21.
"Tôi muốn mua cái này, phiền cô nhắn người giao hàng mang đến nhanh một chút."
"Em mua sofa về làm gì nữa?"
Cậu liếc anh thật sâu cay: "Để khi cãi nhau cho anh sofa ngủ."
Anh cũng không chịu thua kém: "Nhà em đang ở không phải của anh sao, tại sao người ra sofa ngủ lại là anh mà không phải là em?"
Như bị một luồng áp thấp nhiệt đới theo câu nói vô lương tâm kia, cậu nghênh mặt: "Anh nói lại lần nữa xem."
Anh bình tĩnh đáp lại: "Em ở nhà anh, ăn của anh xài đồ của anh mà còn âm mưu đuổi anh ra ngoài à? Có điều...mua về hai người nằm xếp chồng lên nhau cũng không tệ."
Haha thế còn nghe được..
Sau khi hai người đi mấy bước hình như cậu đã nghe tiếng tim chị nhân viên vỡ nát, cả người gục ngã.
22.
Kế Dương dồn hết tâm quyết trang trí cái bánh kem thật đẹp, từng lớp xen kẻ đều nhau, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn quả cherry đỏ mọng thích mắt khiến người ta mê mẩn.
Ánh mắt Hắc Mộc lấp lánh chiêm ngưỡng cái bánh dày công làm ra kia, hỏi: "Mình có thể thử nó không?"
Cậu gật đầu: "Ăn thử đi, mình làm rất lâu đó."
Hắc Mộc không khách sáo cắt một miếng to bỏ vào miệng, khuôn mặt hào hứng thưởng dần đen lại, nhọ như mông nồi, Kế Dương chớp mắt: "Thế nào?"
Hắc Mộc "hết sức xúc động" sau khi nếm món ngon "tuyệt mỹ" kia: "Cái này..."
"Mình làm cho Hạo Hiên chúc mừng anh ấy thi xong đấy, thế nào có ngon không hả?"
Nghẹn ngào nhìn cái bánh đẹp mà vị chết người kia, gật muốn gãy cổ: " Ngon lắm, ngon lắm.." Thứ độc dược này mà ăn cái gì, nể tình là bạn tốt nhiều năm mình sẽ về thiết kế khung tang cho vị huynh đài xấu số nào đó sắp nuốt phải chất độc bào mòn thể xác này. Nghĩ thế Hắc Mộc thân thủ nhanh nhẹn lao ra khỏi bếp, ngồi xuống sofa tội xem ti vi chờ người khác bị nạn.
Vương Hạo Hiên nhìn cái bánh bằng ánh mắt thấu suốt: "Cái này ăn vào có chết không?"
Cậu ra sức dụ dỗ: "Không sao, em để kẻ chết thay Hắc Mộc ăn rồi không có chết đâu, ngon lắm."
Hắc Mộc: "Tôi nghe đó nha."
Cậu xem đó là tiếng muỗi vo ve.
Anh liếc cái bánh hoài nghi: "Với sự hiểu biết của anh về em thì khả năng cao là cái này không dành cho người ăn."
Hắc Mộc: "Ý cậu là mình không phải người à?"
Anh không xem đó là tiếng người.
"Ăn thử đi mà..."
Tính mạng quan trọng, anh đáp: "Em ăn thử trước đi..."
"Rốt cuộc anh có ăn không?"
Anh liếc gương mặt cậu đang tươi cười hết sức miễn cưỡng đem cái thuốc độc có bề ngoài đẹp đẽ kia đến gần miệng: "Phải ăn thật à?"
"Để em đút anh." Nói xong cậu trực tiếp cắt một cái bánh to nhét vào miệng anh.
"Ha ha ha em biết ngay là nó ăn được mà, ai bảo hai người ngày hôm qua xem đá banh bỏ em chơi một mình, anh nuốt vào cho em ai cho anh nhả ra hả.."
Cậu chưa kịp dứt lời đã cảm thấy vị ngọt tản mát lan ra trong miệng.
Hắc Mộc: "..."
"Khốn nạn nhà các người, sớm muộn gì các người cũng bị nghiệp quật thôi."
**
Ngày mai là sinh nhật Kế Dương.
Từ lúc sáng cậu thức dậy đã luôn trưng ra nụ cười lạnh lẽo, khiến cho chủ nhân của ngôi nhà cùng cậu bạn đến ăn ké thấy khϊếp sợ.
Hắc Mộc đen mặt ngắc ngứ hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Cậu chắc là không làm chạm dây thần kinh nào của cậu ta chứ?"
Vương Hạo Hiên cắn dưa rất thản nhiên nói: "Người chạm dây là cậu."
Hắc Mộc giật thót người bên cạnh cũng bị thần kinh mất rồi.
Cậu gật gù: "Đồ đầy gỗ như cậu mới bị chạm dây đó." Vẫn kiên quyết làm kẻ kiệm lời Vương Hạo Hiên chỉ ngắn gọn bồi thêm một câu: "Đúng vậy, hôm nay cậu sao vậy, em ấy có bình thường bao giờ."
Kế Dương "..."
Vì tiện cho anh thể hiện sự quan tâm không bị lộ bài, Kế Dương cũng không hề lôi co giả vờ có việc bận đi quán cà phê đến tận chiều.
Kế Dương soạn tin: "Em nhức đầu anh đến đón em đi."
Chừng một lát Vương Hạo Hiên gửi qua một số điện thoại: "Nhân viên quán nói em khỏe như trâu tự bắt taxi về đi."
Cậu ngẩng đầu thấy bạn học kiêm luôn nhân viên pha chế Đinh đầu heo đang nhìn mình bằng ánh mắt vô tội, cười thân thiện.
Kế Dương cúi đầu trừng mắt với số điện thoại anh gửi, hừ ai thèm cậu tự biết bắt xe.
**
"Bạn lớp trưởng bạn có thể chạy chậm... có thể chạy...xe chậm lại một chút được không? Tôi ngửi thấy mùi bạc hà của Tử Thần rồi đó!" Số cậu sao lại đen như vậy nhắm mắt nhắm mũi nhìn nhầm xe của kẻ mình ghét nhất lớp thành taxi vậy chứ? Kế Dương sống chết bám lấy thành ghế ai oán cảm thán chính mình. Hận không thể mắng thẳng tên ôn bên cạnh: cậu làm ơn sơn lại chiếc xe được không?
Nhưng cậu không thể kẻo người nào đó ghi thù tăng ga tông vào đâu đó thì cậu bay màu mất.
Người ta nói vợ chồng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, giờ phút này tên đần nhà cậu đâu rồi.
Anh bạn lớp trưởng thân thiện đáp: "Ai bảo cậu đột ngột nhảy vào làm gì? đã thế còn sẵng giọng bảo người ta lái xe rồi trùm áo đòi ngủ. Tôi đã vào đường cao tốc rồi không vòng lại được, có chuyện gấp phải sang thành phố A. Đến giao lộ mới thả người xuống được."
Cậu ta có nghe thấy tiếng mắng chửi từ tận sâu tâm can Kế Dương không vậy??
Nhất là cái cổ, anh ta có nghe tiếng xương rạn nứt bên trong không vậy?
"Xin cậu đó..." Chưa nói hết cậu đã đập đầu vào kính xe, người nào đó không ngại vượt nhanh phóng ẩu không nhắc một lời cho cậu biết đã rẽ phải. Não chấn động mạnh quạ bay đầu đầu
Kế Dương giận nghiến răng.
Lớp trưởng chỉ nhếch miệng cười không nói gì thêm.
Cậu lấy điện thoại ra không thấy một cuộc gọi nhỡ nào. Cái tên khốn nhà cậu không thấy tò mò lo lắng việc cậu tới giờ chưa về sao?? Cậu mắng anh nát nước, mắng cả cháu, chút, chít nhà anh.
Kế Dương: Em bị bắt cóc mau cứu em.
Cậu gửi luôn cả định vị, lòng buồn bực không thôi. Tới tối muộn cuối cùng anh cũng đến nơi nhìn cậu bằng ánh mắt chán chường: "Cậu ta là ai?"
Cậu chưa trả lời anh đã liếc sang người bên cạnh mặt đang đen xì, lớp trưởng trừng mắt lại: "Anh nhìn tôi làm gì là cậu ta tự bay lên xe ngồi ì không chịu xuống đấy. Đã thế đến giao lộ còn không chịu xuống bắt tôi phải ở đây với cậu ta, công việc trễ nãi hết rồi."
Đương nhiên rồi bỏ cậu ở đây lỡ không bắt xe được thì sao? ai lại mang con bỏ chạy như thế?
Vương Hạo Hiên quyết tâm xem lớp trưởng là tiếng muỗi vo ve, tháo dây an toàn ra dấu cho cậu xuống xe: "Sao em lại đi cùng cậu ta?"
Cậu quơ tay múa chân giải thích chuyện mình tưởng nhầm lớp trưởng là xe taxi, lên xe rồi anh ta lao vun vυ't không thèm dừng lại, rẽ trái rẽ phải, làm cậu suýt thăng thiên. Kế Dương kích động diễn tả nỗi bức xúc của mình, bỗng nghe cái cổ đang quay qua quay lại kêu lên răng rắc.
Xong, cậu bị trẹo cổ rồi.
Kế Dương nghĩ mình sẽ có một ngày sinh nhật lãng mạn. Không ngờ bị trẹo cổ, từ bệnh viện về trời đổ mưa, tuyến đường đông nghẹt mắc kẹt không di chuyển gì được.
Cậu tức giận xoa cổ đang băng nẹp của mình.
"Xem ra mưa còn lâu lắm." Sắp mười hai giờ rồi anh có quà gì thì mau mang ra đi. Kế Dương nhìn anh nở nụ cười ngạo ngào liên tục khích lệ anh hãy thể hiện đi.
Vương Hạo Hiên nhìn cậu nhắm mắt mở mắt với tốc độ không ổn định. Nụ cười giật giật kỳ quái làm anh thấy khó hiểu không thôi. Anh lẩm bẩm: "Nên quay xe lại thôi."
"Hở anh định đi đâu?"
"Đưa em trở về bệnh viện vừa rồi kiểm tra xem gân cổ có đè lên dây thần kinh nào không?"
Kế Dương cữ kỳ bi phẫn người ta đã gợi ý thế rồi không biết không hiểu hay cố ý giả ngơ nữa.
Vương Hạo Hiên nhìn đoạn đường phía trước than thở: "Xem ra phải đi đường tắt rồi. Em tranh thủ ngủ một chút đi!"
Cậu làm gì có hứng đi ngủ chứ, mở điện thoại ra xem 7749 bộ phim, đương nhiên những đoạn cậu xem đều là cảnh chúc mừng sinh nhật, tiệc giáng sinh, lễ tình nhân, lễ phục sinh, kể cả mấy cảnh bốc phét đối thoại tiệc tùng bàn việc trong quán bar cũng coi luôn. Lòng thầm mắng đầu đá bên cạnh mau làm gì đó đi, cậu buồn ngủ muốn xỉu rồi.
Nhất định là do lúc nãy tiêm thuốc giảm đau!
***
Kế Dương mơ màng nghe âm thanh gì đó.
Chuyện là đang băng đường rừng sau một hồi nảy lên nảy xuống, đường rừng gồ ghề ướt mưa đã đành, nửa đường còn bị xì lớp. Thanh niên bên cạnh không có gì làm bắt cậu xuống xe. Thôi được, mưa chỉ còn râm râm nếu anh muốn đi dạo trong mưa rồi mới hành động cậu cũng chấp nhận...
Nhưng, anh mò điện thoại suốt đoạn đường rồi thở dài: "Không phải bản đồ ghi ở đây có khách sạn phong cách cổ tích rừng sâu sao?"
Rồi luôn, cậu hiểu luôn.
Ngủ trên xe có chút khó khăn. Kế Dương thấy cổ đau nhói nên quyết định mở cốp xe lấy lều thường dùng khi đi cắm trại ra xài. Hai người chọn chỗ cao không động nước mà ngủ. Nằm cạnh anh hơn nửa tiếng không thấy người kia chịu nói gì, lúc cậu ôm bực tức định đi ngủ nghe bên cạnh loáng thoáng gọi tên mình.
Cậu mở mắt mong đợi, hơi muộn nhưng không sao.
"Grừ..."
Tiếng gầm gừ trầm thấp mang theo vẻ thù địch hung ác. Kế Dương bỗng thấy sống lưng hơi lạnh, chỗ lều phía cậu bị thứ gì đó đυ.ng vào, cào cấu mấy cái.
"Không... không thể nào! Thật sự là xui đến thế sao?" Trong tiếng gầm gừ kia, cậu khϊếp đảm nhìn về phía phát ra âm thanh rồi nhìn anh.
Vương Hạo Hiên cười gượng.
"Aaa bọn ta có làm gì các ngươi đâu."
Tuy nhiên mấy chú chó hoang không hề hiểu được ý tứ giải thích của cậu. Quyết tâm đuổi hai người, chúng vây cạnh xe không ít con, họ đành chạy hướng khác.
Trong rừng không ngừng vang lên tiếng hét thảm thiết. Anh kéo cậu chạy thật nhanh. Hai chân chạy điên cuồng trong đầu hiện ra mấy dòng tít: Hai thanh niên xui xẻo bị chó cắn chết thảm trong rừng.
Vừa nghĩ đến đó một báo động đỏ lại đến, anh đỡ không kịp, cậu ngã nhào chính thức gia nhập hội trẹo chân. Anh bạn cổ thấy huynh đệ của mình nối gót theo sau, vui mừng khôn xiết, dùng cơn đau đớn nhiệt liệt chào đón bạn mới vào hội.
Chó hoang đuổi theo như điên.
Có cần phải đối xử với cậu như thế không?
Chó hoang thấy con mồi chậm lại vô cùng hưng phấn sủa vang dội. Bốn chân năng xuất nhào đến họ.
***
Kế Dương lê chân để anh kéo bò dậy dưới đống bùn, quần áo ướt nhẹp lấm lem nhếch nhác vô cùng.
Cậu thở dài ngồi đại xuống gốc cây: "Không đi nổi nữa rồi."
"Trời hình như sắp mưa nữa rồi." Dứt lời liền nghe lộp bộp mưa tuôn, hai người cười méo mó tìm đường trở về xe. Thật may là không có chó chặn đường nữa, mặc kệ xe dính đầy bùn. Cậu lên xe cổ khát khô cầm lấy lon nước đặt trong thùng. Vừa mở, một làn nước phun trào dữ dội ập tới bên mặt, Kế Dương sửng sốt, chắc không phải do lúc nãy đường xóc làm nó trào gas chứ?
Cậu hít thở không thông.
Thêm một lát cậu nói: "Trong xe anh có rượu không?"
Có bật lò sưởi đi nữa cậu vẫn thấy lạnh cóng. Hơn nữa theo kinh nghiệm xem phim bấy lâu, không gian càng chật hẹp càng thích hợp để uống rượu, làm những chuyện không nên làm.
"Không có."
Kế Dương đen mặt, mừng sinh nhật mà cả rượu cũng không có. Anh bị đứt dây thần kinh lãng mạn rồi hay gì??
"Vậy anh có cái gì hả?" Cậu dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn anh giận tím cả người ta.
Anh nghi hoặc: "Mang theo có tấm thân này thôi."
Được lắm, coi như anh cũng có chút yếu tố lãng mạn đấy. Chờ quá lâu Kế Dương gấp gáp nhào đến anh. Nghiễm nhiên cái chân què, cái cổ sái, thêm vào hành động bất ngờ. Lưng ghế vừa được anh vặn lỏng ngã ra sau chuẩn bị ngủ, bỗng kêu cái cụp. Cậu theo quán tính ngã ập xuống cằm đập lên cầu vai anh đau đến muốn trật khớp.
Lại có bạn mới va nhập hội thương tật rồi.
Còn anh nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu!
Gần ba giờ sáng, xe cẩu cũng đến nơi mang xe lẫn người ra khỏi rừng. Hai người đến được bệnh viện nắn xương hồi lâu.
4h rưỡi sáng, tìm được cửa tiệm mua quần áo mới. Khúc gỗ bên cạnh cũng nói ra một câu hay ho: "Lỡ rồi, chúng ta đi ngắm bình minh đi."