- Ưm…Không cần chỗ đó,,,,không cần ngậm lấy….
Tiêu Chiến bị xúc cảm lạ lẫm hấp dẫn, liền xấu hổ mà ngăn cản. Lời nói ra miệng lại phát hiện tiếng nói của chính mình với tiếng rêи ɾỉ là cùng một loại.
- Không cần, vậy liền dừng lại nhé. – Nói xong, Vương Nhất Bác liền rời miệng khỏi tiểu Chiến, nhắm vào chỗ đùi non của y mà mυ'ŧ vào.
- Aaa..sao …sao lại dừng… - Tiêu Chiến tức giận, đến lúc này rồi mà con người kia vẫn muốn làm mình mất mặt.
Tiếng cười trầm thấp phía dưới vang vên, Tiêu Chiến thề lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, Vương Nhất Bác lại lần nữa cúi đầu ngậm lấy tiểu Chiến trọng miệng, thật sâu mà mυ'ŧ nào, cái lưỡi mạnh mẽ quét tới, làm cho Tiêu Chiến chịu không được mà rùng mình.
Một ngón tay len lỏi vào khe rãnh, trượt bên trong cúc huyệt sớm đã ẩm ướt, Tiêu Chiến giật nảy mình, không kịp tiếp nhận mà muốn né tránh xự xâm nhập kia.
- Vương,,,Vương Nhất Bác,,,
Cái eo nhỏ bị bàn tay Vương Nhất Bác ghì lại, vô tình khiến ngón tay trượt vào sâu hơn, Tiêu Chiến liền vì cảm giác bên trong mà “aaa” một tiếng.
- Gọi lão công…
- Ư…mmm lão,,,lão công,,đừng lộng…
Vương Nhất Bác cảm giác nơi huyệt nhỏ hút chặt ngón tay mình dần dần thích ứng, sau đó lại thêm một ngón tay vào!…lại sau đó …
Chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ dưới thân, Tiêu Chiến lấy hết can đảm nói:
- Cho vào đi…Nhất Bác!
Vương Nhất Bác rất nhanh liền lật úp người lại, kéo hông Tiêu Chiến về phía sau, buộc y ở trên giường trong tư thế quỳ, sau đó đem cậu nhỏ đang căng cứng của mình, chen vào cúc huyệt chật hẹp của Tiêu Chiến. Xiết…cảm giác lúc này là hắn bị Tiêu Chiến kẹp đến sắp không chịu nổi.
- Thả lỏng, nếu anh còn kẹp như vậy, sẽ đau đó.
Nước mắt sinh lý của Tiêu Chiến lúc này cũng chảy ra, khó khăn mở miệng.
- Nhất Bác, nhưng là hiện tại rất đau…hay là..đừng làm nữa có được không?
Thật sự cảm giác đau đớn vì cái to lớn của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến thanh tỉnh luôn rồi,,,bây giờ Tiêu Chiến lại hối hận tại sao bản thân lại liều mạng rủ Vương Nhất Bác làm…
Cơ thể Vương Nhất Bác lúc này căng cứng,,bị bên trong Tiêu Chiến ép đến trên người đổ một tầng mồ hôi mỏng. Thở dốc nói một câu:
- Tôi không dừng được nữa rồi!
Tay giữ chặt lấy hông Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cắn răng động một cái, thành công vào hết trong cái huyệt nhỏ kia. Sau đó, lại tiếp tục động, nhìn dáng vẻ dưới thân từng chỗ da thịt đều ửng đỏ đến đáng thương, bàn tay Vương Nhất Bác phía trước cũng an ủi tiểu Chiến đầy mảnh liệt.
- Ưm…đừng nhanh như vậy, Vương Nhất Bác, tên nhóc con nhà cậu, cậy mạnh ức hϊếp tôi…
Tiêu Chiến trải qua cảm giác đau đớn ban đầu, cơ thể dần thích ứng, sau đó từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến. Động tác Vương Nhất Bác nhanh như vậy,,, nhanh đến nỗi y sắp sửa bắn ra.
Thấy người kia vô lực nằm dưới thân mình, Vương Nhất Bác chiếm lấy đôi môi đang thở dốc kia, cướp hết hơi thở của y, nuốt vào trong bụng. Mang mật ngọt trong miệng khuấy đảo một phen, liền thấp giọng nói:
- Tôi còn chưa tính sổ với anh, mới tân hôn một ngày lại thản nhiên ôm trai trẻ uống rượu, anh nghĩ nên giải thích thế nào.đây.hả. Vương Nhất Bác gằn giọng, mỗi một tiếng liền thúc mạnh một cái, làm cho đầu óc Tiêu Chiến bị xốc nảy đến mơ màng. Lung tung nói:
- Không,,lần sau,,,sẽ không như vậy nữa.
Vương Nhất Bác cắn vào chỗ xương quai xanh gợi cảm, để lại một dấu ấn đỏ sẫm, lại cười đe dọa.
- Còn.dám.có.lần.sau‼!
Nói rồi, Vương Nhất Bác lại dùng hết sức chuyển động, mãi rất lâu sau, hắn hô lên vài tiếng, bắn tất cả tinh hoa vào trong người Tiêu Chiến. Cảm giác thân dưới vừa nóng vừa trướng, Tiêu Chiến mới lay mạnh Vương Nhất Bác đang chôn mặt trong ngực mình thở hổn hển:
- Vương Nhất Bác, cậu không dùng bao sao?
Hắn nghe được người vợ lại bắt chồng mình dùng bao, có chút tức giận cắn vào đầu trên ngực Tiêu Chiến một dấu:
- Anh sợ cái gì, con anh sinh ra có cha.
Tiêu Chiến không có lời gì để nói với tên Vương Nhất Bác này rồi. Hắn chính là kiểu người, bên ngoài lạnh lẽo cao ngạo, trên giường lại là một con cầm thú không màng liêm sỉ.!