Chương 33: Dã ngoại sinh tử
Xuân về hoa nở, nhiệt độ cũng ngày một ấm hơn, trường quân sự chuẩn bị cho một kì huấn luyện mới, hơn nữa buổi dã ngoại cũng được khí thế triển khai, địa hình quân sự cũng là một khóa dã ngoại thể nghiệm, các bài giảng trong sách cơ bản không có mấy tác dụng thực, cho nên sinh viên buộc phải tham gia mới có thể nắm vững bài, khóa học này cũng là do sinh viên trong trường tìm địa điểm.Một địa hình phải thực sự mới lạ, giáo viên và mỗi đội nhỏ được đưa một bản đồ quân sự, la bàn, đánh dấu địa điểm xuất phát và các lộ trình phải đi, còn lại để cho mỗi sinh viên tự chọn, trên mỗi tuyến đường sẽ được đánh dấu các điểm ABCD, trên đó còn có các bức thư hoặc dấu hiệu này nọ gì đó, đồng thời quy định một mốc thời gian và địa điểm tập hợp, thu thập đủ các bức thư mới đạt tiêu chuẩn thông qua.
Với mục đích rèn luyện là chủ yếu, các hình thức dã ngoại kiểm tra năng lực tìm kiếm và sinh tồn.Lớp của Cố Lăng Vi nam nữ 30 người, mà nữ thì chỉ 9 người, âm suy dương thịnh cũng là sự thật không thể thay đổi được của trường quân sự mà, ba mươi người được chia làm 6 tổ, mỗi tổ 5 người, tổ của Cố Lăng Vi ngoài bốn người trong phòng 308 còn thêm bạn Ngọc thiếu nư xinh đẹp mặt dày đòi ở lại nữa.
Ngọc thiếu nữ xinh đẹp tuy bát quái đầy mình nhưng cũng là một nữ sinh nhanh mồm nhanh miệng, cũng vui vẻ hòa đồng, cho nên trong lớp quan hệ cũng tốt.
Sáng sớm một đám bị kéo đến điểm xuất phát vùng ngoại ô, ngoài các giáo viên địa hình còn thêm đội trưởng Vu và cô Lưu cũng đi theo, dù sao đây cũng là lần dã ngoại đầu tiên, mọi người cũng sợ phát sinh tình huống bất ngờ.Đội năm người của Cố Lăng Vi là đội đầu tiên và duy nhất cả đội đều là con gái, trước đó các bạn nam trong lớp còn muốn nhân dịp dã ngoại này có cơ hội làm quen thân thiết với ba đóa hoa, lập hết kế hoạch từ trong bụng.
Theo phân công của đội trưởng Vu, các cô giơ cả hai tay đồng ý không có nam càng tốt, chỉ cần bốn người chúng ta một tổ là được rồi, xe hở mui đi đến giữa sườn núi, đội trưởng Vu nhìn sang Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng, nói: "Đội thứ nhất, xuống xe, Cố Lăng Vi tạm thời làm tổ trưởng đi".
Nói xong đưa bản đồ cho Cố Lăng Vi.
Ném năm cô gái xuống, xe biến mất giữa đường núi, Cố Lăng Vi nhìn tấm bản đồ cả buổi, đối chiếu với địa hình vẫn không hiểu rõ, đây là một nơi rất lạ, hơn nữa các lộ trình để tìm điểm ABCD đều ở bên sườn phải núi cả, giờ phải vượt qua cả ngọn núi là không có khả năng.
Trước kia Cố Lăng Vi cũng chưa từng tham gia các hoạt động như vậy, hơn nữa tư duy lập thể của cô không tốt, phương hướng không xác định rõ cho nên tối hôm đó mới gặp phải Chu Tử Phong.
May mà trong bốn người có một người là thiên tài trong lĩnh vực này, Lý Dĩnh, kĩ năng quân sự bình thường, văn hóa bình thường, nhưng về địa hình quân sự là cực kì có thiên phú, không biết có phải là một loại tài năng trời sinh không nữa, nghĩ đến đây, Cố Lăng Vi nói: "Lý Dĩnh, cậu dùng bút vẽ lộ trình chúng ta phải đi đi, từ đây đến đích phải qua bốn nơi, đánh dấu mấy điểm đó rõ vào".
"Vâng ạ, tổ trưởng".
Lý Dĩnh nửa đùa nửa thật làm động tác quân lễ, Ngọc thiếu nữ xinh đẹp cũng cười theo, Hà Hiểu Vân bĩu môi: "Này, Ngọc thiếu nữ cậu sao không đi tổ khác, đội mình toàn là nữ mà vẫn vào không giống với phong cách của cậu chút nào nha".
Ngọc thiếu nữ xinh đẹp cười ha hả: "Các cậu đều chê mình ngốc, ai chẳng biết, tổ này đều là nữ chứ, nhưng mà tố chất quân sự thì lại hơn nam rất nhiều, đây là một môn học chính, nếu mình đi theo người khác mà chịu khổ, thì thà đi theo mấy cậu mà được bảo đảm, ngôi vị thứ nhất không chạy thoát, mình thông minh không?"
Trương Lệ Hồng liếc mắt một cái: "Thông minh của cậu dùng vào việc này hả, Lăng Vi, cậu xem ở đây đẹp thật, chỗ này không giống với rừng núi nhà mình, hai bên đều là dốc thoải, xung quanh cũng đầy hoa dại nữa".
Hà Hiểu Vân hai tay đưa lên miệng làm loa, hướng về phía dưới núi, hô to: "A! tất chiến tất thắng, 308 tất thắng".
Thanh âm dọc theo rừng núi vang vọng không ngừng, chí khí năm người cũng tăng vọt lên.
"Lăng Vi, cậu lại đây, bản đồ mà đội trưởng Vu đưa cho chúng ta không đúng, mấy nơi này đánh dấu tuyến đường vô cùng phức tạp, cậu xem, con đường này đi qua đây, phía trước đó là rừng núi hiểm trở, rồi khe núi, qua đỉnh xuyên qua vùng thôn dã, sau đó mới đến được đích, hơn nữa khe núi này rất khó đi qua, hay là đội trưởng Vu đưa nhầm rồi, làm sao có thể để cho sinh viên chúng ta huấn luyện thế này được".
Ngọc thiếu nữ xinh đẹp vừa rồi còn vui vẻ dạt dào, bây giờ nghe xong kinh ngạc không thôi, vội vàng cầm bản đồ ra nghiên cứu, lăn đùng ra đất: "Cố Lăng Vi, nói thật, có phải cậu đắc tội với đội trưởng Vu không, tại sao lúc nào cũng nghiêm khắc hơn với cậu, hèn gì, lúc nãy trước khi xuất phát mình tìm cô Lưu xin vào đội các cậu, cô Lưu cứ cười tủm tỉm do dự rồi mới đáp ứng, hóa ra là mua dây buộc mình à, mua dây buộc mình".
Hà Hiểu Vân liếc cô một cái: "Cậu không muốn đi có thể xuống núi về trưởng, cũng không ai ngăn cậu đâu, chúng mình còn sợ cậu níu chân nữa đấy".
Ngọc thiếu nữ xinh đẹp ngẩn ra, hiểu được ý cợt nhả, nói tiếp: "Hắc hắc!Mình nói đùa mà, khó khăn thì sao chứ, khó khăn thì giải quyết thôi mà, chúng ta phải đoàn kết chứ, được rồi Ngọc thiếu nữ mình đây sẽ liều mình bồi quân tử, không thành thì cũng anh hùng".
Cố Lăng Vi đối chiếu bản đồ với địa hình, dùng la bàn nhìn phương hướng: "Đi thôi, theo con đường này".
Năm cô gái mang ba lô theo con đường nhỏ tiến tới, Lý Dĩnh cầm bản đồ dẫn đường, trời không tốt lắm, đi mới một đoạn ngắn đã mưa, đường núi ẩm ướt khó đi, mưa nhỏ cũng tạo thành một tầng sương, tuy là đẹp đấy nhưng lại càng khó phân biệt phương hướng".
Cơ bản chỉ có thể dựa vào la bàn mà đi, từ đó tốc độ cũng trở nên không nhanh lên được, đến giữa rừng cũng tốn mất nửa giờ, Lý Dĩnh nhìn trái phải: "Chính là ở đây".
Nói xong xoay người sờ sờ vào khối đá phía dưới, tìm ra tờ giấy ghi điểm A. những người khác cũng âm thầm thở ra nhẹ.Xuyên qua núi rừng, mưa cũng dần ngớt, nhưng không khí thì vẫn ẩm ướt như vậy, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh mông lung, ngọn núi như ẩn như hiện giữa mây trời, đến điểm B là khe núi.
Năm người hít vào một hơi, khe núi trước mặt còn có một vực sâu không đáy, phía dưới mây mù mơ hồ thấy màu xanh lục của cây ẩn hiện theo mây, khe núi tuy không nhỏ lắm nhưng lại chỉ có một cầu bằng dây nhỏ bắc qua, gió lại không ngừng lung lay, nguy hiểm vô cùng.
Ngọc thiếu nữ ngồi xuống tảng đá bên cạnh: "Mình không qua được đâu, mình có chứng sợ độ cao, không chừng còn bị hôn mê nữa".
"Chứng sợ độ cao?"
Trương Lệ Hông hét lên: "Ngọc thiếu nữ cậu chán lắm, thừa nhận mình nhát gan không được à, mình từng thấy cậu cầm kính viễn vọng nhìn trai đẹp trên lầu, một chút cũng không thấp đâu".
"Chuyện này giống nhau sao, cậu nhìn trên đó ẩm ướt như vậy, huống hồ dưới đó lại là vách núi, nếu có ngã xuống thì xong đời còn đâu, mình còn chưa sống đủ, hay là thôi đi, cần gì phải anh hùng này nọ, cả mạng cũng không cần như thế chứ, mình còn muốn tương lai được làm phóng viên, mình còn muốn kết hôn với anh đẹp trai, không muốn ở đây mà nằm xuống đâu".
Lý Dĩnh cũng hơi sợ nói: "Lăng Vi, nơi này sợ không qua được, quá nguy hiểm, nếu không chúng ta đi vòng đi".
"Vòng?"
Hà Hiểu Vân nhíu mày chỉ về phía trước: "Cậu nhìn đi trên bản đồ đánh dấu điểm C là trên khối đá trước kia, nếu cậu vòng thì đi đến đâu, chắc đội trưởng Vu đã sớm thăm dò rồi, đây là đường duy nhất, qua cũng được thôi, nhưng mà không đạt tiêu chuẩn".
Lăng Vi đi lên thử, quả nhiên ẩm ướt trơn trượt vô cùng, đặt chân lên thấy không ổn, cô nói: " Lấy dây thừng ra đi, buộc ở lưng, chúng ta năm người sẽ buộc lại với nhau, lấy khăn mặt buộc vào chân, để bớt trơn trượt, chúng ta đi từ từ thôi, mình đi đầu, rồi đến Lý Dĩnh, Hiểu Vân thứ ba, Ngọc thiếu nữ thứ tư rồi Lệ Hồng sau cùng, không được nhìn xuống dưới, cứ nắm chặt dây xích sắt là được, không ngã được đâu".
Cố Lăng Vi trình bày xong, năm người bắt đầu hành động, dù sao sợ thì sợ nhưng về như thế cũng không cam lòng, khăn mặt bao lấy giày, dây thừng buộc bên hông, Cố Lăng Vi thở thật sâu bắt đầu đi trước, xích sắt lạnh lẽo trong tay còn cảm giác được ẩm ướt, Cố Lăng Vi nhắm mắt, trên dây sắt rỉ rét tưởng tượng mình đang diễn tập quân sự, dân chúng bình thường nào có ai đi vào nơi nguy hiểm như thế.
Mấy nữ sinh phía sau cũng rất dũng cảm, đi theo cô cẩn thận, nhưng ai cũng nơm nớp lo, từng bước tập tễnh, đến giữa trưa, mặt trời rốt cục cũng ló rạng, sương mù trong núi tan dần, tầm nhìn cũng rõ lên trông thấy, Cố Lăng Vi phát hiện thế còn tệ hơn, bởi vì không có mây che, cho nên nhìn xuống phía dưới là vực sâu vạn trượng càng sợ hãi.
"A!"
Ngọc thiếu nữ hét to, dưới chân đạp vào khoảng không, cũng may bên hông có dây thừng, trong tay cũng bám chặt lấy dây sắt mới không bị rơi xuống, nhưng lại bắt đầu khóc rống lên: "Hu ... hu mẹ ơi con muốn về nhà, con không muốn chết ở đây...."
Nước mắt tí tách rơi, miệng thì cứ kêu to, Cố Lăng Vi sốt ruột hét lớn: "Tôn Ngọc Kiều, cậu muốn chết bây giờ phải không, cậu khóc tiếp đi, Lệ Hồng, thả dây bên hông cậu ta, cho cậu ta tự sinh tự diệt, chúng ta đi".
Cố Lăng Vi lạnh lùng nói xong, trong núi vang vọng âm thanh, nhìn vẻ chắc chắn đó, Ngọc thiếu nữ bị dọa vội vàng im lặng, nghẹn ngào nói: "Mình không khóc, Lệ hồng cậu đừng thả dây, mình mà rớt xuống không tha cho cậu".
Nhìn cô bạn lườm mình đầy hung tợn, Trương lệ Hồng không thể không thấy buồn cười, so với mọi người thì cô cũng không sợ hãi là mấy, mấy đứa trẻ vùng núi từ nhỏ đã chạy lên đó chơi, tuy không phải nguy hiểm như bây giờ nhưng so với những cô gái thành thị sinh ra đã được chiều chuồng, chắc chắn là sợ lắm.
Lướt qua ba người đang sợ hãi đến run rẩy trước mặt, Trương Lệ Hồng dừng lại trên mặt Cố Lăng Vi, ánh mặt trời chiếu lên người cô phản ra một ánh vàng, thân quân trang màu lục bị bùn làm bẩn, mặt thì vô cùng bình tĩnh nhưng nếu nghe kĩ giọng nói cũng thấy được sự run rẩy, cô ấy đang sợ hãi, Trương Lệ Hồng biết.
Nhìn Cố Lăng Vi mạnh mẽ như vậy giờ lại sợ, nhưng cô lại biết khống chế chính mình, bởi vì cố biết nếu cô ấy sợ sẽ càng làm cho mọi người mất dũng khí, Trương Lệ Hồng âm thầm nể phục, trên người cô ấy luôn có một sự dũng cảm không ai bì được, cho dù có chuyện gì khó khăn cô ấy cũng có thể vượt qua.
Trương Lệ Hồng biết cả đời mình đều phải học theo Lăng Vi, học tập sự dũng cảm, học tập sự cố chấp thực hiện ước mơ, nhìn Cố Lăng Vi phía trước, rồi đến Lý Dĩnh mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn đầy nước nhưng vẫn không rên một tiếng, còn Hà Hiểu Vân nhìn thì thong dong, thực ra cô ấy đã cắn răng đến chảy máu, Trương Lệ Hồng cảm thấy những người bạn này thực sự là bằng hữu cả đời, có thể quen được họ là một điều đáng tự hào.
Đến được bờ bên kia, năm người ngồi trên tảng đá, cảm giác sự sống thực sự tốt quá, quay đầu nhìn cầu treo đung đưa, tâm tình ai cũng phức tạp, vừa sợ hãi, lại mệt mỏi, Lý Dĩnh chôn mặt thật sâu giữa hai chân, Hà Hiểu Vân thì ngồi nhìn khe núi ngơ ngác xuấtth ần, Trương Lệ Hồng tương đối thoải mái, chỉ chỉ cầu treo, nói: "Mình nhớ trước kia chủ tịch Mao có dạy, cầu lớn không bằng xích sắt, không phải là chỉ cái này không nhỉ?"
Cô nói xong cũng làm không khí bớt nặng nề hơn, Hà Hiểu Vân xoa đầu cô: "Đồng chí Lệ Hồng, không hiểu thì đừng dùng bậy!Ý nói là đây là thời kì kháng chiến, cầu lớn chỉ dùng khi nguy hiểm thôi, đâu có thể sơ với nguy hiểm mà chúng ta đang gặp phải chứ?"
Trương Lệ Hồng nhức đầu: "Không phải cầu treo bằng dây sắt sao, sao lại không giống, giống mà giống mà".
Cố Lăng Vi cười: "Qua được là mừng rồi, chúng ta đừng rầu rĩ nữa, điểm C này, thắng lợi phía trước rồi, các bạn".
Cảm xúc Lý Dĩnh dần bình ổn, Ngọc thiếu nữ cũng hăng hái hơn, lúc nãy thì khóc lớn kêu to, giờ an toàn rồi thì vất luôn sau gáy, quả thực không hiểu dạng gì nữa.Tìm ra tờ điểm C, năm người nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp".
Mang bản đồ tiến vào thôn, so với rừng núi nguy hiểm thì đoạn đường này cứ ngỡ thiên đường, tìm được tờ điểm D, mọi người đồng thời thở nhẹ, Lý Dĩnh nhìn phía trước, đề nghị: "Lăng Vi chúng ta nhờ xe đi một đoạn đi".
Ngọc thiếu nữ thiếu chút là giơ hai chân lên tán thành, Hiểu Vân thấp giọng đề nghị với Lăng Vi: "Ngay cả bộ đội diễn tập cũng không tránh được nhờ vả mà".
Cố Lăng Vi bật cười ,nháy mắt mấy cái: "Các cậu nghĩ mình là người ngu ngốc đi tuân thủ quy định thôi phải không, có thể nhờ được thì phải nhờ, đây cũng không phải hành quân dã chiến gì mà".
Lý Dĩnh hoan hô rồi túm lấy Hiểu Vân đi, chốc lát sau đã gặp một ông cụ đi xe trâu qua, các cô nhìn nhau cười nói: "Đi lên đi".
Mấy người lính lên xe, ông cụ thuần thục đánh xe về phía trước, lại nói: "Các cháu là ở trường quân sự XX phải không, mấy cô gái như thế này không nhiều, hằng năm đều có người nhờ ông đi xe ra, kiếm được chút tiền lẻ cũng là nhờ trường đó cả! hahaha".
Cố Lăng Vi không khỏi há hốc mồm, hóa ra đi nhờ đã trở thành quy luật rồi, không biết chừng còn hình thành tuyến đường buôn bán.
Cho dù khó khăn hơn những nhóm khác, năm người Cố Lăng Vi vẫn phối hợp ăn y, đến được mục đích.Nhưng cả người lầy lội, còn bị gai xé rách ống quần, cánh tay, trên mặt cũng đen bụi đất, nhìn mà choáng váng, chật vật không kể nổi.
Đội trưởng Vu bất ngờ nhìn mấy người một cái, trong lòng thầm nghĩ, nhiệm vụ khó như vậy mà không làm khó mấy đứa được, quả là có tiềm lực.
Cô Lưu nhìn vẻ mặt đội trưởng Vu, rồi lại nhìn mấy cô gái phòng 308 thầm bi ai, các em hoàn thành xuất sắc, sau này huấn luyện lại càng gian khổ, đúng là không biết tốt hay xấu nữa.
Ánh mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại nơi Ngọc thiếu nữ, cô cười thầm, cảm giác được ánh mắt ai oán của cô bé, cô Lưu cúi đầu ho khan hai tiếng, đâu có thể trách cô được, là cô nhóc khăng khăng vào cùng tổ với 308 mà.
"Cố Lăng Vi, điện thoại".
Cố Lăng Vi cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, mặt phớt tia hồng, mở cửa ra ngoài.
Lý Dĩnh thấp giọng: "Hiểu Vân, cậu xem mặt Lăng Vi kìa, ái muội a ái muội quá, chắc chắn là Diệp thiếu, vài lần thấy hắn đứng dưới lầu chúng ta rồi, cậu xem hai người này đến giai đoạn nào rồi, cậu nói họ hôn chưa?"
Hiểu Vân liếc bạn một cái: "Hôn hay không thì quan hệ gì tới cậu, cậu hâm mộ thì cũng tìm một người đi, mình thấy Mập mạp được lắm, tìm hắn luyện tập trước cũng được".
Trương Lệ Hồng xì cười, Lý Dĩnh mặt đỏ lên nhìn chằm chằm Hiểu Vân: "Hiểu Vân cậu dám nói hươu nói vượn, xem cửu âm bạch cốt trảo của mình đây, điểm huyệt thần công nữa này".
"Ha ha ha...được rồi.... mình sai rồi.... Haha...dì tôi ơi tha cho tôi..."
Trong phòng 308 rộn rã tiếng cười, Cố Lăng Vi cầm điện thoại cũng cúi đầu cười theo.