Vương Nhất Bác đi rồi, người đang nằm trên giường liền ngồi bật dậy, lúc nãy vì kháng cự cậu ta mà không nhận ra, bây giờ tay chân y thật sự mệt đến rã rời.
Mở chai rượu trên đầu giường, rót cho mình một ly, Tiêu Chiến chua chát cười.
[ tiệc chia tay độc thân gì chứ, chẳng qua là chuyển từ nơi ăn chơi này, sang một nơi ăn chơi khác, chính mình của năm đó vĩnh viễn cũng không còn có thể sống lại rồi]
Như tự giễu chính mình, cũng chúc mừng chính mình ngày mai đám cưới, Tiêu Chiến liên tục uống vài ly, cho đến khi nào lại ngủ quên cũng không biết.
6 h sáng, Tiêu Chiến bị tiếng ồn ào xung quanh đánh thức, mở mắt ra nhìn căn phòng của mình có nhiều thêm mấy người, chuyện gì tới cũng sẽ tới, y gắng gượng thân thể ngồi dậy, đầu thật đau a~
Bọn họ giúp y chỉnh trang một chút, lễ phục vừa người, chú rể rất có nhan sắc, ngoại trừ việc trên người còn nồng nặc mùi rượu thì tất cả đều hoàn hảo.
- Mau ra ngoài thôi, bên phía Vương tổng đã đến đón người rồi!
Tiêu Chiến bước ra liền thấy Vương Nhất Bác đang cầm một bó hoa cầm tay đứng bên ngoài, phía sau hàng người đến đón dâu xếp dài ra tận cổng.
[So với mình thì cậu ta quả thật rất dụng tâm với đám cưới này] Tiêu Chiến thầm nghĩ.
Đón lấy bó hoa Vương Nhất Bác đưa tới, là một bó sen trắng được chọn lọc tỷ mỉ, nhớ lại câu nói đầu tiên của Vương Nhất Bác dành cho y, “ thật bẩn” và sen trắng…Tiêu Chiến lại cười, châm chọc! Thật vô cùng châm chọc!
Cả hai làm lễ quỳ xuống tạm biệt Tiêu Trình, sau khi chúc phúc vài câu, lão Tiêu liền quay chỗ khác nói
- Đi đi! Kịp thời giấu khóe mắt già nua ửng đỏ. Lúc trên xe đi đến nhà thờ, Tiêu Chiến một mực yên lặng, y tại lúc tạm biệt đã nhìn thấy ông nội như thế nào không nỡ, chung qui là đứa cháu như y vẫn để lão gia gia nhọc tâm quá nhiều.
- Tại sao hôm nay sắc mặt kém như vậy?
Vương Nhất Bác bâng quơ hỏi, Tiêu Chiến nhìn hình ảnh mình trong kính xe, cũng không mặn không nhạt trả lời:
- Vẫn rất bình thường mà.
Sau đó, họ cũng không nói gì với nhau. Nhưng quả thật, Tiêu Chiến bây giờ rất mệt mỏi, y liền ngả người ra sau một chút, nhắm lại đôi mắt đã thức đến xót đau của mình. Mở cửa để ánh nắng chiếu vào một chút ấm áp trong xe, Vương Nhất Bác đưa bàn tay to lớn che hờ trên hai mắt Tiêu Chiến, không để tia sáng chói vào, nhỏ giọng dặn tài xế
- Chạy chậm một chút!
Hơn 30 phút, đến nơi diễn ra lễ cưới, từng đợt khách khứa đông đúc có trật tự an vị vào chỗ ngồi. Trước cổng hoa to kết dòng dữ “ BÁC QUÂN NHẤT TIÊU” được bên sự kiện đặc biệt thiết kế, Tiêu Chiến khoác tay Vương Nhất Bác tiến vào lễ đường.
Thấy người kia bước chân có chút không ổn định, Vương Nhất Bác xiết nhẹ lên bàn tay y, không vui nhắc:
- Tỉnh táo lại cho tôi, xem bộ dạng hiện giờ của anh, ai không biết còn tưởng anh bị ép hôn.
(Tác giả: ủa? Chứ tình nguyện chỗ nào đâu Vương tổng gì đó ơi?)
Tiêu Chiến cố gắng ổn định thân mình, nương vào sự dìu đỡ của Vương Nhất Bác mà bước, tiếng vỗ tay của người chứng kiến vang lên, ai ai cũng cảm thán một cặp đôi này sao lại trông đẹp mắt đến như vậy. Đi đến nửa đoạn đường, y bỗng nhiên níu chặt vào người kia.
- Làm sao? – Vương Nhất Bác hỏi nhỏ
Y không trả lời, sau đó cả thân mình cứ thể mềm oặt ngã về phía Vương Nhất Bác. Phản ứng nhanh nhạy, Vương Nhất Bác kịp thời đón lấy Tiêu Chiến, người kia cao gầy tựa vào l*иg ngực hắn, bế xốc lên cũng không thấy nặng chút nào, bó hoa cưới không được giữ chắc liền rơi xuống đất:
- Mau gọi bác sĩ, - Vương Nhất Bác quay sang nói với trợ lý bên cạnh, sau đó vội vã bế Tiêu Chiến vào phòng nghỉ.