[Hiên Dương] Tiệm Bánh Cherry

Chương 6

17.

"Em ném cái đu quay đó đi."

Cậu đang xem phim thần tượng nên qua loa đáp:"Cái đu quay nào?"

Anh nhìn câu:"Em có nhiều cái đu quay lắm sao?"

Cậu ngậm muỗng kem một hồi, đáp:"Đúng là có rất nhiều cái."

Vương Hạo Hiên "..."

"Cái đu quay lưu giữ kỷ niệm tình yêu gì gì đó đó của em ấy.."

....

......

"Tống Kế Dương em có nghe anh nói không đấy!"

"Anh yên lặng chút đi em đang coi đến khúc hấp dẫn."

Mắt Vương Hạo Hiên trợn ngược, nhìn ti vi đang chiếu một phân đoạn lãng nhách, hít một hơi bỏ đi

5 phút sau:

"Anh bị điên à tự dưng đổi mật khẩu wifi." Quả nhiên, người nào đó càng ngày càng trở nên khó chiều mà. Không đúng, là trở về bộ dạng khó ưa ngày trước.

Trong những năm tháng đầu tiên đầy gian khổ ở cái đội bóng chết giẫm kia, cậu nhớ có lần tủ đá ở căn tin bị hư, bị kẻ nào đó lôi đầu đi mua cafe tận con phố bên cạnh, vì mệt quá mà ngủ quên mất, đến khi mơ màng tỉnh đã đi rất xa, vòng lại mất rất nhiều thời gian còn không có trạm xe nào còn đỗ ở bến. Cậu cầm điện thoại đã hết pin, hai chân đi bộ đến mỏi rã rời, trời đã tối mịt vẫn ở trạm xe đợi, không biết tên ôn kia có thật sự sẽ mò tới không, chẳng qua cậu điện mãi Hắc Mộc không bắt máy mới gọi cho anh thôi nhé.

Còn nhớ khi đó anh tìm đến đã nói:"Sợ cái gì, bọn cướp rất có mắt nhìn, bộ dạng của cậu nghèo kiết xác, ngoại hình cũng rất an toàn."

An toàn cái đầu nhà anh.

Tuy là đáng ghét như thế, đôi khi anh cũng sẽ có những khoảnh khắc rất đáng yêu. Anh đạp xe đưa cậu đi dọc bờ sông trở về, bước lên bậc thềm dìu cậu đi trên bờ tường, ôm thật chặt, không để cậu ngã, miệng lằn nhằn:"Vừa rồi không phải còn than đi không nổi sao, đêm hôm ở đây có gì vui chứ?"

Tình yêu này, cậu có rất nhiều kỳ vọng.

18.

Ngày 14 tháng hai sắp tới rồi, mọi người đang thi nhau nhắc khéo người yêu, share các bài viết trên mạng, khi lướt các bài viết này Kế Dương đang nằm dài bên đống tiểu thuyết của mình: Học làm bánh chocolate à, ai rảnh chứ.

Kế Dương đi mua nước cho đội bóng, đứng xếp hàng nghe bàn tán về chuyện:"Nghe nói anh Hạo Hiên khóa trên có người yêu rồi."

Cậu bĩu môi, chuyện này còn phải nói sao?

"Có lần mình nghe anh ta gọi điện cho ai đó, nói chuyện nghe như cưng chiều lắm, nói chuyện với bạn bè bình thường ai mà lại như vậy?"

Gì chứ, nói chuyện giọng điệu khó nghe muốn chết.

"Đang có một chủ đề đang hot trên mạng xem ai có thể thành công tặng chocolate cho anh ấy."

"Người ta đã có người yêu rồi họ còn chưa từ bỏ ý định à?"

"Thì đã làm sao, họ chỉ một mực chen chân vào thôi còn quan tâm đến chuyện khác sao?"

Kế Dương lên đọc bình luận quả nhiên là đang bàn kế hoạch cua trai không hề che giấu gì cả. Cậu dùng nick giả đi khảo sát một vòng, nói một câu rất ném đá hội nghị

Bánh sừng dê đáng yêu của anh: Thật ra anh ta không tốt như mọi người nghĩ đâu, nhân phẩm tệ không chịu được.

Sau khi bị đồ sát một trận Kế Dương ôm một cục tức trong cổ họng chưa trút ra được, chợt thấy...

Vương Hạo Hiên: Tôi rất tốt, mọi người cứ tiếp tục

Đồ khốn nạn nhà anh.

Kế Dương chạy về phía sân bóng y như quân cảm tử vậy, kết quả bị nguyên quả bóng mang sức mạnh bom nguyên tử làm nổ banh xác.

Anh ôm cậu lên phòng y tế, dưới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của cậu, nói:"Hay em đừng làm ở đội bóng nữa."

"Em hết giá trị con sen rồi chứ gì." Cậu chỉ vào bình luận của cô nàng nào đó tự tiến cử muốn thế cậu trong điện thoại trừng mắt:"Định cho cô ta làm à? Anh thử nói thêm tiếng nữa xem em có đem anh và cô ta đi chôn hay không?"

....

"Sao anh không nói gì, em đang hỏi anh đấy, dám lơ em à?"

"Anh..."

"Câm miệng!"

....

"Anh nhìn cái gì, không có miệng để nói sao?"

"Không phải anh sợ em bị thương sao?"

"Im đi, anh đừng có mà lí do lí trấu."

19.

Cậu ở nhà cả buổi chiều, đến khi anh về thấy cậu ngồi trên sofa nhìn mình bằng ánh mắt có laze, anh di chuyển tới đâu radar của cậu tìm tới đó:"Anh có nhận chocolate của họ không đấy?"

"Không có."

"Thật?"

"Thật hơn cả vàng."

"Thế thì tốt, em cho anh cái này."

Nhìn bộ dạng của cậu chắc chắn lại nổi lên cơn thần kinh thâm niên, sắp giở trò gì đó mà người thường không thể hiểu được. Linh cảm thấy bất thường, anh muốn bỏ chạy.

"Anh đứng lại cho em..." cậu nhanh chóng ôm anh lôi ngược lại:"Anh ở yên đây, dám bỏ đi em sẽ đánh gãy chân anh."

Lát sau, cậu mang ra một bát gì đó đen ngòm, anh ngửi thấy mùi cháy khét từ xa khóe môi không nhịn được co giật khóe môi:"Em chắc không phải đã đọc một quyển sách nào đó, muốn đầu độc anh vào thời khắc anh yêu em nhất đó chứ."

"Anh mơ đẹp quá rồi..." Cậu chợt thấy không đúng:"Cái gì mà vào thời khắc yêu em nhất, anh lúc nào cũng phải yêu em nhất nhất nhất!"Kế Dương cười bí hiểm nói:"Giờ thì anh ăn chocolate em làm đi."

Anh âm thầm toát mồ hôi:"Em chắc cái này cho người ăn chứ? Em định kết thúc tính mạng của anh sớm hơn dự kiến à?"

"Anh nói nhiều quá, uống hết cho em đi..."

Vương Hạo Hiên nằm như cá chết nguyên một đêm, cậu tủm tỉm nói:"Để xem anh sau này dám nhận tin nhắn, rep bình luận mấy cô nàng sói đói đó không?"

Sáng hôm sau, Kế Dương đi kiểm tra thư vừa mở ra đã thấy một đống thư từ, quà cáp bên trong.

Anh tay chống hông nhướng mày nói:"Em nói chưa từng nhận quà mấy ngày lễ này từ người khác, hóa ra là họ không trực tiếp gửi tận tay mà mang đến tận nhà bỏ vào thùng thư à? Hèn gì đột nhiên hôm nay năng nổ thức sớm kiểm tra thư ha?"

Cậu nhún vai:"Cái này hả,....nhận nhiều quá sẽ cảm thấy bình thường có như không có mà thôi...thường thôi, thường thôi."

"Để anh tìm xem nửa bát chocolate kinh dị hôm qua có còn không..."