Bệnh Tương Tư

Chương 39

Edit: Ashe

Mưa rơi tí tách trên mặt cỏ bắn lên từng đóa bọt nước, sắc trời càng trở nên u ám so với lúc vừa lên núi.

Lục Chu che ô, cẩn thận dìu Giang Nguyệt xuống núi.

Ngày mưa đường trơn trượt, những bậc thang bám đầy rong rêu càng trở nên khó đi, Lục Chu thận trọng nắm tay Giang Nguyệt, xuống từng bước một.

Vất vả đi từ trên núi xuống, cơn mưa nhỏ dần, sau khi đến nơi đỗ xe, mưa đã tạnh hẳn.

Lục Chu gấp ô lại, hôm nay anh tự mình lái xe tới đây, cũng không có tài xế bên cạnh.

Bởi vì đang mùa đông, chỗ góc núi gió lạnh thấu xương, bãi đỗ xe rộng rãi, gió lạnh càng dữ dội hơn.

Giang Nguyệt quấn một chiếc áo lông dày, đứng bên cạnh xe chờ Lục Chu lấy chìa khóa, từ lúc ở trước mộ cha Lục, Lục Chu cũng không nói thêm câu nào, sắc mặt âm trầm chẳng ừ hử gì.

Chỉ thỉnh thoảng đảo mắt nhìn mình, ánh mắt mang theo đôi chút dịu dàng.

Giang Nguyệt lặng lẽ liếc nhìn Lục Chu, tay cô còn cầm chiếc ô vừa rồi Lục Chu lấy che mưa, giọt nước trượt theo cán ô, có vài giọt rơi xuống giày Giang Nguyệt.

Vừa rồi bởi vì lên núi, giày của Giang Nguyệt đã bám không ít bùn đất, trên giày đã dinh dính.

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Chu, những ngón tay đang cầm ô siết chặt, dè dặt mở miệng nói: “Ca ca, em…”

Còn chưa dứt lời, đột nhiên, có giọng nói sắc bén của một cô gái phát ra từ phía sau xe, Giang Nguyệt ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp gương mặt điên khùng của Trần Lan.

“Rốt cuộc cũng tìm được các người!”

Đã hơn một tháng kể từ lần cuối gặp Trần Lan, thế nhưng lúc này cô gái trước mặt đã không còn vẻ ngang ngược càn rỡ như lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, không có một chút huyết sắc.

Hai mắt nổi đầy tia máu, con ngươi mở to, đang yên lặng nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt và Lục Chu.

Trần Lan không che ô, mái tóc dài bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính vào nhau, cả người nhếch nhác.

Giang Nguyệt vô thức lùi về sau, đối diện ánh mắt Lục Chu, cả người tựa trên cửa xe.

Chàng trai bảo vệ cô sau lưng trước tiên, ánh mắt âm u đảo qua gương mặt Trần Lan, cảnh giác: “Cô tới đây làm gì?”

Lục Chu đứng trước mặt Giang Nguyệt, gần như chặn hết tầm nhìn của cô.

Trần Lan cười ha ha, nhìn chằm chằm vào Lục Chu nói: “Thế nào, sợ à?”

Khóe môi cô ta hơi nhếch lên, tầm mắt vẫn luôn khóa chặt trên người Lục Chu, con ngươi lóe lên một tia phẫn nộ, chỉ vào ngực mình nói.

“Tôi mới là em gái của anh, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy!”

Chu Duẫn và Trần Tử Dĩnh đồng thời gặp chuyện không may, thẻ tín dụng trước đó của Trần Lan đều bị đóng băng, ngay cả ngôi nhà cũng bị người ta lấy đi.

Cô muốn tìm Lục Chu nói lý, nhưng còn chưa thể gặp được anh, đã bị người ta đuổi đi.

Trần Lan không cam tâm, ở bên ngoài nhà Lục Chu theo dõi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đợi được lúc hai người ra ngoài.

Cô ép sát từng bước, ánh mắt oán hận đảo qua gương mặt Lục Chu: “Anh cũng biết sợ sao, anh trai?”

Trần Lan nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, sự châm chọc ở khóe môi càng rõ ràng hơn.

Lục Chu nhíu chặt hai hàng lông mày, ngón tay với vào trong túi quần bấm số điện thoại khẩn cấp.

Anh lạnh nhạt liếc nhìn Trần Lan, giọng điệu thản nhiên: “Cô muốn gì?”

“Em muốn gì, không phải anh trai rất rõ sao?”

Trần Lan cong môi cười cười, nhưng đáy mắt ngay cả một chút ý cười cũng không có.

Cô ta tiêu tiền như nước đã quen, từ nhỏ đến giờ, chưa từng có ngày nào chật vật như lúc này, ai cũng có thể ức hϊếp.

Trần Lan cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đảo qua từng nơi trên mặt Lục Chu, nói từng chữ một.

“Tất cả tài sản đứng tên tôi đều đã bị đóng băng, ngay cả công ty nhỏ Chu Duẫn cho tôi cũng đã bị anh lấy đi.”

“Lục Chu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Từng chữ của cô đều lên án Lục Chu bất công với mình, chỉ vào tim mình nói: “Rõ ràng tôi mới là em gái của anh, tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”

“Có lỗi với cô là Trần Tử Dĩnh, liên quan gì đến tôi?”

Sắc mặt Lục Chu vẫn như trước: “Cô là con gái của bà ta.” Anh liếc nhìn Trần Lan, nói thêm, “Cũng là con gái của người đó.”

Lục Chu vẫn luôn bảo vệ Giang Nguyệt sau lưng, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Lan nói.

“Người đóng băng tài khoản của cô là Chu Cẩn, không liên quan đến tôi.”

Tất cả chi phí sinh hoạt của Trần Lan những năm qua đều là Chu Duẫn chu cấp, Chu Cẩn đương nhiên không thể nhìn cháu ngoại tiêu xài tiền của mình.

Cho nên sau khi biết được quan hệ giữa mình và Trần Lan, Chu Cẩn trước tiên sai người điều tra tài khoản dưới tên Trần Lan.

Nghe vậy, trong nháy mắt Trần Lan thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến anh?!”

Cô ta nổi giận gầm lên một tiếng, “Nếu không phải anh nói với Chu Cẩn những chuyện kia, sao ông ta có thể vô duyên vô cớ gây phiền phức cho tôi!”

Dứt lời, cô ta đột nhiên móc trong túi quần ra một lọ nước, không đợi Lục Chu hồi phục tinh thần, Trần Lan đã mở nắp lọ, hắt lên mặt Lục Chu.

“___Cẩn thận!”

Không kịp phản ứng dư thừa, Lục Chu mạnh mẽ xoay người, ôm chặt Giang Nguyệt, che chở toàn bộ cơ thể cô.

Đột nhiên xuất hiện biến cố hù dọa hai người, có chất lỏng màu trắng trượt xuống mặt, Lục Chu cố gắng mở mắt ra.

Vừa mới mở mắt, đã thấy Trần Lan cầm con dao găm xuyên qua bả va mình, đâm vào Giang Nguyệt.

“___Nguyệt Nguyệt!”

Cơ thể phản ứng nhanh hơn đại não, sau khi Lục Chu hồi phục tinh thần, anh đã cầm chặt cổ tay Trần Lan.

Chỉ tiếc cô gái này còn điên hơn so với suy nghĩ của anh, thấy lần một không thành, mắt Trần Lan đỏ ngầu, cổ tay cầm dao chuyển hướng, đâm thẳng vào bên hông Lục Chu.

“___A!”

Sau một tiếng thét kinh hãi, hai chân Lục Chu mềm nhũn, anh nắm chặt đầu kia của con dao, máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay.

Mặc dù vậy, anh vẫn che chở trước người Giang Nguyệt, không chịu rời đi nửa nước.

“Vẫn còn rất si tình nhỉ.”

Ả ta cười chế giễu, nhưng vừa rút dao ra, bên tai bỗng nghe thấy một tràn tiếng còi.

Sắc mặt Trần Lan trắng nhợt, lúc quay người thấy bốn năm chiếc xe sau lưng đang tiến về phía mình.

Cô ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Chu: “Coi như mày mạng lớn.”

Sau đó vội vàng bỏ con dao lại, chạy lên núi.

“___Ca ca!”

Âm thanh bên tai ngày càng ồn ào, xen lẫn với tiếng khóc của Giang Nguyệt, còn có giọng nói gấp gáp của trợ lý, ý thức của Lục Chu ngày càng mơ hồ, anh chậm rãi giơ tay lên, nhưng cò chưa giơ lên không trung, cánh tay đã không còn sức lực mà rũ xuống.

Nghĩa trang cách trung tâm thành phố một đoạn, Lục Chu mất quá nhiều máu, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.

May mà Trần Lan chỉ hắt nước khoáng bình thường, không phải axit như bọn họ nghĩ.

Giang Nguyệt chọn một bệnh viện gần đó, đúng lúc gặp được Giang Đại.

Sau khi Giang Đai hoàn tất thủ tục xuất viện, vừa bước ra bệnh viện, đã thấy Giang Nguyệt vội vàng bước xuống xe, ông mở to hai mắt, sắc mặt vui vẻ, cất bước dài đi tới chỗ Giang Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, sao còn tới đón ba…”

Còn chưa dứt lời, Giang Đại đã thấy Lục Chu cả người nhếch nhác, sắc mặt ông lập tức căng thẳng, lo lắng nói.

“Xảy ra chuyện gì?”



Ba tiếng sau, rốt cuộc Lục Chu cũng được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, Giang Nguyệt vẻ mặt phờ phạc ngồi bên giường bệnh, cơ thể yếu ớt vô lực.

Từ lúc mới bắt đầu, trái tim Giang Nguyệt vẫn chưa từng thả lỏng, đến khi Lục Chu xuống bàn giải phẫu, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Đại vẫn ở bên ngoài nói chuyện với mọi người, Trần Lan chưa kịp chạy xa đã bị người của Lục Chu bắt được, hiện giờ đã bị đưa đến cục cảnh sát.

Giang Nguyệt còn chưa hoàn hồn, bây giờ căn bản không có năng lực xử lý mọi chuyện.

“Nguyệt Nguyệt, không sao chứ? Có muốn ăn chút gì không?”

Sau khi giải quyết hết mọi chuyện, Giang Đại mới có thời gian vào phòng, vừa vào cửa đã thấy sắc mặt yếu đuối của con gái, đang ngơ ngác ngồi bên giường bệnh, nhìn chằm chằm chàng trai nằm trên đó đến xuất thần.

Giang Đại tiến lên trước rót một cốc nước ấm, đưa cho Giang Nguyệt, dịu dàng nói: “Uống chút nước trước đi, đợi lát nữa ba bảo Lâm mụ mang cơm tới cho con.”

“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần sẽ khỏe thôi.”

Giang Đại an ủi con gái, thấy Giang Nguyệt không có động tĩnh gì, nhưng vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.

Giang Đại khẽ thở dài một tiếng, còn muốn nói gì đó, đã thấy trợ lý gõ cửa đi vào: “Giang tổng, người bên cảnh sát đến.”

Anh ta nhìn Giang Nguyệt, nói: “Bảo là tìm đại tiểu thư làm tường trình.”

Tình huống cụ thể Giang Đại đã biết được từ miệng Giang Nguyệt, nhìn bộ dạng không còn tinh thần của Giang Nguyệt, ông khoát tay ngăn lại, quay người nói: “Sức khỏe Nguyệt Nguyệt không tốt, tôi đi qua nói với bọn họ một tiếng.”

Trợ lý gật đầu, đi ra cửa với Giang Đại.

Căn phòng thoáng cái chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Nguyệt hít mũi, khó khăn nuốt tiếng nghẹn ngào xuống, nhìn về phía người con trai.

Lục Chu vẫn còn truyền dịch, bởi vì mất quá nhiều máu, hiện giờ sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Tiếng máy móc vang lên tích tích bên cạnh, Giang Nguyệt chậm rãi dời mắt đến khuôn mặt của Lục Chu.

Ngón tay trắng nõn lần theo hình dáng của chàng trai, bắt đầu miêu tả từng chút một.

Khi Trần Lan giội thứ gì đó, Giang Nguyệt bị chặn sau lưng Lục Chu, căn bản không thấy tình hình phía trước.

Đến khi phát hiện được, cả người cô đều run lên, chỉ cảm thấy cánh tay của chàng trai ôm chặt lấy mình, chưa từng tách ra chút nào.

“…Ca ca.”

Giang Nguyệt thì thào một tiếng, động tác nhẹ nhàng bao bọc bàn tay Lục Chu, áp lên má mình.

Đầu ngón tay chàng trai hơi lạnh, Giang Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt trượt xuống khỏi khóe mắt, cuối cùng rơi xuống đầu ngón tay.

Run rẩy phát ra âm thanh.

“Chẳng lẽ anh… Không sợ sao?”

Cô tự lẩm bẩm với chính mình, nếu như Trần Lan thật sự mất trí tạt axit tới, như vậy hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Bây giờ Lục Chu cũng sẽ không giống thế này, mà là một người hoàn toàn không thể nhận ra.

Giang Nguyệt rũ mắt suy nghĩ, không biết qua bao lâu, ngón tay trong lòng bàn tay đột nhiên cử động.

Giang Nguyệt khẽ giật mình, mở mắt ra, đúng lúc trông thấy đôi mắt màu đen yếu ớt,

Lục Chu chậm rãi cong môi, ngón tay tách khỏi lòng bàn tay Giang Nguyệt, đồng tử Giang Nguyệt căng thẳng, đã thấy ngón tay thô ráp của chàng trai lướt qua khóe mắt mình, lau đi tất cả nước mắt.

Lục Chu chậm rãi mở miệng nói.

“Anh sợ.”

Giang Nguyệt mở to hai mắt, định gọi bác sĩ tới, đã thấy chàng trai trên giường lắc đầu nói: “Anh không sao đâu.”

“Ca ca..” Giang Nguyệt khóc không thành tiếng, cơ thể run rẩy.

Chàng trai hơi cong khóe môi, giọng nói hiếm khi dịu dàng.

Anh nói.

“Anh chỉ sợ… Sợ em khóc.”