Ngày hội thể thao diễn ra vô cùng náo nhiệt, đông người lại tưng bừng, còn đang trong không khí ồn ào thì một đoàn người hướng vào hội trường trung tâm.
Học sinh Danh Vãn người nào người nấy đều mang kiêu ngạo đi vào, càng làm người ta ngứa mắt. Sau khi làm lễ thì được tạm nghỉ chuẩn bị thi đấu, chưa gì hai đội cổ vũ đã chạm mặt, Lệ Đề toả sáng rực rỡ cười ngạo.
"Gì đây, Tư Thục đã không còn mỹ nhân nào mang ra so kè với tôi à?"
Nói đoạn lại cười cợt, dễ dàng thấy rõ mấy người bên cạnh Lệ Đề còn không thua kém Tâm Ngưng. Vậy mà năm nay dẫn đầu đội cổ vũ là cô ta, thật là chuyện cười khó gặp.
"Đến trường người khác còn cười cợt khiếm nhã, trường mấy người giáo dục tốt thật đấy"
Người đâm sau lưng bạn thân đương nhiên cũng không phải dạnh hiền lành, nhưng Lệ Đề ít nhiều cũng là công chúa một cõi nào chịu để người từng là hậu cận của đối thủ chà đạp.
"Không tốt thì trường bọn mày còn mời đến à? Đừng có xấc láo, mày chẳng qua cũng chỉ là một đứa hèn hạ, so với tao cách xa cả con đường"
Nhận được lời mất mặt như vậy mà cả đám người bên cạnh cũng không nói đỡ được lời nào cho cô ta, lẽ dĩ nhiên đây là sự thật càng phản bác thì càng phản tác dụng.
Tâm Ngưng vẫn treo nụ cười trên môi
"Vậy đợi xem, bên nào sẽ mất mặt trong ngày hôm nay"
Rốt cuộc cũng chỉ có thể mang trường ra che lấp, Lệ Đề cũng không phí lời dù thắng hay thua thì đó cũng không phải mục đích cô ta đến đây lần này.
#
Lượt thi đấu đầu tiên là chạy 500m, tiếp theo là hạng mục chạy tiếp sức sau cùng là 1500m. Quả nhiên xuất phát điểm của hai trường không hơn kém nhau bao nhiêu nhưng vẫn được lợi cho Danh Vãn.
Năm nay hẳn là rất quyết tâm đến đây thi đấu muốn thắng lợi trở về, Tư Thục cũng không phải ngủ quên trên chiến thắng, sơ xót một lần thì còn may rủi.
Đường chạy tiếp sức có Tô Bội tham gia chính vì thế Cố Tiểu Khả cùng bọn Nhân Nhân cực kì cao hứng mà hét đến khản cả giọng. Thịnh Tống Văn ở cùng một chỗ với thái tử và A Nam cũng để tâm đến đường đua.
"Lũ ngu ngốc, thắng một lần mà muốn có lần thứ hai"
"Sao nào, không xuống dưới cổ vũ cho Tô Bội ư?" A Nam chọc đúng chỗ ngứa ngáy của anh ta, từ hôm cô giận dỗi đến giờ Thịnh Tống Văn cũng không đến tìm.
Nhưng mấy ai biết trong lòng bức bối không thôi.
"Lão tử đây phải vì một cô gái mà làm chuyện tầm thường như vậy à?"
Có lẽ là thật sự như vậy đi, người trăng hoa xưa nay có tiếng vậy mà lại để ý đến cô gái nhà người ta không dám đến gần.
"Tầm thường"
Ninh Huân Thụy chính là phải chọc tức Thịnh Tống Văn.
"Vậy người nào đó suốt ngày bám dính đến cô bạn gái nhỏ, đến cả tiệc tùng vui chơi đều không bận tâm, tính là gì đây"
Thịnh Tống Văn còn cho rằng anh chỉ chơi trò hẹn hò để trải nghiệm chứ không phải là thực sự nghiêm túc đi, chỉ có A Nam biết thái tử thật sự đã chỉ có thể nhìn mỗi Cố Tiểu Khả.
"Không phải cậu nghiêm túc thật chứ?"
Thái tử sắc mặt không đổi không trả lời, trong mắt đều là dáng vẻ năng động của bánh bao nhỏ. Thịnh Tống Văn lại nhìn sang A Nam, như đọc hiểu tâm tư mấu chốt.
"Mẹ nó, thái tử gia cậu bị trúng tà rồi ư?"
"Xem ra sắp đến lượt cậu"
Tiếng còi bên dưới đường đua vang lên, một hàng người tranh nhau chạy sống chết, đây vốn dĩ không còn là thi đấu giao lưu mà là giành thể diện.
Rất nhanh đã đổi người, hai bên bám sát sao, gậy nhanh chóng chuyền đến tay Tô Bội, tiếng hô hào truyền ra một chuỗi, chính là dáng vẻ hai má phập phồng khẩn trương của Cố Tiểu Khả cùng Nhân Nhân.
"Tô Bội, cố lên cậu chạy nhanh lắm"
"Cố lên, cho bọn họ biết mặt"
Đừng nhìn Tô Bội nhỏ nhắn chân không đủ dài nhưng sức vận hành trên tuyến đường ngắn quả thật làm người ta tròn xoe hai mắt.
Thật là trâu bò, Tô Bội chính là cảm thấy bản thân mình hiện tại như thế, Thịnh Tống Văn nói cô lùn thì chống mắt lên mà xem cô vượt người chân dài thế nào đây.
Quả thật Tô Bội đã nhanh chóng tăng tốc vượt người bên cạnh càng làm tiếng hô hét vang to, Thịnh Tống Văn đứng phắt dậy không ngờ nổi. Cô cũng thật là liều mạng, A Nam vừa ghé mắt sang thì đã thấy anh ta gấp gáp chạy xuống.
Tô Bội truyền gậy cho người chạy cuối cùng thì mệt bở người muốn ngã xuống sân nhưng lại rơi ngay vào vòng tay rộng lớn.
Cố Tiểu Khả và Nhân Nhân muốn tiến đến ăn mừng nhưng trông thấy Thịnh Tống Văn đã ôm lấy Tô Bội nên cũng biết ý mà không đến.
Tức thì phân nửa người ở khắp nơi đều ghé mắt nhìn sang hai người ôm nhau, Tô Bội liền nhận ra có gì không đúng, đến khi nhìn rõ người ôm mình là ai thì giãy giụa.
"Thả ra, sao anh dám phi lễ"
Thịnh Tống Văn càng không buông, cười lưu manh
"Bây giờ muốn thoát thì cũng muộn rồi"
Tô Bội nhìn xunh quanh đều phát hiện mọi người nhìn sang phía mình nhưng nhanh chóng bị tiếng pháo lấn át. Người về đích là Tư Thục, Danh Vãn kém hai giây, mọi người ăn mừng không nhìn về hướng bọn họ nữa.
Thịnh Tống Văn càng làm càn, ôm cô hưng phấn không kể xiết, mặt cô gái đã đỏ như cà chua, tiếp xúc thân thể làm cô không nói nổi câu nào thêm.
Thôi thì vì chiến thắng này, cô tạm không tính với anh.
Ninh Huân Thụy nhìn bọn họ không biết vì điều gì, rõ ràng bọn họ còn chưa phải mà dưới ánh mắt bao nhiêu người không kiêng dè.
Anh với cô gái nhỏ lại sớm tối bên nhau nhưng chẳng thể công khai thoải mái.
"Ghen tị" A Nam biết rất rõ thái tử nghĩ gì, ánh mắt thiếu niên lặng như hồ nhưng anh đã bên thái tử từ nhỏ, xem như là người thân, anh em của mình nghĩ gì lại không biết.
"Sắp đến lượt Phương đại tiểu thư, làm bạn trai mà còn ngồi đây à?"
"....."
Thái tử cong môi, Phương Nhan biết anh hẹn hò với bánh bao nhỏ thì chuyện A Nam hẹn hò với Phương Nhan làm sao qua mắt thái tử.