Từ lúc chiếu phim thái tử cũng chưa buông tay bánh bao nhỏ ra, thường ngày anh cũng chỉ chơi game giải trí mấy loại phim ảnh cũng chẳng biết đến bao nhiêu, nhưng cô gái nhỏ coi rất hăng say còn khen quả nhiên không hổ danh là bùng nổ phòng vé.
Ninh Huân Thụy tò mò không biết Cố gia đã nuôi dạy cô gái nhỏ tốt thế nào, cử chỉ lời nói nhỏ nhẹ lễ giáo, ngoan ngoãn lại ngọt ngào càng không có cái kiểu tính cách hống hách bệnh công chúa như những cô gái hào môn thế gia mà anh đã gặp qua.
Anh cũng không tra ra được tại sao Cố gia lại đưa cô đi nước ngoài nhiều năm như vậy, nếu không có lẽ anh đã gặp cô sớm hơn một chút. Cũng chẳng sao, gặp đúng lúc như vậy đều tốt.
Màn hình lớn chiếu đến cảnh nam nữ chính bắt đầu tiến vào trạng thái hôn thì Cố Tiểu Khả đã bị mũ len của thái tử trùm lên đầu kéo đến che cả mắt lại, rất nhanh môi của anh đã tiến đến mυ'ŧ môi cô rất nhẹ còn luồn cả lưỡi vào hôn sâu.
Vì chỗ người của mọi người cách nhau khá an toàn, ai nấy đều tập trung vào màn hình chiếu nên không hề để ý tới cặp tình nhân nhỏ bé.
Cố Tiểu Khả thấy ngại ngùng nhưng mắt cô bị mũ che chẳng thấy gì nên đã đáp lại anh, cô ôm cổ của thái tử tiến sát đến, hôn anh theo bản năng dây dưa đến lúc phim đã chuyển đoạn.
Cô chỉnh lại mũ len trên đầu sau đó thái tử đưa cho cô ly coca, cô gái nhỏ uống đến hai má phập phồng.
Ting một cái, anh xem điện thoại thì nhanh chóng tắt máy mà không quan tâm người nhắn tin đang rối như tơ vò, Nhã Tinh Tinh thật sự đã không còn gì chỉ còn mỗi cách cầu xin anh, người như cô ta đứng ở trên cao nghe người ta tung hô đã quen bây giờ lại bị đánh ngã trở nên tầm thường thì chịu không nổi.
Đến lúc kết thúc buổi chiếu hai người định đến nhà hàng Thiên Ký chẳng ngờ đến đầu cửa ra vào thì đã thấy hai cô gái vừa rồi bên cạnh còn có ba tên con trai quần áo xốc xếch vẫn còn mặc đồng phục.
"Chính là cậu ta, cậu ta đã công khai sỉ nhục trường chúng ta đó" Cô gái kia liền nhanh chóng chỉ tay vào Ninh Huân Thụy mà kể tội
Tên cầm đầu dường như là tên cầm gậy bóng chày bộ dáng rất khó chịu
"Này thằng khốn, mày dám khinh thường trường trung học B bọn tao hả"
"Đại ca cho nó nếm mùi đau khổ đi"
Ninh Huân Thụy nhìn một cái cũng biết e là hai đứa con gái đó không chịu được lời lẽ của anh nên mới gọi người đến đây muốn cho anh một bài học. Cố Tiểu Khả nhìn bọn họ thì hơi sợ, sợ lại gây chuyện không tốt nên liền hoà hoãn
"Bạn học à chúng ta có thể đã hiểu lầm rồi thật ra..."
"Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp "
Tên đàn em kia nói đoạn muốn kéo Cố Tiểu Khả ra, nhưng tay thái tử còn nắm chặt tay cô chưa buông cho nên một cái kéo liền kéo cô ra phía sau lưng che chắn, tên kia so với anh còn thấp hơn một cái đầu cho nên khí thế tự nhiên trở nên yếu kém lùi bước.
Thiếu niên trước mắt phóng tầm mắt lạnh lẽo đến chỗ bọn họ, tên đại ca cũng nhanh nhảu nhận ra khó đối phó liền ám hiệu đàn em tách thành ba phía, mọi người xung quanh cũng cảm thấy bên này náo nhiệt nhưng chẳng ai nhúng tay vào chuyện của người khác.
Cố Tiểu Khả nắm chặt tay anh, cô rất căng thẳng rất ngột ngạt trước giờ cô gái nhỏ được bao bọc trong nhà kính chưa bao giờ gặp phải những tình huống này.
"Đừng sợ, sẽ nhanh thôi"
Anh kéo mũ len che mắt cô lại một lần nữa, thì tên cầm đầu đã tấn công dùng gậy bóng lao tới tới tiếc là phải làm hắn thất vọng, thái tử nhanh nhẹn tránh được quay người đã cho hắn một cước nằm rạp xuống sàn, lực chân mạnh mẽ hạ xuống làm hắn kêu một tiếng thảm thiết, cả người bị ghim xuống sàn.
Nhìn thân thủ tiêu chuẩn ra đòn tàn nhẫn cũng đủ hiểu là người có tập võ, hai cô gái kia thấy màn này thì run rẩy chạy trước, bọn họ căn bản chỉ nghĩ tới thiếu niên cao gầy được gương mặt trời sinh nào ngờ là người không dễ chọc vào.
Rốt cuộc mọi người xung quanh cũng có người đi gọi bảo an, hai tên đàn em đánh liều xông lên thì một kẻ bị đấm ngã, kẻ còn lại bị gậy bóng đánh vào đầu choáng váng ngã xuống.
"Chậc, gậy bóng cũng thật tầm thường như tên trường vậy"
Thái tử cũng có một cây gậy bóng chày, khác biệt ở chỗ nó là đồ sưu tập, một cây gậy bóng chày được ghim đầy mũi sắc nhọn nhìn đến là thấy gai góc đáng sợ.
Chung quy mà nói bọn họ bị thương cũng không nặng gì cùng lắm nằm dưỡng thương vài ngày dù sao hôm nay anh cũng không có thời gian nhiều.
Thái tử vứt gậy bóng chày xuống đi ngang tên đại ca nằm bẹp ở dưới đất, vừa vươn tay xuống hắn ta còn tưởng là ăn đấm nên nhanh tay che mặt nào ngờ thái tử chỉ lấy bản tên trên áo hắn.
Khi anh đi tới thì đã thấy Cố Tiểu Khả giương đôi mắt khó tin cùng hoang mang tột độ, cả người bắt động không di chuyển nổi. Tưởng cô gan bé không dám nhìn nào ngờ bánh bao nhỏ vẫn là tò mò
"Còn đi được không hay anh bế em"
"...."