Cừu Tất Chính hôm nay trăm nan vạn khổ mới có thể chiến thắng Ngũ Kiến Thiết, thành công thượng vị, nhưng lúc hắn ngồi xe về nhà lại thấy không vui. Hôm nay rảnh rỗi đến công ty Phùng Ngộ, gặp Phùng Ngộ muốn đến chỗ Ngũ Kiến Thiết, hắn cũng cùng đi. Lúc đợi ăn cơm, hắn bắt đầu tranh giành mạnh mẽ với Ngũ Kiến Thiết, đối phó với thổ phỉ không cần khách khí, cho nên tiên hạ thủ vi cường, tuy vấp phải phản kháng kịch liệt từ Ngũ Kiến Thiết, tuy nhiên Cừu Tất Chính là có chuẩn bị mà đến, vậy nên cuối cùng vẫn là đoạt được danh đại ca. Ngũ Kiến Thiết đương nhiên là nội tâm không phục, lúc uống rượu ồn ào kiếm chuyện, nhưng Cừu Tất Chính đâu sợ những thứ đó? Hắn trước kia còn hung ác hơn gấp trăm lần, cho nên binh đến tướng chặn nước tới đê ngăn, rất chi là tiêu sái phong lưu. Ngũ Kiến Thiết nuốt không trôi cục tức này, bắt đầu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Cừu Tất Chính trong lòng đang đắc ý, chỉ xem như gió thoảng bên tai. Tuy nhiên vẫn có một câu khiến hắn nhộn nhạo, “Cừu tổng à, chú vẫn nên đi ra ngoài một chút, chú nói chú mỗi ngày làm Bồ Tát ngồi ở công ty làm được cái gì đâu chứ, chú phải nói là người ngoài ngành của ngoài ngành, mà Quách Khải Đông là người trong ngành của trong ngành, hắn ta nếu muốn lừa chú, chú ngồi đó một ngày 24 tiếng cũng vô dụng, đem chú bán đi còn sợ chú lại giúp hắn đếm tiền, không bằng thả lỏng một chút, tìm mấy anh em đi đánh mạt chược còn vui hơn “.
Cừu Tất Chính nhớ rõ lúc Ngũ Kiến Thiết nói những lời này đã bị rượu cồn làm cho mê thần trí không còn biết trời trăng gì, trong mắt hắn ngập tràn khinh thường, kiểu khing thường này đã đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong nội tâm của Cừu Tất Chính. Cừu Tất Chính cũng không khỏi thầm nghĩ, có phải Quách Khải Đông âm thầm làm trò ranh ma gì, bị Ngũ Kiến Thiết cũng là người trong nghề đó biết rồi? Cũng không phải không thể, cũng giống chuyện chồng bên ngoài ong bướm thì vợ vẫn là người cuối cùng biết, theo như Ngũ Kiến Thiết nói, nếu Quách Khải Đông rắp tâm làm bẩn, Cừu Tất Chính hắn đúng là không phát hiện được.
Bởi vì trong lòng có nghi vấn, Cừu Tất Chính thật sự nhịn không nổi, trên đường về chộp lấy Phùng Ngộ hỏi: “Phùng tổng, Ngũ Kiến Thiết hôm nay nói với tôi mấy lời đó có ýgì? A Quách chẳng lẽ sẽ làm cái gì đó với tôi sao?”
Phùng Ngộ đã sớm có tin từ Hứa Bán Hạ, biết rõ Quách Khải Đông có tay trong, nhưng hắn lười lo chuyện người khác, nghe thấy thế cũng chỉ vững tay lái đáp: “Ngũ tổng trêu chú thôi, làm sao lại có chuyện đó chứ?”
Người đang lúc nghi kỵ chỉ hy vọng có thể được người khác cho một câu khẳng định, mà khi đáp án của đối phương cũng trùng khớp với nguyện vọng trong lòng, vậy thì rất dễ khiến người tin tưởng. Cừu Tất Chính nghe Phùng Ngộ nói vậy, trong lòng đã yên tâm hơn không ít, chắc chắn là Ngũ Kiến Thiết không phục việc hắn ngồi ghế chủ vị nên mới nói hươu nói vượn nhằm chọc giận hắn, nhất định là như vậy.
Thế nhưng Cừu Tất Chính dù sao cũng là người từng trải, tuy không hiểu kỹ thuật, nhưng bản lĩnh luyện thành trong thời gian lăn lộn làm buôn bán vẫn còn, hắn ngồi nghĩ một chút bỗng nhiên nhận ra, lúc Phùng Ngộ trả lời hắn ngữ khí cũng không chắc chắn, có phải là do hắn đã biết Quách Khải Đông có chuyện nhưng không muốn nhúng tay, đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi như vậy vừa vặn cả hai bên đều không đắc tội? Cừu Tất Chính một bên nghĩ rằng bản thân rỗi việc đi nghi thần nghi quỷ, một bên thâm tâm lại thúc đẩy hắn đi tin tưởng điều mà hắn hoài nghi.
Đến công ty Phùng Ngộ, hắn lơ đễnh lời mời dự tiệc gì đó của Phùng thái thái, vội vàng lái xe đi tìm một người bạn cũ trước đây. Người kia là Lão Úc, cũng phất lên từ kinh doanh vật liệu thép, nay đã rửa tay gác kiếm mở nhà xưởng nhỏ ổn định sống qua ngày. Nhà xưởng của Lão Úc chỉ làm ăn nhỏ, mà trước kia việc kinh doanh của Cừu Tất Chính so với Lão Úc tốt hơn một chút, sau bước ra khỏi ngành buôn bán nhỏ lẻ, tiến quân đầu tư vào vật liệu thép, bởi vậy trước mặt Lão Úc Cừu Tất Chính có phần đắc ý, tuy nhiên Lão Úc cũng thậy sự hâm mộ hắn. Đại ca dù sao cũng là đại ca, nhìn xa trông rộng.
Cho nên nghĩ đến hôm nay bắt buộc phải cúi đầu với Lão Úc lĩnh giáo các vấn đề bên trong việc vận hành nhà máy, Cừu Tất Chính có chút do dự, cuối cùng là bởi vì không thể không hỏi rõ ràng nên hắn vẫn kiên trì đi. Chẳng qua cũng may bạn cũ chính là bạn cũ, ông ta cũng không có giễu cợt hắn, thành thật giúp hắn nghĩ không ít các cách có thể làm, hai người thương lượng một hồi cũng đạt được một vài chủ ý tốt. Cừu Tất Chính cảm nhận được sâu sắc này, nhưng người bạn hiện tại của hắn không thể nào so được với đám người hắn quen biết lúc buôn bán ở miếu Hoàng Thành Thượng Hải và thị trường sản xuất nhỏ Nghĩa Ô.
Phùng Ngộ đã lười lo chuyện nhảm của Cừu Tất Chính thì đương nhiên cũng sẽ không lắm mồm thông báo cho Quách Khải Đông, bọn hắn thích làm sao thế nào thì làm thế ấy, đều là mâu thuẫn nội bộ, một người ngoài lại không có ý đồ khác như hắn, hơi đâu lại đi phí tâm tư vào trò ấy. Chẳng qua muốn báo đáp Hứa Bán Hạ, hắn vẫn cười hì hì cầm lên điện thoại lên báo tin cho cô, ở cả hai đầu dây đều vang lên tiếng cười của người xem kích vui. Phùng Ngộ nghe thấy lạ, cười hỏi: "Bàn Tử, cô đang ở đâu? Làm sao bên người đều là giọng phương Bắc thế?"
Hứa Bán Hạ cũng không có gì phải giấu diếm Phùng Ngộ, đàng hoàng nói: "Triệu tổng đưa tôi đến phương Bắc thăm một vài nhà máy công ty bọn họ thường tại nhập hàng, quen biết thêm một chút người. Bây giờ đang ra sân bay."
Phùng Ngộ trêu ghẹo nói: "Nhanh thế cơ á? Cô xuống tay thần tốc thật, đây là cơ hội tốt."
Hứa Bán Hạ biết Phùng Ngộ là nói cả hai loại ý tứ, cười đáp: "Tình trạng không tốt lắm, phải sang ngà 15 tháng Một thời tiết mới ấm lên, quần áo tôi không mang đủ, mỗi lúc bước là ngoài đều lạnh đến muốn ch.ết."
Phùng Ngộ nói: "Bà nội ơi, cơ hội này cô ngàn năm mới có một, bớt làm bộ làm tịch với tôi. Trở về nói một chút giá thị trường bên đó cho tôi đấy nhé."
Hứa Bán Hạ nghe ha ha cười, Phùng Ngộ vẫn là hiểu cô nhất: "Được thôi, đến lúc về tôi còn có việc thương lượng với anh."
Cất điện thoại di động vào, Hứa Bán Hạ đuổi theo ở phía trước Lão Tống và Triệu Lũy đang đi ở phía trước. Triệu Lũy nghe thấy tiếng bước chân, không quay đầu đã nói: "Chúng ta hôm nay cũng đừng thông báo để người ta tiếp khách, nghỉ ngơi một bữa đợi đến mai hẵng chiến đấu tiếp, ba ngày này uống rượu liên tục, chai Reni tôi mang theo sắp nhìn thấy đáy rồi. Bàn Tử, cô nói thử xem ăn cái gì tốt cho dạ dày?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi cũng chưa biết có chỗ nào ngon. Không gấp, chờ một lát lên xe tôi tìm hiểu một chút." Vừa nói vừa bước đến chiếc xe mới thuê. Hành lý của Lão Tống không nhiều, Triệu Lũy và Hứa Bán Hạ thì mỗi người một vali. Chờ mọi người ngồi đều ngồi lên ghế sau, Hứa Bán Hạ mới ngồi chỗ lái phụ, tự giễu nói: "Đến tôi cũng cảm thấy lúc tôi bước lên xe sẽ chìm xuống." Triệu Lũy và Lão nghe thấy cũng nhịn không được cười.
Triệu Lũy cười nói: "Bàn Tử, cô ngồi ở phía trước vậy thì tiện thể nhìn xem có nhà hàng nào tốt."
Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: "Không cần, để cái máy tính chuyên chơi game này của tôi phát huy công dụng đi." Nói xong liền thuần thục lấy máy tính ra lên mạng, tìm kiếm trang web địa phương tra tìm mấy diễn đàn mỹ thực.
Triệu Lũy hơi kinh ngạc nhìn các động tác Hứa Bán Hạ, nghĩ thầm, chính mình còn phải kéo dây mới có thể lên mạng, cái Hứa Bán Hạ nhìn có vẻ lỗ mãng lại còn tiến bộ hơn cả hắn, nghĩ đến Hứa Bán Hạ hôm ở trên hải đảo nói chuyện rõ ràng rành mạch, trong lòng mờ mịt, làm thế cũng không thể đem hình tượng của một người thu phế phẩm và một Hứa Bán Hạ trước mắt liên hệ với nhau, hay là cô đang nỗ lực học tập để tiến bộ? Lão Tống nhìn, nói: "Tiểu Hứa, cô chơi thế thì cũng thật là chơi đỉnh đấy, thiết bị tân tiến như vậy."
Hứa Bán Hạ vừa Baidu, vừa nói: "Lúc nhỏ mỗi lúc cầm tiền đến tiệm net lén lút chơi game đều suy nghĩ không biết khi nào có thể chơi thật vui vẻ? Bởi vậy nên tôi vừa biết có đồ gọi là máy tính liền mua chơi. Bây giờ tuy là hứng thú cũng nhiều như trước, cũng không chơi đến mức cày ngày cày đêm, nhưng mà ngẫu nhiên nhớ tới vẫn rất ngứa tay, cho nên trên đường đi công tác cũng mang nó theo."
Triệu Lũy cười nói: "Bàn Tử, cô toàn chơi mấy trò mà đám con trai chúng tôi hay chơi nhỉ, tôi nhớ trước kia các bạn học nữ không ra tiệm net đâu."
Hứa Bán Hạ đáp: "Vậy ta hôm nay nói một câu con gái mới nói. Triệu tổng hay nhớ, từ hôm gặp anh ở Hàng Châu đến hôm nay tôi đã giảm được 15kg rồi, sau này không được nói tôi mập nữa nha, đả kích tính tích cực của quá trình giảm béo."
Lão Tống nghe cười: "Đúng vậy nha, lúc mới tới tôi vừa nhìn thấy Tiểu Hứa đã cảm thấy cô gầy hơn rồi, sao bỗng dưng lại muốn giảm cân thế?"
Hứa Bán Hạ tinh nghịch đáp: "Lão Tống, tôi đương nhiên có thể ra vẻ đạo mạo nói tôi lo lắng quá mập dẫn đến bệnh tim mạch, nhưng kỳ thật con gái giảm béo còn có thể bởi vì cái gì, nguyên nhân chỉ có một thôi."
Triệu Lũy cười nói: "Ai, Tiểu Hứa, tôi thật chưa bao giờ xem cô là con gái, sai quá sai quá, về sau nhất định sẽ thống cải tiền phi."
Hứa Bán Hạ dứt khoát đáp: "Đừng mà, tốt hơn hết đừng xem tôi là phụ nữ, Trung Quốc hiện đại chỉ có phụ nữ kiệt xuất mới có thể được gọi là tiên sinh, Triệu tổng anh là đang xem thường tôi mới coi tôi như là con gái.
Lão Tống nghe hai người này thật thật giả giả trò chuyện cũng chỉ toét miệng cười, hồi lâu mới nói: "Tiểu Hứa, vẫn là đừng nên nói đến chuyện cô là con gái, nếu không đi cùng với cô lại không được tự nhiên nữa."
Hứa Bán Hạ nghe cười một tiếng, đạo lý kia cô đã sớm biết. Lúc này cô đem laptop hợp lại, nói: "Tốt, tôi đã tìm được chỗ, có món dẻ sườn cừu thượng hạng và canh thịt dê, vừa khéo ấm bụng mà lại tốt cho dạ dày, nghe nói cũng nổi tiếng ở khu vực. Hai người thấy sao?"
Triệu Lũy nghe xong liếc nhìn Lão Tống, Lão Tống đáp: "Tốt, mùa đông ăn cái này được, nếu như có miếng thịt chó càng tốt hơn."
Hứa Bán Hạ nói: "Tôi nhìn chỗ giới thiệu có nhà thịt chó Hoa Giang ở đầu kia đường, không thì lúc đi ngang qua chúng ta nhìn thử xem quán nào đông hơn thì đi quán đó. Hôm nay tôi mời khách, lý do lên bàn cơm rồi nói, hai người chớ giành với tôi đấy nhé ta."
Cho dù là lúc ở nhà khách làm thủ tục nhận phòng cũng không ai thèm đi tranh với cô, một mình Hứa Bán Hạ cầm giấy chứng nhận thân phận của ba người đi đăng ký, cô và Lão Tống dùng thẻ căn cước, Triệu Lũy dùng hộ chiếu. Hứa Bán Hạ cảm thấy thế ấy mới thật phù hợp với thân phận tổng giám đốc xí nghiệp phương Tây của hắn.
Ngồi xuống xong, Lão Tống liền nói: "Tiểu Hứa, bây giờ có thể nói lý do được chưa?"
Triệu Lũy cũng nửa tin nửa ngờ hỏi: "Sẽ không phải là chúc mừng giảm béo thành công gì đó đấy nhé?"
Hứa Bán Hạ chỉ cười không đáp, kiên trì phải chờ đồ ăn lên hết mới nói: "Hôm nay sinh nhật của tôi, sinh nhật âm."
Tiếng nói thốt ra, Triệu Lũy liền gọi phục vụ cầm thêm chai rượu vang đỏ đến: "Không uống rượu làm sao được, tiếc là cô không nói sớm một chút, nếu không chúng ta đặt trước cái bánh gatô. Hôm nay tôi trả tiền, sinh nhật của cô làm sao có thể để cô thanh toán."
Lão Tống cũng nói: "Không bằng gọi nhà hàng phục vụ viên đi mua cái bánh gatô tới, bọn họ hẳn là biết chỗ."
Không ngờ lúc này Hứa Bán Hạ ngoại trừ ngăn cản Lão Tống gọi bánh gatô thì chỉ ngồi cười cười nhẹ nhàng nho nhã, trong nụ cười dường như ẩn chứa rất nhiều điều. Triệu Lũy nhìn thấy là lạ nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ nói: "Tiểu Hứa, tôi không kịp chuẩn bị, nhưng vẫn muốn tặng cô một món quà. Đơn đặt hàng có được không?
Hứa Bán Hạ lúc này cười toe: "Tôi mà biết sinh nhật có thể đổi lấy đơn đặt hàng thế này thì đã sớm làm CMND giả đẩy ngày sinh nhật lên vài hôm. Cảm ơn anh, Triệu tổng. Lão Tống, ông cũng tặng tôi một đơn đi, mấy ngày nay cùng ông bàn bạc nhiều chuyện như vậy, tôi cũng có cái ý tưởng, ông xem có được hay không."
Lão Tống cười nói: "Lúc đầu tôi muốn nói thế, kết quả bị Triệu tổng giành mất đoạt trước. Được, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Triệu Lũy mỉm cười nhìn thế cục trước mặt, cảm giác Hứa Bán Hạ thật là biết nắm chắc cơ hội, tuổi còn nhỏ mà đã rất tinh quái. Nhưng cái này cũng không có gì không tốt. Triệu Lũy đã sớm đoán ra lát nữa chuyện mà Hứa Bán Hạ nói với Lão Tống chắc chắn là về việc nhập khẩu thép phế liệu từ Nga, hắn cần chú ý để còn phối hợp đúng lúc.
Lão Tống uống xong chén rượu thứ nhất, bỗng nhiên nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hứa, sinh nhật của cô cũng không phải tháng năm tháng sáu, tại sao lại gọi Bán Hạ? Chẳng lẽ là cây Bán Hạ trong thuốc Đông y ?"
Hứa Bán Hạ nghe vậy rõ ràng có hơi sửng sốt một chút, cau mày một cái mới nói: "Nhà họ Hứa chúng tôi nhiều đời theo Trung y, cha ta vào lúc tầm tuổi tôi bây giờ, mẹ tôi bị khó sinh, lúc tôi vừa chào đời đã ch.ết, thế là cha tôi trong lúc thống khổ đặt tên cho tôi là Bán Hạ. Người ngoài đều cảm thấy cái tên này nét viết đơn giản mà ngụ ý không tầm thường. Nhưng mấy ai biết rằng cha tôi là người vô cùng am hiểu dược vật, ông ta cho tôi cái tên này, ý là "Sinh Bán Hạ độc" [*], âm thầm chỉ trích rằng tôi sinh ra là điềm xấu, gi.ết ch.ết mẹ tôi. Ông ta đem trách nhiệm và đau khổ của bản thân đổ lên đầu tôi. Ừm, nếu là ông ta sau đó không tái giá thì tôi cũng nhận cái tên đó, giờ xem ra ông ta cũng chỉ là nhất thời xúc động nên thế."
[*] Bán Hạ là thuốc Đông Y có độc tính cao, thành phần hoá học chủ yếu là saponin (gây ngộ độc bằng cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ đường tiêu hoá) và alkaloid (ức chế tế bào cơ tim và hệ thần kinh, điển hình có nhiều trong cây lá ngón và thuốc phiện), ngộ độc Bán Hạ có thể dẫn đến khó thở và tử vong. Sinh Bán Hạ là tên gọi khác của cây Bán Hạ, chữ "Sinh" ở đây là "生“, cũng có nghĩa là sinh sản.
Triệu Lũy cùng Lão Tống mà nhìn nhau, không biết nói cái gì cho phải, không ngờ tới một một coi gái mập mạp vui vẻ luôn cười ha ha sẽ có như thế một quá khứ đen tối như. Hai người bất giác nâng ly cùng một lúc, cũng nói gì, cùng Hứa Bán Hạ chạm cốc xong tự giác uống cạn. Một lát sau Lão Tống mới lên tiếng: "Tiểu Hứa, cũng đừng trách cha cô, ông ta khi đó cũng coi là mới kết hôn không được bao lâu đi, lại trẻ tuổi như vậy, chịu đau thương mà không làm gì được."
Hứa Bán Hạ nhếch miệng mỉm cười, nói: "Tôi không trách ông ta, chỉ là lúc nhớ đến có hơi không thoải mái. Từ nhỏ tôi đã nghĩ răng nghĩ, nếu đổi lại là tôi vào độ tuổi của ông ta, tôi có thể nào oán độc đều đổ hết lên một đứa trẻ còn chưa mở mắt như ông ta hay không. Tôi bây giờ có thể minh chắc chắn rằng, không thể nào, đến con cái nhà bên tôi còn không đυ.ng vào một ngón tay, huống chi là cốt nhục của chính mình. Cho nên về sau tôi một mực chán ghét đám thầy thuốc, có lẽ do là bọn họ đã nhìn quen sinh lão bệnh tử, trên thân người đều mang theo âm khí, làm chuyện gì cũng mang theo âm khí. Bởi vậy tôi thà rằng lưu manh đầu đường xó chợ cũng không muốn đọc sách kế thừa gia nghiệp cái gì gì đó. Có điều, ha ha, tôi dù sao thì đối với vấn đề dưỡng sinh vẫn biết một chút, canh thịt dê dễ uống lại ấm bụng, chớ vì tôi mà mất ngon miệng."
Hứa Bán Hạ càng là ra dáng mình không qua tâm, hai người đàn ông lại càng cảm thấy cô ngoài mạnh trong yếu, trước kia không xem cô như phụ nữ thì bây giờ ngược lại lại có cảm giác day dứt, giống như trước kia làm vậy là thiệt thòi cho cô. Nhất là Lão Tống là người có con gái, ông đối với mọi đòi hỏi của con gái đều nghe theo, con gái giống như áσ ɭóŧ nhỏ của ông ta vậy, cho nên khi biết được đường trưởng thành của Hứa Bán Hạ khổ sở như vậy, trong lòng đã mềm nhũn ra. Lúc đầu đối với Hứa Bán Hạ là cảm kích, có điều còn có một chút xíu đề phòng, lúc này trên bàn cơm, chút ấy đề phòng cỏn con ấy biến mất hầu như không còn, mong muốn mình có thể cố thêm chút sức, vì cô bạn nhỏ nhiệt tình này mà giúp đỡ một phen.
Cho nên, chờ về sau mọi người chuyển chủ đề, lúc Hứa Bán Hạ nói lên dự định nhập khẩu thép phế liệu từ Nga, thực ra ban đầu chuyện này vào ba ngày trên đường lúc trước Hứa Bán Hạ cũng đã nhắc qua, chẳng qua Lão Tống cũng không quá chủ động, giống như cảm thấy việc này cùng mình không có quá nhiều liên quan, bây giờ ông ta lại chủ động hỏi Hứa Bán Hạ: "Cần ta giúp đỡ cái gì không? Tôi dễ xin giấy phép hơn cô một chút."
Hứa Bán Hạ trong lòng vui mừng, nói: "Giấy phép lại không phải là chuyện lớn, chủ yếu vẫn là tài chính. Bởi vì một thuyền thép vận chuyển đến nơi mất khá nhiều thời gian, mà thời gian chờ tái chế cũng dài, chúng tôi cũng tự có tài chính, muốn cắn răng liều một phen, nhưng sợ ở chỗ chuyện kinh doanh ở các mặt khác không ổn. Tôi là tính thế này, tôi mượn dùng tài chính của công ty ông đưa cho ngân hàng làm tiền đặt cọc, mở lệnh chuyển tiền. Hàng đến thì dỡ hàng tại bến tàu mà công ty của ông chọn, để chính tay các ông giữ hoá đơn nhận hàng, kiểu vận chuyển đường biển quốc tế này đều cần dỡ hàng tại bến tàu quốc doanh cỡ lớn, không có hoá đơn nhận hàng chúng tôi cũng không có cách khác để nào lấy hàng ra. Sau đó tự tôi sẽ liên lạc cho xưởng thép tiếp nhận, xưởng thép đều có quy định của riêng họ, không có chuyện vì phối hợpmột công ty nhỏ như chúng tôi mà thất tín với công ty Ngũ Khoáng của ông được, cho nên ông có thể ủy thác để họ giám thị. Tôi giao cho công ty các ông bao nhiêu phần, xưởng thép sẽ gửi qua số hàng tương ứng, chúng ta có thể lập hợp đồng hạn định trong bao nhiều thời gian đó thì gửi hết hàng, đồng thời đặt trước lãi. Toàn bộ quá trình có thể nói là đều để cho công ty của các ông giám sát, sẽ không phát sinh sơ suất bất cứ, phải nói đây là chuyện cực kỳ có lợi. Công ty của các ông thực lực hùng hậu, bỏ tiền vốn, tôi thì quen thuộc quy trình, để tôi làm chân chạy. Lão Tống, đây chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của tôi, không biết đến lúc làm cùng mọi người sẽ có khó khăn gì."
Lão Tống đầu tiên là hết sức chăm chú nghe Hứa Bán Hạ nói xong, sau đó hơi híp mắt lại suy nghĩ. Triệu Lũy cũng nghiêm túc lắng nghe, mặc dù trước khi đi công tác hai người đã dựa trên chế độ mà công ty Lão Tống xây dựng để thảo luận ra đại khái được phương án thao tác, nhưng Triệu Lũy không yên lòng, sợ Hứa Bán Hạ biểu đạt sai, giờ đây cẩn thận nghe, cảm thấy trật tự rõ ràng, chỉ cần là người làm qua nhập khẩu đều biết một chút. Chỉ là nhớ tới ánh mắt thất vọng của Hứa Bán Hạ khi nói không cách nào ăn gian vài tấn thép vào lần thảo luận lúc trước giờ lại cảm thấy buồn cười, cô mũm mĩm này có đôi khi đường đi nước bước rất giang hồ, nhưng cũng không mất đi vẻ đáng yêu, còn có thể tiếp nhận, không giống như Ngũ Kiến Thiết. Đoán chừng trong lòng Lão Tống sẽ không phản đối, chỉ cần ông ấu tán thành, hắn lập tức sẽ hết lòng nói chuyện với tổng giám đốc của mình. Dạng chư hầu một phương giống như Lão Tống đây, mỗi lời nói ra tổng giám đốc của hắn dù sao đều cũng phải cân nhắc ít nhiều. Lại nói, lấy một mẻ lợi nhuận xinh đẹp dễ như trở bàn tay, Lão Tống cớ sao mà lại không làm? Trong lòng Triệu Lũy và Hứa Bán Hạ đều khẩn trương như nhau, nhưng không hề biểu hiện ra mặt mà nhìn Lão
Triệu Lũy nghe giật mình, mấy ngày trước cô còn nói là có thể nhập năm ngàn tấn, làm sao mới đó giờ đã gấp đôi rồi? Nhưng trong thời khắc mấu chốt , Triệu Lũy đương nhiên cũng không vạch trần cô. Giờ phút này hai người nhất thiết phải ăn ý. Cho nên Triệu Luỹ nói: "Tiểu Hứa, tôi lúc trước khi ăn đã nõi là sẽ tặng cô một đơn, hay là lúc cô vào công đoạn tái chế thì thương lượng với tôi một chút, tôi bao tiêu cho cô một phần vật liệu. Lão Tống, chỗ tôi có bảo hiểm tài chính, không vấn đề gì, anh cứ coi như là như cho Tiểu Hứa thêm cái bảo hiểm tài chính thôi."
Lão Tống đương nhiên hiểu rõ, chỉ cần một ngày Hứa Bán Hạ nhận được hoá đơn nhận được hàng, Triệu Lũy đem tiền hàng trả cho cô, cô liền có thể cầm tới công ty bọn họ trả tiền xác nhận, đúng như như Triệu Lũy nói, Triệu Lũy mà đặt hàng thì tương đương với việc cho Tiểu Hứa một cái bảo hiểm tài chính, cũng coi như thành người trung gian giữa Lão Tống và Tiểu Hứa, không, nói chính xác hơn, Triệu Lũy là trả công cho thực lực của Hứa Bán Hạ. Có phần thực lực này, một vạn tấn phế thép cũng phải là cái gì to tát. Cho nên Lão Tống gật đầu đồng ý.
Sau bữa ăn trở về phòng, Lão Tống giống như là tự nhủ đối Triệu Lũy nói: "Tiểu Hứa khi còn bé nhất định không dễ dàng, nếu không một cô gái trẻ như cô ấy cũng sẽ không đi làm kinh doanh phế phẩm như vậy, người trong nhà chắc chắn sẽ không đồng ý. Tôi cũng thấy rất cảm thông với cô ấy."
Triệu Lũy cũng cảm khái: "Hôm nay tôi mới biết Tiểu Hứa khổ sở như vậy, sinh ra trong gia đình như vậy mà vẫn vui vẻ hoạt bát, chính cô ấy chắc cũng cố gắng rất nhiều. Khó trách tôi luôn cảm thấy đầu óc cô ấy rất sống động, ăn nói không tầm thường, suy cho cùng gia phong Trung y thế gia cũng không thể tệ đi đâu được."
Hứa Bán Hạ trở về phòng nhìn gương cười híp mắt nghĩ, trước giờ thủ đoạn chỉ độc ác, hiện tại lại phải tăng thêm một phần hèn hạ vô sỉ. Đến cái việc đem thân thế ra kể lể để đổi lấy đồng tình của người khác như vậy, vì có được tình cảm mà tuỳ tiện đàm phá, thật là dầy đen gồm cả. Bán Hạ sinh ra có độc, không biết ngày nào mới đạt tới cảnh giới ngũ độc tụ toàn. [*]
[*] Ngũ độc tụ toàn: đề cập đến hành vi vi phạm pháp luật và đạo đức, làm nhưng điều xấu xa.
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子