Bệnh Tương Tư

Chương 13

Edit: Ashe

“…Thế thì sao?” Lục Chu nhướn mày, trên mặt vẫn là ý cười nhưng ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Chu Cẩn chau mày, đưa mắt đánh giá thiếu niên trước mặt, dường như không vui.

Không gian căng thẳng vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, Chu Cẩn rũ mắt nhìn tên trên màn hình, đôi mày càng nhíu chặt hơn.

Anh ta ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Chu, lập tức lùi về sau vài bước, ấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói bực bội của ba Chu lập tức truyền ra từ micro, Chu Cẩn chau mày, khóe mắt liếc thoáng qua ánh mắt Lục Chu cười như không cười nhìn mình.

Anh ta hơi cụp mí mắt, lại xoay người đi vài bước, quay lưng về phía xe.

Giang Nguyệt vẫn chưa tỉnh, Lục Chu cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn lại của Giang Nguyệt, khóe môi hơi cong lên.

Nhóc lừa gạt.

Lúc Giang Nguyệt tỉnh lại, Chu Cẩn vừa vặn nói chuyện điện thoại xong, mặt mày vẫn còn tức giận.

Anh ta thấy Giang Nguyệt ra khỏi xe, vội vàng chạy tới nhưng vẫn chậm một bước. Lục Chu đứng trước xe đã đỡ cô bé thay anh ta.

Chu Cẩn tức giận lườm Lục Chu, khi nhìn gương mặt Giang Nguyệt thì ánh mắt lại khôi phục vẻ dịu dàng. Anh ta cúi người, nói xin lỗi với Giang Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, công ty anh có việc đột xuất, không đi cùng em được. Anh đã nói với người bên bệnh viện rồi, em cứ qua thẳng đó là được.”

Nói xong, Chu Cẩn bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Chu, bực mình nói: “Nguyệt Nguyệt phải làm phiền cậu rồi.”

Lục Chu hơi nhíu mày, giương môi nói: “Không hề phiền.” Cậu cười nhạt, giọng điệu êm tai: “Dù sao Nguyệt Nguyệt cũng là em gái tôi mà.”

Cả người Giang Nguyệt cứng đờ.

Lục Chu lại bước lên phía trước, hơi thở ấm áp, cậu cúi đầu, đôi môi như có như không sượt qua tai Giang Nguyệt.

“Đi nhé, em gái?”

Âm cuối vυ't lên, mang theo ý cười nhạt, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không có.

Giang Nguyệt hơi ngừng hô hấp, trừng lớn mắt, không nhúc nhích. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lục Chu gọi tên mình.

Mãi đến khi có người nhéo nhẹ lòng bàn tay Giang Nguyệt, cô mới hồi phục tinh thần, chào tạm biệt Chu Cẩn, đi theo Lục Chu cùng vào thang máy.

Thang máy chật chội nên bầu không khí hơi ngột ngạt trong chốc lát. Giang Nguyệt giương mắt, lặng yên lui sang bên một bước thì tay lại bị nắm chặt lấy.

Toàn thân cô căng thẳng, nghe được giọng nói Lục Chu vang lên bên tai: “Sao thế, ghét Chu ca ca của em rồi à?”

“…”

Giang Nguyệt không dám lộn xộn nữa, thân mình nhỏ bé cuộn tròn lại. Áo khoác lông cừu màu trắng ôm lấy thân thể nhỏ xinh của cô, một đám lông bù xù, nhìn chẳng khác gì chú hamster bé con.

Mãi đến khi ra khỏi thang máy, Giang Nguyệt mới có cảm giác thông khí, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ tiếc là chưa đi được mấy bước, lại một lần nữa bị Lục Chu kéo lại.

Giang Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu, bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ cầu thang, dường như có cả tiếng phụ nữ chửi bới.

“Mày còn có mặt mũi nào nữa không Trần Lan?” Tiếng hét đau lòng của người phụ nữ vang vọng cả hành lang, “Mày mới 14 tuổi đã tặng tao một đứa cháu rồi à? Mày còn biết liêm sỉ là gì không?”

“Chẳng phải là con học từ mẹ đấy sao? Mẹ không phải cũng là tình nhân của người khác à? Có cái gì khác con…”

Đoạn tiếp theo Giang Nguyệt nghe không rõ lắm, nhưng lại nghe thấy rõ tiếng bạt tai vang dội. Cả người Giang Nguyệt run lên, đang định nghe thêm thì bị người khác che hai tai lại.

Lục Chu khẽ chau mày, nhìn cánh cửa cạnh cầu thang một cái. Cánh cửa không đóng chặt, từ khe hở có thể nhìn thấy cô gái đang bị đánh kia.

Chỉ là dung mạo này có ba phần giống cậu.

Đây là bệnh viện nhà họ Chu, mặc dù cách xa nhưng Lục Chu vẫn thấy được quần áo xa xỉ của người phụ nữ kia. Cậu nhíu chặt mày, người kia tám phần là tình nhân được nuôi bên ngoài của ai đó nhà họ Chu.

Lục Chu còn muốn nhìn kỹ thêm, tay áo chợt bị kéo, Giang Nguyệt không vui ngẩng mặt, trợn mắt nhìn cậu.

Lục Chu cười nhạt, lúc này mới thu lại ánh mắt, không để ý hai người ở cầu thang nữa. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt hiếu kỳ của Giang Nguyệt, hơi cong môi.

Tay che tai cô không chỉ không buông mà còn bịt chặt hơn. Cậu cúi đầu, ghé lại bên tai Giang Nguyệt, giọng nói dễ nghe.

“Trẻ con, không được học thói xấu.”

“…”

Lục Chu vừa dứt lời, cánh cửa đang khép hờ bỗng bị đẩy ra, cô gái bụm mặt chạy ra hành lang.

Lúc chạy qua không để ý, suýt thì va phải Giang Nguyệt.

Lục Chu giật mình, nhanh nhẹn kéo Giang Nguyệt đến trước mặt mình, ánh mắt khó chịu.

Có lẽ cô gái kia cũng cảm nhận được mình va phải người khác, quay đầu lại hung dữ lườm Lục Chu. Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau thì hai người cùng thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.

Nếu vừa nãy nhìn nghiêng chỉ giống nhau ba phần thì hiện tại giống tận sáu phần.

Cô gái ngây ngốc tại chỗ, nhìn thẳng Lục Chu không chớp mắt, trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô.

Cô ta há miệng lẩm bẩm, trợn to mắt nhìn Lục Chu, muốn nói lại thôi.

Lục Chu tò mò quan sát cô gái xa lạ nhìn mình với vẻ mặt sợ hãi trước mắt, hơi nhíu mày.

Giang Nguyệt vẫn đang bị cậu ôm trong ngực, hơi thở của thiếu niên vững chắc bao trùm lấy cô.

Giang Nguyệt cử động tay, hoảng sợ gọi một tiếng: “…Ca ca?”

Nghe thấy giọng nói Giang Nguyệt, hai người đều hồi phục tinh thần. Lục Chu lạnh nhạt nhìn cô gái, ôm Giang Nguyệt xoay người: “Chúng ta đi.”

Nhưng mà đôi tay Lục Chu vẫn chẳng buông Giang Nguyệt ra, cậu rời tay từ bên hông Giang Nguyệt xuống cổ tay cô, nắm tay cô đi về phía trước.

Để lại cô gái với vẻ mặt kinh hãi đứng sững sờ tại chỗ.



Đến chỗ rẽ, Giang Nguyệt tò mò xoay người, lông mày hơi nhíu, khẽ nói: “Ca ca, anh biết cô gái vừa nãy à?”

Tuy Giang Nguyệt không nhìn thấy nhưng cô vẫn nhạy bén cảm giác được tinh thần Lục Chu không yên.

Lục Chu từ khi đυ.ng vào cô gái kia thì cứ như hồn vía trên mây.

Giang Nguyệt kéo tay áo Lục Chu, tò mò ngẩng đầu.

“Không biết.”

Lục Chu cúi đầu, sắc mặt lạnh nhạt, hai hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng. Lục Chu thoáng nhìn qua vẻ mặt lo lắng của Giang Nguyệt, cậu cúi đầu, giơ tay xoa nhẹ đầu cô.

Cậu nhếch môi, nói: “Đừng lo, anh không sao.”

Tuy nói vậy, sự nghi ngờ của Lục Chu vẫn chưa buông bỏ được. Cậu hơi híp mắt nhớ lại, dung mạo giống nhau thì không kỳ lạ, kỳ là ở chỗ ánh mắt cô gái ban nãy nhìn mình.

Giống như là… Đang nhìn người quá cố.

*

Chỉ là cơn sốt bình thường, Giang Nguyệt truyền nước trong bệnh viện một lúc đã hạ sốt.

Trong lúc đó, Chu Cẩn không yên tâm nên gọi điện thoại đến. Đúng lúc Giang Nguyệt đang truyền nước, Lục Chu liền nghe máy hộ, lời nói rất bình thường, hoàn toàn không nhận ra hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm.

Khi về đến nhà thì đã gần 3 giờ chiều.

Giang Nguyệt đổ mồ hôi, lại còn phải ở bệnh viện cả buổi trưa, trên người cô dính nhơm nhớp, không thoải mái.

Cô nhíu mày, về thẳng phòng đi tắm, thuận tiện gội đầu luôn.

Hơi nước mịt mù trong phòng tắm, mặt Giang Nguyệt vẫn còn hơi ửng hồng, vừa tắm xong nên da dẻ trắng nõn cũng hơi hồng.

Mái tóc ẩm ướt vắt trên vai, nước chảy dọc theo tóc, thấm ướt vạt áo.

Cô khẽ đẩy cửa ra ngoài, sau lần trước cô không cẩn thận bị ngã thì Lâm mụ đã mang cái ghế thừa thãi trong phòng ngủ đi rồi.

Giang Nguyệt đi suôn sẻ ra từ phòng tắm, bước chân ẩm ướt để lại hai hàng dấu chân rõ ràng trên sàn nhà.

Cô dựa theo trí nhớ đi về phía bàn trang điểm. Lâm mụ đã đặt máy sấy lên bàn, Giang Nguyệt mò mẫm trên bàn một lúc, cuối cùng tìm thấy ở cạnh tường.

Cô khom lưng đứng trước gương trang điểm, lần mò ổ điện theo trí nhớ. Ngay khi cô vừa sờ đến ổ điện thì đồ vật trong tay chợt bị lấy đi.

Hơi thở mát lạnh của thiếu niên lượn lờ quanh chóp mũi cô.

Lục Chu vừa chuẩn bị xuống lầu thì thấy Giang Nguyệt tìm kiếm gì đó trên bàn. Lục Chu nhìn thoáng qua mái tóc dài ướt nhẹp của cô, lập tức hiểu ra.

“Để anh.” Cậu đưa tay cầm máy sấy của Giang Nguyệt, đưa cô đến ghế dựa ngồi xuống.

Giang Nguyệt sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lông mi hơi động, lẩm bẩm nói: “Ca ca?”

Nghe thấy giọng Giang Nguyệt, Lục Chu mới nhớ sáng nay Giang Nguyệt gọi “Chu ca ca”, con ngươi đen chìm xuống.

Lục Chu cười nhẹ, ngón tay khớp xương rõ ràng ấn ổ cắm vào.

Thiếu niên trước gương trang điểm có vẻ mặt cười dịu dàng, khóe môi hơi cong, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có nét cười.

Biết rõ vẫn hỏi: “Thế không gọi Chu ca ca nữa à?”

Giang Nguyệt mím môi, ngượng ngùng cúi đầu, móng tay cắt sửa gọn gàng quét nhẹ trên mặt bàn, để lại một vết hằn nhạt.

Lần trước ở bên hồ, đúng là cô nhận nhầm Lục Chu thành Chu Cẩn. Nhưng mà chữ trong tên hai người giống nhau nên Lục Chu mới không phát hiện.

“Em…”

Giang Nguyệt hơi chu môi, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Lục Chu đang nhìn mình, lại cúi đầu tiếp.

Chả hiểu sao mà cứ chột dạ.

Lục Chu thấy vẻ mặt sầu não của cô gái nhỏ, nụ cười trên mặt càng sâu.

Cậu cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ gõ vài cái trên mặt bàn gỗ tử đàn, cúi người nói nhỏ vào tai Giang Nguyệt.

“Em cũng từng… bóc hạt sen cho anh ta à?”

Động tác bóc hạt sen lần trước của Giang Nguyệt rất quen tay, Lục Chu tự dưng nhớ tới chuyện đó. Cậu hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn cô gái trong gương đang nhíu chặt mày.

Giang Nguyệt lắc đầu, bác bỏ: “Chuyện đó thực sự không có.”

Khóe môi Lục Chu vừa cong lên, lại nghe thấy Giang Nguyệt tiếp tục nói.

“Bình thường đều là Chu ca ca bóc cho em mà.”

Lục Chu: “…”



Sấy khô tóc rồi mà vẫn chưa đến giờ ăn tối. Giang Nguyệt nghiêng đầu, đổ tinh dầu ra tay, xoa lên tóc.

Cả ngày chưa ăn gì, bây giờ bụng cô hơi đói.

Giang Nguyệt xoa tóc theo trực giác, bỗng nhớ tới Lục Chu từ nãy giờ không nói gì, cô mím môi, ngửa đầu nói: “Ca ca, anh biết… nấu canh trứng gà không?”

Lục Chu hơi ngước mắt, giọng nói lạnh lẽo: “Không biết.”

Vừa dứt lời thì thấy cô nàng hamster thất vọng “Ồ” một tiếng, ngượng ngùng, rụt lại trong mái tóc bù xù, ỉu xìu như chim sẻ bị ướt nước.

Lục Chu hơi nhướn mày, phì cười một tiếng, mười phút sau người đã xuất hiện trong nhà bếp.

Chưa tới giờ bữa tối nên nhà bếp vắng vẻ, chỉ có hai người họ.

Hai tay Giang Nguyệt chống cằm, ánh mắt mơ màng trong phút chốc, nghe thấy tiếng lạch cạch, cô liếʍ đôi môi khô khốc, lại nghe thấy âm thanh Lục Chu đánh trứng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc nhở: “Ca ca, anh đang đánh quả trứng… thứ năm rồi.”

Giang Nguyệt xòe 5 ngón tay giơ về phía Lục Chu.

“Biết rồi.” Lục Chu vẫn đang đánh trứng, đôi mắt đen hơi trầm xuống, chau mày nhìn chằm chằm lòng đỏ lòng trắng trứng trong bát.

Cậu chưa bao giờ nấu ăn, ấn tượng với canh trứng gà chỉ có… chưng trứng.

Đánh năm quả trứng xong, cuối cùng Lục Chu cho tạm vào bát nhỏ.

Canh trứng gà cũng không khó nấu, Lục Chu cho nước vào nồi. Cậu không tra cứu sách nấu ăn, chỉ luộc mười phút theo trực giác. Thấy trứng đã thành hình, Lục Chu hơi trầm ngâm, đeo găng tay vào lấy cái bát trong nồi ra, đặt trước mặt Giang Nguyệt.

“Xong rồi.”

Canh trứng gà phi hành trông không khác mấy so với bình thường ăn, tuy Giang Nguyệt không nhìn thấy nhưng vẫn nghe được vẻ đắc ý trong giọng Lục Chu.

Cô chớp mắt mấy cái, hưng phấn nhận lấy cái thìa Lục Chu đưa qua: “Cám ơn ca ca.”

Nhưng Giang Nguyệt vừa nếm thử một miếng, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ.

Lục Chu liên tục quan sát cô chăm chú, tất nhiên chú ý động tác cô khựng lại.

Cậu cau mày, tầm mắt chuyển đến cái bát nhỏ trong tay cô. Cậu vừa định đưa tay cầm qua đây ăn thử thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Giang Nguyệt vang lên.

“Ca ca.”

“Hả?”

“Trứng của anh.”

“…”

“Cứng quá đi mất.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu: Anh còn có cái càng 【 cứng 】 hơn, em muốn xem hay không?