Tức thì mũ áo đang che phân nửa gương mặt cô bị anh mở ra mà A Nam đứng bên cạnh ôm mèo cũng không rõ thái tử có ý gì. Chẳng phải toàn là các cô gái động tay động chân trước với anh hôm nay lại ra tay với con gái nhà người ta.
Cố Tiểu Khả lúc nãy cũng chỉ dám nhìn đôi giày thể thao sạch sẽ của anh, hiện tại lại nhìn rõ thái tử mặc đồ thể thao trắng, hai bên tóc mai còn dính một chút mồ hôi do vừa chơi bóng xong.
Vẻ vương quyền giảm bớt thay vào đó là hơi thở thanh xuân của người trẻ tuổi tràn đầy như nam chính trong phim thanh xuân vườn trường.
"Bánh bao nhỏ theo dõi tôi ư?"
Đòn phủ đầu lập tức bật ra, nghe giọng điệu anh còn châm chọc.
Bánh bao nhỏ? A Nam rốt cuộc cũng hiểu trên đường về nhà hoá ra thái tử trông thấy cô gái nhỏ này. Còn cô thực sự đang không biết mình có cái nhũ danh bánh bao nhỏ này khi nào.
"Xin hãy đưa mèo cho em, vừa nãy nó đi lạc vào đây"
Để không dính tới rắc rối thêm nữa tốt nhất là phớt lờ xem như không quen biết anh, A Nam vừa muốn đưa mèo lại cho cô thì thái tử đã ra tay đoạt trước.
"Hoá ra không phải mèo hoang à"
Trời ạ, bé mèo vừa được vòng tay của anh ôm lấy đã kêu mấy tiếng, sao anh dùng lực mạnh vậy chứ muốn bóp chết nó để cảnh cáo cô sao.
"Anh...anh có thể đưa mèo lại cho em không?" Giọng cô lại bắt đầu lí nhí
"Bây giờ không phớt lờ tôi nữa à?"
Bộ dạng ngả ngớn của anh thật là đáng ghét, cô vò tay lại xin xỏ
"Phải làm thế nào anh mới trả lại cho em"
Gì đây? Thái tử lại giành giật thú cưng của người khác để đổi lấy cảm giác tồn tại ư? A Nam thật coi không nổi một mình ra khỏi sân bóng để hai người còn lại tự giải quyết.
Ninh Huân Thụy không hề trả lời cô, Cố Tiểu Khả thật sự là uất ức đến nghẹn. Tại sao lần nào đυ.ng phải anh cũng đều dồn ép cô như thế, anh cao lớn như thế sao có thể đi bắt nạt kẻ thấp yếu như cô.
Càng nghĩ mắt càng đỏ, thái tử mà toàn bộ nữ sinh Tư Thục ngày đêm mơ ước cô mới không dám đến gần anh.
"Không được khóc"
Mẹ nó, chẳng qua anh chỉ đợi cô năn nỉ vài câu chẳng thể ngờ bánh bao nhỏ da mặt mỏng chịu không nổi cả vành mắt đều đỏ lên nước mắt trực trào tuôn ra.
Anh liền đưa mèo cưng đến trước mặt cô, Cố Tiểu Khả liền nhanh tay ôm lấy chuẩn bị vọt mất chỉ vừa xoay người lại thì mũ áo phía sau đã bị anh kéo lại, làm cả người của cô ghé sát vào l*иg ngực của thiếu niên.
Mùi hương nam tính quyện cùng mộc gỗ cổ điển liền quanh quẩn chóp mũi khiến cô gái nhỏ liền quên mất mình cần phải chạy.
"Chạy cái gì, không báo đáp tôi đã trả mèo cho em ư?"
Rõ ràng là A Nam đã nhặt được bây giờ lại thành công trạng của anh, nếu cô không báo đáp chắc sẽ không được về nhà mất. Nhưng báo đáp thế nào nhỉ? Dù thái tử có xấu xa nhưng tốt xấu gì cũng đã trả mèo cưng cho cô.
Vài phút sau hai người đã đến cửa hàng tiện lợi gần đó, bánh bao nhỏ mua vài cây kem còn có hai ly trà sữa khoai môn vui vẻ đưa một ly cho anh còn xé vỏ một cây kem ốc quế đưa tới.
Mấy món đồ nhỏ nhặt ăn vào ngọt ngấy này là thứ thái tử không bao giờ động vào, cũng không thể để cô gái nhỏ mất hứng được. Nhưng từ khi nào anh lại để ý tâm trạng người khác, chỉ có người khác cẩn thận không làm anh phật ý.
Nhìn bánh bao nhỏ thích thú ăn kem và uống trà sữa như vậy anh bất giác muốn gần cô thêm một chút, muốn đến gần cô. Cố Tiểu Khả dù nói có sợ anh nhưng lực chú ý rất nhanh bị đồ ăn vặt yêu thích che lấp lại không để ý đến việc phải tránh xa anh vào lúc này.
"Sao anh không ăn, anh không thích kem và trà sữa à"
"Dùng mấy thứ này để báo đáp tôi đơn giản vậy à?"
Trong nhất thời cô không biết trả lời thế nào, cô nghĩ anh cũng sẽ dễ dỗ như Tô Bội nên mới mua những thứ này, hơn nữa cô cảm thấy ăn ngon như vậy anh sẽ không làm khó cô nữa.
"Bỏ đi, tôi cho em nợ lần này"
Thái tử thật là gian xảo vừa nãy còn đòi cô báo đáp bây giờ là thành ra cô nợ anh. Ninh Huân Thụy thấy cô lơ đãng ăn kem lại làm dây một ít ở khoé môi, liền vươn tay lau sạch sau đó còn vươn đầu lưỡi liếʍ một ít.
Cái loại động tác sắc tình làm mặt của Cố Tiểu Khả đỏ như quả cà chua, biếи ŧɦái a. Đầu óc của anh hỏng hay là cô cảm thấy nghiêm trọng. Dù sao nghe anh đã có không ít người bồi ngủ nhưng mà cô chưa từng nghĩ đến, bây giờ xem ra lời đồn gì đó đều là thật.
"Anh...sao anh lại...."
"Đúng là có chút ngọt"
"......"
Cho đến khi về đến nhà lên giường ngủ cô vẫn còn thất thần nhớ đến cảnh khi nãy, đầu lưỡi của thái tử cũng thật là gợi cảm đặc biệt là anh làm điều đó một cách tự nhiên làm cho tâm hồn thiếu nữ mới lớn không khỏi xôn xao nhộp nhịp.
Cố Tiểu Khả chưa bao giờ gặp thiếu niên nào như vậy trước đó, người này làm cô phải suy nghĩ để tâm đến nổi đêm nay cô không ngủ được.
Ngay cả thái tử ở trên giường lớn cũng không tài nào vào giấc nổi, chỉ nhớ đến bộ dáng cô xinh xắn ngồi ở cửa hàng tiện lợi chuyên tâm ăn kem, miệng nhỏ nhắn như vậy thật là muốn đè xuống hôn.
Quả nhiên mơ thấy mộng xuân, vừa tỉnh giấc đã thấy quần ướt, anh chửi thề một câu rồi vào phòng tắm.