Gả Tam Thúc

Chương 11

Tay của Chu Oanh nắm thật chặt ống tay áo, cổ họng khô khốc đau đớn, nàng ép sự lúng túng, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh hỏi: “Ninh công tử có ý gì?”

Ninh Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, thờ ơ thổi bọt trà ở mép ly, hơi ngước mắt lên, ánh mắt không mấy tôn trọng mà quan sát Chu Oanh một lần, cười nói: “Ý gì? Không phải ý trên mặt chữ? Đừng nói với ta, ngươi nhìn trúng ta? Ngươi cũng không nhìn trúng Diệp Cửu gia chứ đừng nói đến ta?”

Chu Oanh mím môi: “Ngươi…”

Ninh Lạc chưa cho nàng cơ hội nói chuyện, ngồi đó cười nói: “Ngươi không tình ta không nguyện, hôn sự này không còn phải kết? Ngươi không thể lay chuyển Cố gia, ta cũng không thể lay chuyển cha mẹ ta, nếu như thế, không bằng cam chịu. Sau khi cưới ngươi chính là Nhị nãi nãi của Ninh gia, đi ra ngoài, ta có thể bảo đảm cho ngươi đủ mặt mũi, về đến nhà ngươi chỉ cần không nhiều chuyện, không hỏi chuyện của ta, ta hứa với ngươi, chúng ta có thể làm vợ chồng son, ở…”

“Im miệng!”

Chu Oanh tiến lên cầm chén trà tạt hết một chén trà về phía hắn ta.

Trên đầu Ninh Lạc nhỏ nước, ngạc nhiên nhìn cô nương xinh đẹp yếu đuối trước mặt.

Chu Oanh đặt chén trà xuống, xoa tay áo bị nước trà dính ướt: “Ta muốn cam chịu hay không, không phải ngươi nói là được. Bây giờ ngươi và ta không có quan hệ gì, mong ngươi đừng không sạch sẽ mà nói “phu thê” gì đó, ta đã lĩnh giáo quy tắc của Ninh công tử rồi, hôm nay mở rộng tầm mắt, phải đa tạ công tử.”

Thậm chí nàng còn mỉm cười thi lễ cúi chào, cũng không thèm nhìn Ninh Lạc, hơi nhấc chân váy mà chậm rãi đi xuống lầu.

Người đợi dưới lầu không có một ai dám lên tiếng khuyên nhủ, Chu Oanh không nhìn bất cứ người nào, đi thẳng qua phòng chính, Lạc Vân lo âu liếc nhìn trên lầu. Ninh Lạc dựa người trên tay vịn, lau giọt nước trên mặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Oanh.

Trong lòng Lạc Vân hốt hoảng không thôi, giọng nói phía trên quá thấp, nàng ấy cũng không nghe rõ Ninh công tử nói cái gì. Chỉ nghĩ cô nương làm người vô cùng dịu dàng, sao đối đãi với Ninh công tử như vậy, nếu như Ninh gia quay sang tố cáo với lão phu nhân, cô nương sẽ làm thế nào?

Chu Oanh ra khỏi tiệm tơ lụa, đứng ở chỗ yên tĩnh chờ xe trong nhà tới.

“Đến tiệm thuốc nói với Nhị thẩm một tiếng, ta đợi ở trên xe.”

Lạc Vân muốn nói lại thôi, muốn hỏi Chu Oanh đã xảy ra chuyện gì nhưng không dám. Xe ngựa chạy ra từ trong ngõ hẻm, Chu Oanh vừa muốn bước lên xe thì nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng vó ngựa dồn dập.

“Cố tiểu thư dừng bước!”

Nhìn về phía tiếng gọi, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc kình trang* cưỡi trên một con ngựa cả người trắng như tuyết, một tay giơ roi, một tay siết dây cương, nhanh chóng chạy từ góc đường đến phía Chu Oanh.

*Kình trang: là những bộ quần áo gọn gàng, chỉnh tề, thường được thấy trong các tiểu thuyết võ hiệp hoăc game võ hiệp.

Chu Oanh không nhận ra người ta. Hôm đó ở chùa núi, hắn ta đứng ở chỗ khuất bóng, Chu Oanh không hề thấy rõ mặt mũi của hắn ta.

La Bách Ích nhanh chóng xuống ngựa, ở trước xe của Chu Oanh chắp tay: “Cố cô nương ở đây thì tốt quá.”

Chu Oanh hơi nhíu mày: “Xin lỗi, tiểu nữ không biết tiên sinh.”

“Không biết cũng không sao, Cố cô nương, La mỗ là đồng liêu của lệnh thúc phụ An Bình hầu.”

Sau khi Chu Oanh nghe xong, quy củ thi lễ cúi chào: “Hóa ra là La đại nhân.”

La Bách Ích cười thấy răng không thấy mắt, chỉ thấy tiểu mỹ nhân dưới ánh mặt trời có gương mặt sạch bóng tỏa sáng, đôi mắt long lanh hơi cong, nụ cười nhạt không đến đáy mắt cũng động lòng người.

Trái tim trong l*иg ngực không yên phận mà đập thình thịch, hắn ta kích động và vui mừng, gặp lại một lần càng chắc chắn đây là một giai nhân đáng để hắn ta động lòng. Hắn ta đã thấy nhiều khuê tú ở Kinh Thành nhưng chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy.

“Đầu năm La mỗ và lệnh thúc phụ đã nói, muốn đưa một lượng tơ lụa thượng hạng cho Cố Hầu gia. Hôm nay gặp ở tiệm tơ lụa, cô nương đợi chút, La mỗ đi vào lấy đồ, nhờ cô nương mang về cho Cố Hầu gia được không?” La Bách Ích nói dối hạ bút thành văn.

Chu Oanh nhẹ nhàng nhíu chân mày.

Chuyện này không được, không hợp lễ nghi.

Hơn nữa, nàng cũng không muốn bước vào tiệm tơ lụa đó một bước nào nữa.

La Bách Ích thấy nàng cắn môi, xoắn xuýt nhíu mày lại. Đầu quả tim của hắn ta cũng run lên theo, chân mày đen môi đỏ mọng rơi vào mắt, không khỏi quá xuất sắc…

“Chuyện gì vậy?”

Bỗng nhiên, sau lưng truyền tới một giọng nữ khiến Chu Oanh thoáng chốc giãn chân mày.

“Nhị thẩm, vị La đại nhân này nói là đồng liêu của Tam thúc.”

Trần thị đi theo phía sau mấy bà tử bước tới, đưa mắt ra hiệu với Chu Oanh, thấy là La Bách Ích, chân mày cũng nhướng lên: “Ồ, hóa ra là La tướng quân.”

Chu Oanh nhân cơ hội lên xe, che màn xe lại, sắc mặt theo đó sầm xuống. Trần thị và La Bách Ích ở bên ngoài đang nói gì, nàng cũng không nghe vào một chữ.

Xem ý của Ninh công tử là không thích nàng, trong lòng không coi trọng, bởi vì người trong nhà thúc ép nên đành phải nhận lời.

Xem nàng là gì? Hàng ế không ai cần, miễn cưỡng bị nhét cho hắn ta?

Trở về nên nói với lão phu nhân thế nào? Lão phu nhân có thể giúp nàng không? Không thể để Ninh gia hài lòng với nàng, lão phu nhân sẽ chê nàng vô dụng sao? Hôn sự này có thể không kết không?

Trong lòng Chu Oanh vô cùng rối bời. Trở về nhà, đổi xiêm áo xong nàng đến Cẩm Hoa Đường, từ xa nhìn thấy mấy bà tử lạ đưa lễ vào sân.

Xuân Hi ở trên bậc nhìn thấy nàng, vội vàng hớn hở tới gần: “Cô nương, thái thái của Ninh gia tới, chắc là đến nói hôn sự, không bằng cô nương tránh một chút?”

Chu Oanh ngạc nhiên trong lòng, gật đầu với Xuân Hi nhưng không hề rời khỏi.

Xuân Hi vội vàng kéo nàng, do dự nhắc nhở: “Cô nương, Ninh công tử cũng ở đây.”

Chu Oanh không dừng bước, mấy bước đạp lên bậc, thở dài nhẹ nhõm nói: “Thông báo đi, Xuân Hi tỷ tỷ.”

Xuân Hi nghi ngờ nhìn nàng một cái, thấy nàng kiên trì, chỉ đành đi vào thông truyền.

Trong phòng truyền tới tiếng cười mỉm của Ninh thái thái: “Còn không đi đón muội tử của con?”

Có một bóng người xanh nhạt đi ra từ bên trong, cung kính chấp lễ nói: “Cố cô nương, lại gặp mặt.”

Ninh Lạc đã thay xiêm áo, khách sáo dẫn Chu Oanh đi vào, giống như người ăn nói ngả ngớn còn chê nàng ở trên lầu tiệm tơ lụa vừa nãy vốn không phải hắn ta vậy.

Chu Oanh sa sầm mặt mày, không để lộ tức giận, theo hắn ta vào trong phòng hành lễ với trưởng bối trước. Ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn lên mặt nàng.

Ninh thái thái vẫy tay với nàng: “Đứa bé ngoan, con chịu uất ức rồi!”

Chu Oanh ngạc nhiên trong lòng, theo bản năng liếc Ninh công tử một cái. Không biết là…

Tay đã để Ninh thái thái cầm thật chặt, móng tay dài được chuyên tâm nuôi của bà ta nhẹ nhàng vuốt hoa thêu trên tay áo nàng: “Đứa nhỏ Ninh Lạc này thật đúng là, lần đầu gặp mặt mà nó không biết nói chuyện, cũng không phải có ý thờ ơ con, đứa bé ngoan, con nể mặt bá mẫu, đừng chấp nhặt với nó, được không?”

Ninh thái thái hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp chứa nước mắt óng ánh, vành mắt ửng đỏ, dường như rất đau lòng: “Nếu con chưa hết giận, bảo nó nhận lỗi với con.”

Chu Oanh nhẹ nhàng giãy ra nhưng không thể giãy khỏi sự kiềm chế của Ninh thái thái, nàng liếc về phía Cố lão phu nhân, thấy hai người Cố lão phu nhân và Trần thị đang mỉm cười nhìn hướng này, hình như bà chỉ cho rằng vợ chồng son giận dỗi nhau, rất có dáng vẻ xem kịch.

Chu Oanh vừa lơ đễnh, Ninh thái thái đã hung dữ nói: “Ninh Lạc, còn không xin lỗi muội tử của con!”

Ninh Lạc nhếch miệng mỉm cười tiến lên, chắp tay vái tới đất: “Cô nương, là ta lỡ lời. Ta chỉ sợ nàng không coi trọng ta, tự mình tìm lối thoát nên mới vô lễ đó mà…”

Chu Oanh hoàn toàn không ngờ, người này lại tới cửa trước, trước khi nàng tố cáo đã chủ động đến xin lỗi. Nhìn thái độ của Cố lão phu nhân là vô cùng thích đứa nhỏ này, cũng rất tin rằng lần đầu hắn ta gặp nữ hài tử nên căng thẳng cho nên mới nói sai làm nàng không vui.

Chu Oanh hơi dùng sức, rút tay về từ trong tay Ninh phu nhân.

“Ninh công tử, những lời ngài nói với ta trong cửa hàng vừa nãy, xin ngài lặp lại lần nữa ở trước các trưởng bối.”

Ninh Lạc thoáng đổi sắc mặt, cố gắng nở nụ cười: “Muội tử tốt, thật sự là ta nhất thời lỡ lời, ta không có ý đó.”

Ninh thái thái cười nói: “Nếu nha đầu con chưa hết giận, lúc về bá mẫu bảo bá phụ con đánh nó. Đứa nhỏ này bị ta chiều hư, nghe nói Oanh nha đầu tốt tính, cố ý tìm cớ chọc tức con, con nói đây không phải tính khí trẻ con sao? Lúc về ta sẽ trừng phạt nó, trút giận cho Oanh nha đầu!”

Trần thị cho người đỡ Ninh Lạc đứng lên: “Lần đầu bọn nhỏ gặp nhau, tính tình đều không giống nhau, nói chuyện sai cũng là bình thường. Oanh Nhi, con xem bác mẫu con huy động sức người cố ý dẫn Nhị công tử tới xin lỗi, chuyện không lớn lắm, con đừng để trong lòng, còn không nói câu mềm mỏng để Nhị công tử và bá mẫu con yên tâm?”

Chu Oanh mím môi, nếu là trước kia, chỉ cần là chuyện mà lão phu nhân muốn nàng làm thì nàng không hề không chịu làm, dù cho rất uất ức, nhưng vì hiếu thảo, nàng cũng sẽ cắn răng nhận lời. Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến hạnh phúc cả đời nàng sau này, gả đến mà không được trượng phu tôn trọng, cuộc sống của nàng sẽ khó khăn cỡ nào?

“Tổ mẫu, Ninh bá mẫu, Nhị thẩm.” Chu Oanh cúi người, vành mắt hơi đỏ lên: “Oanh Nhi yếu đuối, ngu dốt vụng về, không xứng được Ninh bá mẫu yêu thương…”