Không Được Vãng Sinh

Chương 14: Cao Dược Tiến

Mồng Ba tháng Giêng, Hứa Bán Hạ ban ngày ban mặt vẫn cứ nằm lì trên giường không chịu dậy. Trừ hôm giao thừa đến nhà dì ăn tất niên, mồng Một đến nhà bà ngoại chúc tết họp mặt đoàn viên, Hứa Bán Hạ nơi nào cũng không đi, nói ngủ là ngủ một mạch đến tận bây giờ. Bảo mẫu cũng quay về nhà ăn tết từ sớm, bao trùm khắp nhà là bầu không khí cô quạnh, vừa không có chuyện để làm mà cũng không có ai để nói chuyện cùng, Hứa Bán Hạ lòng đầy trống vắng bật đài trung ương xem cả nước vui mừng hớn hở đón tết . Mùa đông năm nay không lạnh, mùa đông năm nay không lạnh, mùa đông năm nay không lạnh, mấy chữ này nhiều lần xuất hiện bản tin thời tiết, nghe nói Sơn Hải Quan [*] phía Bắc cũng không có tuyết, mãi đến tận Cẩm Châu [*] mới thấy núi xa có tuyết trắng bao trùm, chứ trên mặt đất cũng chỉ có lấm tấm vài miếng băng mỏng chưa tan. Trời ấm lên cũng đồng nghĩa làn sóng công nhân về quê ăn tết chuẩn bị quay lại làm việc, mới mồng 10 mà mấy nhà ga đã hoạt động trở lại. Hứa Bán Hạ nhìn đoàn người lao động náo nức hướng về một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, trong lòng cũng tràn đầy kì vọng.

[*] Sơn Hải quan là một cửa ải của Vạn Lý Trường Thành nằm ở phía Bắc của Tần Hoàng Đảo, tức là phía Bắc so với thành phố Tân Hải, Cẩm Châu nằm ở tỉnh Liêu Ninh, tính là phía Bắc so với Sơn Hải quan.

Trời ấm, băng trên đường cũng tan, giao thông cũng đông đúc trở lại; trời ấm, mấy công trường khởi công sớm, thúc đẩy nhu cầu vật liệu thép tăng cao. Đương nhiên, trời ấm cũng dẫn đến băng tan ở khu vực thảo nguyên Nội Mông vốn đã sa mạc hoá từ lâu, mùa xuân năm nay xuất hiện bão cát nghiêm trọng [*], tuy chuyện này cũng không nằm trong phạm vi công việc của Hứa Bán Hạ, nhưng ngày nào cô cũng theo dõi mấy bài báo phân tích thời tiết trên mạng.

[*] Mùa xuân năm 2006, ở Tân Cương, Cam Túc, Thanh Hải, Nội Mông, Bắc Kinh, Thiên Tân liên tục xuất hiện bão cát gây ô nhiễm môi trường và cản trở giao thông nặng nề.

Thời sự trung ương vừa mới kết thúc, từ giờ đến chuyên mục dự báo thời tiết còn phải chờ một lúc, Hứa Bán Hạ đang định ngủ tiếp một giấc thì điện thoại lại reo lên inh ỏi. Cô cầm lên xem, lại còn là số lạ? Đầu kia của điện thoại thế mà lại là giọng của mèo hoang Cao Tân Di: "Bàn Tử, chị có rảnh không? Cha em muốn mời chị uống trà tán gẫu, ông ấy không tin lúc trước là em theo chị làm việc đàng hoàng."

Hứa Bán Hạ nghe xong hắng giọng một cái, nhất định là người làm ăn như cha Cao hiếm khi được rảnh rỗi, tranh thủ thời gian nghỉ tết để hỏi chuyện con gái mất tích lâu nay. Cao Tân Di mặc dù ngây thơ trong sáng, nhưng vẫn có vài phần gian xảo, nếu để cha biết cô từng ở chung nhà với người khác, chắc chắn sau này sẽ mất luôn quyền tự do đi lại, biết đâu ông ấy lại bỏ ra một ít tiền thuê người giám sát cô thì sao, cho nên Cao Tân Di chỉ còn cách đem Hứa Bán Hạ ra làm lá chắn, đều là phụ nữ, còn có thể đi đâu làm gì chứ? Thế là Hứa Bán Hạ cười nói: “Em gửi định vị đi, chị tới ngay."

Nửa giờ sau, Hứa Bán Hạ mặc trên người một áo lên cổ tròn màu xám nhạt, phía dưới quần dài màu xám đen, cực kì nhàn nhã xuất hiện tại địa điểm có sẵn. Bởi vì việc giảm béo có hiệu quả, gần đây lại bận quá nên Hứa Bán Hạ không có thời gian mua sắm quần áo, cho nên bộ quần áo cô đang mặc so với năm ngoái có vẻ rộng hơn nhiều, trông rất thong dong. Hứa Bán Hạ tự định nghĩa mình tay áo bồng bềnh, rất có khí chất thần tiên.

Cao Tân Di sống cùng cha là Cao Dược Tiến, nhìn qua cái tên này, Hứa Bán Hạ cũng cố ý lên mạng tìm hiểu một chút, đoán chừng Cao Dược Tiến sinh vào những năm 1958. Nhìn qua quả nhiên cũng không già lắm mà lại có đứa con gái 23 tuổi, xem ra công cuộc kết hôn sinh con rất có hiệu suất. Cao Dược Tiến mang hình tượng người thành công trong xã hội, trên mặt cũng không có vẻ gì giống một người bao nhân tình trẻ tuổi. Hứa Bán Hạ chủ động đi tới bắt tay, mặt cười tươi như chụp hình đáp lại ánh mắt dò xét của Cao Dược Tiến. Người làm cha mẹ đều thích xem xét bạn bè của con mình, có điều không sao cả, Hứa Bán Hạ từ nhỏ đến lớn đã quen với việc bị người khác dò xét soi mói rồi.

"Cô chính là Bàn Tử? Cũng không mập mà." Cao Dược Tiến sau khi nghiêm túc xem xét Hứa Bán Hạ liền nở một nụ cười thương nhân tiêu chuẩn, chẳng qua bởi vì cha Cao vốn đã rất thành công, cho nên khuôn mặt tươi cười cũng có chút thận trọng, giống như muốn tạo ra một khoảng cách nhất định với người đối diện.

Hứa Bán Hạ vừa đưa tay mời cha con bọn họ vào chỗ ngồi, vừa cười nói: "Cái tên này là tên thân mật bạn bè đặt cho, trước kia có dạo tôi nặng 1/10 tấn, bọn họ không nói tôi mập thì có lỗi với những thức tôi ăn lắm. Cao tiên sinh, thật không biết phải cảm ơn ông thế nào cho đủ, nếu không cũng không biết tôi phải ở trong đó bao lâu nữa. Số tiền đó chắc chắn tôi sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho ông."

Cao Tân Di lén lút ở sau lưng cha làm một cái mặt xấu.

Cao Dược Tiến mỉm cười nói: "Tiền kia cô cứ thong thả. Chẳng qua tôi cũng muốn biết một chút, cuối cùng số tiền đó đã đi đâu."

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, cái này cũng phải, một khoản tiền lớn từ trong tay bay đi mất, ông ta dù sao cũng phải tìm hiểu một chút, nếu không trong lòng cha Cao chắc chắn nghĩ Hứa Bán Hạ là nhân vật phản diện, bắt ông ta đưa tiền mới chịu giao con gái. Nghĩ vậy, Hứa Bán Hạ cũng không giấu giếm gì, một mạch kể cho Cao Dược Tiến tại họa liên quan đến thuế hôm trước, cuối cùng nói: "Đáng ra cũng không thảm hại đến như vậy, nhưng bởi vì tôi nhìn trúng năm nay, à, không, là năm ngoái thị trường vật liệu thép hạ giá thấp quá mê hoặc đi, cho nên mạo hiểm vung tay quá trán mua một núi thép về, tiền tiêu hết lại còn dính phải chuyện này, may mắn có Cao tiên sinh hỗ trợ, nếu không chắc tôi cũng phải ngồi ở trong đó ăn tết rồi."

Cao Dược Tiến lắng nghe, trên mặt cười hòa nhã, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi bớt, nút thắt chuyện vay tiền cũng được gỡ ra, hình tượng của Hứa Bán Hạ trong lòng cha Cao từ không có gì cuối cùng cũng có một điểm ưng ý.

“Chuyện này tôi cũng từng nghe người khác nói qua, hình như cũng là vay tiền để trả thuế, lúc đó trong tôi cũng không tin lắm, hoá ra là thật. Tân Di nói rằng con bé làm trợ lý của cô, có phải không?

Hứa Bán Hạ rất cầu thị mà nói: "Tân Di mặc dù có chút tính trẻ con, thế nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc bản lĩnh , hơn nữa cũng rất thông minh, phản ứng rất nhanh, khoảng thời gian trước tết đó, nếu không có Tân Di giúp tôi, một mình tôi cũng không thể nào chống đỡ hết được. Tân Di làm việc rất tốt, là kiểu người đào tạo được." Hứa Bán Hạ tin chắc Cao Dược Tiến là cái đồ cáo già, nếu như một mực nói Cao Tân Di tốt, hẳn cha Cao sẽ cảm thấy không đáng tin, nhất định sẽ hoài nghi cô có ý đồ, nhưng nếu ngay từ đầu đã chỉ ra nhược điểm nhỏ của Cao Tân Di là “tính trẻ con”, Cao Dược Tiến có thể dễ dáng tiếp nhận hơn. Cha Cao chắc chắn rất hiểu rõ tính tình của con gái mình, sao lại không biết con mình có tính trẻ con? Nếu không thì làm sao có được vở kịch mất tích gây náo loạn như vậy được.

Mà Cao Dược Tiến vẫn nửa tin nửa ngờ, đứa bé này mang bảng điểm nát bét tốt nghiệp phổ thông, sau đó vào một ngôi trường tàng tàng đội cái danh đại học lăn lộn hai năm, tốt nghiệp xong cũng từng đến công ty ông ta làm qua, kết quả việc gì cũng không xong còn gây thêm môt đống rắc rối, làm sao có thể lúc mất tích lại nghiêm túc đi theo người làm việc được? Nếu lời của Hứa Bán Hạ là thật, đây chắc chắn là việc tốt, có thể là do lúc bỏ nhà đi phải chịu cảnh khó khăn, nếm qua gian nan mới chịu học hỏi. Cho nên việc này nhất định phải hiểu rõ. "Ờ? Vậy cái con bé này làm được gì mà đến nỗi bận bịu như thế?"

Cao Dược Tiến vừa nói xong, Cao Tân Di lập tức kháng nghị: "Làm gì là làm gì? Lẽ nào tôi không thể giúp Bàn Tử được ư? Tôi giúp được nhiều lắm, ông đừng có mà xem thường người ta."

Hứa Bán Hạ mỉm cười nhìn Cao Tân Di, lại đối Cao Dược Tiến mà nói: "Tân Di bởi vì cái tính này mà tất cả mọi người đều gọi em ấy là mèo hoang. Mèo hoang cũng có chỗ tốt, nhưng gặp được người có lòng dạ sâu thì khó nói. Ít nhất mèo hoang cũng rất chăm chỉ, chỉ cần em ấy chịu làm, mấy cái khác thì từ từ bồi dưỡng cũng được. Hiện tại, Tân Di mới chỉ làm được mấy việc vặt, nhưng chưa đến một tháng đã tiến bộ rất nhiều. Công ty của tôi toàn là mấy người trẻ tuổi, Tân Di là một người mạnh mẽ, không chịu kém hơn người khác, cho nên lúc nào cũng rất tích cực làm việc."

Cao Dược Tiến một bên nghe một bên gật đầu, cảm thấy Hứa Bán Hạ nói tương đối đúng trọng tâm, không giấu giếm cũng không thêu dệt thêm chuyện, ông ta là người làm cha chỉ hận không thể đốt cháy giai đoạn, cho nên nghe Hứa Bán Hạ nói con gái vẫn có thể bồi dưỡng được liền rất vui, quay lại nhìn mèo hoang: "Nói như vậy, chắc lúc trước con làm ở công ty cha không thoải mái phải không?"

Vừa thấy cha mình nhìn sang, Cao Tân Di lập tức không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, cô còn phải vạch rõ khoảng cách với cái con người vô lương tâm này nữa. Không nhìn thì không nhìn, nhưng Cao Tân Di vẫn phải đáp lời cha: "Đó là đương nhiên, chỗ ông người nào cũng là mấy ông già lớn tuổi, không giống chỗ bọn họ chút nào, Lão đại gọi là Bàn Tử, mọi người đều gọi tôi là mèo hoang, Tiểu Trần lớn tuổi hơn tôi nhưng tôi vẫn có thể gọi Tiểu Trần, còn có A Kỵ lạnh lùng nữa, mọi người đều là anh em với nhau cả, làm việc rất hăng hái."

Thấy Cao Dược Tiến im lặng nhìn con gái đang khó xử, Hứa Bán Hạ nhịn không được cười lớn trong lòng, một mình kiểm soát được cả một xí nghiệp lớn, trong tay nắm nhân tâm của hàng vạn người, cuối cùng lại bó tay với con gái của mình, cũng coi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi. "Chỗ chúng tôi cũng không có gì hay ho, chỉ bởi vì là công ty mới thành lập, cho nên nhân viên cũng đều trẻ tuổi, mọi người đối xử với nhau như anh em trong nhà. Nếu như Cao tiên sinh có thể tới xem, chắc chắn sẽ hiểu rõ lời tôi nói."

Hứa Bán Hạ lúc đầu cũng chỉ khách khí nói như vậy, ai ngờ Cao Dược Tiến lại là sảng khoái nói: "Tốt, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì làm, không bằng đi luôn bây giờ." Cao Dược Tiến trong lòng cảm thấy con gái theo Hứa Bán Hạ đã học được không ít, cũng trưởng thành hơn một chút, vậy tại sao sau này không để Cao Tân Di đi theo Hứa Bán Hạ luôn? Đương nhiên hắn trước đó phải đi khảo sát một chút, xác nhận xem có phải là công ty giả mạo không. Chứ lỡ như con gái không học được chút bản lĩnh đàng hoàng nào thì chớ, ngược lại lại đi học mấy chiêu trò lừa gạt người khác, chắc lúc đó chắc ông ta sẽ tức đến hộc má.u mất.

Hứa Bán Hạ nghe vậy ban đầu thì hơi sợ hãi, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, móc nối được với Cao Dược Tiến là chuyện tốt, vui vẻ đồng ý.

Ra ngoài đến bãi đỗ xe, Cao Dược Tiến trông thấy xe của Hứa Bán Hạ, hơi giật mình, nói: "Xe của cô cũng không tệ."

Hứa Bán Hạ cười cười: "Đây là xe của bạn tôi, anh ta đi xa có việc không ở đây, cái xe này tạm thời để chỗ tôi, gặp được xe tốt như vậy nên lòng ham hư vinh của tôi cũng không nhịn được." Thật ra Hứa Bán Hạ lúc trước nghe Triệu Lũy nói muốn đem xe gửi chỗ của mình, liền nảy ra một ý, từ sân bay trở về lập tức đem xe của mình đi cầm cố, dù sao Triệu Lũy cũng sẽ không quay về sớm, tiện thể lại dùng xe của hắn ăn tết, rất có thể diện. Thế thì Đồng Kiêu Kỵ có muốn mời khách cũng đỡ lo chuyện tiền nong, cũng không cần phải đi vay khắp nơi nữa. Gần đến tết lại còn đi mượn tiền của người ta mãi cũng không phải là chuyện tốt.

Cao Dược Tiến cười cười, cũng không nói gì, cảm thấy cái cô Bàn Tử này là người rất thực tế. Ông ta không muốn ngồi xe của phụ nữ lái, nên tự mình lái xe của mình. Cao Tân Di ngược lại là phóng lên xe của Hứa Bán Hạ, vừa vào trong liền vội vã không nhịn nổi lôi điện thoại ra gọi cho Đồng Kiêu Kỵ. Vừa bấm số vừa nói một tràng: "Em phải gọi A Kỵ tới bãi xếp, bây giờ em sắp phát điên đến nơi rồi."

Hứa Bán Hạ vội nói: "Bình tĩnh đi, A Kỵ không thể tới đó được, hai người các em vừa thấy mặt lại cháy như củi khô gặp lửa cha em mà thấy được liệu sau này có thả cho em đi nữa hay không. Hôm nay nhịn một chút, sau này tự do rồi muốn làm cái gì thì làm." Tay béo với một cái liền cướp được điện thoại của Cao Tân Di.

Cao Tân Di vội la lên: "Không được, em muốn gặp A Kỵ, chị gọi cho anh ấy nói đứng ở phòng gác, em chỉ lặng lẽ đi vào ôm một cái thôi."

Hứa Bán Hạ cũng biết Đồng Kiêu Kỵ nhớ Cao Tân Di đến phát điên, nếu mình không cẩn thận để Cao Tân gọi qua, Đồng Kiêu Kỵ cho dù phải chui vào trong ống thép chờ hắn cũng làm được. Nhưng không thể, vì tương lai, chỉ có để bọn hắn tạm thời nhẫn nhịn."Phòng bảo vệ chỗ chị toàn mấy bác già lớn tuối, A Kỵ trẻ tuổi anh tuấn, nhìn thế nào cũng không ra dáng bảo vệ. Cô thành thật một chút cho chị."

Cao Tân Di chớp mắt, thừa dịp Hứa Bán Hạ quẹo xe không chú ý đã nhanh nhẹn dùng tay cướp lại điện thoại, định mở ra gọi. Hứa Bán Hạ tức giận, quát: "Mẹ nó, đầu óc cô lại dở chứng gì đấy, bà đây mặc kệ chuyện yêu đương nhảm nhí của các ô, cha cô muốn nhốt cô thế nào thì để ông ta nhốt, bà đây mà còn chõ một ngón tay vào thì bà không phải là người. Cô thích cùng A Kỵ nói thế nào thì nói thế ấy, muốn đi bãi xếp thì bà đây lập tức quay xe."

Cao Tân Di là mèo rừng, mà Hứa Bán Hạ thì là từ người rừng tiến hóa thành người, level không giống nhau. Cao Dược Tiến đen mặt Cao Tân Di không sợ, mà Hứa Bán Hạ đen mặt Cao Tân Di nhìn thấy sợ, giơ điện thoại cầm nửa ngày, mới chán nản buông xuống, nói: "Thôi thì không gọi vậy, nếu không em cũng không biết nói gì với A Kỵ." Buồn bực trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện đường đi không đúng, vội nói: "Ơ, chị đi nơi nào?"

Hứa Bán Hạ nói: "Về nhà lấy chìa khoá văn phòng, lỡ gác cổng vừa hay rời đi đâu cũng không thể bắt cha em leo tường."

Nói xong đã đến cổng chung cư, Hứa Bán Hạ kinh ngạc trông thấy Lão Tô mang theo cái túi nhựa đứng ở cửa chính, tựa như là chờ người nào, Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, không dừng xe, lướt qua người Lão Tô. Lão Tô là bạn bè bên ngoài của cô, cô cũng không muốn người trong vòng tròn làm ăn như Cao Dược Tiến trông thấy. Đổi lại là mèo hoang thì không sao. Chỉ là không biết Lão Tô đang chờ ai. Cầm chìa khoá ra thấy Lão Tô còn đứng đó, Hứa Bán Hạ không khỏi thay hắn thấy bất bình, người nào mà ghê gớm như thế, bắt Lão Tô chờ lâu như vậy.

Phiêu Nhiễm cũng đi theo xe, nó chỉ gặp qua Cao Tân Di vài lần, nhưng đã có ấn tượng.

Đến bãi xếp của Hứa Bán Hạ, Cao Dược Tiến xem xét sơ qua đã hoàn toàn yên tâm, bởi vì người có lẽ sẽ gạt người, nhưng chó làm sao sẽ không gạt người, trong bãi xếp có hai chú chó tương tự như Phiêu Nhiễm vừa nhìn thấy con gái ông ta liền chạy vòng quanh vui chơi, có thể thấy được là chỗ thân thiết. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, quả nhiên có rất nhiều vật liệu thép chất thành từng đống, Cao Dược Tiến mặc dù không làm dòng này, nhưng chìm đắm giới kinh doanh nhiều năm, giá thị trường ra sao cũng biết một chút.

Mới đứng bên ngoài một lát, Cao Tân Di mặc quần áo phong phanh liền kêu: "Chết cóng em mất thôi, biển góp gió lớn như vậy, chúng ta đi về đi, có gì vui mà xem chứ."

Hứa Bán Hạ cười đưa văn phòng chìa khoá giao cho cô ấy, để cô tự vào trong đợi. Cao Dược Tiến nhìn con gái quen thuộc mở cửa vào phòng, không khỏi tò mò hỏi: "Con bé bình thường đều thế này? Các cô không thấy phiền sao?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Nếu không làm sao có thể gọi em ấy là mèo hoang? Nhưng không sao cả, mọi người ai cũng thích em ấy."

Cao Dược Tiến gật đầu, trong mắt một người làm cha, con gái cho dù có là người rừng cũng là thiên sứ. Nhưng Cao Dược Tiến không có con gái thì cũng không biết nói gì, đổi chủ đề: "Tiểu Hứa, cô dẫn tôi đi chung quanh nhìn một chút, tôi cảm thấy khu vực này không tệ."

Hứa Bán Hạ nghe mà phát hoảng, lập tức nói: "Ách, không được, không thể dẫn ông đi xem, nơi này mỗi một mảnh đất tôi đều thèm nhỏ dãi nhiều năm, Cao tiên sinh ông cũng không thể vừa thấy hợp mắt chiếm lấy chứ, ông muốn xuất quân tôi chắc chắn là đấu không lại ông."

Cao Dược Tiến vốn đang cảm thấy Hứa Bán Hạ rất trưởng thành, giờ phút này nghe cô ăn nói kiểu này, cũng nhịn không được muốn đưa tay véo gương mặt béo bị gió biển thổi đỏ ửng lên như đứa trẻ, trong lòng bình luận: Mặc dù không thể gọi là Bàn Tử, nhưng vẫn có hơi mập một chút. Không khỏi cười nhìn Hứa Bán Hạ nói: "Chỉ cần ngày nào cô còn trông coi con gái của tôi, thì ngày ấy tôi không chiếm mảnh đất này của cô."

Hứa Bán Hạ nghe xong nhận ra ý trêu đùa trong câu nói mới thấy yên tâm, khỉ thật, vất vả chơi đủ trò bẩn để bảo tồn lại mảnh đất bồi này, làm sao có thể chắp tay để người khác chiếm đồ? Biết mình vừa rồi trong lúc nóng vội bị lão hồ ly Cao Dược Tiến này giễu cợt, đành phải cười nói: "Cũng được, chỉ cần ngày nào tôi còn cưỡng ép giữ rịt mèo hoang, ngày ấy Cao tiên sinh đành phải nhường nhịn tôi." Lúc này mới chịu dẫn đường.

Cao Dược Tiến đi theo Hứa Bán Hạ nhìn ngó khắp nơi, cũng không nói gì nhiều, chủ yếu là hút thuốc nghe Hứa Bán Hạ giới thiệu. Đi chừng một vòng, hai người không ai mặc áo khoác, mặc dù nói cái gì mà mùa đông không lạnh, nhưng gió biển vẫn thổi rất mạnh. Ngược lại là ba con chó chăn cừu Đức thì vui vẻ chạy tới chạy lui, cả một mảnh đất lớn đều bị chúng giày xéo.

Trên đường về bãi xếp, Cao Dược Tiến mới nói: "Nhìn điệu bộ này của cô dường như không phải chỉ đơn thuần muốn mở rộng bãi xếp đúng không?" Gió biển gào thét, lúc nói chuyện phải lớn tiếng lắm mới đối phương mới có thể nghe thấy.

Hứa Bán Hạ gật đầu nói: "Đúng vậy, giấc mơ của tôi là nhà máy."

Cao Dược Tiến nói: "Lúc này mở nhà máy có hơi muộn một chút, trừ phi cô mở xưởng nhỏ, ví dụ như làm đồ gia dụng lặt vặt, thuê người gánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng may ra còn được, nếu không yêu cầu đầu vào rất lớn, quy cách lại phức tạp, phần lớn không mấy người làm được sản phẩm. Nhưng nhà máy phổ thông thì rất dễ mở, cạnh tranh quá cao, kiếm không được mấy đồng."

Hứa Bán Hạ nghe cảm thấy rất có đạo lý, Cao Dược Tiến thực sự là nói thật, làm loại xí nghiệp giống như đám Phùng Ngộ Cừu Tất Chính bọn họ đúng là rất vất vả, mà cũng chỉ kiếm được chút lợi nhuận còm, nhỡ như trong thành phố lại mở thêm một nhà xưởng nữa, đến lúc đó ai bị lỗ vốn đóng cửa còn chưa biết chừng. Mà xí nghiệp như của Ngũ Kiến Thiết so với hai nhà Phùng, Cầu còn khó với tới hơn, bởi vì có ông ta có gốc gác từ công ty nhà nước, nắm rất nhiều kiểu giấy phép sản xuất an toàn thân thiện với môi trường gì gì đó, các xí nghiệp có đủ tư cách để cạnh tranh với ông ta không nhiều, cũng khó trách Ngũ Kiến Thiết càng ngày càng kiêu căng phách lối.

Thấy Hứa Bán Hạ buồn bực vừa đi vừa nghĩ, Cao Dược Tiến nhìn mà cảm thấy buồn cười, lại trêu chọc nói: "Tại sao lại im lặng rồi? Có phải đột nhiên thấy mộng tưởng của cô rất xa vời không?"

Hứa Bán Hạ nghe ra được Cao Dược Tiến giễu cợt mình, thực ra chính cô cũng cảm thấy mình không cần biết là so tâm cơ hay so địa vị đều kém Cao Dược Tiến rất nhiều, nhưng vậy cũng không có nghĩa là người khác được châm chọc cô, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, hi hi ha ha phản kích: "Cao tiên sinh trình độ văn hóa thật cao, mấy lời vàng ngọc của ngài vừa rồi đưa vào sách giáo khoa giảng dạy còn được, tôi nghe mà choáng váng đầu óc."

Cao Dược Tiến "Phốc" một tiếng bật cười, bởi vậy mà sặc mấy ngụm thuốc lá. Hứa Bán Hạ hai tay để trong túi quần, cười hì hì nhìn Cao Dược Tiến đang ho khan điên cuồng, nói: "Người dễ bị thứ mình thích hãm hại nhất." Hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì trả bằng nắm đấm, ngôn ngữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì trào phúng đáp lại, Hứa Bán Hạ làm sao có thể để cho người ta chiếm thế thượng phong, huống chi Cao Dược Tiến còn đang muốn đưa con gái nhờ cô dạy kia kìa. Nhưng thấy Cao Dược Tiến ho đến chật vật, chảy nước mắt nước mũi, Hứa Bán Hạ cuối cùng cũng lấy khăn tay ra đưa cho ông ta."Cao tiên sinh xem ra xung khắc với mảnh đất này, lần này tôi yên tâm rồi, ông hẳn là không dám có ý mua lại nó."

Cao Dược Tiến ho đến nói không ra lời, chỉ có buồn bực đem tay chỉ chỉ Hứa Bán Hạ, mãi cho khi vào đến văn phòng uống nước mới bình tĩnh trở lại. Cao Tân Di nhìn tới nhìn lui, cảm giác hình như cha mình đã chịu thiệt thòi gì đó. Trong nội tâm cô vậy mà cảm thấy rất tốt, bản thân mình trừ lúc bỏ nhà mất tích mới có thể làm khiến cho lo lắng, ngoài ra chưa thấy chuyện gì có thể đả động ông ta. Không ngờ Bàn Tử ra ngoài một hồi đã có thể xách cha cô mặt mũi tím bầm như gan heo trở về, thật sự là hả giận, xả được cục tức thay cho mẹ.

Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến không ho nữa mới cười hì hì nói: "Ngại quá Cao tiên sinh, tôi không phải cố ý đâu."

Cao Dược Tiến cảm thấy rất xấu hổ, một người có thân phận lớn như ông ta lại bị con nhóc bàn tử trước mặt đẩy vào tình huống chật vật như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta trải nghiệm được cảm giác này, cũng còn may Hứa Bán Hạ vẫn có chừng mực, phải suy nghĩ kỹ mới nhận ra ý trào phúng trong câu nói, đến chính mình cũng cảm thấy buồn cười cực kì, cho nên không tức giận được, cười nói: "Cô bớt giả ngây với tôi, đừng tưởng tôi không biết cô đang nói cái gì."

Hứa Bán Hạ vẫn cười hì hì nói: "Tôi như vậy đã là rất trượng nghĩa rồi, không hề bỏ đá xuống giếng, nếu không tôi thừa dịp ông nói không ra lời lại bắn liên thanh mắng ông, thế thì ông lại chẳng tức ch.ết."

Cao Tân Di lập tức xen vào nói: "Bàn Tử, làm tốt lắm, chỉ tiếc ở chỗ cô không nên trượng nghĩa với ông ta làm gì." Đến cả từ “cha” cô ấy cũng không muốn gọi.

Hứa Bán Hạ đương nhiên biết tại sao Cao Tân Di lại thích móc mỉa cha mình như vậy, nhưng để tránh Cao Dược Tiến thẹn quá hoá giận nên đành phải giả vờ kinh ngạc nói: "Chuyện gì đây, người ta nói con gái hướng ngoại, em còn chưa gả đi mà làm gì lại đi nói đỡ người ngoài thế chứ?"

Cao Dược Tiến đương nhiên sẽ không đem chuyện xấu trong nhà nói ra, chỉ cười đáp: "Con muốn nói đỡ người ngoài thì cũng theo con hết, người làm cha mẹ vĩnh viễn đều thiếu nợ con cái." Vừa nói vừa nghiêm túc nhìn xem Cao Tân Di, Cao Tân Di bĩu môi, xoay người đi không để ý tới."Tiểu Hứa, sau tết xuân, tôi muốn mời mấy người trong công ty các cô đi ăn một bữa, cảm tạ công sức bao lâu mọi người chăm sóc cho Tân Di. Mà về sau có lẽ cũng phải nhờ mọi người chiếu cố con bé."

Hứa Bán Hạ nghĩ nếu muốn mời mọi người trong công ty ăn cơm, tất nhiên không thể nào không có mặt của Đồng Kiêu Kỵ, hai người bọn họ cũng chưa quen việc phải làm bộ, rất dễ bị Cao Dược Tiến nhận ra là một cặp. Đành phải giả bộ thành khẩn nói: "Cao tiên sinh, tôi nghĩ việc này không nên cho lắm, bây giờ thân phận của Cao Tân Di càng ít người biết thì càng tốt, nếu bọn họ biết mèo hoang có thân phận địa vị như vậy, sau này em ấy khó có thể nào vui vẻ hòa nhập cùng chúng tôi được."

Cao Dược Tiến nghe mấy lời này cảm thấy vô cùng có lý, trước kia con gái đến công ty của ông ta làm việc, đi đâu cũng được đối xử như công chúa, chung quanh toàn mấy lời nịnh hót vui tai, lại còn cố tình kiếm trò vui cho Cao Tân Di chơi, học cái gì thì không học mà càng ngày lại càng ngang bướng. Tuy nhiên tất cả mọi người trong công ty của Hứa Bán Hạ cũng chỉ cho rằng mèo hoang là do cô nhặt được bên đường, chỉ có thể làm việc thấp nhất làm lên, dần dần cũng ra dáng người. Nghĩ vậy, Cao Dược Tiến gật đầu với Hứa Bán Hạ: "Cô nói cũng có đạo lý, chẳng qua hôm nay yết hầu của tôi khó chịu, không thể nói nhiều, hôm khác lại hẹn cô ra nói chuyện. Tân Di, sau này con đi theo Tiểu Hứa làm việc đi, tiền tiêu vặt thì sau này cứ đến chỗ cha."

Hứa Bán Hạ cố ý nói: "Cao tiên sinh, ông không biết mèo hoang gặp cha liền muốn tạo phản sao, ông không nói gì chỉ cần mặc kệ em ấy, em ấy chắc chắn là ngày nào cũng sẽ đến chỗ tôi chấm công, giờ ông muốn làm như vậy, em áy có còn đến hay không tôi cũng không đảm bảo được với ông đâu. Mèo hoang, đúng không?" Hứa Bán Hạ chỉ là không muốn cho Cao Dược Tiến cảm giác quá thuận lợi, cho ông ta đỡ hiểu lầm cô có ý đồ gì. Cô đương nhiên cũng muốn có chút ý đồ, tốt nhất là sau này Cao Dược Tiến có thể giúp đỡ cô nhiều chút về mặt tài chính, nhưng nghĩ mình lợi dụng vợ của huynh đệ như thế có chút không ổn, cho nên chỉ có thể cắn răng không đề cập tới căn nguyên này.

Cao Dược Tiến nghe thấy vậy cũng thoán giật mình, Hứa Bán Hạ nói không sai, Tân Di thật đúng là gặp cha liền làm phản, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, còn không biết lúc nào mới có thể tìm được kiểu công ty mà Tân Di thích như vậy, lại có thể rèn luyện cô, cũng không phải đàn ông làm sếp, không có khả năng nảy ra ý đồ gì xấu với con gái ông ta, bèn lo lắng nhìn về phía con gái. Không ngờ con bé lại còn nóng vội hơn so với ông ta, giậm chân nói: "Bàn Tử ch.ết dẫm này, ai nói em không đến, em muốn đến thì dù chị đuổi cũng không đuổi được em."

Cao Dược Tiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cái này gọi là hoạn nạn thấy chân tình, theo cách nói của Tân Di, lúc Cao Tân Di trốn đi thì tình cờ được Hứa Bán Hạ nhặt về, trông Tân Di thích đi theo Hứa Bán Hạ như thế, có thể nói người này trước kia không bạc đãi con gái hắn, biết thân phận của con gái ông ta rồi, sẽ càng không bạc đãi, cho nên rất yên tâm để con ở lại với Hứa Bán Hạ. Nhưng trong lòng ông cũng rõ rành, thân phận đã sáng tỏ, thế thì ông ta cũng phải cho Hứa Bán Hạ chút lợi lộc gì đó, nếu không thì khó nói, người ta không có nghĩa vụ giúp ông ta huấn luyện con gái.

Lúc này ai cũng đều vui vẻ.

_____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子