Không Được Vãng Sinh

Chương 10: Qua ải cuối năm

Đối với kiểu người âm hiểm như Hứa Bán Hạ, Quách Khải Đông trong lòng vừa thù hận lại vừa e dè, chỉ sợ lỡ như cô đem chuyện của công ty chọc tung toé ra, đến lúc đó cơ quan tư pháp nhúng tay điều tra, thế thì cho dù uy hϊếp hay dụ dỗ Cừu Tất Chính cũng vô dụng, trừ khi chính mình có khả năng giải quyết cơ quan tư pháp, nhưng hắn tự biết hắn không có bản lĩnh đó

Chuyện vận chuyển của công ty mình bị Hứa Bán Hạ nắm chắc không buông đã không thể tránh được, nhưng nghĩ đến công ty Triệu Lũy cũng có không ít nghiệp vụ vận chuyển đang giao cho Hứa Bán Hạ làm, hắn không cam lòng, muốn tìm Triệu Lũy nói xấu Hứa Bán Hạ, nhưng là nói cái gì đây? Mắt hắn luôn cao hơn đầu, khinh thường mấy cái đồ "xí nghiệp nông dân" này, cho nên hiểu biết của hắn về Hứa Bán Hạ rất nửa vời. Triệu Lũy lại không phải người đơn giản, hắn nhất định sẽ cân nhắc đến việc Cừu Tất Chính gần đây kêu oan bốn phía, nếu không đưa ra nổi chứng cứ thích hợp, ngược lại lại khiến chính mình mất mặt. Vì thế Quách Khải Đông phiền muộn rất lâu, gặp Triệu Lũy cứ muốn nói lại thôi, cực kỳ đau khổ.

Hắn không biết là, Triệu Lũy cũng đang trong thời kỳ khảo nghiệm Hứa Bán Hạ, hắn hứa hẹn bao tiêu cho vụ nhập khẩu phế liệu của Hứa Bán Hạ thực ra không có quá nhiều nguy hiểm, bởi vì kế hoạch của Hứa Bán Hạ phải nói là rất biết mình, không hề cho bản thân một chút cơ hội gian dối nào, hết thảy đều nghiêm túc để công ty Lão Tống giám sát. Nhưng sau khi tái chế xong, Hứa Bán Hạ sẽ báo giá cho công ty hắn ra làm sao? Có thể nào bởi vì nắm trong tay lời hứa của hắn , bởi vì hắn là người có thân phận nên lời hứa ngàn vàng, dẫn đến việc Hứa Bán Hạ nhìn trúng nhược điểm này tự tiện báo giá cao? Mục đích của Hứa Bán Hạ là làm một cú hay là hợp tác lâu dài đây? Còn có cái sơ suất gì mà mình bây giờ còn chưa cân nhắc đến hay không? Giờ phút này nếu như Quách Khải Đông không lo lắng như vậy, không chột dạ như vậy, châm ngòi thổi gió trước mặt Triệu Luỹ, nhất định là có thể khuấy lên một chút bọt nước trong lòng Triệu Lũy. Thế nhưng Triệu Lũy không đem cái tâm sự trong một vụ mua bán còn chưa thành nói cho một người cùng nghề như Quách Khải Đông nghe, cho nên Quách Khải Đông bởi vì vậy mà bỏ lỡ mất một cơ hội tốt.

Mà Hứa Bán Hạ còn lo lắng hơn. Chuyện nhập khẩu phế liệu đã vào quy trình, thẻ ngân hàng đã mở, công ty đối phương đã giao hàng, chẳng mấy chốc sẽ lên thuyền, đây vốn là chuyện tốt cổ vũ niềm tin. Thế nhưng ngặt nỗi là, thị trường vật liệu thép trong nước bắt đầu ngày một đi xuống, thị trường biến đổi giống như trời đông năm nay biến đổi, không khí lạnh tới nhanh bất thường, mạnh bất thường, sớm bất thường, nền kinh tế Hoa Bắc Đông Bắc vì thế mà tiêu điều vắng vẻ. Lại thêm nhà nước dạo gần đây cân xe quá tải rất gắt gao, xe không chở quá tải lại không có lời, nghe nói đa phần các xe tải lớn chuyên vận chuyển vật liệu thép đều đã đồng loạt nằm bến, tiết kiệm chút tiền phí tổn còm trong hai tháng trước tết. Ngay trước tết xuân chính là lúc thị trường chạm đáy, có thêm hai tin dữ cực nhạy cảm này chèn ép, thị trường xuống như tuyết lở, nhưng người trong nghề thép vốn quen hất mặt lên trời giờ đã bắt đầu bớt kiêu ngạo, động viên nhân viên sale bám vào thị trường miền Nam, hy vọng xí nghiệp phương Nam có thể giúp bọn họ tiêu thụ một ít hàng tồn kho.

Lễ Giáng sinh gì gì, Tết nguyên đán gì gì, Hứa Bán Hạ đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, trơ mắt nhìn kế hoạch tưởng chừng như vô cùng hợp lý giờ đã bay qua cửa sổ, lợi nhuận ngày càng thấp, thậm chí bắt đầu lỗ vốn, trơ mắt nhìn vốn lưu động sụt giảm nặng nề, ai còn có hơi sức ca múa mừng cảnh thái bình? Từ một Hứa Bán Hạ nếu mới 4 giờ chiều mà chưa có hẹn tiệc tối sẽ luống cuống tay chân gọi điện bốn phía mời người khác đi ăn biến đổi thành một Hứa Bán Hạ tầm đầu giờ chiều là tót đến công ty Phùng Ngộ ngồi lì ở bàn mạt chược. Không không ngờ ở chỗ vận may của cô trên bàn mạt chược lại cực kỳ tốt, coi như là chuyện này tổn thất thì chuyện kia được bù vậy.

Lão Tô rất nhanh đã nhìn ra được Hứa Bán Hạ có chuyện trong lòng, nhưng vừa mới mở miệng hỏi một câu đã bị Hứa Bán Hạ đáp ngang phè "Không có việc gì". Cũng đúng, hắn đến cả Hứa Bán Hạ làm nghề gì cũng không rõ ràng, trong nhà nhân khẩu bao nhiêu, thành phần ra làm sao cũng không biết, hỏi thì biết hỏi cái đây đây? Việc duy nhất hắn có thể làm là tò tò ở bên cạnh cùng cô chạy bộ. Hứa Bán Hạ cảm giác được rất rõ ràng, Lão Tô gần đây luôn luôn không biết là vô tình hay cố ý chờ cô, xuất phát cùng một chỗ, về cùng một giờ, không giống lúc trước hoặc là cô đến sớm, hoặc là hắn đến sớm. Hứa Bán Hạ tất nhiên biết Lão Tô tại sao lại làm thế, trong lòng cảm thấy anh ta có thể làm được chuyện thế này đã không dễ dàng lắm rồi, cũng rất cảm kích hắn, chỉ là hiện tại một chút hào hứng nói chuyện cô cũng không có, nếu trước mặt người còn cố gắng miễn cưỡng vui cười ứng phó mấy câu, nhưng dường như Lão Tô cũng chẳng thèm chút khách sao đó, Lão Tô hiền lành rộng lượng, người vừa già ( =)) chị ta đang tự chê mình già đấy à) vừa tốt bụng, hẳn là sẽ không so đo sắc mặt cô lúc này thối thế nào. Có thể nhàn nhã hưởng thụ một quãng thời gian cùng với một người như vậy làm bạn, coi như cũng tạm thời quên đi trần thế ồn ào náo động.

Thị trường là thứ khảo nghiệm lòng người tốt nhất, lúc giá cả mới xuống mọi người hẳn sẽ còn ôm tiền quan sát, mỗi lúc lại xuống một chút, thế là ngay lập tức sẽ xuất hiện các loại tin tức ngầm, náo động nền kinh tế khiến người ta không khỏi bàng hoàng. Thế là những tên tài chính eo hẹp tâm lý yếu kém tất nhịn không được mà nhao nhao xả kho, chỉ mong sao nhanh chóng đẩy được hết hàng tồn, đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất. Kết cục, thị trường biến thành một vòng luẩn quẩn mịt mù, bị nhấn chìm trong tiếng ăn mừng những người ép mua và sự khủng hoảng của kẻ bị ép bán, liên tục lập ra những kỷ lục giá thấp mới.

Công ty Phùng Ngộ sau khi xử lý toàn bộ nguyên liệu nguyên vật liệu liền dứt khoát đình công, cho tất cả người làm về quê đón tết. Bởi vì hôm nay mua vật liệu vào, ngày mai làm ra thành phẩm có lẽ còn thấp hơn cả giá hôm qua mua vật liệu, biết rõ làm là sẽ thua thiệt, ai còn muốn làm? Thế là công nhân về nhà nghỉ ngơi, Phùng Ngộ hai vợ chồng ở công ty ngồi lì bên bàn mạt chược đại sát tứ phương. Về sau công ty Cừu Tất Chính cũng nhìn ra tình hình không ổn, cho nghỉ trước dự kiến. Cừu Tất Chính thế là cũng gia nhập vào đại quân mạt chược.

Cửa sắt khẽ mở, lúc có tiếng động cơ ô tô truyền đến, Phùng Ngộ ngồi gần cửa cửa sổ nhìn một cái, lập tức cười nói: "Anh cả đến rồi."

Chị Phùng cũng thăm dò xem xét, cười nói: "Quả nhiên là đúng là dân Thượng Hải chế độ cũ, tuyết rơi ngợp trời vẫn mặc sơ mi tây trang như thường, áo len cũng không thèm mang một cái, có nội lực lắm. Không khách sáo với ông ta làm gì, để tôi chỉnh điều hoà thấp xuống một chút." Mọi người nghe xong đều cười.

Cao Tân Di cũng theo chân Hứa Bán Hạ tới, đảo mắt thắc mắc: "Lỡ như ông ta mặc áo len trong áo sơ mi thì sao."

Chị Phùng phản đối: "Mặc áo len trong áo sơmi thì nhà quê lắm. Phùng Ngộ nhà chị năm ngoái vì mặc kiểu thế mà bị anh cả trêu chọc đấy. Mèo hoang, chị cược với em một ván, nếu anh cả mặc áo len bên trong áo sơ mi vậy tiền chị thắng được hôm nay đều cho em tất."

Mới dứt lời, liền nghe bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng giày da, tất cả mọi người ngậm miệng lại không nói nữa, nhìn về phía cửa, thấy Cừu Tất Chính mang theo hơi lạnh từ bên ngoài đi vào, mặt mày tái mét vì rét, trên người chỉ mặc độc một cái áo sơ mi trắng với lớp áo vest đen mềm được ủi thẳng thớm bên ngoài, người biết nhìn chỉ cần liếc một phát là biết ngay cái thân hình ốm tong teo này chắc chắn bên trong không có thêm một lớp áo nào nữa. Cao Tân Di "A" một tiếng, bổ nhào vào người chị Phùng mà cười to, mấy người còn lại tuy không ai có phản ứng dữ dội như Cao Tân Di, nhưng người buồn bực nhất là Hứa Bán Hạ thế mà cũng nhếch môi cười một chút.

Cừu Tất Chính dạo gần đây bởi vì sự việc Quách Khải Đông, thái độ đối với Hứa Bán Hạ cực kì thân thiện, vừa thấy cô liền nói: "Tiểu Hứa, tôi biết chắc hôm nay cô sẽ rất vui. Nghe thuyền công ty nói, gần đây khí lạnh đổ bộ xuống, trên biển gió to làm cho thuyền đều đi không được, nếu có thể kéo dài tới tết, giá cả chắc chắn sẽ tăng cao, tổn thất của cô lúc đó sẽ giảm đi rất nhiều."

Hứa Bán Hạ chỉ cười cười: "Trừ phi là gió từ Siberia ngày nào cũng thổi xuống, còn không thì hàng hóa vẫn sẽ được vận chuyển tới nơi tới chốn hết. Có nói gì thì cũng vậy thôi."

Cừu Tất Chính nói: "Cũng đừng ủ rũ vậy chứ, nửa tháng nữa là tới tết rồi, cô đợi thuyền đến rồi đem tới xưởng thép, nói mấy câu cho mấy người ở đó, thế thì mùa xuân năm sau đã có hàng rồi chưa biết chừng. Chuyện nào cũng có thể thương lượng được hết phải không?"

Hứa Bán Hạ trong lòng mắng Cừu Tất Chính nói năng lảm nhảm vô nghĩa nhưng ngoài mặt cũng chỉ cười nhạt. Mấy cái lời quan tâm dư thừa này ai nói mà chẳng được, Hứa Bán Hạ nói ra so bì với ông ta cũng chẳng làm gì, nhàm chán.

Ngược lại Phùng Ngộ nói: "Bàn Tử, cô phải mau quyết định đi, chuyện này thể kéo dài được mấy ngày đâu chứ? Thuyền đến thì cô định làm gì, chúng tôi có muốn giúp cũng phải biết cô muốn gì mới giúp được."

Hứa Bán Hạ nói: "Còn có thể làm thế nào? Dựa theo ước định, tàu hàng cập bến thì trực tiếp lấy thuyền nhỏ chở đến nhà máy, mấy ngày này bên xưởng thép lúc nào cũng muốn thanh toán hàng tồn kho, làm sao có thể đồng ý cho tôi kéo dài thời gian giao hàng tới mùa xuân năm sau? Tôi cũng không phải là không thể được kéo dài thời gian đến sau mùa xuân mới đi thanh toán cho công ty đầu tư sau đó mới đến xưởng thép lấy hàng, mặc dù làm thế trái hợp đồng, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm gì tôi, công ty nhà nước, năm mới bọn họ cũng không muốn kiện cáo tôi làm gì. Chỉ là tôi thật vất vả nối được mối dây này, không muốn bị cắt đứt dễ dàng như vậy, tôi thà rằng thua thiệt một chút cũng muốn đem phi vụ này làm cho thật hoàn hảo, đợi sau này hẵng bù đắp cho chút thua thiệt này." Hứa Bán Hạ đang cực kì đau đầu, dĩ nhiên là cô muốn mọi người giúp đỡ mình rồi, nhưng cô lại không dám nhờ đến sự giúp đỡ của Lão Tống, mọi người ở đây ai cũng có tư cách cùng hợp tác với Lão Tống hơn cô, nếu là bọn họ cùng công ty Lão Tống hợp tác, Hứa Bán Hạ cũng không dám xen vào. Đây là vấn đề về nguyên tắc, đao gác ở trên cổ cũng không thể mở miệng.

Cừu Tất Chính cười nói: "Kia chẳng phải xong rồi sao rồi? Người hợp tác mất rồi có thể kiếm người khác, nhưng đơn mua bán này tuyệt đối không thể thua thiệt, thua thiệt quá lớn, có khi vài năm nữa cô cũng không hù được. Tiểu Hứa, tiền phải một từng chút từng chút một, không được bỏ một xu một cắc nào, tự nhiên lại kéo dài sang mùa xuân năm sau làm gì."

Hứa Bán Hạ cùng Phùng Ngộ đều khinh bỉ nhìn Cừu Tất Chupinhs, cùng nghĩ trong lòng, Cừu Tất Chính tại sao vẫn chưa chịu bỏ cái lối buôn bán vỉa hè này đi chứ? Tóm lại bọn họ đang đứng trong công ty của Phùng Ngộ, mà Phùng Ngộ cũng không phải là kiểu người thích đi dạy đời kẻ khác, hắn chỉ cười một tiếng, nhìn Hứa Bán Hạ nói: "Bình thường thì chỉ cần qua Tết thị trường phía Bắc ngay lập tức sẽ khởi động, giá cả sẽ không thấp như thời điểm bây giờ. Chỉ cần tài chính ổn định thì cô cứ dứt khoát kéo hành về xếp trong bai , chờ sau mùa xuân hẵng đưa ra, hẳn là sẽ không việc gì lớn.

Hứa Bán Hạ cười khổ nói: "Vấn đề mấu chốt ở đây chính là tài chính đó chứ. Tôi còn thiếu gần một nửa, ước chừng là sáu trăm vạn. Lúc đầu tôi cân nhắc trước khi tái chế phải liên hệ với nhà máy, dùng tiền ứng trước của họ cũng đủ giải quyết sáu trăm vạn, nhưng bây giờ anh xem, mấy công ty mậu dịch đều tìm cách ném hàng tồn kho đi, nhà máy đều đình công, ai muốn hàng của tôi chứ? Dù cho người ta có muốn đi chăng nữa, với tôi mà nói như vậy cũng không có lợi, mấy ngày nay tôi chỉ biết chạy khắp nơi vay tiền, dựa vào hoá đơn vay tiền nhận hàng."

Đều là người làm ăn, mọi người đang nói chuyện thì lại có điện thoại, Cừu Tất Chính nhận cuộc gọi, ừ à vài tiếng, rồi lại trả lời "Tôi tới liền", để điện thoại di động xuống, giải thích qua loa rồi cũng bỏ đi. Hứa Bán Hạ nhìn Cừu Tất Chính rời đi, khinh khỉnh nói: "Cái trò gì vậy, sợ tôi vay tiền cũng không phải làm quá như vậy, lẽ nào tôi sẽ bám dai như đỉa đòi hắn đưa tiền sao? Còn nói vô cùng biết ơn tôi đã giúp hắn thuyết phục Quách Khải Đông, lúc này làm sao lại hết biết ơn rồi?" Hứa Bán Hạ lúc trước đã xem thường Cừu Tất Chính rồi, lần này càng làm mất hết sự tôn trọng của cô dành cho hắn.

Phùng Ngộ cười nói: "Tiểu Hứa, cô đã quyết định chưa? Nếu như quyết định ra đến, với tiền đề là sau Tết giá cả đi lên,tự tôi có thể xuất tiền túi giúp cô giải quyết hai trăm vạn, dù sao đều là tiền mặt để không ở nhà, không phải vốn công th. Còn bốn trăm vạn, tôi giúp cô tìm những người quen khác xem, chính cô cũng đi nghĩ biện pháp giải quyết bớt một phần, chăc không phải thành vấn đề. Tôi giúp cô ngày mai tìm Ngũ Kiến Thiết xem thử, tôi nghe hắn mấy ngày trước chém gió với tôi nói là trong nhà lúc nào cũng có hai trăm vạn đợi dùng, tôi bảo đảm hắn có thể cho cô mượn."

Hứa Bán Hạ ngơ ngẩn, từ đầu đúng cô là có ý định mượn ở chỗ Phùng Ngộ, còn chuẩn bị sẵn trong đầu làm sao tranh thủ tình cảm của Phùng Ngộ, không ngờ là cô còn chưa kịp nói, Phùng Ngộ đã tự động nói trước, còn chủ động đưa ra ý kiến tìm Ngũ Kiến Thiết hỗ trợ. Hứa Bán Hạ không kịp chuẩn bị, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, cái này nếu ở thời cổ đại chắc chắn cô đã quỳ xuống đất dập đầu chín cái cảm ơn rồi. Phùng Ngộ với Cừu Tất Chính, đúng là không có so sánh không có đau thương. Hứa Bán Hạ cảm động đến có chút nói không ra lời, hồi lâu mới nói: "Đại ca, tôi biết làm sao để cảm ơn anh bây giờ, hai người quả thực đã cứu tôi một mạng rồi. Chị à, cảm ơn hai người." Ở trong lòng, Hứa Bán Hạ dự định sau này sẽ nhận Phùng Ngộ làm đại ca của mình.

Phùng Ngộ chỉ là không hề lo lắng cười nói: "Bàn Tử, cô đừng khách sáo nữa. Cô thử nghĩ một chút, mấy miếng đất với xe đều là vốn liếng cả, chuyện lần này có thua đi chăng nữa cũng không đến nối mất hết sách đâu, tôi tất nhiên sẽ không lo lắng tiền của mình sẽ đổ xuống sông xuống biển. Hơn nữa, tiền ở nhà có để qua tết cũng không sinh thêm được, không bằng bây giờ lấy ra dùng, cô cũng sẽ không đến nỗi không cho tôi lợi tức."

Hứa Bán Hạ nói không nên lời, sẽ chỉ liên tục đáp với "Vâng, vâng". Cô cuối cùng cũng hiểu rõ thế nào là đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.

Chị Phùng nghe vậy thì cười nói: "Bàn Tử à, tại sao từ trước đến giờ chưa thấy cô thành thật như này bao giờ, thật là không giống Tiểu Hứa. Hôm nay chắc tôi không đi đánh bài đâu, xưởng đã có tôi ở đây trông rồi, hai người đi gặp Ngũ Kiến Thiết đi, giải quyết càng sớm thì càng yên tâm hơn.”

Hứa Bán Hạ lại một lần nữa cảm kích không thôi, để Cao Tân Di ở lại trong xưởng nói chuyện với chị Phùng, ngồi cùng xe với Phùng Ngộ đến chỗ Ngũ Kiến Thiết. Trên đường Phùng Ngộ an ủi Hứa Bán Hạ, Ngũ Kiến Thiết rất dễ tính, chỉ cần Phùng Ngộ mở miệng nói mấy câu, một hai trăm vạn không thành vấn đề.

Hai người mang cõi lòng đầy hi vọng đi đến chỗ Ngũ Kiến Thiết, được Ngũ Kiến Thiết tiếp đãi rất nhiệt tình. Phùng Ngộ ném cho Hứa Bán Hạ một ánh nhìn, ý là "Cô xem đi, Ngũ Kiến Thiết thế nào cũng phải cho tôi chút mặt mũi" . Hàn huyên mãi, mọi người nói đến chủ đề kinh tế lao dốc giá cả không ổn định, thế là Phùng Ngộ thuận thế đem chuyện của Hứa Bán Hạ nói ra, sau đó liền hỏi thẳng muốn Ngũ Kiến Thiết hỗ trợ, mà Phùng Ngộ hắn cũng sẽ ký tên bảo đảm cho giấy ghi nợ.

Không ngờ là Ngũ Kiến Thiết lại đem đầu thuốc lá thô bạo dúi vào gạt tàn, không thèm nhìn Hứa Bán Hạ lấy một cái, chỉ nói với Phùng Ngộ: "Phùng tổng, nếu chính chú muốn mượn một hai trăm vạn, tôi giờ sẽ lập tức đến ngân hàng đi rút tiền cho chú. Nhưng người khác, tôi nào biết bọn hắn là cái hạng nào?"

Giờ khắc này, Hứa Bán Hạ cảm nhận được Ngũ Kiến Thiết rõ ràng là không coi cô ra gì, đến tên của cô cũng đều không muốn nhắc tới, chỉ dùng một từ "người khác" mà mắng. Đành là không cho mượn thì thôi, nhưng từ chối cái kiểu này, so với việc tát vài phát vào mặt người ta còn kinh khủng hơn. Ngũ Kiến Thiết nói toẹt ra rằng hắn xem thường Hứa Bán Hạ cô đây, hơn nữa còn không sợ để cô biết.

Ngũ Kiến Thiết tuy đối xử khách sáo với Phùng Ngộ, nhưng Phùng Ngộ vẫn cứ lúng túng không thôi, trong lòng rất cảm thấy mình có lỗi với Hứa Bán Hạ, mang cô tới chỗ này vô cớ lại bị người ta làm nhục. Hắn cũng không thèm ngồi nữa, đứng lên nói: "Vậy thì thôi, chúng ta đến nơi khác đi dạo." Hứa Bán Hạ không đáp tiếng nào, chỉ đuổi theo.

Lên xe, Phùng Ngộ cùng Hứa Bán Hạ đều không nói chuyện, mặt mày tái mét. Mặc dù Ngũ Kiến Thiết nhằm vào Hứa Bán Hạ, nhưng kỳ thật cũng khiến Phùng Ngộ mất hết thể diện, lúc Ngũ Kiến Thiết lỗ mãng phun ra câu nói kia chẳng khác nào đánh Phùng Ngộ một bạt tai: Phùng Ngộ chú mày là cái thá gì, tôi việc quái gì muốn nể mặt chú?

Rất nhanh đã đến công ty Phùng Ngộ, lúc này Hứa Bán Hạ mới miễn cưỡng nói một câu: "Đại ca, thật xin lỗi, liên lụy đến anh."

Phùng Ngộ cũng không khách khí, lầm bầm: "Anh em với nhau, không cần để ý cái này."

Hứa Bán Hạ không nói thêm gì nữa, cả một ngày tính đến lúc về nhà ăn cơm cộng lại cô cũng nói không quá 10 câu. 5 giờ bắt đầu ăn, lâu lắm cô mới ăn sớm như vậy, 5 giờ 45 thì ăn xong, trên TV đang phát chương trình thiếu nhi, cô cũng không có chuyện gì làm. Bỗng nhiên cô giống như nghĩ đến gì đó, liền chuẩn bị ra ngoài, đi sang nhà của người cha rất lâu không gặp kia.

Cha già một nhà ba người, vợ hiền con ngoan, nhưng hết thảy những cái đó không có chút liên quan nào với Hứa Bán Hạ, nơi đó không có chỗ cho người thứ tư. Hứa Bán Hạ từ nhỏ hoặc là ở nhà ông nội, hoặc là ở nhà bà ngoại, lúc cha già chưa tục huyền, một người đàn ông như hắn không có khả năng chăm sóc một đứa bé, đến lúc tái giá thì đυ.ng phải vợ yêu không muốn làm mẹ kế, thế là càng không muốn đón Hứa Bán Hạ về nhà, thêm vào đó, trong lòng hắn luôn rất chán ghét đứa con gái "hại ch.ết" vợ cũ này.

Cho nên lúc Hứa Bán Hạ gõ cửa đi vào, ba người bên trong ai nấy đều giật mình, chối cùng chỉ có đứa em trai cùng cha khác mẹ tới chào hỏi cô. Hứa Bán Hạ cũng không nói nhảm, đứng trước mặt cha, thản nhiên hỏi: "Tôi tìm ông nói mấy câu, chỗ nào thì nói được?"

Mẹ kế đang rửa chén, nghe thấy liền đáp: "Cứ ngồi chỗ phòng khách mà nói đi."

Hứa Bán Hạ đã sớm biết mẹ kế sẽ không muốn để hai cha con bọn họ cái vào thư phòng đóng cửa nói chuyện, nghe thấy vậy cũng không thèm liếc bà ta nửa con mắt, đến thẳng thư phòng ngồi xuống. Cha già vừa không muốn đắc tội vợ, lại không dám đắc tội đứa con gái có máu thổ phỉ này, đành phải co quắp chân tay đi vào, nhưng cũng không dám đóng cửa lại, thuận cho vợ hắn buông rèm nhϊếp chính.

Hứa Bán Hạ biết cha cô sẽ không bao giờ dám mở miệng nói trước, thế nên tự mình bắt đầu câu chuyện: "Không hỏi xem tôi đã ăn cơm tối hay chưa sao?"

Người kia tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn cố gắng nói: "Từ lúc con vào nhà cũng không hề gọi cha một tiếng "cha"."

Hứa Bán Hạ cười lạnh nói: "Ông đúng là dạy mãi không sửa, một, ông không xứng, hai, chẳng lẽ ông còn hy vọng sinh Bán Hạ đầu độc chết ông sao." (Sinh Bán Hạ đã chú thích ở chương "Mời sinh nhật")

Cha già tuy y thuật cao siêu, nhưng so miệng lưỡi tuyệt đối không phải đối thủ của con gái, thêm nữa vốn chột dạ, chỉ cúi đầu nhìn mặt bàn. Mẹ kế đi qua nhìn nhìn vào trong, nhìn tới ánh mắt nhọn như đao của Hứa Bán Hạ, bị doạ sợ phát khϊếp, không dám nói gì lập tức quay đầu đi ra.

Hứa Bán Hạ im lặng một hồi, thấy cha đã đuối lý rồi, mục đích chiếm đoạt thế chủ động cũng đã đạt được, liền nói ngay vào điểm chính: "Gần đây tình hình kinh tế căng thẳng, tôi cần hai trăm vạn, trong hai tháng trả lại cho ông, mai ông xin nghỉ một ngày lo xoay ra cho đủ, ngày mốt tôi đến lấy."

Người làm cha sửng sốt một chút, đáo: "Cha không có nhiều tiền như vậy."

Hứa Bán Hạ biết kiểu gì ông ta cũng sẽ nói câu này, lạnh lùng nói: "Có đưa hay không cho tôi một câu." Lúc này thù mới hận cũ với cha, lại thêm cục tức hôm nay ở chỗ Ngũ Kiến Thiết Cừu Tất Chính đều đồng loạt xông lên đầu.

Cha Hứa đương nhiên biết con gái làm công việc gì, lại nói mình trước đây đã khiến con chịu thiệt thòi, thấp giọng đáp: "Cha chỉ có thể lấy ra. . ." Không ngờ mẹ kế đứng nghe lén nãy giờ chạy ra từ cạnh cửa, lớn tiếng nói: "Chúng tôi không có tiền cho cô, đều ở trong cổ phiếu hết rồi."

Hứa Bán Hạ giơ chân lên, một cước đá ngã chiếc kệ, chậu sứ Thanh Hoa bên trên rơi loảng xoảng xuống đất, vỡ vụn. Hứa Bán Hạ ngay cả thân mình cũng không nhích một li, lạnh lùng nói với người đàn bà kia: "Cái gì cũng có thứ tự trước sau, nơi này không có chỗ cho bà lên tiếng, cút ra ngoài."

Mẹ kế mặc dù biết Hứa Bán Hạ lợi hại, lại bị một cú đá kia của cô làm kinh sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng nghĩ lại đây là trong nhà mình, bà ta bị một đứa ngoại lai khiêu chiến quyền uy như vậy, làm sao có thể chứ, không thể nó chiếm được tiền, lại nói nữa, hẳn hai trăm vạn đấy, nhỡ cô ta không trả thì biết làm sao bây giờ? Lập tức đập cửa nói: "Đây là nhà của tôi, người cút ra ngoài là cô mới đúng, tôi nói không có tiền chính là không có tiền." Thế nhưng cũng không dám vào thư phòng.

Hứa Bán Hạ thấy không còn đồ vật để đá, cũng lười quay đầu so đo với người canh cổng kia, chỉ là nhìn chằm chằm cha cười lạnh nói: "Muốn đối nghịch với tôi? Tự hỏi các người có tư cách này hay không đã. Mấy năm trước tôi thi.ến qua một người, mấy năm sau dao không hề cùn đi chút nào."

Mẹ kế rốt cuộc nói không nên lời, lịch sử thiến bạn trai của Hứa Bán Hạ bà ta có thể không biết sao? Cha Hứa đành phải dũng cảm chen vào nói: "Bán Hạ, khách sáo chút đi."

Hứa Bán Hạ "Hừ" một tiếng, nói: "Tên là tự ông đặt, không phải là hy vọng cho tôi vừa xấu xí vừa độc ác như thế sao? Nói đi, lấy ra bao nhiêu. Cho dù là cổ phiếu, các người cũng phải moi ra cho bằng được."

Người kia trầm mặc một hồi, nói: "Cha cho con một trăm vạn."

Hứa Bán Hạ vốn chỉ mong mượn được một trăm vạn, nghe vậy đứng dậy, nói: "Nói sớm có phải tốt hơn không? Mỗi một trăm vạn, tối mai tôi đến lấy, giấy nợ ông tự đi mà viết, tôi kí tên. Không có lãi. Đây là ông thiếu tôi."

Hứa cha khúm núm, mẹ kế lại không dám nói gì, Hứa Bán Hạ ngẩng cao đầu tự mình mở cửa đi ra ngoài. Tin chắc là sau khi cô đi, cái nhà hẳn sẽ loạn lên một trận cuồng phong, nhưng không sao, giờ hẳn là không có ai dám cho người khác mượn đến một trăm vạn.

Đi ra ngoài lên xe, Triệu Lũy gọi điện báo hắn vừa trở về, muốn gọi Hứa Bán Hạ ra uống trà nói chuyện. Hứa Bán Hạ lúc này chỉ cảm thấy trái tim mệt tới mức sắp ngừng đập rồi, bây giờ chuyện muốn làm nhất là chui vào chăn bông đánh một giấc, nhưng đâu còn cách nào, Triệu Lũy có thể không gặp sao?

_____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子