài khác, nhân phẩm, vận khí đều có quan hệ rất lớn."
Công tử Vô Kị thừa nhận bọn họ nói đúng, có điều vẫn rất không cam tâm : " Lão Tam nhà ngươi lấy đâu ra nhân phẩm chứ ? Vận đỏ như vậy, đi mua sổ xố đi, nhất định có thể trúng tới năm trăm vạn ấy chứ."
Công Tử Liên Thành chỉ cười mà không đáp, âm thầm click vào Nhất Tiếu Hồng Trần một cái, muốn giao dịch với nàng.
Nhất Tiếu Hồng Trần đồng ý, sau đi khi thấy vật anh tiến hành giao dịch chính là "Bảo Hộ Thanh Long Hồn", thì lập tức không dám click vào "chấp nhận giao dịch". Công Tử Liên Thành cũng không nói năng gì, cũng không từ bỏ, vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Do dự hồi lâu, cuối cùng Nhất Tiếu Hồng Trần mới click vào "Giao dịch", chấp nhận phần đại lễ này. Nàng không nói cảm ơn, anh cũng không hé răng, trong không khí trầm mặc này đột nhiên có cảm giác vui sướиɠ kì lạ khẽ lan tỏa.
Làm nhiệm vụ này ròng rã gần một ngày, Công Tử Liên Thành liền đề nghị : " Bây giờ ta mệt tới mức không làm được gì nữa, muốn đi ngủ một giấc. Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai mình nói sau."
Sau khi hưng phấn, mọi người đều cảm thấy rất mệt mỏi, liền chào tạm biệt nhau, sau đó lục tục logout.
Hai giờ sau, đã thấy có ảnh chụp và Video của quá trình "Long Chiến" post trên diễn đàn và trang web chính, gây ra một khung cảnh ầm ĩ vô cùng. Rất nhiều người chơi ở server khác cũng chạy tới Thịnh Thế tạo một cái nick ảo, nhao nhao chạy lên [thế giới] hỏi thăm thật giả của việc này, sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục đều càng thêm hưng phấn, yêu cầu những người hiểu rõ kể rõ ngọn ngành, ngờ đâu lại không ai biết vì sao, làm cho rất nhiều người chơi đều cảm thấy ngứa mà không có chỗ gãi. Người chơi thuộc bang Khải Hoàn Hào Môn đều bị bạn hữu quấy rối hỏi han, không biết làm thế nào, đã nói hoàn toàn không biết gì cả, lại bị bạn hữu hoài nghi bọn họ biết mà không chịu nói, bức tới mức bọn họ không còn cách nào khác, đành phải vội vàng logout hoặc invisible.
Topic trên trang web chính thức đã ầm ĩ náo nhiệt, topic Công Tử Liên Thành bị luân bạch cũng được người ta kéo lên, mọi người nhìn nay nhớ xưa, vô cùng cảm khái. Nhất thời trên diễn đàn chỉ toàn bàn luận xung quanh sự việc này, có nhiều người chơi còn gọi điện tới công ty quản lý trò chơi, muốn bọn họ giải thích tường tận nhiệm vụ này. Nhưng trên trang web chính thức chỉ đưa ra một câu trả lời, chỉ cần người chơi đạt đủ điều kiện, có thể nhận được nhiệm vụ này, những tình tiết khác không thể tiết lộ, người chơi phải tự lần mò. Nhận được câu trả lời như vậy, càng làm cho người chơi xúc động phẫn nộ, cũng lại càng thêm tò mò, có điều bọn họ dùng hết mọi khả năng, cũng chẳng biết được bất kỳ điểm nào.
Ngày hôm sau, Công Tử Liên Thành không online. Người không biết chuyện thì vô cùng thất vọng, người biết chuyện thì đoán rằng, trải qua một hồi kịch chiến như vậy, chắc anh cần phải nghỉ ngơi một thời gian, điều chỉnh trạng thái, để nghênh đón trận thành chiến sắp tới.
4.
Thời gian trôi không ngừng, chẳng mấy chốc đã tới thời điểm thành chiến. Nhất Tiếu Hồng Trần hoàn thành nốt phần báo cáo, sau đó đóng file lại, nhanh chóng mở cửa sổ trò chơi, xem danh sách bạn bè của mình.
Công tử Liên Thành đã online từ lúc nào, còn gửi lại nàng một cái off message " Có ở đây không ?"
Nàng lập tức trả lời : " Ta đây rồi."
Công Tử Liên Thành liền hỏi nàng : " Nàng đang ở đâu vậy ?"
Nàng đáp : " Đang ở trong Cẩm Tú Phường, ta đang làm một số thứ để bán."
Công tử Liên Thành liền nói luôn : " Vậy nàng cứ chờ ở đó, ta sẽ lập tức tới ngay."
"Vâng." Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức sửa lại quyền tiến vào cửa hàng, add thêm tên anh vào.
Chỉ một lát sau, Công Tử Liên Thành đã xuất hiện tại chỗ truyền tống trận của Kim Đài Thành, sau đó lập tức đi thẳng tới chỗ Cẩm Tú Phường. Anh vẫn không chút thay đổi, vẫn mặc nguyên bộ đồ thích khách màu đen, cưỡi Bạch Kỳ Lân, đội mặt nạ bảo hộ, danh tự vẫn ở màu trắng hiếm thấy. Trốn tránh ở Kính Hoa Thủy Nguyệt luyện cấp lâu như vậy, tên của anh đã sớm chuyển sang màu trắng, không tiếp tục là hồng danh nữa. Đại khái cũng bởi vì thế, anh có phần xa lạ với những thói quen lúc còn là một hồng danh, cũng không còn nhớ rằng mới gần đây mình còn là một đại danh nhân khiến cho người người phải náo động. Nhất Tiếu Hồng Trần đã nói với anh rằng anh có thể trực tiếp tiến vào cửa hàng, anh liền click vào biển hiệu cửa hàng, lập tức đã đã bị truyền tống vào phía trong, người khác không kịp chú ý tới.
Nơi đây là không gian kín, người ngoài không nhìn vào trong được. Từ khi bắt đầu mở cái cửa hàng này, trước giờ chỉ có mình Nhất Tiếu Hồng Trần ở trong này, ngay cả Khinh Ca Thủy Việt cũng không bao giờ vào đây cùng một lúc với nàng, chỉ có những lúc nàng không có ở đây, cần phải giúp nàng quản lý cửa hàng thì mới vào một chút. Nàng vẫn coi nơi đây là không gian riêng của mình, giống như chính nhà riêng của mình, không dễ gì cho người khác vào cửa. Nhìn thấy bóng dáng an tĩnh của Công Tử Liên Thành đang đứng đối diện mình, trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối, nhất thời cảm thấy vận mệnh trêu ngươi, nhưng cũng thực kỳ diệu. Bất luận ra sao, nàng vẫn muốn cảm tạ trời xanh.
Một lát sau, Công tử Liên Thành mở cửa sổ chat nói với nàng : " Hôm nay ta sẽ tham gia công thành. Lần đầu tiên ta mặc bộ quần áo này, ta muốn nàng là người đầu tiên nhìn thấy, bởi đây là kiệt tác của nàng."
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy mắt hơi cay cay, cổ họng nghẹn ngào, hai tay hơi run lên nhè nhẹ, từ từ đánh ra một chữ "Vâng."
Công Tử Liên Thành liền mở phần diện mạo cá nhân ra tiến hành điều chỉnh, từ thời trang cho tới trang bị, sau đó mặc từng thứ của bộ đồ Vạn Kiếp Độ Tận Bách Thắng vào, quần áo, mũ, giày, vũ khí, ban đầu tất cả đều là màu trắng, bây giờ lại lấp lánh kim quang chói mắt, nhìn qua như thấy anh thực xa lìa trần thế, không thuộc về chốn hồng trần nơi phàm thế.
Cho tới giờ phút này, Nhất Tiếu Hồng Trần chân chính cảm nhận được sự thành công. Nguyên bộ trang phục này nàng đã tinh luyện tới cấp 9, cả bộ sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lục, nhưng bây giờ Công Tử Liên Thành đã tinh luyện lên tới cấp 11, bởi vậy mới lấp lánh kim quang. Toàn hệ thống những người có trang bị tinh luyện lên cấp 11 không quá năm người, hơn nữa chỉ vụn vặt một hai thứ, nguyên cả bộ thế này chắc chỉ có mình anh.
Phần lớn người chơi nếu tinh luyện trang bị tới cấp 8 phát ra sắc xanh đã thỏa mãn, nếu như có thêm một thứ trang bị đạt tinh luyện cấp 10 đã đủ tiếu ngạo giang hồ, đương nhiên sẽ mang lên [thế giới] khoe khoang ầm ĩ, để mọi người tán thưởng không ngừng. Cũng rất nhiều người sắp có được trang bị tinh luyện cấp 11 đã dám tự coi là hoàng kinh thánh đấu sĩ, tự xưng mình thuộc hàng ngũ ngũ cường. Hiện tại, tính ra Công Tử Liên Thành mới thực xứng đáng với cái danh hiệu Hoàng Kim Chiến sĩ.
Nhất Tiếu Hồng Trần click lên trang bị của anh, thấy phía trên ở mục người chế tạo có hai cái tên, danh tự của anh và của mình cùng đặt song song với nhau, không khỏi mừng rỡ vô cùng. Nàng nghĩ hồi lâu không biết phải nói cái gì, cuối cùng mới khen một câu vụng về : " Y phục này rất thích hợp với anh, nhìn thật đẹp."
Công tử Liên Thành cười : " Y phục đẹp, ai mặc mà chả đẹp, bất quá ta không thể để cho người khác nhìn thấy." Nói xong anh lại tiếp tục click vào phần diện mạo, chọn phần che giấu sự biểu hiện của trang phục, trang bị, như vậy dù người khác có muốn kiểm tra anh cũng không thể nhìn được.
Nhất Tiếu Hồng Trần biết anh làm vậy vì không muốn nàng gặp phải phiền toái, trong lòng vô cùng cao hứng. Nghĩ một lát, cuối cùng nàng nói : "Anh chuẩn bị đi công thành, ta mang Thanh Long trả lại anh đi. Dù sao ta vẫn chưa thuần dưỡng nó, nó cũng chưa nhận chủ."
"Không cần. Dù sao mỗi lần cũng chỉ được thả ra có một sủng vật, ta có hai con cũng chẳng để làm gì." Công Tử Liên Thành cười nói " Nàng đi thuần dưỡng đi, nó xem như cao cấp trong những sủng vật cao cấp, mang theo nó đi làm nhiệm vụ, thăng cấp sẽ nhanh hơn nhiều."
Nhất Tiếu Hồng Trần nghe thấy anh nói rằng không thể đồng thời thả hai sủng vật ra cùng một lúc, cũng không tiếp tục kiên trì nữa : "Được, ta sẽ đi thuần dưỡng ngay."
" Ừm." Công Tử Liên Thành ôn hòa hỏi : " Muốn đi xem công thành không ?"
"Có chứ." Nhất Tiếu Hồng Trần rất hưng phấn : " Ta rất muốn đi xem"
"Được, vậy chúng ta đi thôi, cũng sắp bắt đầu rồi." Công Tử Liên Thành mỉm cười : "Hình như bằng hữu của nàng sẽ đi cùng Phù Tô, không cần kêu nàng ấy nữa."
“Vâng" Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức chấp nhận invite tổ đội của anh, sau đó cùng anh rời khỏi cửa hàng, truyền thống tới Vân Trung Thành.
Quả nhiên, Khinh Ca Thủy Việt đã ở trong Vọng Hương Đài, thấy hai người bọn họ mắt lập tức sáng lấp lánh. Nhất Tiếu Hồng Trần tỏ vẻ khinh bỉ : " Cậu trọng sắc khinh bạn, cám dỗ được mỹ nhân Phù Tô, thế mà không thèm gọi mình nữa."
" Không phải như cậu nghĩ đâu," Khinh Ca Thủy Việt cảm thấy oan khuất : " Mình tới tìm công tử dạy mình đánh nhau, sau đó lại hỏi thêm một số vấn đề. Hôm nay bọn họ công thành, mình liền xin công tử mang mình tới. Kỳ thật mình vốn có lòng tốt, chủ yếu không muốn quấy rầy thế giới hai người của bọn cậu."
" Nói xạo." Nhất Tiếu Hồng Trần càng khinh bỉ : " Rõ ràng là chính cậu mới là muốn hai người một thế giới, sợ mình quấy rầy chứ gì, cậu đừng học Trư Bát Giới qua sông còn quật lại một bồ cào."
Các nàng nói chuyện qua cửa sổ chat, Công Tử Liên Thành không thấy được, chỉ chào Khinh Ca Thủy Việt một câu, sau đó chạy tới trận địa dưới chân thành.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn theo thân ảnh xa dần của anh, lúc đó mới hỏi Khinh Ca Thủy Việt "Tiểu Đao đâu rồi ?"
"Đương nhiên tham gia công thành. Hắn ở trong đội đột kích, chuyên môn đảm nhận trọng trách bom thịt người, cửa thành vừa vỡ thì lập tức chạy lên tự bạo, cùng đồng quy vu tận với bọn canh cửa của Huy Hoàng Vương Triều." Khinh Ca Thủy Việt khẽ cảm thán : " Người chơi thuộc phái Côn Luân đều nằm trong đội đột kích, chuẩn bị chạy tới tiếp sức, tiến hành tập kích bằng tự sát."
"Tuy chỉ là một trò chơi, nhưng cũng làm cho người ta thấy nhiệt huyết sôi trào." Nhất Tiếu Hồng Trần mỉm cười : " Hiện giờ suy nghĩ của mình có phần thay đổi so với trước kia. Cậu cũng biết rồi đấy, mình cũng không quan tâm lắm tới việc thăng level, cảm thấy mệt chết đi được, nhưng bây giờ lại muốn thăng cấp."
"Thăng đi" Khinh Ca Thủy Việt vô cùng vui mừng : " Thật đúng lúc, cùng thăng cấp với Công Tử Liên Thành"
"Trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ mơ mộng uyên ương hồ điệp hay sao chứ ?" Nhất Tiếu Hồng Trần liền ghẹo nàng : " Cậu thì sao ? Bây giờ muốn cùng thăng cấp với với Tiểu Đao hay Công Tử Phù Tô ?"
" Ai zda, anh hùng và mỹ nhân, chẳng biết lấy ai bỏ ai đây?" Khinh Ca Thủy Việt thở dài đầy phiền não : " Sau này tính sau đi, dù sao bây giờ cũng không gấp lắm. Công tử Phù Tô thuộc phái Tử Trúc, mình muốn theo học công tử cách đánh nhau."
Nhất Tiếu Hồng Trần có phần tò mò : " Cậu học thế nào rồi ?"
Khinh Ca Thủy Việt khóc òa lên : "Kỹ năng gϊếŧ người của thầy thuốc quá khó học, thiếu kỹ năng công kích, lực chiến đấu lại thấp. Xuất chiêu Hàng Ma ra, người định gϊếŧ thì còn nhởn nhơ, mà người không muốn gϊếŧ thì ngã lăn cả đám."
Nhất Tiếu Hồng Trần không nhịn nổi lăn ra cười : "Sao mình thấy lúc mỹ nhân Phù Tô gϊếŧ người có lầm lẫn bao giờ đâu ?"
Khinh Ca Thủy Việt nước mắt như mưa : "Giờ mình đã tăng thêm quá nhiều phụ trợ rồi. Mình muốn tẩy điểm, không tăng thêm phụ trợ, thêm toàn bộ vào công kích."
Nhất Tiếu Hồng Trần cả kinh : "Cậu muốn làm bạo y hả ?"
" Ừm, mình muốn đi theo con đường bạo y." Khinh Ca Thủy Việt cực kỳ đáng thương : " Nghĩ lại năm đó, mình là một tiểu thầy thuốc tình cảm sâu đậm biết bao nhiêu, tâm địa thiện lương biết bao nhiêu, haizzz"
Nhất Tiếu Hồng Trần toát mồ hôi : " Mình vừa ăn cơm tối xong, cậu tha cho mình đi."
Hai người cười đùa vui vẻ, trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng, cho tới khi tiếng kèn báo công thành vang lên, lúc này mới trật tự trở lại, chuyên tâm quan sát.
Hôm nay trước cuộc chiến không có ai chạy lên [thế giới], chỉ có một số người chơi ở phe trung lập phán đoán kết quả thành chiến, nhưng đều sử dụng những từ ngữ ôn hòa, thái độ nhẹ nhàng, cũng không thấy có cảm giác hằn thù kịch liệt. Mọi người đều chú ý tới kết quả của cuộc chiến đấu này, hơn nữa lại chú ý tới biểu hiện của Công Tử Liên Thành, để phỏng đoán xem sau khi phi thăng lần thứ hai anh có thu được cái gì tốt hay không.
Trong hai tuần lễ mà Công Tử Liên Thành và Nhất Tiếu Hồng Trần cùng ở một chỗ xung cấp, hai phe đối địch vẫn tiếp tục chém gϊếŧ kịch liệt tại tất cả các khu vực. Hiện tại là lần gặp mặt thứ hai của hai bang, đương nhiên chính là sự gặp mặt của cừu nhân, đều trợn mắt hầm hè, đánh nhau túi bụi tới mức bất phân thắng bại dưới chân thành.
Công Tử Liên Thành suất lĩnh đội đội kích bảo hộ đội công thành của Công Tử Vô Kị, chỉ một lát đã chiếm được Lạc Hà đài, điểm phục sinh lập tới chuyển tới đó. Sau đó, Khải Hoàn Hào Môn tập trung tất cả lực lượng mãnh liệt tấn công vào cửa thành.
Nhất Tiếu Hồng Trần và Khinh Ca Thủy Việt đã có kinh nghiệm, lập tức mạo hiểm tính mạng chạy tới Lạc Hà Đài, quan sát tình hình chiến đấu ở cự li gần hơn.
Lần này Khải Hoàn Hào Môn dốc sạch tài nguyên tồn trữ từ xưa, chế tạo rất nhiều công cụ triệu hồi, giờ phút này triệu tập tới rất nhiều người khổng lồ cùng hiệp trợ công kích cửa thành.
Từ trên đầu thành không ngừng có những Côn Luân của Huy Hoàng Vương Triều nhảy xuống tự bạo, tiêu diệt đội triệu hoán sư và đội công thành của Khải Hoàn Hào Môn, nhưng dây máu của cửa thành vẫn giảm không ngừng, rốt cuộc cũng cạn sạch. Cửa thành vỡ nát trong cát bụi mịt mù, người chơi thuộc Khải Hoàn Hào Môn lập tức phóng vào trong thành.
Đương nhiên, rút kinh nghiệm sau lần thành chiến tuần trước, Huy Hoàng Vương Triều cũng đã điều chỉnh chiến lược, cửa thành vừa bị vỡ, đã thấy một đội Ma Giáo tràn lên. Những người đó đều có level bình quân từ 150 trở lên, là Ma Giáo nhập Ma, đều là chiến sĩ có lượng máu rất lớn, máu nhiều công cao, cùng đánh giốc ra ngoài cửa thành, người ngoài rất khó xông vào, hơn nữa lại có một đội Tiên Tiêu Dao mai phục bên cạnh, chuyên môn đánh lén gϊếŧ người. Nhất thời trước cửa thành thây nẳm ngổn ngang thành đống, Khải Hoàn Hào Môn có rất nhiều người chết trận.
Lúc này, có người nói trong [ bang phái] : " Đầu lĩnh của bọn khốn khϊếp đó chính là cái tên Kiếm Tẩu Thiên Phong đã hại Tam ca,"
Người vừa bị hắn gϊếŧ chết lập tức chứng thật : " Đúng, đúng là hắn. Ma Giáo level 171, là phó bang chủ của Huy Hoàng Vương Triều."
"Trời ơi, thăng nhanh như vậy, không phải nhờ hắn đã hại Tam ca sao ?" Mọi người trong bang đều vô cùng phẫn nộ : " Mấy vị cao cấp Ma Giáo đâu, mau mau tới làm thịt hắn đi thôi."
Công tử Vô Kị vừa nghe thấy liền nổi giận đùng đùng : " Cái tên khốn khϊếp kia ở chỗ nào ? Ta đi chém cho hắn một đao."
Công tử Phù Tô lập tức ngăn cản : " Bây giờ là lúc công thành, không phải dã chiến, không được nhắc tới những thứ ân oán cá nhân, phải làm theo đúng kế hoạch."
Công tử Liên Thành cũng rất tỉnh táo : " Người trong bang có ai mà không bị người khác gϊếŧ ? Nếu cứ nói cần phải báo thù, thì còn công thành gì nữa."
Công tử Tiểu Bạch lập tức quyết đoán : " Đây cũng không phải lúc tính tới ân oán cá nhân, bất quá, vẫn để Liên Thành tới đối phó với Kiếm Tẩu Thiên Phong. Nhanh chóng chém chết hắn, chúng ta mới vào thành được."
" Được, Bảo Bối, mau tới thay thế vị trí của ta, ta qua đó." Công Tử Liên Thành đợi Đừng Kêu Ta Bảo Bối tới thay thế vị trí của mình xong, lúc này mới rời khỏi, chạy tới cửa thành.
Anh không cưỡi tọa kỵ, mà dùng độc môn khinh công Phù Quang Lục Ảnh của Tiêu Dao cung, tốc độ nhanh gấp đôi so với cưỡi tọa kị, nhanh chóng xuyên qua đám đông đang công thành, sau đó sử dụng kỹ năng ẩn thân của trang bị, đột nhiên biến mất tăm trước mắt mọi người.
" Oái, chuyện gì vậy ?"
" Tam ca đâu rồi ?"
" Không thấy Tam ca."
" Tam ca đâu rồi ? Có ai thấy không ?"
Người trong bang nhao nhao hỏi thăm, nhất là những người đang đối địch với đám Ma Giáo do Kiếm Tẩu Thiên Phong suất lĩnh ở trước cửa thành, vừa cho rằng chỉ một đoạn nữa là Công tử Liên Thành sẽ tới nơi, lại không thấy thân ảnh của anh đâu, đều ngơ ngẩn khó hiểu.
Công tử Tiểu Bạch bình tĩnh đáp : " Các ngươi đừng quan tâm Tam ca ở chỗ nào, chỉ lo việc của mình đi, cái gì nên làm thì làm đi."
Người trong bang lập tức ổn định trạng thái, tiếp tục vọt mạnh về phía trước.
Công tử Liên Thành nhanh chóng tiếp cận Kiếm Tẩu Thiên Phong, lúc này ngồi trước màn hình, anh chỉ thấy thân ảnh của mình đã trở nên trong suốt, chỉ còn là một cái bóng mờ mờ, đủ để xác định cự ly với địch nhân, còn người khác đương nhiên không nhìn thấy anh, đương nhiên những kỹ năng bên ngoài không thể tác động tới anh được. Anh không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào chung quanh, lập tức chạy tới phía sau Kiếm Tẩu Thiên Phong, đột nhiên hiện thân, lập tức xuất chiêu Phong ảnh Lưu Hương đánh tới đó.
Trên đầu Kiếm Tẩu Thiên Phong xuất hiện một hàng chữ khổng lồ màu đỏ, nói rằng đây là một chiêu cực kỳ hung mãnh, trị số thương tổn lên tới 46 vạn, đương nhiên không ai có dây máu dài như vậy, Kiếm Tẩu Thiên Phong không kịp trì hoãn một kích chết ngay, ngã lăn xuống đất.
Người chung quanh đều ngây người. Công tử Liên Thành tới lúc nào họ cũng không rõ, giống như đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, mà chiêu đột kích tạo ra con số thương tổn lớn như vậy cũng mới thấy lần đầu tiên, mọi người đều chấn kinh không thôi, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Công Tử Liên Thành một kích đắc thủ, cũng không dừng lại một giây, lập tức tấn công mấy tên Ma Giáo bên cạnh, đều mỗi chiêu một mạng, chết ngay lập tức.
Trong box chat [bang phái] những tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy, đội đột kích và đội công thành cùng sóng vai vọt vào trong thành, lập tức chia làm hai đường, đội công thành lập tức tấn công hai tòa Thần Quang Tháp thủ vệ thành, đội đột kích giống như một thanh cương đao, đánh thẳng vào chủ thất (phòng chính).
Kịch chiến diễn ra ở khắp thành, khắp nơi đều lấp lánh ánh sáng của các kỹ năng. Điểm phục sinh của Khải Hoàn Hào Môn ở ngoài thành, thầy thuốc trong bang cũng chết trận rất nhiều, cũng không thể phục sinh toàn bộ những tướng sĩ chết trận ở tại chỗ, chỉ có thể phục sinh ở Lạc Hà đài, rồi mới chạy vào lại trong thành, trong khi đó điểm phục sinh của Huy Hoàng Vương Triều lại bài trí trong chủ thất, bất lợi về khoảng cách làm nhân số trong thành của Khải Hoàn Hào Môn càng ngày càng ít. Tuy rằng những người còn lại toàn thuộc cấp bậc cao, nhưng tốc độ tấn công cũng chậm lại hơn nhiều.
Công Tử Liên Thành là đầu tàu gương mẫu, xông lên phía trước, trong khi đó Công Tử Tiểu Bạch và Công Tử Vô Kị chia nhau suất lĩnh hai đội người vây công hai Thần Quang Tháp hai bên. Sắp hết thời gian, Công Tử Liên Thành lập tức phóng xuất Viêm Long Bảo Hộ.
Con cự long khổng lồ màu đỏ như lửa lập tức phóng lên cao, vũ lộng trên không trung, phát ra những tiếng rồng ngâm trong trẻo, lập tức phóng xuống đất từng cơn mưa lửa.
Thần Quang tháp bị đống lửa thiêu đốt, dây máu giảm xuống nhanh chóng. Những người chơi thuộc bang Huy Hoàng Vương Triều chỉ cần bị mưa lửa chạm phải, cũng rớt máu liên tục, lực chiến đấu bị suy giảm trên diện rộng.
Sự công kích của Xích Long được Công Tử Liên Thành khống chế chính xác, người của Khải Hoàn Hào Môn tuy cũng đứng trong phạm vi mưa lửa, nhưng lại không bị bất kỳ thương tổn nào. Người nào người nấy tinh thần đều đại chấn, cùng đẩy mạnh tấn công về phía trước dưới sự hỗ trợ của cự long.
Trong chủ thất chính là Tâm kết, là trái tim của Thành, chỉ cần đánh nát nó, Vân Trung Thành sẽ đổi chủ, vì vậy nơi này phòng bị cẩn mật, bố trí toàn cao thủ. Mấy kẻ Diệt Thiên Tru Ma, Cuồng Chiến Thí Thần, Đạp Vân Phi Vũ Phồn Hoa Lạc, Chuyên Môn Tới Gϊếŧ Ngươi, Nhất Phẩm Dân Lành đều thủ vệ ở chỗ này, muốn qua khỏi cửa, trừ phi cả bốn vị công tử cùng dẫn hết những cao thủ đứng đầu trong bang tới đây. Có điều bây giờ Công Tử Tiểu Bạch và Công Tử Vô Kị không rảnh tay, chỉ có Công Tử Phù Tô đang bám sát theo bên cạnh Công Tử Liên Thành, cao thủ trong bang cũng bị đánh tan, không có mấy người tụ tập lại cùng một chỗ với bọn họ.
Công tử Liên Thành nói trên box chat [bang phái] : " Mọi người cùng tiến lên cuốn lấy mấy kẻ kia. Các đội cùng chú ý, ta thu hồi sủng vật, mọi người để ý sự an toàn của mình.”
Các đội trưởng lập tức đáp lại : " Đã rõ."
Công Tử Phù Tô núp phía sau Đừng Kêu Ta Bảo Bối xông lên phía trước, không ngừng sử dụng Ma Ha Quyết, làm mê man hết thảy những địch nhân ở chung quanh. Mấy chiến tướng của Khải Hoàn Hào Môn lập tức xông lên gϊếŧ. Công kích của bọn họ đánh lên người đối phương, những người bị mê man lập tức tỉnh lại. Trừ phi bị nhất kích tất sát, những người khác nếu còn sống lập tức nhào dậy quấn lấy bọn họ. Người bị gϊếŧ đầu tiên đương nhiên là thầy thuốc, Công Tử Phù Tô có cường hãn hơn nữa, cũng bị gϊếŧ chạy về điểm phục sinh.
Công tử Liên Thành không quan tâm tới tình hình chiến đấu của bọn họ, sau khi thu hồi cự long, lập tức dùng Phù Quang Lược Ảnh nhanh chóng lùi ra phía sau, sau đó đột nhiên biến mất. Anh xuyên qua đám người đang kịch chiến, nhanh chóng tiếp cận khối tinh thể kim cương khổng lồ đang xoay tròn lấp lánh ở chính giữa.
Lúc này, Kiếm Tẩu Thiên Phong suất lĩnh đội chặn đánh đã chạy ra từ điểm phục sinh, nhanh chóng chạy vào trong chủ thất. Bọn họ cùng cảnh cáo trên box chat [bang phái], nói hình như Công Tử Liên Thành có phép ẩn thân, nhắc bọn họ phải đề phòng. Không có môn phái nào có kỹ năng này, mấy người Diệt Thiên Tru Ma, Cuồng Chiến Thí Thần đều nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại là thời điểm rất quan trọng, thà tin là có còn hơn không, vì thế liền nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, sai Kiếm Tẩu Thiên Phong mang theo một số người Ma Giáo, Tiêu Dao và Tử Trúc cấp bậc cao cùng bao vây thủ vệ chung quang Trái Tim Pha Lê của thành, chỉ cần phát hiện bất kỳ người nào thuộc bang Khải Hoàn Hào Môn xuất hiện lập tức đồng loạt phát động công kích, gϊếŧ ngay lập tức.
Công tử Liên Thành nhìn thấy trận thế này, lập tức thầm tính toán đối sách, đồng thời cố gắng tới gần Tâm Thành hơn nữa.
Lúc này, thời gian thành chiến chỉ còn lại chừng mười phút, Khải Hoàn Hào Môn đã đánh nát hai tòa Thần Quang tháp, tất cả các chiến sĩ đều chạy thẳng tới chủ thất. Những người còn lại của Huy Hoàng Vương Triều cũng tập trung ở xung quanh chủ thất, thu hẹp lại phòng tuyến, phòng thủ nghiêm mật, tranh từng tấc đất với Khải Hoàn Hào Môn.
Box chat [bang phái] của Khải Hoàn Hào Môn hoàn toàn yên tính, mọi người vừa tập trung tinh thần chiến đấu vừa chờ đợi thông cáo của hệ thống.
Công Tử Liên Thành tính toán cẩn thận thời gian tổ hợp của các loại kỹ năng, sau đó mở ra trạng thái vô địch của trang bị. Anh vừa dùng kỹ năng, trạng thái ẩn thân lập tức bị giải trừ, nhanh chóng hiện thân trước mặt Tâm Thành, dùng toàn kỹ năng tấn công.
Kiếm Tấu Thiên Phong và mười mấy vị Ma Giáo, Tiêu Dao cao cấp khác cùng bổ nhào qua, phát động tất cả các kỹ năng, cùng tấn công lên mình anh.
Công Tử Liên Thành không chút chú ý tới bọn họ, chỉ dùng toàn lực để công kích Tâm Thành. Con số công kích của anh cao kinh khủng, khối tinh thể kiên cố vốn có dải máu rất dài kia lập tức xuất hiện một khe nứt.
Những cao thủ của Huy Hoàng Vương Triều đứng chung quanh thấy công kích của anh lợi hại như vậy, trong khi đó dây máu của anh lại không thấy giảm xuống, lại miễn trừ hết thảy những trạng thái bất lợi khác như mê man, định thân, ngủ vùi, mị hoặc, suy yếu, đều không thể hiểu nổi, lúc này cũng không rảnh hỏi nhau, chỉ dựa vào bản năng chiến đấu không ngừng công kích về phía anh.
Trạng thái vô địch của Công Tử Liên Thành chỉ kéo dài trong 36s, anh vừa phải chú ý tới thời gian đếm ngược của kỹ năng, lại vừa phải quan sát dây máu của Tâm Thành, bạo kích không ngừng công kích qua đó. Những người khác cùng trân trối nhìn những con số thương tổn kinh người tiếp tục tăng lên, những khe nứt của Tâm Thành xuất hiện ngày càng nhiều, hào quang xung quanh cũng giảm bớt không ít.
Mấy người Kiếm Tẩu Thiên Phong cùng sốt ruột vô cùng, gọi Diệt Thiên Tru Ma, Cuồng Chiến Thí Thần tới tiếp viện. Nhưng mấy người đó đều đang toàn lực chặn lại đợt tấn công do ba vị công tử suất lĩnh tinh anh của Khải Hoàn Hào Môn, căn bản không thể thoát ly chiến trường.
Lúc này đây, trạng thái vô địch của Công Tử Liên Thành lập tức chấm dứt, dây máu giảm một cách nhanh chóng. Anh vừa uống đại hồng, vừa thu hết toàn lực, lập tức đánh thêm một kích xuống Tâm Thành.
Tất cả công kích phát ra như mưa, đánh cả vào trên người anh, dây máu lập tức cạn tới đáy, anh bị gϊếŧ ngay lập tức. Cùng lúc đó, chiêu số cuối cùng của anh cũng đã kịp đánh trúng làm Tâm Thành vỡ nát.
Những tiếng nứt vỡ vang lên thanh thúy, Tâm Thành biến thành những mảnh vụn trong suốt nằm lăn lóc trên mặt bàn, sau đó lập tức biến mất tăm. Sau đó, Tâm Thành mới lập tức tái sinh, không ngừng xoay tròn trên đài, phát ra hào quang rực rỡ.
Tất cả bang nhân của Huy Hoàng Vương Triều bị đẩy ra khỏi thành trong nháy mắt, trở lại trong Kim Đài Thành.
Hệ thống lập tức thông cáo : Hiện tại Vân Trung Thành đang thuộc về Khải Hoàn Hào Môn.
Thế giới lập tức sôi trào.
Trong box chat [bang phái] của Khải Hoàn Hào Môn, những tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy.
Công tử Liên Thành nằm dài trên mặt đất, nhìn thấy hàng loạt chiến hữu ùa vào, liền nở một nụ cười.
Đội thầy thuốc lập tức ùa lên, tất cả kỹ năng phục sinh đều nhắm thẳng lên mình anh, từng đóa hoa sen trong suốt không ngừng nở rộ, mỹ lệ vô cùng, nhưng anh cũng không lựa chọn phục sinh tại chỗ, mà click vào phục sinh tại Lạc Hà Đài.
Chạy ra khỏi cánh cổng tò vò khổng lồ bằng đá, anh thấy Nhất Tiếu Hồng Trần và Khinh Ca Thủy Việt đang đứng ở đây, liền cười nói với các nàng : " Vào thành đi, cùng chúc mừng thắng lợi với chúng ta."
-----
* Nguyên văn : gặm cua đầu tiên.
** Người chơi mới chưa có vũ khí, chỉ được hệ thống phát cho kiếm gỗ, trượng gỗ, mà cũng chỉ đánh mấy loại như gà, ếch, tùy trò chơi sẽ quy đinh.
*** Cận công : Đánh gần
**** Nguyên văn : mồm quạ đen.