Bệnh Tương Tư

Chương 37

Edit: Ashe

“Anh nghĩ rằng… Cô ta thật sự thích anh sao?”

Giọng nói của Thu Tử ở sau lưng vang lên, bước chân Lục Chu ngừng lại, khớp xương ngón tay rõ ràng dần dần nổi lên, cuối cùng vẫn không nói một lời nào, nhấc chân rời khỏi.

Nhưng vừa mới rẽ qua góc đã thấy một bóng người quen thuộc ở trước mặt, Giang Nguyệt đang cúi đầu, nhẹ nhàng cười cười nói nói với người nào đó.

Chàng trai bên cạnh Lục Chu không biết, nhưng ánh mắt của người đó anh lại vô cùng quen thuộc.

Đó là ánh mắt yêu mến mà người đàn ông dành cho người phụ nữ.

Khoảng cách giữa chàng trai và Giang Nguyệt rất nhỏ, gần như là sắp chạm vào bả vai nhau.

Lục Chu nhíu mày, khung cảnh hai người phía trước đứng cùng một chỗ thật sự vô cùng chướng mắt.

Anh âm thầm siết chặt nắm đấm, lời nói vừa rồi của Thu Tử lại một lần nữa vang lên bên tai, Lục Chu hít sâu một hơi, lập tức bước dài đi tới bên cạnh cô gái.

Cố nén cơn giận nói: “Đang nói gì đấy?”

Nói xong, tay vô thức khoác lên vai Giang Nguyệt, ôm cô vào lòng.

“…Ca ca?”

Thấy Lục Chu đi qua, Giang Nguyệt ngước mắt, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, mở miệng giải thích: “Không nói gì, chẳng qua là mới…”

“Là tôi không biết đường, cho nên hỏi Giang tiểu thư mà thôi.”

Phần còn lại Giang Nguyệt chưa nói xong, đối phương đã trực tiếp trả lời thay cô.

Giang Nguyệt gật đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lục Chu nói: “Đúng là như vậy ạ.”

Rõ ràng là chuyện bình thường, nhưng Lục Chu lại bỗng dưng nghẹn thở.

Không biết tại sao, chỉ cần thấy Giang Nguyệt đứng cạnh người đàn ông khác, anh liền không thể kiểm soát.

Anh lại muốn ____

Giam cô lại.

Đôi mắt đen sâu thẳm, Lục Chu giữ im lặng, bình tĩnh nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt.

“Ca ca?” Thấy anh không nói gì, Giang Nguyệt nhẹ nhàng giật giật tay áo của anh, nói khẽ.

Tròng mắt Lục Chu quét qua cô, trầm giọng nói: “Hỏi xong chưa?”

Giang Nguyệt lúng túng nói: “Xong…Xong rồi.”

Vốn chỉ là một câu hỏi đơn giản, hai ba câu đã nói xong.

Chàng trai kia thấy sắc mặt Lục Chu bất thường, vội vàng nói xin lỗi, nhanh chóng bước đi.

Thấy chàng trai không còn ở đây, rốt cuộc sắc mặt Lục Chu cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, nghiêng người nhìn sang cô gái bên cạnh: “Sao em ra đây?”

Đó là bộ phim Giang Nguyệt chờ đợi đã lâu, không ngờ giữa phim cô sẽ ra ngoài.

“Đợi rất lâu cũng chưa thấy anh về, nên em ra ngoài tìm anh ạ.”

Giang Nguyệt không để ý tới sắc mặt bất thường của Lục Chu, cô quay đầu, ánh mắt lướt qua bả vai Lục Chu, dừng ở nơi vừa rồi anh rẽ sang, nghi hoặc nói: “Nhưng mà ca ca, sao anh…”

Lời còn chưa dứt, Giang Nguyệt đã thấy một cô gái từ bên kia đi tới.

Cô còn nhớ rõ Thu Tử, lần trước đã gặp ở công ty của Lục Chu.

Cô gái bước trên đôi giày cao gót, trên mặt sớm đã không còn bộ dáng chật vật vừa rồi, cặp môi đỏ mọng chứa đựng ý cười, Thu Tử thờ ơ liếc nhìn Giang Nguyệt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Lục Chu.

Nhẹ giọng cười nói: “Lâu rồi không gặp, Giang tiểu thư.”

Cô ta hơi cong môi dưới, như có như không vén tóc xõa bên mặt, lộ ra vành tai trắng nõn tinh tế, cùng với hoa tai màu hồng nhạt làm bằng ngọc trai.

“Vừa rồi tôi gặp được Lục Chu, hàn huyên với anh ấy một lúc.”

Thu Tử nhẹ nhàng cười cười, thản nhiên nói, “Giang tiểu thư không để tâm chứ?”

Ngay lúc nhìn thấy Thu Tử, Giang Nguyệt đã thu lại ánh mắt, ngón tay vô thức đặt lên cổ tay Lục Chu.

Nhưng chàng trai này giống như không phát hiện động tác nhỏ bé của cô, vẫn không có động tĩnh gì như trước.

Nghe thấy những lời Thu Tử nói, Lục Chu cũng hơi nhíu mày, ánh mắt chạm vào Giang Nguyệt.

Thấy anh cũng không định giải thích, lông mày Giang Nguyệt khẽ động, lại quay người nhìn sang Thu Tử: “Đương nhiên không ngại rồi, dù sao tôi…”

Cô muốn nói là “Dù sao mỗi ngày tôi đều ở cùng anh ấy”, nhưng chưa đợi cô nói xong, chàng trai bên cạnh đã trầm mặt.

Ánh mắt Lục Chu thâm sâu, ngón tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Giang Nguyệt, vừa hơi dùng lực, Giang Nguyệt “A” một tiếng, lời nói chưa ra khỏi miệng, người chưa kịp nói gì đã bị Lục Chu lôi đi.

“Ca ca, phim…”

Giang Nguyệt muốn nhắc Lục Chu bộ phìm còn chưa kết thúc, nhưng lúc ánh mắt chạm phải ánh nhìn của người con trai, cô lại ngậm miệng lại.

Cũng không biết ai chọc Lục Chu không vui, trên đường đi anh cũng không nói một lời.

Nhiều lần Giang Nguyệt muốn mở miệng, nhưng lúc trông thấy sắc mặt nặng nề của Lục Chu, cô lại thức thời khép miệng lại.

Mãi cho đến khi về tới nhà, Lục Chu cũng không nói thêm với cô câu nào, trước tiên bảo Lâm mụ giúp Giang Nguyệt chuẩn bị nước ấm, còn mình trở về phòng.

Giang Nguyệt muốn gọi người lại, đã thấy Lục Chu cũng đã trở về phòng hề quay đầu lại, chỉ để lại một cái bóng.

“…Không hiểu nổi.”

Giang Nguyệt bĩu môi lẩm bẩm một tiếng, khó hiểu trở về phòng mình.

Biệt thự được xây dựng theo tòa nhà của Giang gia, phòng ngủ của Giang Nguyệt và Lục Chu vẫn kế bên như cũ.

Sau khi tắm xong, Lục Chu vẫn không đến tìm cô.

Giang Nguyệt hồi tưởng lại kỹ càng chuyện tối nay, hai hàng lông mày nhanh chóng nhíu lại, vẫn không nghĩ ra tại sao Lục Chu đột nhiên thay đổi.

Sau khi cô hồi phục tinh thần, người đã ở trong phòng ngủ của Lục Chu.

Lục Chu còn trong phòng tắm, tiếng nước xuyên qua cửa kính, mơ hồ truyền vào lỗ tai Giang Nguyệt.

Sắc mặt Giang Nguyệt ửng đỏ, sau khi thấy cái bóng mơ hồ phản chiếu trên cửa, hai gò má dần dần nóng lên.

Hơi nước trong phòng tắm giống như xuyên qua khe hở, chậm rãi lan sang cả người Giang Nguyệt.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng hơn, tỏa nhiệt, Giang Nguyệt thoáng lui về sau vài bước, ánh mắt vô định đánh giá xung quanh phòng Lục Chu.

Bỗng dưng, ánh mắt đột nhiên dừng ở một góc trên bàn.

Giang Nguyệt trừng mắt nhìn, cô kéo dép, tò mò đi tới.

Đó là hai tấm vé xem phim đã cũ, dưới ánh đèn màu da cam, cuống vé thấp thoáng màu vàng nhạt.

Nét chữ bên trên đã bắt đầu mờ đi, cuống vé đã bắt đầu sờn rách, có thể thấy được chủ nhân đã xem nó rất nhiều lần.

Cảnh đêm bên ngoài vắng tanh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rơi dưới chân Giang Nguyệt.

Sự nghi ngờ giữa lông mày Giang Nguyệt càng lớn, tầm mắt của cô dần dần đi xuống, cuối cùng dừng ở một dòng chữ nhỏ dưới cuống vé.

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng nước trong phòng tắm bên cạnh đã dừng lại, “Ken két” một tiếng, cửa phòng tắm đã bị kéo ra.

Lục Chu trùm khăn tắm, từ bên trong đi ra.

Giang Nguyệt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lục Chu.

--lzzxbyl.

Đó là dòng chữ nhỏ ở cuối cuống vé, lúc ấy Giang Nguyệt nghĩ rằng đó là đánh số đơn đặt hàng, nhưng bây giờ cô đột nhiên hiểu rõ, hàng chữ nhỏ kia, dịch ra chính là ___

Lục Chu chỉ muốn ôm mặt trăng.

Đó là bộ phim lần đầu bọn họ xem vào bốn năm trước.

Lúc Lục Chu ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một màn như vậy.

Cô gái nhỏ không biết đang cầm cái gì trong lòng bàn tay, đôi mắt đen mờ mịt hơi nước, ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt ngấn nước nhìn mình.

Trái tim anh thắt lại, vừa nghĩ tới việc hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, đã thấy cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen nhìn thẳng vào mình.

Cô sợ hãi nói: “Ca ca, em có thể… Ôm anh không?”

Bước chân Lục Chu ngừng lại, ngẩng đầu lên chân lập tức dừng lại giữa không trung, ánh mắt anh dần dần dời xuống, quả nhiên nhìn thấy trong tay Giang Nguyệt là hai cuống vé quen thuộc.

Đương nhiên cũng nhìn thấy một dòng chữ nhỏ.

Giọt nước chảy dọc trên tóc rơi xuống, giống như có thứ gì đó đang sụp đổ trong tâm trí, sợi dây trong lòng Lục Chu cuối cùng cũng bị đứt vỡ.

Anh còn chưa kịp nói gì, trong ngực đã có một cái đầu đầy tóc.

Giang Nguyệt vòng qua eo Lục Chu, giọng nói mềm mại ghé vào tai anh thì thầm: “Ca ca, anh đừng phớt lờ em.”

Gần như đã dùng hết sức bình sinh, Lục Chu mới có thể nén cảm xúc khác thường trong lòng xuống.

Anh cúi đầu hạ thấp tầm mắt, hai tay không có nơi nào để đặt.

Một lúc sau mới thốt ra một câu: “Nguyệt Nguyệt, em… Buông tay.”

Tâm tư che giấu đã nhiều năm bỗng nhiên bị người ta xốc lên, Lục Chu nhếch đôi môi mỏng, mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh.

Hơi nóng không dễ dàng tản ra lại xuất hiện lần nữa, lẫn với hơi nước vừa rồi còn chưa kịp tan đi, còn có hương thơm như có như không trên người cô gái bên cạnh.

Giang Nguyệt vừa mới tắm xong, cơ thể vẫn còn mùi sữa tắm, nhẹ nhàng phảng phất giữa hai người.

Lục Chu chỉ cảm thấy trong đầu hỗn độn, giao hẹn trước kia đã nói với Giang Đại dần dần mơ hồ, hai tay không tự chủ được bắt đầu trượt lên eo Giang Nguyệt.

Cô gái này vẫn còn không tự biết, nhón chân đặt tay lên ngực Hướng Ca,

Quần áo của cô mỏng manh, trong phòng Lục Chu không mở máy sưởi, vừa rồi do đợi trong một thời gian dài, cơ thể Giang Nguyệt đã dần dần lạnh run.

Phát hiện ấm áp trên người Lục Chu, Giang Nguyệt vô thức chui vào trong lòng ngực anh, làm loạn lung tung trên người Lục Chu.

“Nguyệt Nguyệt.”

Thật lâu sau, chàng trai trên đỉnh đầu đột nhiên lên tiếng, anh nở nụ cười trầm thấp, môi mỏng dừng lại bên tai cô gái, giọng nói mang theo ý cười, “Đây là em tự mình tìm lấy.”

Giang Nguyệt còn chưa kịp ngẩng đầu, cả người đã bị người ta ôm ngang.

“Ca ca… A…”

Đôi môi đỏ mọng bị người ta ngậm chặt, Giang Nguyệt mở to hai mắt nhìn, dường như không thể tin nhìn chằm chằm chàng trai mới vừa rồi còn lạnh lùng như băng.

Chân nhỏ đạp loạn trong không trung, thấy Lục Chu ôm mình đi tới phòng tắm, Giang Nguyệt đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé đập loạn trước ngực Lục Chu, cố gắng đợi anh buông mình ra.

Gia Nguyệt thở hổn hển, vội vàng nói: “Ca ca, em… Em tắm rồi.”

Giọng nói của cô run rẩy, thấy một chân Lục Chu đã bước vào phòng tắm, Giang Nguyệt đang sốt ruột, nói ra.

Sau khi lời nói vừa ra khỏi miệng, Giang Nguyệt mới phát hiện câu nói của mình không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, “Em, em không có ý đó.”

Biệt thự được xây dựng theo tòa nhà của Giang gia, nếu nói chỗ không giống, chính là phòng tắm của Lục Chu.

Bồn tắm lớn gấp mấy lần so với trước đây, ngay cả bồn rửa tay đối diện, cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.

Bồn rửa tay ___

“Ầm” một tiếng, Giang Nguyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, khó tin nhìn vào chàng trai trên đỉnh đầu, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Anh anh anh…”

Giang Nguyệt đã đọc qua không ít tiểu thuyết, đương nhiên cũng hiểu rõ bồn rửa tay còn có tác dụng khác.

Đặc biệt là sau lưng còn có một tấm gương cực lớn.

Trên mặt kính trơn bóng, hai tay cô gái siết chặt quanh cổ người con trai, cả người đều quấn trên người anh ta.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn mình trong gương, Giang Nguyệt thấy những thứ không thể diễn tả trong hai mươi năm qua đột nhiên chui vào trong não, giống như pháo hoa nổ tung trong đầu.

Các nhân vật nữ chính trong đó, tất cả đều trở thành mình.

Bộ dáng giấu đầu hở đuôi của cô gái nhỏ càng làm Lục Chu vừa lòng hơn.

Anh nhếch khóe môi, động tác dưới chân càng chậm, nhẹ nhàng đặt Giang Nguyệt vào trong bồn tắm, giọng nói dịu dàng không diễn tả được bằng lời.

“Anh biết.”

“Nhưng mà Nguyệt Nguyệt___” chàng trai cúi người, nhẹ nhàng trượt một nụ hôn xuống khóe mắt cô, thì thầm.

“Chúng ta còn chưa… Tắm uyên ương mà.”