Bệnh Tương Tư

Chương 42

Khuôn mặt Giang Nguyệt đỏ bừng như tôm luộc, lông mi dưới mí mắt khe rung, cô rụt cổ một cái, thân thể lùi về sau một chút.

Chỉ tiếc đây là trên xe, Giang Nguyệt tránh đi tránh lại cũng không đi đến đâu.

Không gian chật chội, Lục Chu ngước mắt, ánh mắt bỡn cợt đảo qua trên mặt Giang Nguyệt, hai tay khẽ chống lại trói chặt cô gái trong lòng.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài hơi híp, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Cô gái nhỏ chớp mắt mấy cái, không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lục Chu, cô cúi đầu, chậm rãi phun ra mấy chữ.

“Em, em không có.”

Nói xong lại không sợ chết quay đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm Lục Chu, nói.

“Anh trai, anh thật, thật sự...”

Không được sao.

Ba chữ sau cùng kia còn chưa nói ra, chớp mắt tiếp theo, đầu óc Giang Nguyệt trống rỗng.

Cô hoảng hốt một cái, bóng đen trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, hướng về phía cô.

Hô hấp cô gái nhỏ ngưng lại, miễn cưỡng qua một lát, bóng đen vốn dĩ ở trên cửa sổ xe chậm rãi đi xuống, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Thân thể dần dần tê liệt, mềm nhũn một chút sức cũng không có.

Hai gò má càng thêm ửng đổ, Lục Chu híp mắt lại, mắt hơi trầm xuống, ngón tay cầm cổ tay Giang Nguyệt bắt đầu trắng bệch.

Chỉ là nhớ tới còn có việc trong người, anh vẫn không dám làm quá mức.

Vẫn trên xe, thỉnh thoảng có xe chạy qua ngoài cửa sổ, mặc dù biết người bên ngoài không nhìn thấy mình, Giang Nguyệt nghĩ vẫn sợ hãi.

Mà cô vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt vừa rồi lái xe nhìn mình lúc đi xuống.

Người sáng suốt đều nhìn ra là chuyện gì.

Khuôn mặt đỏ bừng một mảnh, trái tim Giang Nguyệt vẫn luôn nâng lên, ngón tay níu chặt lấy Lục Chu, nhanh chóng lấy hơi không dám lên tiếng.

Phát hiện ra cô gái nhỏ sợ hãi, nụ cười trên mặt Lục Chu càng sâu, cong môi nhìn Giang Nguyệt.

“Đừng đừng ở chỗ này.”

Thân thể Giang Nguyệt run lên tránh không để Lục Chu động vào, ngón tay vòng trên cổ người đàn ông chậm rãi đi xuống, muốn lấy tay Lục Chu khoác trên lưng mình ra, nhưng mà vừa đi xuống một chút bỗng nhiên sờ phải một vật kỳ lạ.

Giang Nguyệt bỗng mở to hai mắt nhìn, đôi mắt đen kinh ngạc không nói nên lời.

Đó là cái cô nghĩ thì phải.

Ngón tay trắng nõn đột nhiên dừng giữa không trung, Giang Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy thân thể ngày càng lạnh.

Nghi ngờ với Lục Chu vừa rồi biến mất không còn trong nháy mắt, cô quanh co mở miệng nói.

“Anh anh anh cố ý.”

Ấp úng nửa ngày, Giang Nguyệt rốt cuộc nói ra mấy chữ, khuôn mặt xấu hổ không chịu nổi, ngay cả vành tai cũng xuất hiện màu hồng.

Lục Chu vùi trên hõm vai Giang Nguyệt đột nhiên khẽ giật mình, anh ngẩng đầu, mắt đen còn chưa tìиɧ ɖu͙© chưa lui đi.

Lục Chu nhíu mày cười nói “Cố ý cái gì.”

Ngón tay cố ý bóp chỗ thịt ngứa bên hông cô gái, giữa lông mày Lục Chu mang thoe ý cười, anh chậm rãi cúi người, cắn vành tai Giang Nguyệt nói.

“Là thế này phải không.”

Giang Nguyệt quay đầu, lông mi thon dài run rẩy như cánh chim, nghĩ đến cảm xúc vừa rồi chạm vào vật đó, khó khăn nói.

“Không không biết xấu hổ.”

Làm gì có ai mang theo vậy kia trong người.

Căn bản chính là mưu đồ đã lâu.

Giang Nguyệt thở phì phò suy nghĩ, lại nghĩ tới mình có lo lắng có vấn đề phương diện kia, tâm tình càng thêm buồn rầu.

Người vấn đề chắc là không mang món đồ này bên người đâu.

Người đàn ông trên đỉnh đầu thấy thế, cười trầm thấp vài tiếng, dường như không để ý cách nhìn cô gái đối với mình, chỉ là ánh mắt nhìn về phía cô gái càng thêm ý cười.”

“Ngược lại Nguyệt Nguyệt nói một chút.” Ngón tay anh xoa trên gương mặt Giang Nguyệt, bóp nhẹ khối thịt mềm bên gò má cô, không thèm đếm xỉa nói “Anh không biết xấu hổ chỗ nào?”

Giang Nguyệt quay đầu, bắt gặp bộ dáng đứng đắn của người đàn ông, lại nghĩ tới món đồ trước ngực anh, một cơn tức giận.

Làm bộ tức giận đập Lục Chu một cái “Cái nào cái nào cũng không biết xấu hổ.”

Nói, ánh mắt còn bất chợt liếc túi áo trước ngực Lục Chu.

Lục Chu hơi trầm ngâm, thấy cô gái nhìn chằm chằm trước ngực mình, giữa lông mày hơi ngứa, cúi đầu theo ánh mắt Giang Nguyệt.

Hôm nay anh mặc áo len màu xám, nơi nào đó trước ngực có hơi phình lên.

Nghĩ đến cái liếc của Giang Nguyệt nhìn mình, Lục Chu hơi cong môi, không có ý tốt cầm tay Giang Nguyệt tìm kiếm chỗ kia.

“Lục, Lục Chu.”

Giang Nguyệt kinh hô một tiếng, đỏ mặt muốn rút tay về, chỗ cổ tay lại bị Lục Chu cầm chặt.

Người đàn ông không di chuyển nữa, chỉ là tay trống nhẹ nhàng cầm vật kia lên.

Giang Nguyệt nhắm chặt đôi mắt, không dám nhìn thẳng ánh mắt Lục Chu, ngón tay mảnh khảnh càng run dữ dội.

“Em em em.”

Cô muốn khuyên Lục Chu bớt phóng túng một chút, đừng làm việc này lúc ban ngày, ban ngày tuyên da^ʍ cái gì.

Kết quả cô chưa kịp nói ra miệng, nơi nào đó ngón tay đã bị Lục Chu nắm chặt.

Chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, Giang Nguyệt dựa vào trực giác, chỉ cảm thấy một khắc sau Lục Chu muốn xé mở món đồ chơi kia, bắt cô đeo lên cho mình.

Cô run run rẩy rẩy rụt ngón tay lại, nhưng mà âm thanh trong dự đoán cũng không truyền đến, ngược lại nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ.

Một khắc sau, chỗ ngón tay xuất hiện cảm giác lạnh lẽo.

Giang Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy chỗ ngón tay giữa trái có một vật màu hồng đang lóe ánh sáng trắng.

Giữa chiếc nhẫn là một vòng trăng tròn khảm bằng kim cương.

Đáy mắt có hơi nước mịt mờ, ánh mắt Giang Nguyệt bắt đầu mơ hồ, chỉ lờ mờ phân biệt ra hình dáng Lục Chu.

“Anh.”

Lời còn chưa dứt môi đỏ đã bị người đàn ông dùng nhẫn chặn lại, Lục Chu đưa tay che ở chỗ môi Giang Nguyệt, anh chậm rãi cúi người, nói bên tai cô.

“Anh yêu em.”

So với hôn lễ, Giang Nguyệt càng cảm thấy hứng thú với chuyến đi trăng mật.

Vừa mới đăng ký kết hôn xong, Giang Nguyệt tràn đấy phấn khởi kéo Lục Chu lên máy bay, cô vẫn luôn ngóng trông được sống ở bờ biển trong lòng, chỉ có điều trước kia thân thể cô không tốt, Giang Ngộ không thể nào bỏ mặc cô ra ngoài một mình.

Bây giờ có Lục Chu, Giang Ngộ cũng không thể nói gì, chỉ yên lặng đứng sau lưng thì thầm vài câu “Con gái lớn không giữ được.”

Tuy nói như thế, Giang Ngộ vẫn dặn dò Lục Chu nhiều lần, lúc này mới yên tâm để hai người rời đi.

Vì nghỉ ngơi ở bờ biển, Giang Nguyệt đã sớm chuẩn bị tốt một đống áo tắm, dự định mỗi ngày đổi một bộ.

Vốn cho rằng Lục Chu sẽ ngăn cả mình, kết quả người đàn ông nhìn chỉ lành lạnh liếc mắt nhìn cô gái một cái.

Mắt đen cười như không cười nói.

“Nguyệt Nguyệt, quần áo này của em chất lượng tốt không.”

Ông nói gà bà nói vịt một câu, Giang Nguyệt không hiểu được nhìn người đàn ông một cái, chỉ coi là Lục Chu không đặt mình trong lòng, đem quần áo vừa mua xong đều sắp vào.

Làm gì có ai không xem kiểu dáng quần áo trước.

Cô còn lo lắng Lục Chu sẽ chê áo tắm quá lộ, không cho mình mặc ra ngoài.

Dù sao bên trong đều viết như vậy.

Thấy cô gái không để ý tới mình, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đống quần áo trong vali.

Cười khẽ một tiếng.

Lộ hay không lộ Lục Chu cũng không ngại, dù sao đến cuối cùng...

Thân thể cô gái nhỏ cũng sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Anh chỉ quan tâm vấn đề quần áo có dễ xé hay không.

Bay liên tục mười mấy tiếng, sau khi máy bay hạ cánh, Giang Nguyệt vẫn chưa quen với chệnh lệch thời gian, nhưng mà cô rất hăng hái, chỉ ngủ một đêm là tinh thần khôi phục.

Sáng sớm hôm sau thần thái dồi dào.

Mặt trời bờ biển chói chang, tia sáng chói mắt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, chiếu sáng nửa gian phòng.

Lục Chu còn chưa thức dậy, Giang Nguyệt đã thay xong áo tắm, mặc áo choàng tắm lên đứng ở bên giường, lắc lư cánh tay người đàn ông nói.

“Anh trai, anh mau dậy đi.”

Cô nói lảm nhảm mấy câu “Em muốn đi bơi.”

Trước khi xuất phát Giang Ngộ đã đặc biệt dặn dò, không có Lục Chu ở bên Giang Nguyệt tuyệt đối không thể đến gần bờ biển nửa bước.

Giang Nguyệt biết thân thể mình không tốt, cho nên cũng không dám làm loạn, rất sợ lẻ loi một mình ở bờ biển xảy ra chuyện.

Chỉ là mặt trời đã lên cao, Lục Chu không có dấu hiệu tỉnh dậy chút nào.

Giang Nguyệt nhíu nhặt lông mày, lực lắc tay Lục Chu càng lớn, vừa định xốc chăn lên.

Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

Giang Nguyệt giật mình, ngẩng đầu lên quả nhiên gặp Lục Chu nhìn chằm chằm mình.

“Anh trai, anh tỉnh rồi.”

Dứt lời, cả người bị ôm lấy, thân thể dựa trên người Lục Chu.

Tiếng tim đập mạnh mẽ âm vang của người đàn ông truyền đến, sắc mặt Giang Nguyệt đỏ lên, chống tay muốn đứng dậy, ngược lại bị Lục Chu đè lại.

Giọng nói anh còn khàn khàn chưa tỉnh táo “Nguyệt Nguyệt ngủ đủ chưa?”

Lòng bàn tay xoa nắn chỗ cổ tay Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt không hiểu ý nghĩa, chỉ cho là Lục Chu sợ mình nghỉ ngơi chưa đủ, cô gật đầu nói “Em nghỉ ngơi đủ rồi.”

Cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lo lắng nói “Anh nhanh lên chút, chúng ta đi nhanh thôi.”

Bỗng dưng kinh hô một tiếng, Lục Chu chợt xoay người một cái, đặt cả người Giang Nguyệt dưới thân.

Đôi mắt đen người đàn ông đã sớm không còn buồn ngủ như vừa rồi, anh hơi cong môi, ánh mắt trần trụi lướt qua người Giang Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu cô.

Âm thanh mang theo nụ cười không có ý tốt “Ngay cả quần áo cũng thay xong rồi.”

Vì động tác vừa rồi, áo choàng tắm Giang Nguyệt đã mở rộng, lộ ra áo tắm bên trong.

Là bộ cô thích nhất.

Ánh mắt Lục Chu dần dần hướng xuống, cuối cùng rơi vào chỗ ngực cô gái, biên bộ nhếch miệng càng lớn hơn.

Ánh mắt người đàn ông rõ ràng là không có ý tốt, sắc mặt Giang Nguyệt cứng đờ, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mà đã trễ, Lục Chu đã chế trụ cô trước một bước.

Bên trên cửa sổ sát đất trong phòng, phản chiếu thân ảnh hai người đan vào nhau, thỉnh thoảng có tiếng cô gái cầu xin tha thứ truyền đến.

Cuối cùng Giang Nguyệt cũng hiểu rõ, vì sao Lục Chu không quan tâm vấn đề kiểu dáng quần áo của cô.

Bởi vì ngay cả cơ hội mặc ra ngoài cô cũng không có.