Bệnh Tương Tư

Chương 16

Edit: Diana

"..."

Trên bàn ăn chỉ gồm bốn món mặn, một món canh đơn giản. Giang Nguyệt ăn uống thanh đạm, Lục Chu cũng chưa bao giờ xoi mói gì về chuyện này, cho nên hương vị một ngày ba bữa đều được chuẩn bị theo thói quen của Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt liếc qua thức ăn trên bàn, ngón tay nhỏ nhắn vừa mới động chén đũa thì trước mắt bỗng xuất hiện một đôi tay trắng nõn mềm mại.

Lục Chu cúi người đứng lên, thành thạo chuyển món ăn yêu thích của Giang Nguyệt đến trước mặt cô.

Thấy trong nồi đất đựng canh hầm bắp với xương sườn, Lục Chu rũ mắt, quen tay múc một muôi, nhưng tay vừa đưa tới thì chợt thấy cô bé ở đối diện đang nhìn thẳng mình bằng đôi mắt trong veo, sáng rực, chất đầy sự kinh ngạc.

Lục Chu ngẩn ra, hai hàng lông mày cau lại, bỗng che miệng ho nhẹ một tiếng, lúng túng thu tay về, ngượng ngùng nói: "... Anh quên."

Giang Ngộ không có ở đây, cậu đã quen việc gắp thức ăn cho Giang Nguyệt trước, nhưng lại quên mất rằng mắt cô sáng lại rồi.

"Bình thường... đều là anh giúp em sao?" Giang Nguyệt tò mò ngẩng đầu lên, cô vẫn luôn nghĩ rằng Lâm mụ gắp thức ăn cho mình, không ngờ người đó là Lục Chu.

Không hiểu anh ấy biết được sở thích ăn uống của mình từ đầu mà chọn món chính xác như vậy.

Lục Chu rũ mắt, khẽ gật đầu một cái rồi về lại chỗ cũ, không nói gì nữa.

Trên bàn ăn thật dài, Giang Nguyệt và Lục Chu ngồi đối diện nhau, bầu không khí kì quái giữa hai người ngày một lan ra, trông có vẻ còn lúng túng hơn cả lần đầu gặp mặt.

Chỉ có tiếng thìa thỉnh thoảng va chạm với bát đĩa kêu leng ka leng keng, ngoài ra không có gì khác. Lâm mụ còn đang chìm đắm trong vui sướиɠ vì mắt Giang Nguyệt đã hồi phục, không phát hiện ra hai người họ có gì khác thường.

Trong nồi nhỏ ở trước mặt Giang Nguyệt là món canh trứng gà mà cô thích, cô vừa mới vươn thìa canh ra thì bỗng nhiên đυ.ng phải thìa canh đối diện.

Giang Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với con ngươi màu đen của Lục Chu.

Bốn mắt nhìn nhau, hai gò má cô đỏ ửng lên.

Giang Nguyệt cắn môi mọng một cái, trong đầu không kìm được nghĩ tới hình ảnh vừa thấy ở phòng Lục Chu, vành tai cũng đỏ theo.

Giang Nguyệt chưa bao giờ ngờ được lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt sẽ "vui mừng ngạc nhiên" đến vậy.

Cái cửa sổ video đó cứ không tắt được, đến cuối cùng Lục Chu phải ngắt thẳng nguồn điện mới kết thúc được "náo nhiệt".

Giang Nguyệt yên lặng rũ mắt, đang định rút thìa lại thì một bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mặt.

Lục Chu hơi nhớm lên, ngón tay lộ rõ cả khớp xương nắm thìa, nhẹ nhàng múc một ít canh trứng gà vào trong bát Giang Nguyệt, giọng cậu trầm thấp, hơi khàn khàn, vang lên trên đầu cô.

"Không phải như em nghĩ đâu."

Thìa canh dừng lại trên bát nhỏ của Giang Nguyệt, Lục Chu cũng đang giữ dáng khom người, cậu hơi liếc mắt, thấy Giang Nguyệt cứ nhìn mình chằm chằm không thèm chớp mắt, hai hàng lông mày của Lục Chu càng nhíu chặt hơn, buộc lòng giải thích.

"Anh không xem mấy thứ đó."

Giải thích thiếu thuyết phục, Giang Nguyệt "à" một cách qua loa, mặt viết đầy hai chữ "không tin".

Lục Chu cau mày càng chặt, cậu vốn chỉ định download tài liệu học tập, không ngờ máy tính đột nhiên dính virus, bật ra cửa sổ đó.

Rõ ràng Giang Nguyệt không tin lời cậu giải thích, Lục Chu hơi nâng đầu, đang định mở miệng nói tiếp thì bên tai bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là âm thanh ngạc nhiên mừng rỡ của Chu Cẩn.

"Nguyệt Nguyệt, mắt em bình thường lại rồi sao?"

Chu Cẩn đi bước lớn từ ngoài cửa vào, trên mặt không che giấu sự vui sướиɠ chút nào, anh ta bước vội vã rồi cuối cùng dừng trước mặt Giang Nguyệt.

Bọn họ còn đang ăn dở, trên bàn là một đống lộn xộn.

"Chu ca ca?"

Đã lâu không gặp Chu Cẩn, mắt Giang Nguyệt sáng lên, lần trước, sau khi Chu Cẩn hấp tấp gặp mặt cô một lần thì lại về xử lí công chuyện.

Hai người không trò chuyện được nhiều, huống chi lúc đó mắt cô còn không thấy.

"Anh vừa về thì nghe được chuyện của em."

Chu Cẩn ngồi ở bên Giang Nguyệt, cười nói. Anh ta đi gấp, giọng nói hổn hển.

Giang Nguyệt giơ tay, định bảo người giúp việc sau lưng bày thêm bát đũa lên bàn thì bị Chu Cẩn ngăn cản.

Anh ta lắc đầu từ chối: "Anh đã ăn rồi."

Giang Nguyệt gật đầu, không cố ép, thấy Chu Cẩn phong trần mệt mỏi, cô tò mò hỏi: "Chu ca ca vừa trở về ạ?"

Chu Cẩn gật đầu: "Anh đang định tìm bác sĩ giúp em thì ba anh nghe thấy, nói mắt em đã sáng rồi, không cần tìm bác sĩ nữa."

Giang Nguyệt cúi thấp đầu, buột miệng thốt lên: "Chú Chu biết chuyện nhanh quá."

Người nói vô tình, người nghe cố ý, Lục Chu đang cúi đầu uống canh đột nhiên khựng lại, tay cầm thìa canh dần nắm chặt hơn, hơi trắng bệch.

Cậu khẽ vén mi, quan sát khuôn mặt tỉnh bơ của Giang Nguyệt, thấy cô không có gì khác thường, đầu ngón tay trắng bệch dần buông lỏng, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Dùng bữa xong, Giang Nguyệt rảnh rỗi không có gì làm, đúng lúc buổi chiều ở Vân thành có lễ hội âm nhạc của Mạc Tang lão sư, Chu Cẩn liền mời cô cùng đi.

Có điều không ngờ rằng cuối cùng lại trở thành ba người đi.

Lúc xuống xe, Giang Nguyệt lén nghiêng người liếc sang Lục Chu đi bên mình một cái, trong lòng nghi hoặc.

Hình như từ khi Chu Cẩn xuất hiện, mặt Lục Chu vẫn luôn âm trầm, không nói không rằng.

Trong khi đầu óc để trên mây, bước chân bỗng đạp hụt, Giang Nguyệt kêu lên một tiếng, suýt ngã cầu thang.

"Cẩn thận một chút."

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lục Chu vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, bầu không khí căng thẳng bao quanh cậu rốt cuộc cũng xuất hiện một vết rách.

Cậu cau mày, tay nắm cổ tay Giang Nguyệt thật chặt, sắc mặt không vui, "... Em không nhìn đường sao?"

Hai mắt Lục Chu bỗng lộ vẻ âm u, tay nắm cổ tay Giang Nguyệt buông lỏng một chút. Vừa nãy cậu quá sốt ruột nên quên mất da thịt Giang Nguyệt trắng mềm, bình thường hơi dùng sức đã sưng đỏ, vậy mà vừa nãy cậu lại làm xằng, dùng rất nhiều sức.

Lục Chu thoáng cau mày, quả nhiên, cậu vừa buông tay ra đã thấy trên cổ tay Giang Nguyệt xuất hiện thêm một vệt đỏ rõ ràng.

Cậu chỉ biết thở ra một hơi, thấy cô bé nhỏ cúi thấp đầu, mặt đầy áy náy, cuối cùng cậu vẫn dùng giọng nhẹ nhàng hỏi: "... Lạnh không?"

Vừa nãy, lúc nắm tay cô bé, cậu bỗng giật mình phát hiện ngón tay của Giang Nguyệt lạnh như băng. Trong phòng còn bật điều hòa mà hôm nay Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, không đủ giữ ấm.

Giang Nguyệt gật đầu: "Một chút ạ."

Lục Chu cúi đầu nhìn áo tay ngắn trên người mình, hơi nheo mắt, cậu xoay người, thấp giọng nói với Giang Nguyệt: "Em vào trước đi, anh ra ngoài một chuyến."

Không đợi Giang Nguyệt trả lời, Lục Chu đã bước ra cửa trước.

Người qua lại không ít, nhộn nhịp chiếm hết hành lang. Lục Chu chen vào giữa, đi ngược lại với dòng người đông đúc, cậu đi vòng vèo một lát, ra ngoài từ cửa hông rồi vào gara dưới hầm.

So với hiện trường tấp nập thì người ở gara thưa thớt hơn rất nhiều, ở đây chỉ có từng hàng xe đỗ chỉnh tề, cả gara yên lặng không một tiếng động, ngoại trừ vài tiếng còi thỉnh thoảng mới vang lên.

Lục Chu theo trí nhớ đi về phía trước, thế nhưng mới đi chưa được bao nhiêu thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Cậu khẽ cau mày, mặt cứng đờ.

Dưới bóng đèn sợi đốt sáng rực, bóng người phía sau lớn lên, giao với cái bóng của cậu.

Lục Chu chớp mắt, tay nắm chặt, sau đó dừng chân.

Quả nhiên, thấy bước chân cậu chậm lại, người đi theo phía sau cũng thả chậm nhịp chân, khoảng cách giữa hai người chỉ có năm sáu bước, kẻ đó không nhanh không chậm bám theo Lục Chu.

Dường như nhận ra mình đã bị Lục Chu phát hiện, bước chân người phía sau càng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ấn đường Lục Chu động một cái, xe Giang gia đã cách đó không xa, cậu hơn nhướn mày, nhấc chân đổi hướng đến sâu bên trong gara.

Bên kia còn một khúc quanh, nhân dịp người phía sau không chú ý, Lục Chu bỗng xoay người, trốn vào một góc tối.

Người đó không thấy bóng Lục Chu đâu nữa, bước chân quả nhiên hỗn loạn, thế mà vừa đến chỗ khúc quanh, cổ tay bỗng bị bắt lại.

"... Là cô?"

Lục Chu hơi híp mắt, nhìn cô gái trước mắt từ trên xuống dưới một lượt, đó là cô gái mà cậu đã gặp ở bệnh viện.

Không giống vẻ mập mạp hôm đó, cô bé trước mắt mặc váy đỏ, rõ ràng còn là một đứa nhóc nhỡ nhỡ mà mặt lại trang điểm rất đậm, đôi mắt trợn to hoảng sợ dán vào Lục Chu.

Quá đột ngột không kịp đề phòng, Lục Chu nhớ lại ánh mắt cô gái nhìn mình vào hôm đó.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, đèn sợi đốt lắc lư trên đầu phủ xuống bóng của hai người.

Lục Chu tiến lên trước một bước, tăng thêm lực tay, dồn cô gái vào góc, giọng lạnh lùng: "Cô biết tôi?

Cổ tay truyền đến cơn đau rõ ràng, Trần Lan kêu đau một tiếng, thấy Lục Chu không có ý định bỏ qua cho mình, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

"Tôi, tôi nhận nhầm người! Anh buông ra!"

Vừa nói hai chữ cuối, Trần Lan vừa giãy giụa để Lục Chu buông mình ra, vậy mà lại thấy thiếu niên đối diện không hề phản ứng chút nào, trái lại càng ép tới gần.

Bóng đen gần như che phủ hết người Trần Lan.

Mắt Lục Chu nhíu lại, nghiêm túc quan sát mặt Trần Lan. Cậu khẽ nhếch môi, một cánh tay dần đưa lên cao đến tầm cổ Trần Lan mới dừng lại.

Hơi dùng lực một chút.

Gằn từng chữ một.

"Cô, là, ai?"

Gương mặt Trần Lan tái nhợt, dáng hình chàng thiếu niên trước mắt và người nọ trong kí ức tuổi thơ nhập lại thành một, chỉ có điều vẻ dịu dàng trên mặt không còn nữa, thay vào đó là sự âm u và tàn bạo.

Mặt mũi cô ta nhăn nhó, hô hấp dần khó khăn, nhưng Lục Chu vẫn không định buông ra.

Trần Lan khó khăn đưa tay lên, định đẩy tay Lục Chu ra thì ở cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nói mềm yếu.

"... Ca ca?"

Với tốc độ mắt thường có thể thấy, lệ khí trên người thiếu niên rút đi một ít, lúc xoay người lại thì đã khôi phục được vẻ nhu hòa thường ngày.

Cảm giác đe dọa khủng khϊếp đến tính mạng vẫn còn ở cổ họng, hai chân Trần Lan mềm nhũn, trượt theo tường trắng xụi lơ xuống đất.

Đầu ngón tay vẫn còn sót lại hơi ấm, Lục Chu lướt mắt sang Trần Lan một cách khinh thường.

Cậu xoay người, dịu dàng nói với Giang Nguyệt đang chạy tới.

"Sao lại xuống đây?"

Gara dưới hầm u tối đáng sợ, toát ra một bầu khí lạnh. Giang Nguyệt kéo kín quần áo trên người, bước nhanh về phía Lục Chu, thấp giọng nói: "Anh quên mang chìa khóa."

Lục Chu đi gấp, ngay cả chìa khóa xe cũng quên lấy từ Chu Cẩn.

Nghĩ đến cảnh vừa được chứng kiến, Giang Nguyệt nghiêng đầu, muốn xem kĩ người khi nãy bị Lục Chu che lại, nhưng tầm mắt cô vừa mới chỉ lướt qua vai Lục Chu thì bị một bàn tay dày che lại.

Lục Chu đưa tay che kín tầm mắt cô, cậu hơi nghiêng người, ngăn ánh mắt nóng rực của Trần Lan phía sau, khẽ nói với Giang Nguyệt.

"Chúng ta đi thôi."

Vừa nói, cậu vừa đưa tay ôm Giang Nguyệt vào ngực, ép cô cùng đi tới trước, đến chỗ mà bọn họ đậu xe ban đầu.

Từ khi rời khỏi gara, rốt cuộc Lục Chu cũng khôi phục lại sắc mặt cũ, có điều tay ôm Giang Nguyệt vẫn chưa hề buông.

Giang Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Lục Chu không thay đổi, bèn đánh bạo hỏi: "Ca ca, người vừa nãy... anh có quen biết sao?"

Bị Lục Chu ngăn cản, Giang Nguyệt thậm chí còn chưa nhìn rõ được gò má của Trần Lan, cô chỉ thấy một góc váy đỏ trên đất, cho nên nhận ra đó là một cô gái.

Cô e dè nhìn sắc mặt Lục Chu, nghĩ chắc cô gái nhỏ thích Lục Chu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn lén Lục Chu của Giang Nguyệt càng thêm mạnh dạn, nói một cách công bằng, tướng mạo Lục Chu thiên về âm nhu, đôi mắt hoa đào hẹp dài, bên trong cong vào, bên ngoài vểnh lên, mí mắt được che bởi một hàng lông mi dài rậm.

Giang Nguyệt cứ say mê nhìn, song khuôn mặt mặt Lục Chu vẫn luôn vô cảm, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, cậu rũ mi, giọng lạnh nhạt: "Không quen."

Khẽ vuốt vết chai mỏng trong lòng bàn tay, Lục Chu mím chặt môi mỏng, đáy mắt xẹt qua một tia âm u.

Ánh mắt cuối cùng người đó nhìn mình, rõ ràng là đã biết.

Quỷ xui thần khiến thế nào mà Lục Chu lại nghĩ đến người phụ nữ chết thảm trong bồn tắm kia.

Tuy mấy ngày sau Lục Chu không nhắc lại chuyện ở gara nữa, nhưng trong lòng vẫn không yên, ngày nào cũng đi sớm về trễ, ngay cả ra ngoài cũng từ chối tài xế đưa đón.

Sáng sớm hôm đó, Giang Nguyệt vừa bước xuống lầu thì bắt gặp Lục Chu đang chuẩn bị ra ngoài.

Đã mấy ngày liên tục không tìm được tin tức về Trần Lan, Lục Chu chỉ có thể quay về cô nhi viện một chuyến. Từ sau khi ba xảy ra chuyện, tất cả kí ức của Lục Chu đều ở chỗ đó

Xe chạy trên đường lớn, mọi thứ trước mắt đều trở nên vô cùng quen thuộc, sau khi rời khỏi nơi đó, Lục Chu chưa từng trở lại lần nào.

Nếu như có thể, cả đời này cậu sẽ không bao giờ trở về.

Ánh đèn lắc lư lướt ra ngoài cửa sổ, có ánh nắng mặt trời xuyên qua kính, đáp xuống khóe mắt Lục Chu.

Càng đến gần cô nhi viện, tâm trạng Lục Chu càng đi xuống. Cậu lén siết chặt quả đấm, môi mỏng mím chặt hình như rỉ ra vài tia máu.

Cứ như vậy cho đến khi xuống xe.

Cánh cửa khóa chặt từ từ mở ra, xe được lái vào chỗ đỗ xe cố định trong viện, cảnh sắc quen thuộc lại đập vào mắt cậu lần nữa.

Những kí ức không tốt đẹp lướt qua đầu cuồn cuộn như muốn ăn mòn con người ta.

Ánh nắng chói chang phủ xuống, thân hình Lục Chu khuỵu một cái, suýt nữa cậu đã trẹo chân.

"... Ca ca?"

Giang Nguyệt xuống xe theo, kịp thời đỡ được người, thấy sắc mặt Lục Chu tái nhợt, cô lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Vừa nói, bàn tay nhỏ nhắn vừa đặt lên trán Lục Chu, hoài nghi: "Là do cảm nắng sao?"

Dáng người Lục Chu cao lớn, Giang Nguyệt gắng lắm mới đỡ được người, thấy cô đưa tay định nhờ người giúp thì Lục Chu từ chối trước.

"Anh không sao."

Đầu vẫn thấy choáng váng, Lục Chu dùng tay xoa nắn huyệt Thái dương mới tạm thời ổn định.

Trên con đường mòn đầy cây cối rậm rạp, ánh mặt trời nhỏ vụn vương vãi khắp nói, Lục Chu che ô, đi theo sau lưng Giang Nguyệt.

Đường mòn trước mắt là con đường cậu quen thuộc nhất, nhưng mà lúc này bỗng thấy có vài phần xa lạ.

Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người cùng cậu đi hết đoạn đường này.

Đi qua lùm cây ở trước, Lục Chu đột nhiên lên tiếng, đưa tay cản đường Giang Nguyệt.

"Chờ một chút."

Giang Nguyệt dừng bước, ngờ vực ngẩng đầu lên: "Sao thế ạ?"

Trong chốc lát không có tiếng động.

Đợi thấy rõ mặt mũi Giang Nguyệt, sắc mặt căng thẳng của Lục Chu cuối cùng cũng dãn ra, mãi sau mới phục hồi tinh thần.

Cậu chỉ nói: "Không có gì, đi thôi."

Vừa nói, cậu vừa kéo Giang Nguyệt tiếp tục tiến về phía trước. Thấy Giang Nguyệt không hỏi gì, Lục Chu khẽ thở phào, có điều lúc quay lại nhìn lùm cây kia, đáy mắt cậu bỗng hiện lên một tia âm u.

Giống như thấy lại hình ảnh năm đó cậu mới tới cô nhi viện, bị người ta ức hϊếp.

...

Viện trưởng cô nhi viện là một người đàn ông trung niên mập mạp, nghe nói Giang Nguyệt tới, ông ta vội vàng đích thân ra tiếp đãi, cử chỉ rất mực ân cần.

Đợi vào phòng làm việc, cảm giác choáng váng của Lục Chu đã đỡ hơn nhiều.

Cậu ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong con ngươi màu mực bỗng xuất hiện một tia tình cảm khác thường.

Trừ cái năm cậu mới chuyển tới và hôm được Giang Ngộ đón đi thì đây là lần thứ hai cậu đến chỗ này.

Có cơn gió lạnh thổi tới, Lục Chu ngẩng đầu nhìn điều hòa, sau đó nhìn Giang Nguyệt ở bên kia nói chuyện với vị viện trưởng đang vô cùng vui vẻ, mi tâm động một cái.

Cậu nhấc chân đi tới, thành thạo chỉnh tấm chắn gió cao lên một chút.

Viện trưởng thân thiện giới thiệu tình hình trong viện cho Giang Nguyệt, thoáng thấy hành động của Lục Chu thì cũng mắt nhắm mắt mở. Đối với ông ta, Giang Nguyệt quan trọng hơn Lục Chu nhiều.

Thấy Giang Nguyệt có hứng thú với hình hồi nhỏ của Lục Chu, viện trưởng bèn lật đật nhờ người tìm lại hình của cô nhi viện bao năm qua.

Ở cô nhi viện không có nhiều cơ hội chụp hình, tuy nhiên, vào ngày ba mươi tết hàng năm, viện trưởng sẽ tổ chức chụp hình tập thể một lần, phần lớn hình của Lục Chu chỉ nhờ dịp này mới có.

Trên quyển album thật dày ghi lại mốc trưởng thành của mọi đứa bé, Lục Chu cũng có trong đó.

Giang Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, bên cạnh là Lục Chu. Cô rũ mắt thấp xuống, ngón tay trắng nõn lướt qua từng thiếu niên có trong hình.

Dáng vẻ Lục Chu lúc mười tuổi không khác giờ là mấy, chỉ là thấp hơn, nhỏ hơn nhiều mà thôi. Rõ ràng mọi người trong hình đứng chụp theo thứ tự thấp cao, nhưng ở giữa đám trẻ đông đúc tầm tầm nhau, chỉ có Lục Chu là cao trội lên.

Giang Nguyệt khẽ cau mày, ngón tay mảnh khành dừng lại trên khuôn mặt thiếu niên trong hình. Nhìn cũng không rõ lắm, nhưng Giang Nguyệt cảm giác được Lục Chu khi đó không vui, môi cậu mím chặt, dường như đang ẩn nhẫn điều gì.

Rõ ràng không phải người cao nhất, tuy nhiên, Lục Chu lại đứng tít hàng cuối cùng, hơn nữa còn ở bên góc.

Tầm mắt cô dời khỏi album, cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Chu, hàng mi dài mảnh khẽ lay động.

Lúc Lục Chu ngẩng đầu lên thì gặp phải một hình ảnh thế này.

Khóe mắt cô gái ánh lên tia nắng ban mai, đôi mắt trong trẻo sáng rõ đang nhìn mình chằm chằm, trong con ngươi màu hổ phách chỉ chứa duy nhất một bóng người.

Lục Chu nghiêng người, đầu hơi quay đi, trốn tránh ánh mắt của Giang Nguyệt.

Cậu khép mi, che giấu sự khác thường dưới đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên lại thì đã khôi phục vẻ lãnh đạm khi trước.

"Làm sao?"

Giọng nói vô cùng bình thản, tựa như nỗi sợ hãi vừa nãy chỉ là ảo giác trong chớp loáng.

"Ca ca." Giang Nguyệt cúi đầu, chỉ vào bé trai trong album, nói: "Hình như trong này có thiếu hai tấm của anh."

Lục Chu nhíu mày một cái rồi nhích tới.

Cậu không thích chụp hình, khi còn nhỏ những đứa trẻ khác luôn thấy hứng thú với dịp chụp ảnh duy nhất trong năm, chỉ riêng Lục Chu thì không.

Cho nên, đã nhiều năm vậy rồi, đây mới là lần đầu cậu xem cuốn album này.

Vừa nãy Lục Chu xem hình, mọi lực chú ý đều dồn vào khuôn mặt của Trần Lan, không để ý nhiều đến bản thân. Bây giờ nghe Giang Nguyệt nói vậy, cậu mới hốt hoảng nhớ lại, quả thật có hai tấm hình chụp chung thiếu cậu.

Cậu hơi cau mày, ôm album vào trong ngực, lựa từng tấm một ra, sắp thành hàng ở trên bàn.

Đúng thật như lời Giang Nguyệt nói, thiếu hai tấm hình. Sáu tuổi Lục Chu tới cô nhi viện, nhưng ảnh chụp chung chỉ bắt đầu từ lúc cậu tám tuổi.

Cậu cau mày nhìn về phía viện trưởng, thấy mặt ông ta cũng mù tịt.

"Có thể lúc đó Lục Chu nghịch ngợm..."

Thấy mặt Giang Nguyệt không vui, viện trưởng liền vội sửa lời: "Có thể cậu ấy trùng hợp có việc, lúc chụp không có mặt ở đó."

Viện trưởng gãi đầu, định trốn tránh vấn đề Giang Nguyệt đưa ra.

Lục Chu tồn tại ở cô nhi viện như người tàng hình, nếu không phải Giang Ngộ chọn cậu, chưa chắc viện trưởng đã nhớ đến.

Viện trưởng nhếch mép một cái, thấy vẻ mặt Giang Nguyệt không đáng ngại nữa bèn định lấp liếʍ cho qua chuyện. Lục Chu bỗng thấp giọng nói: "Ông nói chuyện vô lí."

Đương nhiên không phải cậu có việc riêng, mà là người khác cố ý gây khó dễ.

Giang Nguyệt đáp lại một tiếng thật thấp, sau đó xoay người đi lật xem thứ khác.

Tài liệu về Lục Chu khi còn ở cô nhi viện không nhiều, sau khi Giang Nguyệt xem xong, thấy Lục Chu vẫn còn tìm tài liệu về cô bé ở gara, bèn ra cửa trước.

Cô nhi viện cũng không lớn, Giang Nguyệt từ chối viện trưởng đi cùng, tự đi dạo một vòng, khi cô đến khúc quanh thì bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng.

Giang Nguyệt quay lại thì bắt gặp ánh mắt của một người.

Cô hơi nhíu mày, vô thức lùi một bước về sau, người kia thấy được sự cảnh giác trong mắt cô, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

"Cô chính là tiểu công chúa của Giang gia đó ư?"

Tuy Lưu Lâm không biết Giang Nguyệt, nhưng hôm mà Giang Ngộ dẫn người tới cô nhi viện tìm Lục Chu, cậu ta cũng gặp ở cửa, cho nên biết Lục Chu bị Giang Ngộ đón đi.

Hôm nay nghe bạn nói Lục Chu và Giang Nguyệt trở lại, Lưu Lâm bèn dẫn người tới.

Thấy Giang Nguyệt không nói gì, Lưu Lâm cũng chẳng thèm để ý, chỉ rút ngắn dần khoảng cách giữa hai người.

Cậu ta cong môi ghé đến sát tai Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói.

"Cô biết họ Lục kia trước đây là hạng người gì không?"

Cậu ta cúi đầu nhìn một chỗ trên người mình, nụ cười trở nên khó đoán: "Chỗ này."

"Không ai rõ hơn nó hết."

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ có chút gì ngọt ngào đó!!!

Tôi tranh thủ viết nhanh một chút để đăng lên đây. (một vị tác giả không có bản thảo hèn mọn cho hay)